Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 34: Bảo Bảo Ngoan Nào
Tiêu Chiến ngồi dựa lưng vào ngực Vương Nhất Bác, lồng ngực rắn chắc ở đằng sau dán lên tấm lưng gầy đơn bạc của anh rồi nhẹ nhàng phập phồng, tính khí đang chôn sâu trong cơ thể anh cũng nhè nhẹ nhấp nhô theo từng hơi thở.
Từng nụ hôn lần lượt rơi trên từng tấc da thịt hai bên cổ, hơi thở quét qua đều khiến những chỗ được hôn lên trở nên tê tê ngứa ngứa.
Anh nghiêng đầu kéo giãn cần cổ dựa hẳn vào người Vương Nhất Bác, hô hấp dần hỗn loạn, các ngón tay đang bấu chặt vào cánh tay Vương Nhất Bác cũng vô thức co cụm lại.
“Căng thẳng không?”
Âm thanh trầm khàn đầy dịu dàng vang lên bên tai, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào tạo thành những dải sáng lờ mờ đan bện vào nhau như một tấm rèm khẽ đung đưa trong gió, mọi thứ trong tầm mắt cũng vì thế mà thấy có chút không chân thực, mùi xạ hương vốn đã nồng, lan tỏa ra không gian lại càng đậm đặc hơn gấp bội.
Trong lòng vừa mong chờ lại vừa xấu hổ, dù mâu thuẫn nhưng cũng bó tay hết cách.
Cũng có sự càn rỡ và ỷ lại chỉ được bộc lộ ra trước mắt người mình yêu.
“Có một chút.”
Co chặt các ngón tay, lí nhí vài chữ, ngược lại lại khiến Vương Nhất Bác nghe ra được sự ương ngạnh lại có chút muốn làm nũng của anh, “Căng thẳng cái gì?”
Tiêu Chiến nghe nhưng chỉ lắc đầu không nói.
Vương Nhất Bác ghé bên cổ anh mỉm cười, hai tay vuốt ve dần lên trên, các ngón tay đùa nghịch nhũ tiêm đang đứng thẳng sừng sững trước ngực anh.
Tiêu Chiến túm chặt cánh tay Vương Nhất Bác khẽ rướn ngực lên.
Động tác này khiến tính khí đang chôn sâu trong cơ thể anh nhẹ nhàng co giật, cùng với sự kích thích phía trước ngực, chỉ trong nháy mắt đã cuộn lên một cơn tê dại nhàn nhạt.
Cơ thể ăn tủy biết vị, khó có thể chịu đựng nổi liền tự giác ngồi lại chỗ cũ, thứ trong cơ thể lại càng hung hăng chọc đến điểm mẫn cảm kia.
“Ưm…” Tiêu Chiến run rẩy thắt chặt cơ thể lại.
Giọng nói nặng trĩu, thâm trầm của Vương Nhất Bác lọt vào trong tai, cộng thêm tiếng trống dồn dập trong lòng anh, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà run lẩy bẩy.
“Bên trong anh kẹp chặt như thế, rất thoải mái phải không?”
Trong đầu anh bỗng vang lên một tiếng ầm.
“Bảo bảo.” Vương Nhất Bác liếm nhẹ lên dái tai Tiêu Chiến, cầm lấy hai tay anh rồi chống lên đùi của mình, “Giống như vừa nãy, tự làm lại một lần nữa đi.”
Rất thoải mái, là tư thế từ trước đến nay chưa thử qua lần nào, cũng khiến người ta cảm thấy sự kích thích đầy mới mẻ.
Tiêu Chiến nghe lời, chống tay lên đùi Vương Nhất Bác, khẽ nhấc mông, tính khí trong cơ thể rút ra một đoạn.
Các đầu ngón tay Vương Nhất Bác đột nhiên gẩy nhẹ lên hai viên anh đào mềm mại yếu ớt kia, lại dùng lực vừa đủ nhấn xuống rồi vân vê giữa các đầu ngón tay.
“Ưm…!” đúng như dự liệu của cậu, Tiêu Chiến rùng mình một cái, trực tiếp ngã ngồi về chỗ cũ nuốt trọn côn th*t của Vương Nhất Bác đến sâu tận gốc.
Bàn tay đang đùa nghịch trước ngực anh càng thêm ác liệt, các đầu ngón tay cà cà đầu núm vú mỏng manh, “Chỗ này của anh, hình như đặc biệt mẫn cảm ấy nhỉ.”
Tiêu Chiến bực mình nhéo đùi cậu, “Em còn đánh úp anh!”
Vương Nhất Bác ở đằng sau cất tiếng trêu chọc, “Sao lại là đánh úp được, em vẫn luôn nghịch nó mà, được không hả.”
“Em đừng động nữa…”
Vương Nhất Bác nhướn mày, “Muốn tự chơi à?”
Câu khiêu khích này khiến Tiêu Chiến càng tức đẫy, “Đừng có nói như thế.”
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn cắn mãi không buông, “Thế phải nói thế nào?”
“….Thì em đừng có mà…” nhất thời Tiêu Chiến không nghĩ ra được từ gì khác, “Em đừng động vào anh.”
Vương Nhất Bác chỉ cười, giơ hai tay lên ra ý đầu hàng rồi chống ở hai bên cạnh sườn.
Tiêu Chiến hạ eo xuống, bờ mông cong vểnh lên hợp cùng hõm eo nhấp nhô tạo thành một đường cực kì gợi cảm.
Anh chống tay lên đùi Vương Nhất Bác rồi nâng mông lên.
Vương Nhất Bác ở đằng sau Tiêu Chiến nhìn thấy côn th*t của chính mình rút ra một đoạn từ trong cơ thể Tiêu Chiến, hai cánh tay đang chống lên đùi cậu cũng đang run rẩy, bờ mông căng mọng trước mắt đang rướn lên rồi dứt khoát ngồi xuống, bị con khủng long bạo chúa của cậu làm giãn phẳng các nếp nhăn ở xung quanh miệng huyệt, lại một lần nữa hoàn toàn nuốt trọn lấy.
Như có một dòng điện chạy dọc khắp tâm mạch, da đầu như tê rần cả lên, ngón tay của Vương Nhất Bác vô thức nắm chặt lấy ga giường.
Tiêu Chiến cẩn thận từng chút một, lại chậm rãi, mỗi lần như thế đều không dám ngồi xuống quá sâu, bàn tay chống lên đùi Vương Nhất Bác vì quá dùng sức mà để lại vết lõm xanh tím.
“Ngồi xuống.”
Âm thanh khàn đục vang lên từ đằng sau y như một mệnh lệnh, làm con tim Tiêu Chiến run lên, ngoan ngoãn phục tùng tiếp tục ngồi xuống thêm, đột nhiên bị túm lấy eo nhấn mạnh xuống một cái.
“A…!”
Phát này vừa mạnh vừa hung ác mài qua điểm lồi lên, trực tiếp xông vào đến chỗ sâu nhất, hơi thở Tiêu Chiến như bị nghẹn lại ở cổ họng, anh run rẩy như đang lên một cơn co giật, được Vương Nhất Bác giữ chặt lại trong lòng mình.
“Bạn nhỏ à, anh đây là đang muốn chơi em đúng không?” âm thanh trầm thấp phát ra vô duyên vô cớ mang theo chút đè nén.
Tiêu Chiến đang dựa lên đầu vai Vương Nhất Bác như bị quấy rầy liền lắc đầu, “Em đáng lẽ không nên chạm vào…ưm!”
Vương Nhất Bác khó hiểu khẽ cười một tiếng, cắn một ngụm không nặng không nhẹ lên bên cổ Tiêu Chiến, “Bảo bảo, nếu cứ để anh chơi như thế, em sẽ phát điên mất.”
Vương Nhất Bác luồn tay xuống đầu gối anh, gập hai chân anh trước ngực rồi ôm gọn lấy, từng nhát từng nhát nâng lên rồi hung ác nhấn ngồi xuống đến tận cùng.
Hai chân bị gấp lại ép lên ngực đã khiến anh hô hấp khó khăn lắm rồi, lại thêm tính khí xỏ xuyên trong huyệt động vừa mạnh vừa chuẩn nghiền ép qua điểm mẫn cảm, cơ thể cuộn trào lên từng đợt khoái cảm khiến anh gần như sắp sụp đổ đến nơi.
Đầu óc giống như một quả bóng bay đã căng đầy nhưng đang không ngừng được bơm thêm không khí, tất cả các dây thần kinh chống đỡ tinh thần anh, tứ chi, xương cốt đều đang bị khoái cảm cắn nuốt, các đầu ngón chân co chặt lại như bị rút gân.
Cả mũi cả miệng anh đang cùng nhau kịch liệt hít không khí, nước mắt không ngừng trào ra, cả người giống như bị nước xối qua.
Các ngón tay ghì chặt trên cánh tay Vương Nhất Bác như đang chịu tải toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh, vừa run rẩy vừa dốc sức bấu chặt vào phần thịt trên cánh tay Vương Nhất Bác.
Anh bị đỉnh đến cao trào, tê liệt giống như một cái sàng chịu sự khống chế của Vương Nhất Bác, đứng trên bờ vực sụp đổ chỉ có thể dùng hết sức bình sinh túm chặt lấy Vương Nhất Bác tìm một điểm tựa.
“Dừng…ưm…không được nữa rồi…”
Anh ngửa đầu nằm gục lên đầu vai Vương Nhất Bác, bị thao làm hung ác đến nỗi vừa không ngừng đung đưa cơ thể vừa không ngừng rơi nước mắt mà cầu xin cậu tha cho, nhưng lại bị đâm chọc đến một câu cũng không thể nói trọn vẹn được.
Hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác vẫn quẩn quanh bên tai anh, “Kêu ai dừng lại cơ?”
“Em ấy…A…!”
“Em á?” Vương Nhất Bác lại một lần nữa ôm lấy Tiêu Chiến, đưa côn th*t của mình vào lút cán, trong khi Tiêu Chiến đang không ngừng co giật, cậu cất tiếng, “Gọi lão công đi.”
Tiêu Chiến nâng mắt lên, vừa mới cắn môi được vài giây liền bị thao tới ná thở, không thể không mở lớn miệng.
Vương Nhất Bác vừa hung ác vừa bá đạo véo một cái lên đùi non của Tiêu Chiến, “Xin lão công đi rồi em tha cho.”
Tiêu Chiến bị đỉnh chỉ biết ú ớ vài âm thanh vụn vặt, nhưng nhất quyết không gọi.
“Không gọi cơ à?” Vương Nhất Bác bật cười, “Thế thì phải làm tới khi anh ngoan ngoãn gọi lão công mới dừng nhé?”
“Không mà…”
Năm ngón tay Tiêu Chiến vẫn còn run lẩy bẩy vịn vào cánh tay của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ôm lấy anh, chôn sâu côn th*t của bản thân vào trong cơ thể anh, ép mông anh ngồi hẳn lên hông cậu, cọ sát xoay vòng, “Có gọi không?”
Tính khí khuấy đảo trong cơ thể đã lên đỉnh nhiều lần của anh, Tiêu Chiến ngay cả ngón tay hiện giờ cũng không còn nghe theo điều khiển, không ngừng run rẩy, anh mở lớn miệng kịch liệt hít thở, giọng nói đã yếu ớt đến cùng cực gọi một tiếng, “Lão công…”
Vương Nhất Bác đạt được ý đồ xấu xa, đắc ý nhướn mày, bàn tay đang để trước ngực anh nhanh chóng di chuyển đến dưới hông Tiêu Chiến xoa nắn phân thân của anh, đầu ngón tay dùng sức cọ sát lên linh khẩu, một bên lại vừa nhẹ nhàng ôm anh lên rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống, “Cái gì nào?”
Tiêu Chiến bị trêu chọc đến sụp đổ hoàn toàn, “Lão công…xin em…”
“Ngoan.” Vương Nhất Bác cười đến rung cả vai, xoay Tiêu Chiến lại, mặt đối mặt với anh.
Tiêu Chiến không còn chút sức lực nào chỉ mặc cậu vần vò, xoay người lại liền cúi đầu dựa vào vai Vương Nhất Bác, “Sao vẫn còn chưa ra?”
“Lão công của anh vẫn chưa xong mà.” Vương Nhất Bác lại hung ác miết lấy hạt đậu đã vô cùng mẫn cảm trước ngực Tiêu Chiến, xoa nắn giữa các đầu ngón tay, “Anh nỡ lòng để em khó chịu thế ư?”
Tiêu Chiến cứng đơ người vùi đầu vào vai cậu, tách tay Vương Nhất Bác ra, “Nỡ!”
“Vô tình thế.” Vương Nhất Bác vẫn dùng cách cũ, hết nâng Tiêu Chiến lên rồi lại hạ xuống.
Tiêu Chiến bị đỉnh liền bật ra một tiếng nức nở.
Vương Nhất Bác cười, “Thế em càng phải dạy dỗ anh thêm rồi, bạn nhỏ.”
Chuyện lăn giường đêm hôm đó vừa kéo dài lại vừa kích thích, Tiêu Chiến không còn nhớ rõ bản thân thiếp đi lúc nào, chỉ lờ mờ nhớ được lần cuối cùng Vương Nhất Bác đè anh trên giường, bên tai vang lên tiếng các thanh giường kẽo kẹt liên hồi, tiếng cơ thể va vào nhau bạch bạch, anh không kêu nổi lên được bất cứ tiếng nào nữa, chỉ còn tiếng thở hổn hển cùng với khoái cảm giao hợp ngợp trời cắn nuốt anh hết lần này đến lần khác.
Anh nằm phục dưới thân Vương Nhất Bác, mệt mỏi, sụp đổ, nhưng sự vui vẻ không kìm nén được cũng đang tràn ngập cõi lòng.
Lần cuối cùng Vương Nhất Bác bắn vào trong cơ thể anh, từng tiếng gầm gừ, rên rỉ nặng nề cứ vang lên đều khiến con tim anh đập mạnh như sấm rền.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, sung sướng sảng khoái nằm trên chiếc giường đã được thay ga, hít thở đều là hương thơm thanh mát căng tràn, anh cong cong đôi mắt cười, níu lấy cái chăn khẽ chạm lên mũi ngửi ngửi.
Nhưng vừa xoay người một cái, cả lưng cả eo truyền đến cơn đau đến tê dại lại khiến anh lầm bầm mắng, “Cái tên khốn khiếp này!”
Cánh cửa cạch một tiếng, Tiêu Chiến lập tức kéo chăn trùm kín qua đầu.
Cửa phòng mở ra lọt vào một mảng sáng, rồi lại khẽ đóng lại.
Tiếng bước chân của Vương Nhất Bác vừa nhẹ vừa chậm, Tiêu Chiến không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy tâm tình có chút vui vẻ, túm lấy chăn lén lút cười.
Đệm giường lún xuống một chút, hàng mi Tiêu Chiến khẽ rung lên, trong lòng dâng lên một cảm giác mong chờ khó miêu tả thành lời.
Sau đó, cách một lớp chăn, một bàn tay đưa qua, đặt lên người anh, vừa nặng lại dễ chịu bất ngờ, rồi lại không hề có thêm động tĩnh gì khác, chỉ còn lại tiếng thở êm ái, ổn định.
Anh muốn mở chăn ra nhìn cậu.
Nghĩ thế liền cực kì cẩn thận nghiêng nghiêng đầu.
“Đánh thức anh rồi à?” Vương Nhất Bác nâng mắt, đôi mắt chớp chớp một lúc mới lấy lại được tiêu cự, giọng nói ồm ồm mang theo chút khàn đục nhưng lại vô cùng dễ nghe, cực kì giống như sắp ngủ đến nơi.
Tâm tình vui vẻ vừa rồi nháy mắt biến mất sạch, Tiêu Chiến dứt khoát nghiêng người qua đối mặt với cậu, “Buồn ngủ lắm à?”
Bên khóe môi Vương Nhất Bác vẫn còn vương lại nụ cười nhàn nhạt, yên tĩnh ngồi đó, vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ, “Không buồn, thấy anh vẫn chưa tỉnh liền qua đây nằm với anh thêm một lúc nữa.”
Cậu vừa nói câu này, bàn tay kéo một cái cả người cả chăn lao trọn vào lồng ngực cậu, “Có ổn không?”
Hàm ý câu này Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác đang muốn hỏi cái gì, đêm hôm qua cái con người này suýt nữa làm anh đến hỏng mà.
Cũng không biết có phải do trùm kín chăn khiến anh có chút ngột, tai Tiêu Chiến đều đỏ hết cả lên, anh cúi đầu trườn lại vào trong chăn, “Một chút cũng không ổn!”
Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng, bàn tay lớn kéo một phát như muốn vén hết chăn của Tiêu Chiến lên, “Để em xem bạn nhỏ của em có chỗ nào không ổn nào.”
“Này nhá!” Tiêu Chiến giữ chặt chăn trừng mắt với cậu.
“Này cái gì mà này.” Vương Nhất Bác cũng không muốn giằng co cái chăn với anh làm gì, chỉ đưa tay vào trong nắm lấy eo anh, lòng bàn tay lớn đặt trên thắt eo vừa xoa vừa nắn, “Tối hôm qua gọi lão công cho đã miệng, sung sướng xong giờ muốn trở mặt đấy phỏng?”
Vốn dĩ Tiêu Chiến đang được xoa bóp vừa thoải mái vừa cảm thấy ấm áp, nghe xong nửa câu sau liền tức đến nghẹn cả họng, giơ chân lên đá cho Vương Nhất Bác một cái, “Đó là em ép anh có được không hả!”
Vương Nhất Bác túm được mắt cá chân Tiêu Chiến kẹp chặt giữa hai chân mình, tay lại tiếp tục đưa qua xoa bóp thắt lưng cho Tiêu Chiến, “Ai ép anh cơ.
Em kề dao vào cổ anh à?”
“…..” Tiêu Chiến cạn lời, bực hết cả mình vùng vằng muốn rút chân ra, kết quả eo rồi đùi vốn tê rần cũng chả dùng được bao nhiêu sức lực, giật ra mấy cái nhưng mãi vẫn không rút ra được.
Vương Nhất Bác vẫn một mặt cực kì bình tĩnh, bàn tay kia vẫn chăm chỉ xoa bóp eo cho anh, “Đó là anh thoải mái đến nỗi gọi lão công, không phải là em ép có được không hả? Tiểu Bảo bảo.”
Sắc mặt của bạn nhỏ liền đen như đít nồi, “Vương Nhất Bác, hôm nay em đừng có mà nói chuyện với anh!”
“Được thôi.”
“….Bỏ cái tay ra.”
Vương Nhất Bác buông tay ra, lại còn thả luôn cả chân anh ra nữa.
“…..”
Căn phòng đột nhiên không ai nói chuyện, yên tĩnh đến sượng sùng.
Tiêu Chiến hết mở miệng rồi lại mím lại, cổ họng cứ nghẹn ứ khiến anh ngứa ngáy, trong lòng một ngọn lửa đang bập bùng ngùn ngụt cháy lớn.
Anh lật người lại, tấm ván giường kêu bịch một cái y như anh vừa mới ngã mạnh xuống, sau đó kéo chăn trùm kín đầu.
“Tức rồi à?” (Zhu: Ủa chọc cho anh cáu xong hỏi tức rồi à, mé t nói t tức ngang ấy…)
Vương Nhất Bác chọt chọt vào lưng anh, cái đầu còn lộ ra một mảng tóc liền khó ở, thị uy dịch dịch người vào trong.
“Bâys bi ơi?”
Người kia lại dịch vào trong thêm một tấc nữa.
“Bâys bi à?”
Người kia lại dịch, nhưng lần này trực tiếp đụng vào tường rồi.
Vương Nhất Bác cười không được mà khóc cũng chẳng xong, nhưng lại thấy có chút thú vị, cậu đưa tay vào trong chăn lôi một nhát dứt khoát liền kéo được người vào lòng mình rồi ôm chặt, trong giọng nói đều ngập ý cười, trêu chọc, “Đến đây, Bảo bảo ngoan nào, lão công dỗ em nhé.”.