Bạn đang đọc Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương – Chương 89
Cả đời này của Thẩm Trạm, có thể nói là rầm rầm rộ rộ, đầy thâm trầm, ngay cả trong thoại bản cũng không dám viết như thế.
Lúc sinh ra thì rất được Hoàng thái tôn coi trọng, được lớn lên trong cẩm y ngọc thực [1], nhiều người vây quanh, khi sáu tuổi hoàng thất bị lật đổ, chỉ còn lại mỗi hai huynh đệ Thẩm Trạm và Thẩm Hoài cùng trốn ra khỏi hoàng cung, nương tựa lẫn nhau mà sống.
[1] Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.
Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
Thẩm Trạm lớn hơn Thẩm Hoài hai tuổi, người hầu trung thành hộ tống hai người họ ra khỏi cung thì chết, Thẩm Trạm gánh lấy trách nhiệm huynh trưởng, hắn vừa là cha vừa là mẹ chăm sóc đệ đệ Thẩm Hoài mới bốn tuổi lớn lên.
Không nơi nương tựa, lại không thể để lộ thân phận may mắn còn sống của hai người cho Tiết gia truy bắt, thành công mai danh ẩn tích sống ở một nơi xa xôi.
Hai huynh đệ nhìn trông thân thiết gắn bó với nhau, tuy nhiên Thẩm Trạm biết khoảng cách hai tuổi này đã mang lại cho hai người rất nhiều khác biệt.
Đối với trí nhớ lúc còn nhỏ hắn nhớ rất rõ ràng nên trong lòng đương nhiên muốn kéo Tiết gia từ ngôi Hoàng đế kéo xuống mới hả giận, nhưng đối với Thịnh Hoài không còn nhớ rõ cuộc sống trong cung thì lại không chấp nhất chuyện này.
Cho dù nghèo khổ, bị chê cười hay bị người khác khinh thường thì Thẩm Hoài vẫn luôn cười ha ha, hoàn toàn không để trong lòng.
Thậm chí hắn còn nói với Thẩm Trạm, sau này hắn muốn ở trong một thôn nhỏ ở biên thùy cùng với thê tử sinh mấy đứa nhỏ, chỉ cần người trong nhà đều không phải lo cơm áo đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Thẩm Trạm nhíu chặt mày, hắn thử dạy đệ đệ cùng đi chung chí hướng với mình, nhưng lại luôn thiếu chút bản lĩnh.
Tâm tính Thẩm Hoài lương thiện, sẵn lòng giúp hắn, nhưng không quá khát vọng chuyện báo thù.
Thẩm Trạm lại biết một bí mật — thủ đoạn Tiết gia dùng để cướp lấy ngôi vị Hoàng đế thật hèn hạ, giết người ép vua thoái vị, cuối cùng lại bỏ sót một thứ, ví dụ như một số tài sản trong quốc khố đã sớm bị tiên đế âm thầm gọi người chuyển đi.
Giờ phút này trong quốc khố của Đại Khánh gần như là trống trơn, tiền tài bị chở đi, chỉ có từ trong miệng Thẩm Trạm mới biết được chỗ giấu.
Hoặc là nói, người hầu trung thành nói cho hai người biết, nhưng lúc ấy Thẩm Hoài tuổi còn nhỏ, hình như cũng không còn nhớ rõ.
Đợi đến sau tuổi mười bảy, Thẩm Trạm cảm thấy mọi thứ chuẩn bị đã làm xong rồi, nên mang Thẩm Hoài rời khỏi thôn trang ẩn thân, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành lập thế lực cho mình.
Thẩm Hoài cố gắng hết sức để giúp đỡ, hắn cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Thẩm Trạm, là trợ thủ hắn tín nhiệm nhất.
Nhưng mà người mà Thẩm Trạm tín nhiệm nhất, vào lúc hắn không đề phòng không chút do dự mà đâm sau lưng hắn một đao.
Sau đó, Thẩm Trạm mới hiểu rõ chân tướng của toàn bộ sự việc.
– — Thay tên đổi họ tiến vào thành Biện Kinh, Thẩm Hoài ngoài ý muốn đem lòng ái mộ một nữ tử, trong lòng hắn vô cùng vui sướng chia sẽ với Thẩm Trạm, nhưng Thẩm Trạm lại cau mày trách cứ hắn để tâm tư vào thứ tình cảm vô dụng kia.
Lúc đầu Thẩm Hoài chỉ bĩu môi không nói gì, nhưng sau đó ánh mắt Thẩm Trạm đã nhanh chóng để ý đến Mạnh phủ.
Khi đó Mạnh phủ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đúng là khối thịt béo để Thẩm Trạm có thể nuốt vào trong bụng.
Thẩm Hoài bóng gió nói lời khuyên can, nhưng Thẩm Trạm hoàn toàn không thể nghe lọt tai.
Hắn thành lập đội quân từ hai bàn tay trắng còn có thể giấu diếm được tất cả các thế lực hiểu biết của Tiết gia, mắt thấy sắp vào Biện Kinh, sắp phải ra tay với Tiết gia cũng không để lại dấu vết gì, Thẩm Trạm lúc còn trẻ ít nhiều cũng có chút tự phụ, cảm thấy được bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng đưa ra quyết định sai lầm, nên không cho phép bất kỳ người nào phản đối ý kiến của hắn.
Nói thật thì, cái thật xấu này cho dù Thẩm Trạm có nhận được giáo huấn thì hắn cũng sẽ không sửa đổi.
Thẩm Trạm phái Thẩm Hoài lấy thân phận là một hộ viện tiến vào Mạnh phủ, đó là người đầu tiên không nghe theo quyết định của hắn.
Bởi vì Thẩm Hoài gặp được Mạnh Vân Yên, Thẩm Hoài như có ma ám lọt vào tay Mạnh Vân Yên, cuối cùng nghe Mạnh Vân Yên khuyên xong còn về khuyên ngược lại Thẩm Trạm.
Thẩm Hoài nói, bây giờ quốc gia cũng không an ổn, tốt xấu gì Tiết gia cũng đã cướp ngoài an trong, lúc này không nên ra tay với bọn họ.
Sao mà Thẩm Trạm có thể nghe lọt tay được chứ, hai người ầm ĩ một trận rồi tan rã trong không vui.
Không bao lâu sau Thẩm Hoài đưa theo Mạnh Vân Yên lặng lẽ bỏ trốn, cũng vào lúc Thẩm Trạm không hề hay biết gì vẫn cẩn thận cất tài sản hoàng gia chuyển đến nơi khác.
Thẩm Trạm không hề biết gì về hai chuyện đấy khiến hắn càng tức giận hơn.
Nhưng hắn cũng không có cơ hội tìm Thẩm Hoài để tức giận.
Sau khi Thẩm Hoài và Mạnh Vân Yên rời đi, thiếu đi một đại tướng, đột nhiên Thẩm Trạm lập tức hiểu rõ bây giờ không phải thời cơ thích hợp để ra tay, minh chứng chính xác nhất là, chàng thiếu niên khí phách cắn răng dựa theo kế hoạch mà hành động.
Nếu có thể thành công, thì thật sự là một giai thoại.
Nhưng Thẩm Trạm lại không thành công, hắn may mắn thoát khỏi thành Biện Kinh, thuộc hạ nhiều năm bồi dưỡng bên cạnh tổn hại chín, mười phần, chỉ đành phải xây dựng lại lần nữa.
Chờ đến khi hắn có tinh lực và thực lực thì sẽ tay tay đi tìm Thẩm Hoài và Mạnh Vân Yên, thì hắn đã mất hết mọi manh mối về hai người họ rồi.
Thế là trong vài thập niên, trên người Thẩm Trạm đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ thuộc hạ Thẩm Trạm xảy ra hai lần tạo phản, lần đầu tiên hắn hạ thủ lưu tình, lần thứ hai giết sạch hết những người có liên quan, từ nay về sau cũng không có lần thứ ba.
Ví dụ như Thẩm Trạm cũng thử đi tìm nữ nhân và đứa nhỏ, và nữ nhân của hắn lại chết đi bởi lần phản loạn thứ hai đó, thế là hắn lại cô đơn một mình.
Sau khi Thẩm Trạm vào tuổi chững chạc, biết suy nghĩ rồi, mới rất không tình nguyện mà nhận ra sự thật vào mười mấy năm trước: Năm đó lời của Thẩm Hoài nói với hắn không phải hoàn toàn là sai.
Nhưng hắn lại không để bản thân mình phải mạo hiểm cho dù đều là người một nhà.
Ngay cả thuộc hạ trung thành hắn tín nhiệm nhất, cũng gần như là ba năm thay đổi một lần.
Ví dụ như hắn đã từng đối mặt với Mạnh Hành trên chiến trường xa xa kia một lần, nhưng không ra tay, Mạnh Hành cũng không phát hiện hắn ta bất thường.
Lại ví dụ như cưới năm ba mươi tuổi, hắn biết được mình còn một người cùng chung huyết mạch trên đời này, mọi thứ đều liên tục xuất hiện.
Thẩm Trạm lặp đi lặp lại để nhớ kỹ ba chữ “Thịnh Khanh Khanh” này, càng nghiền ngẫm càng không biết đây là cái tư vị gì.
Huynh đệ hai người có tổng cộng sáu người con nối dòng, nhưng lại bạc mệnh chỉ còn sống sót một người duy nhất — may mắn không chết đến nương tựa nơi Mạnh phủ.
– — Thẩm Hoài chắc chắn kìm chế không nói cho Thịnh Khanh Khanh biết nàng còn có một người bá bá!
Người trợ thủ trẻ tuổi hỏi ý kiến Thẩm Trạm: “Hoàng đế hạ lệnh cho tôn tử của mình tiếp cận nàng ấy, giả vờ như nhất kiến chung tình, thậm chí còn muốn tứ hôn, là muốn khiến người chú ý sao.
Ý của người như thế nào?”
Thẩm Trạm cười lạnh để bức họa Thịnh Khanh Khanh lên bàn, duỗi tay đẩy xa xa một chút, rồi nói: “So với tiền thì hắn càng muốn mạng của ta hơn, đó là một cái bẫy chói lọi.”
Thẩm Trạm không xác định được Hoàng đế đặt mối quan hệ là vì rất tiền khoản tài sản kia — ông ta không cần — hay là biết hắn bởi vì một người chất nữ mà đi mạo hiểm, nhưng dù là ai, thì Thẩm Trạm cũng không quan tâm.
Trợ thủ hiểu được ý của hắn, đáp lời rồi đưa tay cầm lấy bức họa.
Bỗng Thẩm Trạm đưa tay đè bức họa hình cô gái lại, mặt không đổi sắc nói: “Giữ lại.”
Trợ thủ không lên tiếng xoay người rời đi.
Thẩm Trạm cầm lấy bức họa, nhíu mày nhìn, nhưng lại không nhìn thấy hình dáng của đệ đệ mình trong bức họa nhiều lắm, giống như Thẩm Hoài yêu Mạnh Vân Yên đến mức ngay cả mình cũng xem như không tồn tại.
Hắn vô cớ tức giận định ném bức họa sang một bên, lại bị nụ cười mềm mại, ngọt ngào của cô gái đâm thẳng vào một góc không ai biết trong trái tim.
…!Thôi, dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của Thẩm Hoài.
Ôm ý nghĩ như thế, Thẩm Trạm vẫn dẫn người yên lặng chạy đến Biện Kinh.
Khi Hạng Nguy Lâu nhận được tin tức thì đến ngoài thành gặp mặt Thẩm Trạm, vẻ mặt như hiểu rõ, nhưng lại lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Ta còn tưởng người sẽ không đến.”
Thẩm Trạm vô cùng bình tĩnh nhìn lướt qua người đi đứng không tiện này, nhưng đầu óc đã bổ sung thêm một ngàn hai trăm cái chân cho chàng thiếu niên này, nói: “Nhiều năm rồi không đến tìm Tiết gia gây phiền phức, chắc là hắn ta đã quên mất trong tay ta có cái gì rồi.”
Hạng Nguy Lâu mỉm cười hỏi: “Sao lại không đi vào thành thế?”
Thẩm Trạm nhìn thành Biện Kinh đang ở phía xa xa kia, coi như có thể loáng thoáng nhìn thấy hoàng cung bên trong.
Nhưng trong những năm tháng ngắn ngủi sống tại đó, hắn đã chẳng thể nhớ gì nữa.
“…!Vẫn chưa đến lúc.” Thẩm Trạm không trả lời, đầu hắn không ngừng di chuyển nói: “Ngươi gặp qua Thịnh Khanh Khanh rồi?
Hạng Nguy Lâu vô cùng chân thành thở dài một hơi, hắn cảm khái nói: “Thật đúng là một cô nương tốt bụng, từ Giang Lăng đến trong thành đều đứng trên hai chân của mình, một đường đi đến thành Biện Kinh, ngay cả Mạnh Hành cũng phải cam tâm tình nguyện đến xách váy cho nàng ấy.”
Khóe mắt Thẩm Trạm cong lên, một cổ lửa giận bỗng nhiên nổi lên: “Mạnh Hành? Hắn biết mình bao nhiêu tuổi không?”
Hạng Nguy Lâu cười nói: “Chín tuổi, thật ra cũng coi như lão phu ít thê.”
Cuối cùng Thẩm Trạm cũng quay sang nhìn Hạng Ngụy Lâu, hí mắt nói: “Ngươi muốn nhìn ta bị chê cười sao?”
“Ta nghĩ…” Hạng Nguy Lâu kéo dài giọng, vẫn là âm thanh dịu dàng khiến người khác không thể từ chối được, nói: “Ngươi nên tự mình đến nhìn nàng, mới biết được nàng trông như nào.”
“Trông như thế nào?”
“Hoàn toàn khác với những người khác, biết nàng là chất nữ của ngươi, ta tuyệt đối không thấy kinh ngạc.” Hạng Ngụy Lâu nói.
Thẩm Trạm không trả lời, nhưng hắn nhìn chằm chằm thành Biện Kinh một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Sau khi ngươi trở về thành, tìm cơ hội thay ta truyền lời lại cho nàng ấy.”
Hạng Ngụy Lâu dứt khoát đồng ý, lại vô tình nói cho Thẩm Trạm vài chuyện ở Mạnh phủ, chờ Thẩm Trạm thật sự dời lực chú ý của mình sang, hắn mới vỗ đầu nói bản thân đã quên có việc cần làm, lập tức về trong thành.
Thẩm Trạm: “…” Thật sự mấy năm nay hắn đã trải qua rất nhiều, tính tình cũng trở nên dịu dàng hơn rồi.
Thời gian chưa đến mấy ngày, nội gián của Thẩm Trạm đã lấy được tin Ngụy phu nhân và Thịnh Khanh Khanh một trước một sau rời khỏi thành Biện Kinh, hắn vẫn luôn ở trong dáng vẻ không ý kiến dẫn người ngựa chia ra hai hướng, nghe thám tử báo tin thì đại khái cũng đã nắm được tình hình suy đoán cúng thất tuần tám tám.
Tôn Tấn và người của Ngụy Lương quấn lấy nhau ở một chỗ, trợ thủ xin chỉ thị: “Đại nhân, cứu người không?”
Từ phía Thẩm Trạm đứng ở phía xa xa có thể nhìn thấy chỗ của Thịnh Khanh Khanh, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Đưa người vào trong, kỹ thuật tốt nhất là ai?”
Trợ thủ nói ra hai cái tên, mỗi người đều có chỗ nổi trội.
Thẩm Trạm khoát tay: “Kêu cả hai cùng đến, nhìn chằm chằm tòa nhà đó, thấy gì khác thường thì ra tay.
Trợ thủ ngạc nhiên một chút mới đi sắp xếp.
Thẩm Trạm nhìn thấy Ngụy Lương cũng tiến vào trạch, từ trước đến nay đều bình tĩnh không sóng gió lại đột nhiên như bị người nào đó rắt chút bột ớt, vừa cay vừa hắc, khiến hắn không có cách nào có thể bình tĩnh xuống được.
Trợ thủ ở bên cạnh nhận được tin tức, luôn luôn báo cáo tình huống ở phía dưới.
“Đại nhân, Mạnh Hành về thành.”
“Đại nhân, Mạnh Hành đến Ngụy gia.”
“Đại nhân, Tôn Tấn phái người về thành mang theo viện binh đến đây.”
Những tin tức này đặc biệt vừa khéo không làm nên chuyện gì cả, trong lòng Thẩm Trạm đã rất xúc động muốn phá hủy luôn tòa nhà này.
Ngay lúc suy nghĩ này đốt cháy suy nghĩ trong đầu hắn, thì đột nhiên trợ thủ nói: “Đại nhân, Ngụy Lương đã ra ngoài.”
Thẩm Trạm lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Lương từ cửa sau tòa nhà mang theo đoàn người chạy như bay ra ngoài, lại qua thêm một lúc, Thịnh Khanh Khanh cũng chạy đến trước cửa, không chút do dự đoạt lấy con ngựa đuổi theo phía sau.
Yết hầu Thẩm Trạm lăn lộn lên xuống, thấp giọng hỏi trợ thủ: “Nàng ấy có võ nghệ hay sao?”
Trợ thủ hiểu ý: “Học qua chút bên ngoài, nhưng nha hoàn bên cạnh nàng ấy có thân thủ rất giỏi, là một người mà đại nhân kia đã lưu lại để bảo vệ nàng ấy.”
Đầu mũi chân Thẩm Trạm khó có khi lộ ra chút nôn nóng, gõ gõ vài cái trên mặt đất, mới hạ lệnh: “Lách qua đường chắn Ngụy Lương lại.”
Vẻ không quan tâm trên mặt trợ thủ cuối cùng cũng bị phá vỡ, hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu, xác nhận lại lần nữa: “Đi giúp Thịnh cô nương bao vây đường đi của Ngụy Lương sao ạ?”
Thẩm Trạm đã ngoắc tay cho người ta đưa ngựa của mình đến, không cảm xúc nói: “Còn muốn ta lặp lại lần nữa à?”
Trợ thủ ngạc nhiên một lát, mới lấy lại tinh thần, quay đầu đi triệu tập người.
Thẩm Trạm đã sớm điều tra địa hình ở gần đây rồi, có thể nói rõ như lòng bàn tay, vòng quanh chỗ này vô cùng dễ dàng đã tới phía trước Ngụy Lương và Thịnh Khanh Khanh rồi.
Vì thế, hắn cũng tình cờ thấy được cảnh Ngụy Lương đối đầu với Thịnh Khanh Khanh, nói vài ba câu đã lấy Mạnh Hành ra để làm khó Thịnh Khanh Khanh xảy ra một màn ép buộc nàng kia.
Thẩm Trạm xua tay để trợ thủ đưa người đi chặn Ngụy Lương, còn mình thì đưa mắt đuổi theo bóng dáng Thịnh Khanh Khanh rời đi.
Hắn thầm nghĩ: Mạnh Hành làm cháu rể thì không được lắm.
Nhưng nếu là người Thịnh Khanh Khanh thích…!thì cũng không phải không thể.
Không biết đã qua bao lâu, trợ thủ lại đến bẩm báo: “Đã bắt được Ngụy Lương.”
Thẩm Trạm lấy lại tinh thần, hắn cưỡi kỵ mã đến trước mặt Ngụy Lương, cúi người liếc mắt nhìn Ngụy Lương đang trên mặt đất, nở một nụ cười khinh miệt: “Chính ngươi đã giết đệ đệ của ta.”
Hai mắt Ngụy Lương bình tĩnh, cũng có phán đoán của mình: “Ngươi là Thẩm Trạm.”
“Ngươi có giết Mạnh Vân Yên không thì ta không quan tâm, nhưng đệ đệ ta không phải người ngươi nên động vào.” Thẩm Trạm từ từ ngồi thẳng dậy nói.
Ngụy Lương không trả lời câu hỏi của hắn, mà bình tĩnh nói: “Đều hay nói thúc và cháu đều giống nhau, nhưng ngươi và Thịnh Khanh Khanh thì không hề giống.”
Thẩm Trạm thần bí nhìn Ngụy Lương.
Dường như Ngụy Lương không ý thức được tình cảnh của mình, nói tiếp: “Ngươi ở đây chờ thời cơ thật sự xuất hiện ở gần Biện Kinh, nên không thể vì đệ đệ ngươi được, mà vì Thịnh Khanh Khanh và phiền toái trên người nàng.”
Thẩm Trạm nhìn Ngụy Lương một lát, hắn tùy ý kéo tay áo lại, nhìn trợ thủ nói: “Giết đi.”
Phân phó xong, Thẩm Trạm liền kéo dây cương rời đi, ném Ngụy Lương lại phía sau lưng.
Một lát sau, trợ thủ lại nhẹ giọng nói: “Xử lý cho tốt, người có muốn nói cho Thịnh cô nương không?”
Thẩm Trạm nghiêng đầu nhìn trợ thủ trẻ tuổi, bình thản hỏi: “Ai cho ngươi hỏi như thế?”
“Nàng ấy là thân nhân duy nhất trên đời này của đại nhân.” Trợ thủ đáp phi sở vấn [2] nói.
[2] Đáp phi sở vấn: Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thẩm Trạm cúi đầu hừ một tiếng.
Hắn cưỡi ngựa đi về phía trước hai bước, từ trong sườn núi ngắm nhìn thành Biện Kinh, chậm rì rì nói: “Hoàng đế cho ta một kế hoạch, ta sẽ dạy cho hắn, cho dù ta bước vào, cũng có thể bình an vô sự mà đi vào, khiến hắn chịu tổn thất lớn.”
Lần này trợ thủ lại im lặng một lát, như muốn nói gì đó, muốn nói rồi lại thôi, cúi đầu nói: “…!Phải.”
Thẩm Trạm không chú ý đến vẻ khác thường của hắn ta.
Hắn đã giết qua bao nhiêu trợ thủ vì bất đồng ý kiến rồi? Dáng vẻ này đã thấy rất nhiều trước đó.
Nhưng Thẩm Trạm vẫn giả vờ như không biết gì mà lướt qua.
Hắn ngàn dặm xa xôi đến Biện Kinh này, phô trương như thế, đương nhiên là tới để đánh Tiết gia rồi.
Sao có thể vì một tiểu cô nương chưa từng gặp mặt bao giờ được..