Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 30
Tất cả những rung động trong khoảnh khắc vừa rồi như bị dội một gáo nước lạnh, trong căn phòng, không gian yên tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải, Tiêu Chiến dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
Vương Nhất Bác nhìn anh, khóe môi nhếch lên một đường cong rất nhỏ vẽ lên một nụ cười nhạt.
Khuôn mặt vốn dĩ đã vô cùng đẹp trai của cậu một khi cười lên thì càng tinh tế hơn bội phần.
Một vẻ đẹp tùy hứng, lười biếng lại cực kì bình thản.
“Thôi mà?” giọng nói kéo dài đầy lười nhác, đôi mày anh tuấn hơi nhướn lên.
Tiêu Chiến khe khẽ gật đầu, nhưng liền cảm thấy không đúng lắm nên lại lắc đầu.
Sau khi nhìn thấy đường cong trên khóe môi Vương Nhất Bác kéo lên cao hơn, anh lập tức nói, “Sao em còn chưa đi lấy quần áo đi.”
Vương Nhất Bác cười, “Thế em đi đây.”
Tiêu Chiến cau hết mày lại, cắn lấy môi dưới không lên tiếng cũng không làm ra hành động gì khác.
Vương Nhất Bác vừa buồn cười vừa bất lực đưa tay ra, túm lấy eo anh kéo anh lại gần, rồi giơ tay lên nắm lấy cằm Tiêu Chiến, nghiêng đầu rồi hôn lên.
Đầu lưỡi khẽ tách hàm răng của anh ra, vừa mài vừa cọ đưa sâu vào trong.
Tiêu Chiến bị nụ hôn sâu này chiếm lấy, dựa sát người vào trong lồng ngực Vương Nhất Bác, đầu ngẩng hết về đằng sau, thậm chí tay anh còn phải bấu chặt vào chiếc áo Vương Nhất Bác đang mặc để có thể giữ cơ thể thăng bằng.
Hai môi cọ sát, đầu lưỡi triền miên, sau khi tách ra để cho cả hai có thể hô hấp, Vương Nhất Bác liền cười rồi nói, “Suýt nữa thì quên mất, em phải đi lấy quần áo.”
Tiêu Chiến nâng mắt nhìn lên, Vương Nhất Bác như đã đạt được ý đồ, cười càng tươi hơn rồi một lần nữa lại hôn lên.
Bàn tay đang được đặt sau lưng anh, cách một lớp vải mỏng liên tục di chuyển, xoa nắn vào chỗ hõm eo khiến Tiêu Chiến càng tránh lại càng dính sát hơn vào lồng ngực Vương Nhất Bác.
Nụ hôn này, độ ấm của bàn tay này, đẩy cả người Tiêu Chiến sát đến bờ vực sụp đổ, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Nụ hôn rời đi.
Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở rối loạn của người trong lòng, cậu cười, “Anh thở gấp thế.”
Tiêu Chiến vừa thở vừa ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác mặt không chút đổi sắc, hô hấp vô cùng thông thuận trước mặt, tuy rằng đã sớm biết về mặt này mình không bao giờ có thể so với con người đầy mình kĩ xảo này, nhưng trong lòng vẫn chứa chấp một chút không phục, mà câu trêu ghẹo này lại như đã giẫm phải đuôi anh khiến anh bùng nổ.
Tiêu Chiến ngay lập tức đẩy Vương Nhất Bác ra, “Đi mà lấy quần áo của em đi.”
Tiêu Chiến xoay người đi về phòng, đầu cũng chẳng quay lại một cái, Vương Nhất Bác cũng chỉ cười cười rồi đi về phía phòng của mình, cậu thu dọn quần áo, trong lòng cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy đối phương khi bị chọc ghẹo dễ thương vô đối, mình phải chọc thêm vài lần nữa mới được.
Nhưng, thực sự là cậu vui vẻ hơn không ít.
Cậu tiện tay lấy hai bộ quần áo, vất lên giường rồi đi tắm, khi tắm xong bước ra ngoài, vừa đi vừa xoa xoa mái tóc vẫn còn ướt đẫm nước, mắt bất chợt liếc ra ngoài cửa phòng ngủ, lại đúng lúc bắt gặp Tiêu Chiến đang từ chỗ tủ rượu trúc trắc rẽ ra ngoài ban công.
Tiêu Chiến nghe thấy động tĩnh trong phòng khách liền xoay người lại, chỉ lộ ra đôi mắt trên đỉnh của chiếc ghế gấp.
Vương Nhất Bác đang đưa tay ra với lấy chai rượu trên tủ.
Mái tóc vẫn còn ướt đẫm nước được tùy tiền gạt sang hai bên, lơ phơ vài lọn hờ hững trước trán, vừa ẩm ướt vừa thoải mái.
Bàn tay đang đưa ra kia hiện lên rõ những đường nét tuyệt đẹp, các đường mạch máu màu xanh nhạt ẩn mình dưới làn da trắng bóc, được ánh sáng chiếu vào càng trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Đến cả đường gân cũng đẹp như thế.
Tiêu Chiến đầu óc rối bời vội vàng quay đầu nằm trở về ghế gấp, hàng mi rung lên kịch liệt.
Thực sự anh không rõ rốt cuộc trong lòng Vương Nhất Bác nghĩ thế nào nữa.
Nhưng trong lòng anh vẫn tràn đầy sự yêu thích to lớn, thậm chí còn nảy sinh ra vô số những kỳ vọng mà trước đây chưa từng có.
Anh chắc chắn rằng đại ca ca trong mắt có vì sao mà Vương Nhất Bác kể với bọn trẻ là mình, cũng tin chắc rằng tất cả tình cảm Vương Nhất Bác dành cho anh đều chưa hề phai nhạt đi chút nào.
Nhưng anh càng hi vọng mỗi lần Vương Nhất Bác nói đến anh, cũng có sự chắc chắn và kiên định không thể bẻ gãy được như thế.
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng rượu được rót vào ly, sau đó một lúc sau cũng không có thêm động tĩnh gì nữa.
Anh lại không nén được tò mò dùng lại mánh cũ, thò đầu qua đỉnh chiếc ghế gấp, ngó vào trong.
Vương Nhất Bác đang chống tay lên chiếc bàn thấp bên cạnh tủ rượu, nghiêng người dựa lên, nâng ly whiskey chưa được rót đầy, ngửa cổ uống, tầm mắt xuyên qua chiếc ly, cách một lớp thủy tinh mỏng, trực tiếp bắt lấy đôi mắt của Tiêu Chiến đang lấp ló sau cửa kính ban công.
Người đàn ông trong tầm mắt của anh đang nhàn nhã dựa vào tủ rượu chậm rãi để ly rượu xuống, cười với anh.
Từng hạt bụi trong không trung nhưng đang gợn thành từng đợt sóng lăn tăn, tiếng trống trong lồng ngực cũng đang bắt đầu gióng lên từng hồi.
Luôn có một khoảnh khắc nào đó thời gian như bị kéo dài ra vô hạn, đi sâu đến vô tận.
Ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ, mà ánh điện ngoài ban công lại mù mờ không rõ, một cái quay đầu nhìn nhau cách một lớp cửa kính, lại giống như một làn gió mát lành, làm cho khoảnh khắc tràn ngập tình ý này thăng hoa, sâu sắc và rõ ràng hơn, cũng để dự báo trước phút chốc ngắn ngủi này sẽ được kéo dài mãi đến những năm tháng sau này.
Tiêu Chiến ngồi thẳng người dậy từ chiếc ghế gấp, lúc đứng lên, liền choài choài chiếc dép bông đằng sau, nhảy chân sáo, lon ta lon ton chạy qua, đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, sau đó vô cùng dứt khoát cầm cốc sữa bò lên.
“Em cũng uống đi.”
Vương Nhất Bác cười, “Uống sữa cũng cần cạn ly à.”
Tiêu Chiến lén lút liếc Vương Nhất Bác một cái, “Nói lắm thế nhờ, có uống hay không.”
Vương Nhất Bác cũng không nói thêm gì khác, lùi lại một bước, đứng nghiêng người đi.
Tiêu Chiến nhanh chóng rót ra hai cốc sữa bò, sau đó mí mắt cũng không nhấc đến một cái, bưng hai cốc sữa, cả người cùng tiếng loẹt xoẹt của chiếc dép bông đi vào trong bếp.
Đi được nửa đường, chân bỗng hụt một cái, sữa bị sánh ra ngoài vài giọt, vương trên mu bàn tay anh, Tiêu Chiến dừng lại một nhịp, đưa môi lên chỗ đó liếm sạch sẽ, rồi lại lon ta lon ton đi tiếp về phía nhà bếp.
Ngược lại, người ở phía sau kia chỉ vì chút chuyện cỏn con như vậy mà bước nhanh một bước, bàn tay đưa lên đến tận khi nhìn thấy anh đứng vững lại mới chầm chậm bỏ xuống.
Sau đó cậu nhìn thấy anh đi vào nhà bếp, nghe thấy tiếng lò vi sóng quen thuộc kia, mới mỉm cười nhìn một cái về phía chỗ sàn gỗ được lắp đặt vừa bằng phẳng vừa tinh tế của nhà mình, xoay người, đem chai whiskey và cái ly rượu kia để vào chỗ cũ.
Vương Nhất Bác cũng đi theo vào trong nhà bếp, “Nền nhà chúng ta gồ ghế thế cơ à?”
“Hả?” Tiêu Chiến nâng mắt lên nhìn cậu, rồi lại nhìn thời gian đang đếm ngược trên chiếc lò vi sóng, lơ mơ đáp lại, “Rất tốt mà, em muốn sửa gì à?”
Vương Nhất Bác mỉm cười, “Không phải, muốn mua cho anh một cái xe lăn từ lâu rồi.”
Tiêu Chiến ngớ người ra, nhưng rất nhanh đã hiểu, phóng qua một ánh mắt sắc lẹm như dao.
Vương Nhất Bác bật cười thản nhiên tiếp nhận con dao này.
Lò vi sóng Tinh! một tiếng, Tiêu Chiến vừa mở cửa lò vi sóng lần lượt lấy ra hai cốc sữa đã được hâm nóng vừa nói, “Tối nay vẫn đi đến viện phúc lợi à?”
“Đi chứ.” Vương Nhất Bác đáp đến là dứt khoát, “Đồng ý ngủ chung với bọn nhóc rồi.”
Tiêu Chiến cười phụt ra ngoài.
Vương Nhất Bác nhíu mày, “Nghĩ cái gì thế?”
Tiêu Chiến tất nhiên biết Vương Nhất Bác đang nói bọn nhóc ở viện phúc lợi, nhưng anh không kìm được mà bật cười, khó khăn lắm mới đứng thẳng lại được, anh liền bưng một cốc sữa đưa qua cho Vương Nhất Bác, rồi nói, “Mấy giờ đi?”
“9 giờ, đến đó cũng sắp 10 giờ rồi.”
Tiêu Chiến bưng cốc sữa của mình lên uống một hớp, đôi môi ngậm lấy mép cốc, đôi mi cong dài ẩn hiển sau lớp cốc thủy tinh, anh mơ màng nói, “Anh nằm mơ thấy ác mộng hai ngày nay rồi.”
Vương Nhất Bác ngơ người ra một lúc, “Mơ thấy gì?”
“Em biến mất rồi.”
Con tim thông thấu mọi chuyện kia dù có giả ngu cũng không thể không hiểu câu này nghĩa là gì, “Rồi sao?”
Tiêu Chiến nhíu mày theo, đường cong trên môi cũng lộ ra ngoài mép cốc, “Lúc em ở đây, anh chưa từng nằm mơ thấy ác mộng.”
Vương Nhất Bác bỗng buồn cười, ý cười trên môi càng lúc càng rõ, cậu cầm cốc sữa của mình lên, khẽ chạm vào khóe môi của Tiêu Chiến, “Người khác ngủ thì nhận giường, còn anh ngủ thì nhận người đấy phỏng?”
“Đúng là nhận người đó.” Nói xong Tiêu Chiến cũng cảm thấy buồn cười liền cười đến cong cả mắt, giống như hai mặt trăng lưỡi liềm nhỏ đang cong xuống.
Vốn dĩ đã nói 9h mới xuất phát, thế mà bây giờ mới 8 giờ 15 đã bắt đầu khởi hành, xe chạy được một lúc rồi, Tiêu Chiến đang ngồi ở ghế phó lái tự dưng bật người dậy, “Anh cứ đi thế này hình như có chút không tốt nhỉ.”
Một tay Vương Nhất Bác chống bên thái dương một tay cầm chắc vô lăng, “Không phải anh đã đến đó tặng quà rồi đó à?”
Tiêu Chiến mím môi, “Lần đó thì tính gì.”
“Thì tốt chứ sao.” Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Chiến, “Có mấy đứa không nghe thấy anh hát, anh đến rồi mấy nhóc đó có thể gặp được anh.”
Tiêu Chiến ngẩn người.
Vương Nhất Bác đổi sang tay kia cầm vô lăng, bàn tay còn lại nắm lấy tay Tiêu Chiến, “Đừng nghĩ nhiều nữa, vốn dĩ em cũng không muốn nói với anh, nhưng anh đi rồi thì nhất định phải biết.”
Tiêu Chiến là người thế nào, có lẽ, cậu là người hiểu rõ nhất.
Cậu vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, “Tuy phải dùng ngôn ngữ tay, nhưng em trước giờ chưa từng coi ai trong số chúng là khuyết tật hay gì cả, anh cũng có thể mà, coi bọn chúng như những dứaa trẻ bình thường khác.”
Cậu là người hiểu rõ thế nào là tự do, tôn trọng và yêu thương, cho dù chưa từng có được, cũng là vì chưa từng có được.
Mà hiện giờ, cậu lại đang đi dạy cho bọn trẻ kia tự do, tôn trọng và yêu thương.
Không ràng buộc gì, chỉ có sự đối xử đầy dịu dàng.
Cậu nhìn Tiêu Chiến, “Vả lại, những điều anh nói, nhất định là thật lòng yêu thích bọn chúng, đây mới là món quà đáng quý nhất.”
Tiêu Chiến nhìn chăm chăm vào Vương Nhất Bác.
Quãng thời gian hai năm này, gặp gỡ, rung động, yêu thích, tất cả những lời oán thầm, sự bất lực, sự hiểu nhầm trong lòng anh, những bí mật mà trước đây anh chưa từng hay biết, dần dần đều sáng tỏ như mặt trời ló rạng sau vầng mây.
Thời gian sẽ bóc ra từng lớp từng lớp sương mù, rủ rỉ bên tai thì thầm kể cho người ta mọi chuyện, tất cả đáp án cứ thế hiện ra, rồi cuối cùng sẽ bày ra trước mắt.
Com tim anh bỗng nóng lên, “Em cũng là món quà đáng giá nhất.”
Vương Nhất Bác nhìn về phía anh.
Ánh sáng giao hòa với bóng đêm xuyên qua những lùm cây rậm rạp ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, ấm áp, lắc lư, rồi dần dần mờ dần theo thời gian.
Tiêu Chiến dù sao cũng là một người nhạy cảm, cuối cùng cũng bị thu hút bởi trái tim sinh trưởng trong bùn lầy nhưng lại sạch sẽ, trong lành nhất đang hiện diện ở trước mắt này, lần này anh lựa chọn nghe theo con tim mình mách bảo.
Anh lật bàn tay lại, nắm chặt lấy tay của Vương Nhất Bác, lòng bàn tay anh nóng hổi, có lẽ anh biết mình bây giờ có chút kì lạ nên không dám nhìn Vương Nhất Bác dù chỉ một cái, chỉ nhìn chăm chăm vào ánh đèn trước cửa kính xe, cố gắng giữ giọng nói mình thoải mái nhất, thậm chí học theo dáng vẻ tùy ý, nhàn nhã của Vương Nhất Bác, anh cười nói, “Em là món quà đáng quý nhất trong 30 năm cuộc đời của anh.”
Nói xong, anh lại không nhịn được liền bật cười, khẽ cụp mắt nhìn Vương Nhất Bác, rồi bổ sung thêm, “Ôi da gà nổi hết lên rồi nè.”
Vương Nhất Bác biết anh đang ngượng, cũng giống như cậu có thể hiểu được tâm trạng đang không ngừng dao động của anh, vì thế cậu chỉ cười, “Anh làm gì được 30 tuổi, 3 tuổi thì có.”
Chỉ một câu này thôi, tất cả những ngượng ngùng, xấu hổ khiến con tim Tiêu Chiến run rẩy nãy giờ đều như được cuốn trôi sạch sẽ, anh lập tức hất bàn tay của Vương Nhất Bác ra, “Ờ đúng rồi, anh 3 tuổi thôi, anh còn ngốc lắm, gì cũng của em tất, được chưa.”
Một bàn tay vẫn nhàn nhã điều khiển vô lăng, bàn tay còn lại liền nắm chặt lấy tay của Tiêu Chiến, dù anh có giãy giụa thế nào cũng không thể hất tay cậu ra được, “Không phải anh vừa nói em là món quà đáng quý nhất của anh sao, anh nhặt được bảo bối rồi mà vẫn còn không vui à?”
Hai người bọn họ cùng nhau đi qua con đường rất dài rất xa, cũng bắt gặp rất nhiều những phong cảnh xinh đẹp hai bên đường.
Bọn họ từng giống như hai người xa lạ ngược chiều lướt qua nhau, nhưng lại có sự ăn ý như được bàn tay Thượng Đế sắp đặt, ngoài con tim thông minh lõi đời kia của Vương Nhất Bác, cậu vẫn còn một trái tim tinh khiết nhất, trong sạch nhất, mà Tiêu Chiến cũng vẫn còn giữ lại trái tim thiện lương nhất, đơn thuần nhất của mình.
Vương Nhất Bác hiểu sự ngượng ngùng của anh, cũng giống hôm nay, Tiêu Chiến đã có thể hiểu sự tha thứ mà Vương Nhất Bác cho anh.
Dù sao thì, trăm sông cũng đổ về một biển lớn mà thôi.
Tiêu Chiến cười, “Vui chứ.” Anh vẫn học theo giọng điệu trêu đùa của cậu, “Được một nhân vật tầm cỡ như em nâng niu trong lòng bàn tay, anh đương nhiêu là vui rồi.
Hơn nữa, ai mà chả thích bảo bối, có đúng không.”
Vương Nhất Bác bị cái giọng điệu học lỏm khập khiễng này của anh chọc cười đến hiện cả ra hai dấu ngoặc nhỏ, vui vẻ cùng hả hê, “Anh vui là được rồi, em bé ba tuổi của em.”.