Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 32: Chung Tình
Từ thư viện đi ra, con đường vẫn đang được phủ lên thứ ánh sáng vàng vàng ấm áp, những bụi hoa hai bên đường đang thi nhau nở rộ, ngọn đèn đường trên cao chiếu xuống, đổ bóng hai người thành hai vệt dài và rõ.
Ngay chỗ ngã rẽ, Vương Nhất Bác đang định rẽ sang con đường bên trái thì bỗng nhiên dừng lại, “Buồn ngủ không?”
Câu hỏi đột ngột như này khiến Tiêu Chiến mang theo chút mờ mịt mà lắc đầu, “Không buồn ngủ.”
Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, “Dẫn anh đến chỗ này.”
Những tán cây um tùm trên đầu dần dần thưa thớt hẳn, ven đường không còn có những bãi cỏ xanh, cũng không có những bụi hoa sặc sỡ nhiều màu nữa, chỉ có những hàng cây cao lớn đang rụng lá xào xạc, hai người cứ đi, đi đến tận một nhà thờ nho nhỏ.
“Ai da!” một câu, Vương Nhất Bác kéo cánh cửa gỗ nặng trịch cũ kĩ của nhà thờ nhỏ này ra.
Đèn đường bên ngoài hắt vào chiếu sáng được tầm vài ba mét trước mặt, rồi chỉ dừng được ở đó thôi không thể tiến vào thêm.
Cậu xe nhẹ đường quen nắm tay Tiêu Chiến đi vào trong bóng tối, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người vọng lại rồi chồng lên nhau.
Bước đến gần bức tường nào đó, Vương Nhất Bác nhấn công tắc bật sáng chùm đèn màu vàng nhạt trên đầu.
Hai hàng ghế dài sơ sài được xếp trật tự ra hàng ra lối, trên hàng đầu, ngay chính giữa căn phòng là một chiếc bàn đơn giản bình thường, đưa tầm mắt ra xa hơn nữa, cũng chẳng thấy thứ gì được trang trí xa hoa, tinh xảo cả.
“Hồi bé nơi em đến nhiều nhất chính là ở đây.” Cậu kéo Tiêu Chiến ngồi xuống vị trí cậu thường hay ngồi.
“Cứ ngồi như thế này thôi hả?”
“Đúng thế.”
Tiêu Chiến hỏi tiếp, “Hồi em còn nhỏ, cũng ngồi như này à?”
“Ừm.” Vương Nhất Bác ngừng lại một chút rồi nói thêm, “Những lúc không vui sẽ đến đây ngồi một lát.
Đi ra thì không sao rồi.”
Vương Nhất Bác chỉ dùng cách nói “không vui” để miêu tả, nhưng Tiêu Chiến bỗng nhiên lại cảm thấy “không vui” trong câu Vương Nhất Bác nói, có một chút…có thể đối với người khác đó là sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Cũng giống như sự yêu thích mà Vương Nhất Bác đã nói, có lẽ cũng chỉ là một góc nhỏ nhoi trong cả một biển trời thâm tình rộng lớn trong lòng cậu mà thôi, vì thế cậu mới có thể đối xử với anh dịu dàng, bao dung, nhượng bộ như không có gì thay đổi mặc cho anh có thờ ơ, ruồng bỏ cậu hết lần này đến lần khác như thế.
Vương Nhất Bác mạnh mẽ và gần như không hề sợ hãi điều gì, cho dù chỉ có sự đau khổ bầu bạn với cậu ngày đêm, nâng ly cạn chén với cậu, cậu vẫn sẽ vững chắc như ngàn chén không say, bảo vệ lấy một trái tim chân thành không nhuốm màu đen xám, cùng một sự chung thủy hiếm có.
Cậu đã từng ngồi ở đây rất nhiều lần, tất cả những thứ được cậu qua loa định nghĩa thành “Không vui không như ý” đều có thể đem chúng nghiền thành bột mịn hết lần này đến lần khác, chỉ bằng cách ngồi ở đây lặng im, đờ đẫn đầy khô khan.
Từ nhỏ đã thế rồi.
Người duy nhất ngồi cạnh cậu bây giờ, cho dù có đến đây bao nhiêu lần chăng nữa, có ngồi đờ đẫn ở đây rồi ra khỏi đây bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu đều bó tay hết cách, không bao giờ có thể thực sự thờ ơ, lạnh nhạt coi mọi chuyện như là gió thoảng mây bay cho được.
Nhà thờ nhỏ này ở một góc hoang vắng trong khuôn viên nên gió thổi qua cũng trở nên ngang ngược hơn nhiều, gào rú rồi ầm ầm càn qua.
Trái tim Vương Nhất Bác như lõm xuống thành một cái hố nông, nghiêng đầu liền nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình bỗng trở nên u sầu hẳn đi, đáy mắt còn mông lung một làn hơi nước mỏng.
Cậu thực sự ghét nói dối, cũng thực sự, càng ghét khóc lóc hơn.
Cậu nhìn chằm chằm vào đáy mắt Tiêu Chiến đang rưng rưng bóng nước, dường như chỉ hơn rung nhẹ nước mắt cũng có thể trào ra, cậu không hỏi Tiêu Chiến tại sao anh lại khóc, cũng không nói anh không được khóc, nhưng càng không thể giống như những khi khác, hoàn cảnh khác, chỉ hờ hững bàng quan.
Cậu thực sự đã nghe thấy tiếng thở dài trong tim mình, nhưng cậu vẫn như vậy, đầy kiên nhẫn, bao dung người mà cậu “bó tay hết cách” đang ngồi trước mặt mình này.
Cậu giơ tay ra, xuôi theo mái tóc sau đầu anh dừng lại ở sau gáy anh, nhẹ nhàng nắm lấy, lại mang theo ý cười, ngữ khí thoải mái dịu dàng nói, “Anh đang thương hại em đấy à?”
Hàng mi Tiêu Chiến khẽ rung lên, lập tức quay đầu nhìn sang nơi khác, chỉ để lại cho Vương Nhất Bác một cái gáy xinh đẹp, “Không phải.”
Vương Nhất Bác dứt khoát vươn người đứng dậy, xoay sang, ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến.
Khoảng cách giữa những hàng ghế rất hẹp, một người đàn ông cao lớn như cậu dường như bị kẹt chặt giữa lưng ghế hàng đằng trước với đầu gối của Tiêu Chiến.
Cậu ngồi như thế, Tiêu Chiến cảm thấy mắt mình càng trở nên cay hơn.
Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu lên, “Ây da, em phiền chết đi được.” Anh đưa tay ra muốn kéo Vương Nhất Bác lên, nhưng ánh mắt lại không nhìn cậu, “Em đứng lên đi.”
“Anh nhìn em trước.”
Tiêu Chiến lại càng nhìn lên cao hơn, nhìn thấy đèn trần treo ở trên đầu, anh chớp mắt hai cái, “Không muốn.”
“Em nhìn thấy hết rồi.”
Tiêu Chiến vẫn ngoảnh mặt đi, thậm chí còn muốn quay ngoặt ra đằng sau, làn da sau gáy cùng các đường gân đã bị kéo căng đến cực hạn rồi.
Vương Nhất Bác nâng tay xoay mặt anh quay lại, “Ở đây chỉ có mình em thôi.”
Tiêu Chiến gồng mình để mình không nhìn xuống, lại nhắm chặt mắt lại, nhất quyết không chịu nhìn ánh mắt người trước mặt.
Vương Nhất Bác cười, giọng nói vừa trầm vừa ấm, “Đau lòng cho em đúng không?”
Chỉ là Tiêu Chiến chợt nhớ đến Vương Nhất Bác ở ban công, bình thản như mặt nước tĩnh lặng kể về chuyện quá khứ của mình, có lẽ cậu đã ngồi đờ đẫn ở đây vô số lần mới ép được bản thân bình thản đến lạnh lùng như thế.
Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng người này đủ lạnh lùng, đủ vẻ đùa giỡn với đời thế thôi.
Tiêu Chiến gật gật đầu, “Đau lòng.” Thậm chí còn có chút tức giận với chính mình.
Vương Nhất Bác có chút bất lực, “Em chỉ nghĩ là nếu đã đến đây rồi thì dẫn anh đi xem một chút thôi.
Cũng không có ý nghĩa gì lớn lao lắm đâu, em nghĩ thế nên liền làm vậy thôi á.”
Vương Nhất Bác không giải thích rõ được thứ tâm trạng này, cậu vạn vạn không ngờ được rằng Tiêu Chiến sẽ đau lòng hay là có xíu xiu buồn bã cho cậu vì những chuyện đã sớm tàn rụi thành bụi kia, một tiếng thở dài cậu cũng không muốn đâu.
Cậu chỉ muốn dẫn anh đi xem một lần, chỉ thế mà thôi.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, “Có ý nghĩa.” Vương Nhất Bác nhìn anh, anh cũng không giải thích rõ được, chỉ có thể nhấn mạnh một lần nữa, “Rất có ý nghĩa.”
Vương Nhất Bác cười, đưa ngón tay ra gõ nhẹ lên một bên má anh, “Được rồi, anh nói có là có.”
Tiêu Chiến mím môi cười, thủy quang ẩn chứa trong đôi mắt đã cay sè của anh cuối cùng cũng không rơi xuống.
Anh giơ tay lên nựng lấy mặt Vương Nhất Bác, nghiêng người qua.
Trong dư quang, là chiếc thập tự giá được đặt ở bức tường trên cùng, chiếm cả một không gian lớn.
Trong tầm mắt anh, là gương mặt đẹp trai của Vương Nhất Bác đang cười đến là ấm áp.
Những cơn gió luồn qua khe cửa, luồn vào trong gian phòng vẫn còn mang theo tiếng ầm ầm ngoài kia, nhưng chỉ được một lúc liền âm thầm biến mất trong nhà thờ nhỏ này.
Gió thổi khiến chùm đèn theo kiểu Âu đã cũ kĩ khe khẽ lắc lư qua lại.
Ánh đèn điện nhập nhòe, như làm bật lên sự bất an cùng kiên định đang mâu thuẫn lẫn nhau ở nơi tận cùng trong trái tim anh.
Anh nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, dán lên đôi môi của Vương Nhất Bác, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, anh tự nhiên và thành thục như nước chảy, sự cọ sát dịu dàng cùng nụ hôn nóng bỏng này, cực kì hiếm thấy, là do anh bắt đầu.
Năm tháng còn dài, chỉ trong một cái chớp mắt những quyết tâm tiêu tán hết thực sự nhiều không đếm xuể.
Cho dù ngày tháng sau này, trái tim phiêu dao của anh một lần nữa lại giống như một con dao sắc bén, dứt khoát chặt đứt hết tất thảy, nhưng giờ phút này, trong nhà thờ nhỏ này, khi người đàn ông mà từ trước đến nay anh cho rằng hết sức tự cao tự đại chẳng coi ai ra gì này đang quỳ gối ngồi xổm trước mặt anh, khi anh hôn lên đôi môi của người đó, anh thực sự đã vững vàng chỉ nghỉ đến duy nhất một chuyện.
Anh chỉ nghĩ.
Sẽ không bao giờ để người này cô độc ngồi lủi thủi ở đây một mình nữa.
Sẽ không bao giờ.
Mùa thu vốn mát mẻ lại thêm cái se se của sương đêm nên càng trở nên lạnh lẽo hơn, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi đến tòa nhà màu trắng gạo đằng sau ngôi nhà có đèn vàng ban đầu, nắm tay anh đi vào cánh cửa đang mở rộng, đi qua sảnh chính, đi lên cầu thang, cuối cùng bước vào một căn phòng nho nhỏ được bài trí đơn giản.
Một chiếc giường không được coi là lớn, một cái bàn làm việc, một cái ghế, và một tủ đồ quần áo đơn giản.
Vương Nhất Bác lấy từ trong tủ ra hai chiếc áo phông, “Mặc của em không?”
Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác đưa chiếc áo qua.
Đợi Vương Nhất Bác đứng cạnh tủ quần áo mặc xong áo quay đầu lại, Tiêu Chiến đã mặc xong chiếc áo kia ngồi khoanh chân trên giường nhìn về phía cậu.
Cậu vừa cười vừa tiến đến, “Đợi cái gì thế?”
Tiêu Chiến cũng cười, dịch dịch vào trong, “Đợi em đó.”
Vương Nhất Bác nhướn nhướn mày, cậu ngồi lên giường kéo cái chăn trùm lên người Tiêu Chiến rồi ôm cả anh lẫn chăn nằm xuống, “Được rồi.
Sao ở đây còn đi ngủ muộn hơn cả lúc đi làm ở Ngàn Chén vậy.”
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm ngã xuống giường, chính là tư thế nằm đối mặt với nhau, cho dù lần trước hai người ngủ chung một giường cũng chẳng cách bây giờ lâu lắm nhưng Tiêu Chiến lại có cảm giác như đã cách cả một đời rồi, cũng không nỡ cứ thế này mà nhắm mắt ngủ mất.
Anh co bàn tay lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng mi từng sợi từng sợi rõ ràng trên đôi mắt đã nhắm nghiền của Vương Nhất Bác.
Mí mắt Vương Nhất Bác khẽ giật, mở hé một bên mắt nhìn anh, “Không muốn ngủ à?”
Tiêu Chiến liền mím chặt môi nén cười, lại dùng đầu ngón tay khẽ điểm lên chóp mũi cậu, rồi lại từ mi tâm một đường lướt qua sống mũi thẳng tắp.
Vương Nhất Bác khép hờ mắt, bắt lấy tay anh, bàn tay còn lại từ sau gáy anh đưa xuống, dùng lực kéo mạnh anh vào lòng mình, “Anh không muốn cho em ngủ thì có.”
Tiêu Chiến bị hai cánh tay cậu giam chặt trước ngực mình, bật cười, “Làm gì có đâu, em ngủ thì em ngủ đi, ai làm gì.”
Vương Nhất Bác khẽ vỗ nhẹ lên eo anh, một lần nữa nhắm mắt lại, “Đi ngủ đi.
Càng cười càng tỉnh đó.”
“Okieeee~.”
Lời đồng ý này của Tiêu Chiến đáp rất vui vẻ, Vương Nhất Bác ngược lại, có chút không tin liền mở mắt ra nhìn anh, khoảng cách giữa hai người giờ đây gần sát đến độ mũi có thể chạm vào mũi, Vương Nhất Bác chỉ muốn nhìn xem Tiêu Chiến thực sự đã nhắm mắt lại chưa, hàng mi dài dưới ánh đèn nhờ nhờ giữa đêm tối giống như một tầng sương mờ ảo bao phủ lấy đôi mắt anh, gương mặt này, cả người mềm mềm nằm gọn trong lòng cậu, cậu giống như đang giẫm lên những đám mây bông vải tơi xốp, mềm mại, trong khoảnh khắc nào đó cậu lại vô duyên vô cớ cảm thấy khung cảnh này không hề chân thực chút nào cả.
Trong tim cậu có gì đó đang nhảy cẫng lên vì sung sướng, lặng lẽ, không ngơi không nghỉ, nhưng lại khiến cậu cảm thấy lắng dịu lại và yên tâm một cách khó tả.
Cậu nhìn ngắm gương mặt, đôi môi mang theo ý cười này một lần lại thêm một lần, cuối cùng hạ xuống trán Tiêu Chiến một nụ hôn dịu êm, cằm nhẹ nhàng dụi dụi lên trán anh, đầy thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
“Anh không ngủ được.”
Lông mi Vương Nhất Bác khẽ rung lên, cười khổ, “Ban ngày anh ngủ nhiều rồi à?”
“Quần què ấy, anh đã nói rồi mà, em không ở cạnh, anh ngủ không ngon.” Tiêu Chiến nâng mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, anh vốn đang chui sâu trong lồng ngực Vương Nhất Bác, nên bây giờ nhìn lên liền thấy yết hầu sắc bén, mỗi lần cậu cất tiếng đều theo đó mà chuyển động lên xuống.
“Bây giờ em ở đây rồi nhưng đâu có thấy anh ngoan ngoãn ngủ đâu.”
Cái yết hầu đó giống như đang lăn một vòng trên người anh, khiến anh thất thần trong chốc lát.
Anh rướn người nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Vương Nhất Bác, lực đạo đã tém lại ít nhiều nhưng chính vì phải gồng lên để nhẹ nhàng hơn nên cả người anh đã run rẩy trước.
Vương Nhất Bác không kịp đề phòng ngâm lên một tiếng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, bàn tay đang để sau lưng và eo cũng cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy của anh.
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không làm gì cả, chỉ để anh tùy ý dùng cả môi và răng cắn lên yết hầu vốn vô cùng mỏng manh kia của cậu, sau đó còn được đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng liếm qua.
Cậu hơi cau mày, tiếng thở trở nên nặng nề hơn, bàn tay đang đặt trên người anh cũng vô thức nắm chặt hơn.
Tiêu Chiến buông miệng ra, bàn tay sau lưng liền giơ lên, dịu dàng vuốt ve mái tóc anh, “Để lần sau đi.” Rồi cậu lại bổ sung, “Ngày mai chúng ta cùng về.”
Tiêu Chiến đẩy vai cậu ra một chút, cậu thuận theo nằm lật ngửa người lại, Tiêu Chiến cũng thuận thế nằm bò lên người cậu, “Lần trước ở nhà bếp, cũng không có Gel bôi trơn với bao cao su mà.”
Vương Nhất Bác hiếm lắm mới có một lần nghẹn họng, cậu gạt gạt những sợi tóc đang rũ xuống trước trán Tiêu Chiến qua một bên, “Không thể lần nào cũng thế được, không tốt cho anh.”
Tiêu Chiến khẽ nâng mi mắt nhìn lên, “Chỉ cần em nói một câu, có muốn hay không?”.