Bjyx Ngàn Chén Không Say

Chương 33: Muốn


Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 33: Muốn


Có lẽ, trong tình yêu, miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại tự động đón nhận hết những ham muốn của bản thân mới có thể khiến tình yêu càng trở nên tha thiết sâu đậm hơn.

Tiêu Chiến đã từng như thế, cũng đã từng nhiều lần thử qua.

Nhưng giờ đây, người đàn ông trước mắt này, nằm trên chiếc giường gỗ không to không nhỏ, người mang đến cho anh tất cả, giống như một món quà quý giá mà quãng thời gian khó khăn trong quá khứ đã giấu kín anh từ đó đến giờ.
Anh tâm tâm niệm niệm, thiết tha bao nhiêu, muốn có bao nhiêu.
Rốt cuộc tình cảm của anh sâu đậm bao nhiêu, yêu thích đến nhường nào mới dám phơi bày ra tất cả những vui sướng bị giam giữ trong nhà lao sâu thẳm nhất trong trái tim, bộc lộ ra những mong muốn hoặc những hi vọng trần trụi nhất, chân thân thành nhất của bản thân.
Phản ứng sinh lí và ham muốn nội tâm từ trước đến nay vốn không phải luôn đồng điệu hoàn toàn, rốt cuộc anh đã được đối phương trao cho bao nhiêu tự tin mới có thể kiên định hỏi một câu đó, “Muốn hay không.”
Trong lúc Vương Nhất Bác nhất thời trầm mặc không biết phản ứng ra sao, anh vẫn cố chấp có phần ương bướng nhìn thẳng vào mắt cậu.
Vương Nhất Bác chỉ có thể nở một nụ cười đầy bất lực, giơ tay lên nhéo má anh rồi nói, “Anh cứ thế này, ngược lại lại khiến em trở nên đặc biệt xấu xa đó.”
Dù trả lời lại là muốn hay không muốn, đều là làm trái lại con tim.
Tiêu Chiến mím môi cười khẽ, nằm xuống dán lên ngực Vương Nhất Bác, nói, “Một lần này thôi, em nghe anh đi.”
“Anh nói như thế, lần nào mà em không nghe lời anh vậy?” Vương Nhất Bác cười lớn, khiến lồng ngực phập phồng kịch liệt, những ngón tay đang luồn sâu vào sau đầu anh nhẹ nhàng xoa xoa từng lọn tóc mềm mượt, “Nếu anh có thể nghe lời em một lần, chắc em biết ơn anh nhiều lắm.”
“Làm gì đến nỗi thế…” Tiêu Chiến nhổm người dậy, không cẩn thận dịch xuống sâu quá một đoạn lớn, xương hông đụng cái bụp vào túp lều nhỏ đang cứng rắn nào đó.
“…..”
Mặt Tiêu Chiến chợt cứng đờ, lại nhìn thấy Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, “Anh mà đụng mạnh thêm tí nữa chắc nó từ trần quá.”
“……”
Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiêu Chiến đang đờ cả người ra, “Sao nào, anh vừa mồi chài hăng hái thế cơ mà, sao giờ lại không nói được gì nữa rồi?” cậu nhéo eo anh một cái rồi nhấc cả người anh ngồi ra sau thêm một chút, ngồi trên đùi cậu.
Tiêu Chiến vô thức cúi mặt xuống, liền nhìn thấy ẩn dưới lớp vải cotton đang lồi lên của quần lót là một thứ hình trụ hiện lên cực kì rõ ràng.

Anh nuốt nước bọt, bàn tay đưa ra phủ lên nó.
Anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, “Chắc là…vẫn ổn nhỉ…”

Hàng mi dài khẽ rung, thủy quang dưới đáy mắt bỗng lóe lên mang theo sự dè dặt cùng sự ngây thơ khiến người khác mê muội, cách một lớp vải, bàn tay anh chậm rãi vuốt ve từ đỉnh ngọn xuống tới tận căn gốc, vừa dịu dàng lại vừa gợi tình.
Vương Nhất Bác chỉ kịp thất thần trong khoảnh khắc một hơi thở, xúc cảm truyền lên từ hạ thân khiến cho tất cả lí trí trong đầu mà cậu cố gắng giữ từ nãy đến giờ triệt để sụp đổ.

Cậu vừa nhấc eo Tiêu Chiến lên liền bị Tiêu Chiến đè lên ngực, “Em đừng có nhúc nhích.”
Vương Nhất Bác nhíu mày.
Tiêu Chiến lại nói thêm, “Nghe theo anh đi.” Bàn tay anh vẫn cách một lớp vải nắm chặt lấy thứ kia của Vương Nhất Bác, “Tắt đèn đi, được không?”
Vương Nhất Bác giống như bị ăn phải bùa mê thuốc lú gì, nhất nhất nghe theo lời Tiêu Chiến chỉ huy, tầm mắt chỉ trong chốc lát đã chìm vào trong một mảnh tối mịt.

Quần lót được Tiêu Chiến cởi xuống, sự se lạnh của mùa thu tràn vào trong căn phòng khẽ mơn man lên tính khí đầy mẫn cảm liền nhanh chóng bị cái nóng ẩm chạm vào làm tan biến hết cả.
Vương Nhất Bác thở sâu một hơi, thị giác không còn tác dụng khiến sự nhạy cảm của xúc giác như được phóng đại lên gấp nhiều lần.

Cậu chống tay xuống hơn nhổm người dậy, rướn cao đầu, đôi mắt dần dần thích ứng được với bóng đêm, cửa sổ không thể che chắn hết tất cả ánh sáng nhập nhòe của đèn đường bên ngoài khung cửa, vừa hay lại có thể nhìn thấy rõ được những đường nét mờ mờ, nhìn rõ được Tiêu Chiến đang nằm bò dưới hông cậu, chiếc lưỡi nóng ấm mềm mại đang đưa ra liếm láp lấy thứ đồ kia của cậu.
Chiếc lưỡi từ dưới gốc tính khí liếm qua liếm lại trên từng đường gân đang nổi lên rõ ở thân trụ, quấn quanh phác họa lên hình dạng của đầu khấc, rồi nhẹ nhàng chọc nhẹ vào mã mắt trên đỉnh chuông.

Hơi thở của Vương Nhất Bác lập tức nặng nề hơn.
Chỉ một động tác đó Tiêu Chiến cứ lặp đi lặp lại chọc vào trong mã mắt, đầu lưỡi tập trung liếm láp quanh chỗ lõm ở đây, mã mắt rất nhanh đã rỉ ra dịch thể mằn mặn nhưng ngọt ngào lạ thường, mang theo mùi xạ hương thấm đẫm vào trong từng tế bào vị giác, anh rụt nhẹ lưỡi lại, đưa đầu lưỡi khẽ nhấp nhấp trong khoang miệng.
Vương Nhất Bác nhìn thấy một màn này có chút buồn cười nói, “Bạn nhỏ à, bạn đang liếm cà rem đó hả?”
Tiêu Chiến thấy mặt mình nóng rực lên, “Không được nhìn!”
Vương Nhất Bác kẹp lấy cằm anh, đôi môi gợi lên một nụ cười xấu xa, toát lên sự cấm dục đầy dụ hoặc khác hẳn với con người tràn ngập ấm áp, dịu dàng vừa nãy, “Không cho nhìn thì không cho anh ăn đâu.”
Lồng ngực Tiêu Chiến nháy mắt đã nổi trống dồn dập, hàng mi dài kịch liệt run rẩy, “Thế em đừng nói gì nữa.”
“Sao anh nhiều yêu cầu thế cưng.” Vương Nhất Bác bật cười buông tay ra.
Tiêu Chiến giống như đang trả thù, dùng răng cắn nhẹ vào côn th*t của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác híp mắt lại vừa tức vừa buồn cười, “Anh đối tốt với nó một chút, cắn hỏng rồi thì anh dùng cái gì?”

“Trời ơi em phiền chết đi được ấy.”
Tuy miệng nói thế nhưng anh vẫn thả răng ra, cẩn thận ngậm tính khí đã cứng rắn nóng rẫy kia vào trong miệng.
Quan đỉnh cọ vào xương gò má, được Tiêu Chiến nuốt vào lại nhả ra nhiều lần, Vương Nhất Bác vẫn híp mắt nhìn thứ đồ kia của bản thân đang lấp đầy miệng của Tiêu Chiến, mỗi lần nhả ra lại được ngậm vào sâu hơn một chút, hơi thở cũng vì thế mà xoay vòng nóng hổi ở trong lồng ngực.
Quan đỉnh chạm vào phần thịt mềm mại, Tiêu Chiến ngừng lại khẽ hừ một tiếng, đáy mắt bỗng tràn lên một ít nước mắt sinh lí.
Vương Nhất Bác đưa tay ra luồn sâu vào tóc anh, hơi thở nặng nề lại thêm bị tình dục hun nóng khiến giọng nói phát ra càng trở nên trầm đục hơn, “Đừng vội, chậm một chút.”
Tiêu Chiến nâng mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, những giọt nước mắt còn chưa kịp trào ra phản chiếu lại những mảnh ánh sáng vụn vặt, lờ mờ, gấp nếp, thế mà lại khiến Vương Nhất Bác nhìn ra chút ủy khuất nơi anh.
Tiêu Chiến vẫn đang ngậm tính khí của cậu, biểu cảm lại tủi thân oan ức, giống hệt như một đứa trẻ vô cùng cố gắng nhưng lại làm không nổi, không hài lòng về bản thân.
Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân thực sự muốn điên tới nơi, thực sự muốn thả lỏng nhưng cậu lại nhịn không được mà đỉnh hông lên, đẩy côn th*t tửng nhát từng nhát vào sâu hơn bên trong miệng Tiêu Chiến, tốt nhất là đâm đến nỗi khiến anh sụp đổ mà bật khóc, rồi bắn tất cả vào trong miệng anh.
Cậu túm chặt lấy tóc Tiêu Chiến, đáo khách thành chủ, chủ động dẫn dắt để Tiêu Chiến nuốt vào rồi lại nhả thứ đồ kia của cậu ra, “Làm tốt lắm, anh bạn nhỏ.”
Nhưng có vẻ anh không hài lòng lắm, kéo tay cậu ra, rồi lại một lần nữa nuốt tính khí vào tận sâu trong cổ họng.
Bàn tay đang túm tóc anh không tự giác nắm lại, Tiêu Chiến càng đắm đuối với việc ăn côn th*t của Vương Nhất Bác, anh giống như đã bị dịch thể tiết ra từ tính khí làm cho mê muội, bị ham muốn của bản thân hun đến nỗi toàn thân đều nóng rực.
Anh vội vàng đưa tay vào trong quần lót của mình, nắm lấy phân thân đã cứng từ lâu bắt đầu tuốt lộng.

Tính khí trong miệng từng cái từng cái đâm đến tận phần thịt mềm mại trong cổ họng, nước mắt không kìm nén được rơi xuống, tiếng phát ra đều là những tiếng rên rỉ đầy âm mũi khi bị đâm chọt xỏ xuyên.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nuốt, tiếng ngâm nga thỉnh thoảng phát ra từ miệng Tiêu Chiến, cùng tiếng thở nặng nề của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn mà da đầu như tê rần cả lên, bụng dưới bỗng dâng lên một luồng hơi nóng rực.

Cổ họng cậu bật ra những tiếng rên rỉ đầy sảng khoái, “Đủ rồi…”
Cậu muốn dựng người Tiêu Chiến dậy như lúc trước, Tiêu Chiến khi cảm nhận được tính khí trong miệng mình đang mạnh mẽ trướng to, giống như đã chuẩn bị từ sớm, giữ chặt lấy tay của Vương Nhất Bác.
Tiếng gầm gừ rên rỉ đầy sảng khoái bên trên khiến lưng Tiêu Chiến thấy như một luồng điện nhẹ chạy qua, anh càng tham lam mút chặt tính khí của Vương Nhất Bác vào sâu hơn, động tác tự an ủi trong quần lót càng lúc càng nhanh, tiếng ngâm nga trong mũi cũng trở nên bừa bãi hơn nhiều.

Dường như Vương Nhất Bác đã không thể nhẫn nhịn được nữa, túm chặt lấy mái tóc của anh ấn người xuống, gần như đẩy tính khí đến khối thịt mềm mại sâu nhất trong cổ họng, toàn thân run rẩy, sung sướng “Hừ!” một tiếng, rồi bắn hết vào trong miệng Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác vẫn còn chưa giải phóng hết tất cả khoái cảm của bản thân, liền ngồi thẳng dậy kéo Tiêu Chiến qua, Tiêu Chiến vẫn còn đang cố gắng nuốt hết xuống thứ cậu đã bắn ra.
Vương Nhất Bác hơi ngẩn người, chỉ có thể bất lực nắn nắn má anh, “Cố chấp thật!”
Bên khóe môi Tiêu Chiến vẫn còn vương một chút bạch dịch khi Vương Nhất Bác đem tính khí lùi ra ngoài, dính lên cả gương mặt vẫn đang tèm nhem nước mắt, anh hơi nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, thở hổn hển một hơi rồi nói, “Một mình, không bắn ra được.”
Anh được bao bọc trong ham muốn tình dục nồng đậm, cũng triệt để phóng túng trước mặc Vương Nhất Bác, cởi quần lót của bản thân ra rồi ngồi dạng hai chân lên hông Vương Nhất Bác, mông đệm lên phân thân của cậu.
Vương Nhất Bác dùng ngón tay lau đi chút bạch trọc kia đi, khẽ cọ qua phần môi đã sưng đỏ lên vì ma sát, rồi lại đưa tay vào trong miệng anh, “Bạn nhỏ vui vẻ lên liền biết cân dẫn người khác như thế à?”
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác dùng ngón tay chơi đùa khoang miệng, hơi ngẩng cẳm lên, cụp mắt nhìn cậu, giọng nói dinh dính, “”Đừng có gọi là bạn nhỏ.”
“Thế gọi là gì nè?” Vương Nhất Bác rút ngón tay lại, trêu chọc, “Chiến ca?”
“Không muốn.”
Đúng như dự liệu của Vương Nhất Bác, cậu cười, hai bàn tay to lớn ám muội vuốt ve mông Tiêu Chiến, miếng đào mọng nước kia nhẹ nhàng mài lên thứ đồ ở giữa hai đùi cậu, “Bảo bảo?”
Tiêu Chiến vịn lên vai cậu, nhăn mũi.
Vương Nhất Bác hình như hài lòng lắm, khẽ nâng cằm anh hôn lên, ngón tay vừa nãy còn trêu đùa khoang miệng Tiêu Chiến giờ lại đang dịu dàng vuốt ve tiểu huyệt động đang đóng chặt bên dưới thân anh, rồi nhè nhẹ đút vào.
“Ưm…” Tiêu Chiến run rẩy khẽ nhấc mông lên, lúc ngón tay kia khẽ rút ra liền ngay lập tức mềm eo ngồi hẳn xuống.
Vương Nhất Bác ôm lấy anh, lòng bàn tay xoa nắn hai bên eo, “Ngoan, sẽ khiến anh thoải mái.”
Ngón tay trong cơ thể kích thích đến điểm mẫn cảm, Tiêu Chiến quỳ bò ra giường, mỗi phân da mỗi tấc thịt trên cơ thể đều như đang bị một dòng điện nhẹ chạy qua, từng đợt từng đợt.
Vương Nhất Bác hôn lên lưng anh, để lại trên cơ thể anh một loạt dấu hôn, “Muốn em vào không? Bảo bảo?”
Lúc cậu nói câu này, ngón tay vẫn đang miệt mài nghiền qua điểm lồi bên trong huyệt đạo, Tiêu Chiến túm chặt lấy gối, dùng sức cong lưng lên, trong cổ họng chỉ còn lại những tiếng nức nở vụn vặt.
Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, lật người Tiêu Chiến lại đối diện với cậu.

Cậu cầm lấy thứ đồ kia của mình cọ cọ lên cửa huyệt đã ướt nhẹp, đầu khấc rất nhanh bị ướt theo, “Có muốn không?”
Tiêu Chiến cắn chặt lấy mua bàn tay, “Muốn…”
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy phần đầu vào trong cửa huyệt đỏ hồng chật hẹp, những nếp nhăn quanh đó nháy mắt căng ra.

Tiêu Chiến ưỡn cổ ra sau rên rỉ, liền bị Vương Nhất Bác chồm lên chặn chặt môi.
Vương Nhất Bác chầm chậm đẩy hông, tính khí tiến sâu vào nội bích đang nóng rực của Tiêu Chiến.
“Ưm…ưm…” Tiêu Chiến chìm đắm trong nụ hôn sâu, khó khăn hít thở, đôi chân dài dạng rộng cọ sát lên ga giường.

Vương Nhất Bác mãnh liệt đỉnh eo xông vào đến tận gốc, hung ác va chạm với phần thịt đầy đặn ở mông Tiêu Chiến.
“Ưm….!” Tiêu Chiến bị cú nhấp eo này làm đến ngạt thở, lồng ngực nháy mắt ưỡn cao, toàn bộ không khí như bị nghẹn chặt ở cổ họng.

Nước mắt lại chan chứa khắp mi mắt.
Anh kéo chiếc gối dưới đầu, các ngón chân co rụt vào bám lấy ga giường, côn th*t đang không ngừng đâm chọc vào trong cơ thể, hoành hành ngang dọc khắp chốn.

Sự ngạt thở và khoái cảm triền miên gặm cắn lấy từng dây thần kinh vốn đã chìm vào trong cực khoái che lấp đi tất cả những giác quan còn lại của anh.
Anh bị Vương Nhất Bác thao lộng đến khóc nức nở, cả người đều đung đưa qua lại, trong cơ thể côn th*t của Vương Nhất Bác lại quen đường quen lối cứ nhắm vào điểm mẫn cảm kia của anh mà mài mà nghiền ép, tất cả các mối nối dây thần kinh như đang không ngừng co rút lại, anh giống như một con rối gỗ đã đứt hết dây, bị khoái cảm ép đến ứa nước mắt, rất nhanh liền bắn ra.
Vương Nhất Bác buông tha cho đôi môi anh, nhìn ngắm anh đang kịch liệt hớp lấy từng ngụm không khí, “Mới bắt đầu mà đã không chịu nổi rồi sao? Tiểu Bảo bảo?”
Tiêu Chiến vẫn còn chìm đắm trong dư vị cực khoái, cả người đều yếu ớt, đôi mắt mông lung tràn ngập nước mắt, lồng ngực phập phồng hít thở, giọng phát ra như làm nũng, “Em, dữ quá rồi…”
Vương Nhất Bác mỉm cười, chậm rãi rút thứ đồ kia của mình ra, rồi lại mãnh liệt xông vào đến lút cán.
“Aaa…!”
Tiêu Chiến bị đỉnh đến hét cả ra tiếng, eo cong lên.

Vương Nhất Bác nhân cơ hội ôm lấy eo anh, đỡ người ngồi gọn vào trong lồng ngực mình.
Tiêu Chiến mềm nhũn người ngồi hẳn xuống, cơ thể lại nuốt côn th*t của Vương Nhất Bác vào càng sâu hơn.
Anh ngồi trong lòng Vương Nhất Bác run rẩy kịch liệt, “Không được…”
Vương Nhất Bác xoa xoa lưng anh, bàn tay còn lại nắn bóp lấy đầu v*, “Không thoải mái sao?”
Khoái cảm tê rần người chầm chậm lan ra từ đầu ngực, Tiêu Chiến chỉ lắc đầu, “Sâu quá…”
Vương Nhất Bác cười như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy eo của Tiêu Chiến xoay người anh về phía sau, “Xoay qua.”
Tiêu Chiến nghe lời, thuận theo động tác tay của Vương Nhất Bác xoay lại.
Vương Nhất Bác ôm anh từ phía sau nhắm chuẩn tính khí của bản thân, để anh ngồi xuống, tràng bích trơn trượt không có gì có thể ngăn cản tính khí một đường xông vào, đỉnh đến phần sâu nhất.
Tiêu Chiến ngã về đằng trước, túm chặt lấy chân của Vương Nhất Bác, tư thế chưa từng thử qua này khiến nội tạng anh như thắt chặt lại, “Thế này càng sâu hơn!”
“Thả lỏng đi.” Vương Nhất Bác kéo anh vào lòng mình, hôn lên bờ vai anh, “Em sẽ ôm chặt anh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.