Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 31: Kiên Nhẫn
Mùa thu có chút khô hanh nhưng thỉnh thoảng cũng có làn dịu nhẹ mát lành như được nước bao bọc lấy người.
Vương Nhất Bác lái xe vào cổng chính của viện phúc lợi, đập vào mắt là những tòa nhà nằm rải rác trong những lùm cây, được thiết kế như các ngôi trường bình thường khác.
Trên thảm cỏ xanh mướt được người làm vườn chăm sóc kĩ lưỡng, có mấy ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp, dọc theo lối đi cũng có hàng đèn điện lớn, ánh sáng kéo vừa đủ để chiếu sáng cho các lối đi được lát đá lớn nhỏ trong khuôn viên trường.
Hai bên đường có trưng những nhân vật hoạt hình khác nhau, vừa ngây ngô lại vừa dễ thương.
Phóng tầm mắt ra xa hơn, hai bên đều có những thảm cỏ xanh cùng những bụi hoa sặc sỡ sắc màu mà anh không thể nhớ được tên, là những loại thường thấy nhất, nhưng lại nhỏ nhắn, xinh tươi và mềm mại.
Bên cạnh những bụi hoa là chiếc xích đu bị gió đêm thổi qua nên khe khẽ đung đưa, cùng những con ngựa gỗ, những chiếc bàn tròn, chiếc ghế đẩu nhỏ nhắn xinh xắn, chiếc cầu trượt được sơn sắc màu, cho dù bây giờ chúng đều lặng yên nằm đó nhưng có thể tưởng tượng được nơi này ban ngày sẽ náo nhiệt ra sao.
Khắp nơi đều toát lên sự hồn nhiên, ngây thơ đầy đáng yêu.
Tiêu Chiến nói, “Cảm giác được quay trở về tuổi thơ vậy.” Càng giống một vương quốc cổ tích nào đó hơn, nơi đó chẳng có khổ sở, phiền não.
Tiêu Chiến đứng cạnh xe im lặng một lúc, Vương Nhất Bác cũng như đoán được anh sẽ thế này nên chỉ đứng bên cạnh tùy anh trầm ngâm.
Cậu chính là người như thế, một trái tim tỉ mỉ, tinh tế đến vô cùng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không bao giờ thấy được, nên mới có thể dừng chân ở một chốn mà vô số người đi qua nhưng chẳng bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay bay tóc mái trước trán của hai người, đằng xa có vài chiếc lá vàng khẽ rơi xuống rồi lướt nhẹ trên mặt hồ, gợn lên những vòng tròn đồng tâm lan ra, lan xa hơn và tan biến, âm thanh nhỏ đến thế mà cũng làm kinh động đến mấy con cá nhỏ đang lặng im ở gần mặt nước, chúng vẫy cái đuôi rồi biến mất vào trong làn nước, cái quẫy đuôi tạo thành những bọt nước bắn tóe lên, được ánh sáng từ đèn đường chiếu vào lại càng trở nên hư ảo hơn bội phần.
Vương Nhất Bác đi đến trước mũi xe, ánh mắt Tiêu Chiến đi theo cậu.
Cậu nâng mắt nhìn về phía căn nhà nhỏ nơi hắt ra ánh đèn vàng mờ trước mắt, nhưng lại giống như đang quan sát ánh mắt của người bên cạnh, đột nhiên cậu nghiêng mặt, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chiến, lúc này trong mắt hai người đều đang lung linh ánh sáng do ánh đèn đường chiếu vào, gió nhẹ vẫn thổi qua làm hàng mi khe khẽ rung lên.
Đôi môi Vương Nhất Bác mang theo ý cười, đưa tay ra với Tiêu Chiến, làn gió như đang khẽ khàng lướt qua năm ngón tay cậu, “Đi không?”
Một cơn gió mạnh hơn không biết từ đâu chạy đến, thổi qua nhưng lại đột ngột dừng lại trên mái tóc cậu, chạm nhẹ lên đôi mi rồi hôn lên đôi mắt cậu, tất cả những đường nét vốn góc cạnh giờ lại trở nên dịu dàng đến thế.
Gương mặt cực kì đẹp trai vốn luôn mang theo sự sắc bén cứng ngắc, vừa xa lạ vừa lạnh lùng sáng bừng lên bởi nụ cười vô cùng ấm áp, ấm áp đến độ ngay cả sự se se lạnh của gió thu giờ đây lại dường như tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Mà bàn tay đang đưa ra về phía người kia, người mà đã từng vô cùng xuất sắc, xinh đẹp, ôm khư khư sự kiêu ngạo tự cao tự đại của mình để che đậy sự cô đơn và cảnh giác của bản thân giờ cũng trở nên thản nhiên lại dịu dàng.
Tiêu Chiến bước một bước qua, đưa tay mình vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác.
Lúc bàn tay được bàn tay đối phương nắm chặt lại, anh chợt nhớ đến, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay.
Anh như một đứa trẻ vui mừng nhảy đến trước mặt cậu rồi hai người sóng vai nhau cùng đi, Vương Nhất Bác nhìn anh, cười, “Giường cũng lăn sắp sập đến nơi rồi mà một cái nắm tay cũng vui đến thế à?”
Tiêu Chiến trợn trắng cả mắt, tưởng như lòng trắng mắt anh như sắp vọt qua đỉnh đầu đến nơi rồi, “…Đề nghị em im miệng giùm.”
Vương Nhất Bác cười càng tươi hơn, rồi lại tiếp tục nhìn về đằng trước, vừa nắm tay Tiêu Chiến vừa bước đi không nhanh không chậm, “Trong trí nhớ của em thì nơi em nhận thức được sớm nhất chính là ở đây, ở đây là nơi lần đầu tiên nắm tay anh, cũng đặc biệt đó.”
Lời cậu nói ra vẫn là ngữ khí thản nhiên, chậm rãi lại tùy ý đó, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy rất vui vẻ, ý cười bên khóe môi đậm thêm, giống như một bông hoa vừa độ nở, cũng vừa hay là thời khắc bùng nổ nhất trong tình yêu.
Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào gương mặt đẹp trai ngời ngời của Vương Nhất Bác, cười đến sáng bừng, “Cũng lãng mạn ra phết ha.”
Vương Nhất Bác nhướn mày quay sang, đối diện với đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời sao lung linh tỏa sáng không kìm được mà nghiêng đầu qua hôn phớt lên khóe môi anh.
Tiêu Chiến sững người, lập tức vỗ lên vai người kia một cái thật mạnh, “Em làm cái gì thế, không thèm để ý xem đây đang ở đâu.”
Nhưng người bên cạnh chỉ cười một cái thật tươi, đắc ý tiếp tục nắm tay anh dẫn đi, lấy câu Tiêu Chiến nói hồi trước trêu chọc lại, “Hôn một cái thôi mà.”
Hai con người đẹp trai cứ như thế, một người cười, một cười bị trêu đến xù cả lông nhưng cũng rất vui vẻ, đi vào trong ngôi nhà nhỏ có ánh đèn vàng kia, vừa đẩy cửa bước vào, một làn gió thu lặng lẽ lẻn vào theo, luồn qua chiếc chuông gió treo ở cửa, tiếng chuông gió thanh thoát vang lên, theo đó là một loạt tiếng nói mềm mại của trẻ nhỏ, “Ca ca về rồi nè.”
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến đi lên thêm bốn năm bước nữa, một đám trẻ con ùa ra, đứng thành một vòng đón bọn họ.
Cơn gió kia lang thang trên lối đi, xoay thành một vòng, tiếng đóng cửa vang lên cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn lại hai người đàn ông cao lớn anh tuấn hơn người đối diện với những ánh mắt hiếu kì của đám trẻ con.
Hai người như đồng bộ, không nghĩ gì nhiều liền ngồi xổm xuống trước mặt bọn trẻ.
Vương Nhất Bác nói, “Đây chính là…”.
Truyện Cung Đấu
Lời còn chưa nói xong, mấy bọn nhóc đã lớn tiếng chen ngang, “Đại ca ca!”
Vương Nhất Bác nhướn mày, không nói gì nữa chỉ quay sang nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến quả nhiên đang cười thật tươi, lúm đồng tiền mờ mờ như khiến nụ cười bên khóe môi càng trở nên đậm hơn, “Chào mấy nhóc.”
Trên nền nhà trong phòng sinh hoạt chung, Tiêu Chiến bị đám trẻ vây tròn ở giữa.
Vương Nhất Bác cũng không qua quấy rầy anh, chỉ nhàn rỗi chống cằm ngồi ở cái bàn nhỏ bên ngoài vòng vây đó ngó sang.
Vài sợi tóc mái lơ phơ trước trán, hàng mi dài rủ xuống khe khẽ rung lên rồi đổ bóng xuống đáy mắt y như ánh nước lấp lánh.
Cậu vẫn giữ nguyên trạng thái ít nói thậm chí là trầm mặc, nhưng dáng vẻ lạnh lùng hờ hững lại dường như đã thu lại đến sạch sẽ, thỉnh thoảng khi Tiêu Chiến nhìn sang cầu giúp đỡ, cậu lại dùng ngôn ngữ tay giải thích lại những lời Tiêu Chiến vừa nói cho những đứa trẻ không thể nghe thấy, giúp mấy đứa nhỏ giao tiếp lại, hoặc là giúp cậu nhóc mới ba tuổi đầu kia và đám nhỏ bưng trà rót nước, cầm cái nọ lấy cái kia, vừa vui vẻ vừa tình nguyện.
Mỗi lần Tiêu Chiến quay đầu lại đều sẽ nhận được từ phía bên đó một nụ cười lười biếng nhưng lại cực kì dịu dàng của cậu.
Cũng đúng thôi, từ lúc cậu ngồi xuống đến giờ, tầm mắt chưa từng rời khỏi người đang bị vây trong đám đông ồn ào đó, mới có thể đúng lúc đón lấy ánh mắt của anh mỗi lần anh nhìn sang.
Một bên thì ồn ào huyên náo, một bên lại lặng yên, chính là dáng vẻ ban đầu của năm tháng tĩnh lặng.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dẫn bọn trẻ về lại phòng ngủ lớn, rồi lại ngồi trông bọn chúng, đến tận khi đã nghe thấy không gian chỉ còn lại những hơi thở sâu và đều mới lặng lẽ cùng nhau rời khỏi phòng.
Vương Nhất Bác thản nhiên nắm lấy tay của Tiêu Chiến, đi xuyên qua hành lang yên ắng, đi đến con đường đá có hai hàng cột đèn vừa nãy.
Hai người cứ thế giẫm lên đường đá mà đi, mỗi lần đi qua một tòa nhà nào đó, Tiêu Chiến lại quay sang hỏi toà nhà này để làm gì, sau khi Vương Nhất Bác trả lời xong, cũng thuận miệng kể lại mấy kỉ niệm hồi nhỏ mà cậu còn nhớ cho Tiêu Chiến nghe.
Hai người đi đến thư viện, Vương Nhất Bác dẫn theo Tiêu Chiến đi tìm mấy cuốn sách mà hồi đó cậu đã từng đọc qua, nhưng mấy giá sách to nhỏ lớn bé đều đã tìm qua một lần lại chẳng thấy đâu, cuối cùng nhận thua mà nói, “Nhiều năm như thế, sách ở đây chắc đã bị Viện trưởng đổi mấy đợt rồi.”
Cậu lại dẫn Tiêu Chiến đi đến tầng thượng của thư viện, dễ dàng trèo lên mấy mái nhà bằng phẳng, ngồi sánh vai cạnh nhau.
Gió thu thổi qua những cột đèn bên dưới, còn có cả một bầu trời đầy sao sáng ngời nữa.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao xa xôi, bỗng nhiên thêm vài phần cảm khái, “Tự nhiên cảm thấy bản thân so với bọn chúng, thực sự đến tư cách tủi thân cũng không có luôn.”
Anh đã từng buồn vì cuộc sống của mình, đã từng thấy tủi cho bản thân, nhưng khi nhìn thấy bọn trẻ ở đây lại sững sờ nhận ra mấy thứ đó của bản thân chẳng đáng được nhắc tới.
Vương Nhất Bác chẳng cảm thấy như thế, ngay thẳng đoan trang nắm lấy vai Tiêu Chiến vỗ vỗ rồi nói, “Anh cũng mới có ba tuổi mà, bạn nhỏ à, tủi thân thì tủi thân thôi.”
Tiêu Chiến nhăn mũi, lộ ra vẻ mặt được anh coi là hung dữ nhất với Vương Nhất Bác, nhưng nháy mắt đã bật cười, “Thế anh tủi thân em có dỗ không?”
Vương Nhất Bác nhướn mày, “Em dỗ anh còn ít đấy phỏng?”
Tiêu Chiến liền nghẹn lời, “Sao anh nghe thấy em có chút ủy khuất ấy nhỉ.”
“Thế anh, dỗ dành em không?”
Tiêu Chiến hơ hơ cười ngượng hai tiếng, “Lượn đi!”
Vương Nhất Bác chỉ cười, bên khóe môi vương lại ý cười tựa như vừa mới cắn một miếng kẹo đường rồi kéo ra một sợi tơ đường dính dính mỏng manh vậy, vừa thơm nức mũi lại khiến lòng người hân hoan.
Cậu lại vui vui vẻ vẻ mà chỉ loạn lên một chùm sao nào đó rồi nói đó là chòm sao gì gì gì đó, Tiêu Chiến tin ngay cũng theo hướng tay mà nhìn chăm chú lên bầu trời.
Đầu nhỏ còn thỉnh thoảng nghiêng bên nọ ngả bên kia chỉnh lại góc độ để nhìn cho rõ, một lúc sau mới phát hiện ra mình bị lừa, một quyền đánh sang, “Mé nhà em, phiền phức ghê ấy!”
Đứa trẻ to xác kia chịu đánh nhưng lại toét miệng ra cười đến xán lạn, “Anh dễ bị lừa quá rồi đấy!”
Tiêu Chiến liền bắt lấy câu này, “Lần trước em nói em chưa lừa anh lần nào, giờ em lừa anh rồi đó.”
Vương Nhất Bác đắc ý nhướn nhướn mày, “Yô, xem ra lời em nói anh cũng nhớ phết ấy nhở.”
Tiêu Chiến lại bực mình giơ tay lên đấm thêm phát nữa, nhưng lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy cố tay kéo qua, “Đánh đến nghiện rồi à?”
Tiêu Chiến ngồi thụp trên đùi Vương Nhất Bác, tức giận nâng mắt lên trừng cậu.
Cậu khẽ cười, túm lấy eo của Tiêu Chiến bế lên, Tiêu Chiến liền biến thành tư thế ngồi cưỡi lên đùi cậu, lọt thỏm trong lòng cậu, “Sao lúc trước em không phát hiện ra tính khí anh lại kém thế nhở, mới nói hai câu đã hết lườm lại nguýt người ta.”
“Sao nào, hối hận rồi phải không.
Hối hận giờ còn kịp đó.” Người vừa lườm nguýt kia, biểu cảm thay đổi nhanh chóng hơn cả thời tiết tháng 6, anh cười rồi.
Vương Nhất Bác cũng chỉ cười rồi cho qua chuyện, người đang ngồi trong lòng lại nghịch ngợm, ngọ ngọ ngoạy ngoạy, rướn eo cọ cọ vào người cậu, hạ thân đang bị bó buộc, cách một lớp vải hết cọ lại dính lên bụng dưới của cậu, cảm giác mười phần rõ ràng.
Mi mày Vương Nhất Bác chau hết lại, bóp eo anh một cái coi như cảnh cáo, “Anh cố ý phải không?”
Tiêu Chiến lại dùng thêm sức dứt khoát vòng tay qua cổ cậu, càng lúc càng ra sức hạ eo xuống cọ cọ.
Vương Nhất Bác bất lực cười một tiếng, đầu lưỡi khẽ động trong khoang miệng, “Anh còn ra sức hơn?”
Tiêu Chiến đắc ý vô cùng, sáp lại gần hơn, hơi thở chầm chậm nhưng lại phả hết vào trong tai Vương Nhất Bác, vừa ngứa vừa nóng, “Em có thể làm gì chứ, chỗ này….Ưm!”
(Bạn A Zhu xin mở một bài cho dzừa ạ “Play with fire”)
Câu khiêu khích của Tiêu Chiến còn chưa được nói hết, liền bị Vương Nhất Bác túm lấy gáy kéo lại gần y như đang nựng mèo con, một nụ hôn ấm nóng cùng đôi mắt khép hờ đã chặn miệng anh lại.
Bày tay đang ôm eo anh trực tiếp vén tà áo sau lưng, luồn vào bên trong.
Răng kề răng, đầu lưỡi cuốn lấy nhau, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi nữa rồi.
Bàn tay đang luồn vào trong áo kia mặc nhiên xoa bóp sờ nắn khắp cả lưng anh, rồi thuận thế đưa tay về đằng trước.
Đầu ngón tay thận trọng chạm nhẹ vào điểm hồng trước ngực, Tiêu Chiến run nhẹ, ngâm nga một tiếng, vội vội vàng vàng tìm cách dập ngọn lửa mình khơi lên này.
Anh cố hết sức đẩy ra, nhưng bị Vương Nhất Bác chỉ dùng một tay liền có thể kéo anh lại gần, ôm chặt, cuối cùng vẫn bị bàn tay đó xoa nắn nơi yếu ớt trước ngực, chìm vào trong nụ hôn sâu, anh khẽ thút thít nhỏ rồi triệt để buông súng đầu hàng.
Vương Nhất Bác hơi buông tha cho đôi môi của anh, nhưng bàn tay đang làm việc ác trước ngực lại nhất quyết không ngừng lại, “Còn muốn náo nữa không?”
Tiêu Chiến vừa thở hổn hển vừa túm chặt cánh tay cậu rồi đẩy cậu ra xa thêm chút nữa, cái đầu nhỏ đang gác lên hõm vai cậu khẽ lắc.
Vương Nhất Bác buông tay xuống, vừa cười vừa giúp anh kéo lại vạt áo, “Chiều anh quen rồi.”
Câu này đã nói xong cả một lúc lâu nhưng Tiêu Chiến vẫn gác đầu lên vai Vương Nhất Bác không ừ hữ câu gì.
Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, “Giận rồi à?”
Người được hỏi vẫn không hé nửa lời, lúc Vương Nhất Bác đang bán tín bán nghi muốn kéo người anh lên để nhìn cho kĩ thì người kia mới dùng môi chạm nhẹ lên vai cậu, giọng miên man, “Giận rồi.”
Anh mở miệng nói câu này, đôi mày đang nhíu chặt của Vương Nhất Bác liền giãn ra.
Câu giận dỗi này của anh sao có thể coi là thật được, nhưng mà chắc trong lòng anh cũng đang có chút gì đó không vui.
Vương Nhất Bác vừa buồn cười lại khó hiểu nhấc tay lên vuốt nhẹ mái tóc sau đầu anh, “Nói nghe coi, có chỗ nào khiến bạn nhỏ của chúng ta không vui rồi?”
Tiêu Chiến bị câu này chọc cho vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát thực hiện theo đúng cách gọi này, đưa tay véo một cái thật mạnh lên cánh tay cậu.
Vương Nhất Bác liền thở hắt ra một hơi, “Quân tử động khẩu không động thủ nha.”
“Em nói rồi mà, anh là bạn nhỏ.”
Vương Nhất Bác muốn cười lắm, nhưng lại không dám cười ra tiếng sợ chọc anh xù lông, sau đó lại giống hệt như đang dỗ dành một bạn nhỏ, nói, “Được rồi~~~ anh thắng.
Thế anh nói em nghe coi, có phải em làm gì khiến anh không vui phải không.”
Bạn nhỏ kia lại dụi dụi vào vai cậu hai cái rồi ngừng nhưng sau đó lại dụi thêm hai cái nữa mới chịu ngừng hẳn.
Vốn dĩ anh muốn trêu chọc Vương Nhất Bác chơi chơi thôi, ai dè người ta bình tĩnh đến thế, cái hố này tự anh đào rồi tự anh sảy chân nhảy xuống luôn rồi.
Tiêu Chiến rất khó xử, nhưng hình như người có đầu óc tinh tế kia đã hiểu được chút tâm tư này của anh, sau đó người đang biệt nữu này lại cất tiếng vừa nhỏ vừa dính, nói, “Lúc trước em ngủ gần anh đều sẽ sợ không nhịn được mà….”
Người mà trong lòng sáng như gương kia quả nhiên lại đoán trúng rồi, nhưng vẫn cố tình hỏi ngược lại, “Đúng thế, sao vậy?”
Cổ họng Tiêu Chiến nghẹn lại, ngồi thẳng lưng lên, “Thế giờ thì sao…” anh nói được một nửa lại cảm thấy mình không nói tiếp được nữa, ngữ khí tức giận nói, “Không nói nữa! Đi ngủ!”
Anh bực mình vươn người đứng dậy, vừa rời khỏi liền bị kéo tuột lại ngồi ngoan ngoãn trong lòng cậu một lần nữa.
“Nếu em thực sự làm với anh ngay ở chỗ này, anh có vui không? Chỗ này cái gì cũng không có, đến nhà tắm còn dùng chung nữa kìa.”
Ngón tay Vương Nhất Bác khẽ gẩy gẩy lên cằm của anh, “Nói anh ngốc anh còn không chịu cơ, tính cách gì mà nói làm liền muốn làm luôn vậy nè, có phải bên trái anh cảm thấy em rất thích anh nhưng bên phải lại cảm thấy em không thích anh như trước, phải không?”
Bạn nhỏ lại có chút không phục, “Em là nhất rồi, được chưa?”
Vương Nhất Bác cười, “Không dám ạ, vẫn là ngài giỏi nhất.
Nếu đổi lại là người khác, em không có kiên nhẫn vậy đâu.”.