Bạn đang đọc Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương – Chương 90
Ngụy gia ngã.
Cũng giống như Hồ gia im lặng không một tiếng động biến mất trong hai, ba ngày, thì giờ Ngụy gia cũng không khác gì.
Nếu muốn nói cái gì khác thì chắc là người ra tay khác nhau.
Trong nhóm thế gia ai ai cũng biết cây cổ thụ Hồ gia này chính là bị Hoàng đế tự tay chém hạ, nhưng mà cả nhà họ Ngụy đều phải vào lao ngục khi Mạnh Hành cầm đao ra ngoài một chuyến.
Điều khiến người khác ngạc nhiên hơn chính là, chủ cả Ngụy Lương của Ngụy gia lại không vào tù, mà do Hoàng đế sai thuộc hạ bí mật xử tử, thi thể xử lý như thế nào cũng không ai biết.
Biết được chân tướng chỉ có mấy người, Mạnh Hành là một trong số đó.
– — Thẩm Trạm thoải mái vào thành Biện Kinh, bây giờ còn đang trước mặt Mạnh Hành.
Sau khi đối phương thông báo danh tự, Mạnh Hành đưa mắt nhìn hắn, thẳng thắn nói: “Ngươi không giống nàng ấy chút nào.”
Thẩm Trạm: “…” Hắn dứt khoát tiến thẳng vào trong phủ của Mạnh Hành: “Chỉ cần ngươi không ngốc, thì sẽ biết Ngụy Lương chết thế nào.”
Khoảnh khắc biết người này là Thẩm Trạm, Mạnh Hành cũng không chút hoài nghi nào.
Không ai cần làm mấy loại âm mưu cố gắng lấy lòng này làm gì.
Mà Thẩm Trạm lộ mặt ở thành Biện Kinh này đã nói lên một điều: Hoàng đế công bố bí mật xử tử Ngụy Lương, không tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Trạm.
“Ngươi không làm, ta cũng sẽ đi tìm ông ta.” Mạnh Hành nói.
Thay vì nhìn bằng mắt thì Thẩm Trạm lại hếch mũi sang nhìn Mạnh Hành, vô cùng không vừa lòng đánh giá: “Ngươi sớm nên ra tay rồi, còn chờ lâu thế làm gì.”
Nếu đổi thành hắn, vu oan giá họa vẫn trực tiếp ra tay, Ngụy gia đã mất từ lâu, còn cần gì phải tìm người làm chứng cho thêm phiền phức thế làm gì?
“Ta không giống ngươi, bồi dưỡng một Hoàng đế bù nhìn ngoài Đại Khánh để đứng đầu một quốc gia.” Mạnh Hành cũng không chừa cho hắn chút mặt mũi nào: “Ta vẫn còn thần dân Đại Khánh.”
Thẩm Trạm khinh thường hừ lạnh: “Phục tùng thì có lợi ích gì?”
Mặc dù lúc này không đụng đến Đại Khánh, nhưng Thẩm Trạm đã muốn khởi nghĩa từ lâu, trở thành hoàng đế phía sau các quốc gia khác.
Hắn nói xong, nhíu mày nói: “Ngươi biết không ít đấy.”
Mạnh Hành liếc mắt nhìn Thẩm Trạm, không nói gì.
Thẩm Trạm giằng co qua lại với hắn một lát, lúc đang tính mở miệng nói nữa thì từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân.
“— Hành ca ca?”
Lúc nghe thấy tiếng kêu của thiếu nữ, mặt Thẩm Trạm căng cứng lại, hắn ngậm miệng trừng mắt liếc nhìn Mạnh Hành một cái, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên hết sức kỳ lạ.
– — Dường như muốn khoác lên mình vẻ mặt thiện lương, tốt bụng, nhưng thời gian ngắn quá nên chưa nghĩ ra được nên làm thế nào mới giống như thế.
Mặc dù cả hoàng cung của Đại Khánh, Thẩm Trạm đã vào ra nhiều lần, khi gặp Mạnh Hành, hắn cũng không coi mình là khách, nhưng chỉ là vẫn chưa chuẩn bị tốt trạng thái để gặp Thịnh Khanh Khanh.
Lại cứ thế mà gặp phải.
Trong chớp mắt, lòng Thẩm Trạm dâng lên một ngọn sóng lớn, Thịnh Khanh Khanh đã từ ngoài bước vào, nàng ngừng lại trước cửa, liếc mắt nhìn Thẩm Trạm, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Thất lễ rồi.
Vị này là?”
Thẩm Trạm: “…” Hắn theo bản năng quay đầu sang cảnh cáo nhìn Mạnh Hành.
Mạnh Hành lại xem như không nhìn thấy: “Thẩm Trạm.”
Thẩm Trạm: “…”
Nếu hắn không phải người tay trói gà không chặt, muốn sùng suy nghĩ lương thiện, thì nhất định sẽ lập tức nghĩ cách dụ dỗ Thịnh Khanh Khanh rời đi, rồi dùng đao mà đánh Mạnh Hành một trận.
Nhưng mà trẻ tuổi có Thẩm Hoài, sau khi lớn lại có thuộc hạ, Thẩm Trạm không chừng còn có thể không đánh lại được nửa chiêu thức của Thịnh Khanh Khanh nữa.
Thẩm Trạm người đã đi đến gần cuối cuộc đời vẫn phải nhịn xuống không đổi sắc mặt, hắn xoay người sang chỗ khác, âm thầm nhìn Thịnh Khanh Khanh cười: “Dáng vẻ ngươi nhìn không giống phụ thân ngươi.”
Thịnh Khanh Khanh đứng cạnh cửa liếc mắt nhìn Thẩm Trạm một cái, nàng vẫn tươi cười nói: “Đã mấy thập niên người không gặp cha con rồi, vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ ông ấy sao?”
Thẩm Trạm bị mồm miệng lanh lẹ của nàng châm chọc cho nghẹn không nói được gì, nhưng cũng không tức giận.
Nếu Thịnh Khanh Khanh thật sự là người nhu nhược, thì Thẩm Trạm sẽ không tiến cung thay nàng ấy giải quyết đống phiền phức này.
Nhưng trong lòng hắn không khỏi chau mày nghĩ: Tính tình này giống ai đây?
Không phải giống Thẩm Trạm hắn, cũng không phải giống Thẩm Hoài cười với kẻ thù, lại càng không phải Mạnh Vân Yên.
Thịnh Khanh Khanh tiến nhẹ lên hai bước, vòng qua Thẩm Trạm đến gần Mạnh Hành, làm như tình cờ đứng trước người Mạnh Hành, mờ mờ ảo ảo ngăn cách hai người ra, sau đó mới nói: “Con nên xưng hô với người thế nào đây?”
Thẩm Trạm vẫn còn suy nghĩ, mắt cũng chẳng thèm nhìn nói: “Dựa theo bối phận, nên kêu thế nào thì kêu thế đấy.”
Nói xong lời này, Thịnh Khanh Khanh cũng biết chắc tám chín phần Thẩm Trạm đến đây không có ác ý gì — cũng giống như suy nghĩ trước đó của nàng.
“Đại bá.” Thịnh Khanh Khanh nghe lời gọi hắn: “Đến Biện Kinh rồi, sao không đến thăm chất nữ là con trước thế? Con còn nghĩ người muốn lấy cái gì đó trong tay con nữa đấy.”
Cuối cùng Thẩm Trạm cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy Thịnh Khanh Khanh đang che chở trước mặt Mạnh Hành, thân thể bé nhỏ đến mức ngay cả đầu của Mạnh Hành cũng không che được, hệt như gà con đi che chở diều hâu, hắn dường như không hờn không giận nhấp môi: “Ai đó tự cho mình là người bảo vệ của ngươi, nhưng lại không tận chức, nên đương nhiên ta muốn đến nhìn thử xem.”
Thịnh Khanh Khanh cười hỏi: “Thế đại bá tự cho mình là người như thế nào?”
Chất nữ tan cửa nát nhà, mãi đến năm mười sáu tuổi nàng mới biết được nàng còn Thẩm Trạm: “…”
Thấy từng câu từng chữ của Thịnh Khanh Khanh đều đang che chở cho Mạnh Hành, Thẩm Trạm tránh đi mũi nhọn này, nói: “Phụ thân ngươi đưa cho ngươi đồ gì thì ngươi cứ giữ lấy, sẽ không ai dám có tâm tư lấy của ngươi đâu.”
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu, một lọn tóc dài ngang lưng trượt từ sau tai lên má, đen trắng phân chia rõ ràng trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.
Thẩm Trạm ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua một bên rồi nhanh chóng thu lại: “Ta mới vừa đi gặp qua Tiết Chính, hắn sẽ yên tĩnh lại.”
Thịnh Khanh Khanh: “…”
Tiết Chính là tên thánh của Hoàng đế bệ hạ.
Thịnh Khanh Khanh nhướng mi nói: “Người đi thẳng vào cung sao?”
Thẩm Trạm còn đang tự hỏi làm thế nào để giải thích bản thân hắn vì sao lại đến mấy chỗ này, nhưng vẫn chưa đến Mạnh phủ gặp Thịnh Khanh Khanh, thì nghe thấy Thịnh Khanh Khanh nói tiếp.
“Rất nguy hiểm.” Nàng không đồng ý nói: “Dù sao cũng nên chú ý an toàn.”
Bỗng nhiên Thẩm Trạm cảm thấy cả người đều không thoải mái, hắn khoát tay ngăn lại: “Việc nhỏ thôi, ta không đi gặp ông ta, ông ta thật sự nghĩ ta sợ rồi.
Còn những gì A Hoài để lại trong tay ngươi cũng phải có cách nói, ta không đi cảnh cáo ông ta, nói không chừng sau này ông ta còn có thể động tâm tư muốn nó nữa.”
Đối với Hoàng đế Đại Khánh mà nói, khoản tài sản trong tay Thịnh Khanh Khanh này đương nhiên rất quan trọng, nếu nhập vào quốc khố cũng không tệ, nhưng kẻ thù của ông ta chính là Thẩm Trạm đang đứng sau lưng khoản tài sản đó.
Lúc trước ông ta để tôn tử của mình tiếp cận Thịnh Khanh Khanh, cũng bởi vì Hoàng đế cảm thấy Thẩm Trạm muốn lấy gia nghiệp tổ tông nên mới về, mới lấy Thịnh Khanh Khanh ra để dụ Thẩm Trạm xuất hiện.
Vốn dĩ là muốn để Thẩm Trạm xuống tay với Thịnh Khanh Khanh, Hoàng đế ngồi đó có thể ngư ông đắc lợi, ai ngờ Thẩm Trạm lại đến đó không hề đi trên con đường Hoàng đế suy nghĩ.
Thẩm Trạm yên lặng không chút tiếng động nào vào cung, tuy chỉ có hai người nhưng ở nơi không người thế này mới khiến Hoàng đế cảm thấy sợ hãi.
Nếu như ám sát ông ta, một hai người thì cũng đủ rồi.
“Bây giờ đáng ra phải nói, sau này ngươi ở Biện Kinh an an ổn ổn, chỉ cần ngươi không lấy tiền dùng để đối phó ta thì ngươi dùng thế nào cũng được.” Thẩm Trạm vung tay nói: “Nếu không vui muốn rời Biện Kinh, thì lúc nào ta cũng có thể đưa ngươi đi.”
Mạnh Hành vẫn luôn không nói gì lập tức bắn ánh mắt hung ác nhìn sang.
Thẩm Trạm đã từng gặp qua nhiều sóng gió, cũng liếc mắt nhìn Mạnh Hành còn như khiêu khích nói: “Cái hôn ước trước kia cứ xem như là đùa giỡn không cần để ý, sau này ngươi có muốn kết hôn hay không cũng không quan trọng, tiền đủ ngươi tiêu dùng cả đời.”
Hắn cố ý đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Không lấy chồng”, dường như muốn nhấn mạnh cái gì đấy.
Thịnh Khanh Khanh không dời mắt nhìn chằm chằm Thẩm Trạm, đột nhiên nói: “Tính cách trước đó của người là thế này sao?”
Nói câu này ngay cả tôn xưng cũng miễn nói luôn rồi.
Thẩm Trạm cũng không thèm để ý đến mấy chữ tôn xưng ấy, hắn dời lực chú ý của mình trở lại người Thịnh Khanh Khanh, vô tình nói: “Tính cách? Ta biết, phụ thân ngươi cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nhắc đến ta với —”
“Tính cách người trước đó là như thế, phụ thân sẽ không thể không nhắc với con.” Thịnh Khanh Khanh nín cười nói: “Con rất hiểu tính cách của phụ thân, người và ông ấy là huynh đệ, ông ấy không dễ gì đoạn tuyệt mối quan hệ này.
Coi như con bất công mới nói thế này…!trước kia đại bá chắc là một người tương đối bảo thủ nhỉ?”
Hình như Thẩm Trạm cảm thấy bản thân mình đã bị người khác đâm cho một đao phía sau, mà đâm sau lưng cũng không chuẩn như thế.
Tuổi trẻ nông nổi ngay cả huynh đệ ruột thịt khuyên cũng không nghe, ngay từ lúc đầu trong lòng của Thẩm Trạm đã tràn ngập hận ý.
Thậm chí còn có một thời gian hắn đều nghĩ tất cả mọi người bên ngoài đều ôm theo ác ý.
Mà nguyên do chắc là do mười mấy năm của cuộc đời hắn liên tục bị người khác phản bội.
Người luôn tính kế nghi ngờ người khác, cuối cùng cũng không thể chiếm được sự tin tưởng của ai cả.
Khi người thân cuối cùng của Thẩm Trạm chết đi, có lẽ là do tuổi đã lớn, có lẽ do đã thông suốt rồi, trái lại Thẩm Trạm lại có hai phần nhàn nhã, phong thái tu thân dưỡng tính.
Hắn không hề có ý tái giá nữa, có được người thân, quyền thế trong tay cũng đạt đến đỉnh điểm.
Ngoại trừ trong tay cầm quyền cả một quốc gia to lớn bên ngoài, hắn bắt đầu có lòng muốn đi tìm hiểu nhân sinh và tình cảm người bình thường.
Mà Thịnh Khanh Khanh cũng là mấy năm sau mới xuất hiện.
Tiểu cô nương cười lên trong ngọt ngào đến lạ, lại là huyết mạch duy nhất của đệ đệ mình, còn tan cửa nát nhà giống hắn.
– — Nàng chính là thân nhân duy nhất của hắn, mà hắn chính là nơi duy nhất để nàng dựa vào.
Suy nghĩ này nằm ở đầu trái tim Thẩm Trạm, gợi lên cho hắn cảm giác mềm mại muốn che chở duy nhất trong cuộc đời này.
Mà một tia nhu tình kia chỉ cần hai, ba câu nói sắc bén của Thịnh Khanh Khanh đã thổi tan không còn sót lại chút gì.
“Nhưng phụ thân có nhắc với con về người.” Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa của Thẩm Trạm, nàng nhớ lại một chút nói tiếp: “Ông ấy thường kể với con về một người bạn đã lớn lên với ông ấy khi ông ấy còn nhỏ, nói người đó là người hiểu kế sách thế này, có tâm chí mạnh mẽ làm sao, cuối cùng lại mỗi người mỗi ngã với người kia.”
Thẩm Trạm thoáng ngạc nhiên.
“Nói người kia chăm sóc ông ấy lớn lên, nhưng ông ấy lại rời đi không lời cáo biệt, trong lòng vẫn rất áy náy.” Giọng Thịnh Khanh Khanh càng nói càng mềm mại, nàng nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Trạm cũng giống như phụ thân mình, giọng nói dịu dàng trấn an trưởng bối quyền cao chức trọng: “Khi phụ thân càng lớn tuổi, càng thường xuyên nhắc đến người đó.
Có lần ông ấy nói với com, nếu có thể lấy chút dũng khí thì ông ấy muốn gặp lại người kia, nói ra những lời mà năm đó ông ấy không dám nói.”
“Hắn thật sự nói thế sao?” Thẩm Trạm nhịn không được hỏi.
Thịnh Khanh Khanh cười cười: “Vì thế lúc đó ta có hỏi ông ấy, muốn giải thích gì với người kia à?”
Thẩm Trạm không ý thức được mình đang nín thở để chờ đợi câu trả lời kia.
“Phụ thân cười ha hả, ông ấy nói —” Khóe môi Thịnh Khanh Khanh cong lên rất cao: “Ta sẽ gặp ông ấy nhận sai và xin lỗi, sau đó giải thích lý do vì sao đi không từ mà biệt!”
Thẩm Trạm và Thịnh Khanh Khanh nhìn nhau một lát.
Cuối cùng hắn cũng cười phá lên: “Quả thật đó là những gì hắn có thể nói!”
Thịnh Khanh Khanh chắp hai tay sau lưng nhìn hắn, trong mắt không còn sự đề phòng ban đầu nữa: “Mặc dù phụ thân không ở đây, nhưng con may mắn có thể nói thay ông ấy, chắc ông ấy cũng sẽ rất vui vẻ.”
Sau khi Thẩm Trạm cười một lúc lâu mới đứng thẳng lưng lên, liếc mắt tán thưởng Thịnh Khanh Khanh, khi đưa mắt liếc nhìn sang Mạnh Hành, cảm thấy càng có mặt mũi hơn so với trước đó.
Giống như nhạc phụ nhìn con rể, càng nhìn càng không thấy vừa mắt.
Trong lòng Thẩm Trạm cảm thấy Mạnh Hành có một vạn cái không xứng với chất nữ của mình, nhưng hắn tự cảm thấy mình là một trưởng bối đủ tư cách thì không thể nhúng tay vào, chỉ hòa nhã dạy dỗ Thịnh Khanh Khanh một đống thứ như “Không cần thành gia lập thất sớm, ngươi cũng có thể mua nửa cái thành Biện Kinh, sống thư thái cả đời này” trong đầu, mãi đến lúc hoàng hôn mới phóng khoáng rời đi.
Chờ khi Thẩm Trạm dẫn người rời đi, Thịnh Khanh Khanh mới mỉm cười quay đầu đánh giá Mạnh Hành im lặng, ít nói từ trưa đến giờ: “Ông ấy nói thế thì không ở lại thành Biện Kinh lâu đâu, nhanh chóng rời khỏi Đại Khánh thôi, nếu tâm trạng vui vẻ có thể sáng tạo chút phiền phức, sao thế, Hành ca ca không thích sao?”
Mạnh Hành dừng một chút, cẩn thận nói: “Là ông ấy không thích ta.”
Ánh mắt như phòng sói kia của Thẩm Trạm thật sự không gì rõ ràng hơn nữa.
Thịnh Khanh Khanh không nhịn được cười ra tiếng, cũng không che miệng, mà quay lại bước hai bước đến trước mặt Mạnh Hành, ngẩng đầu tìm ánh mắt hắn, cằm gần như để ngay ngực Mạnh Hành.
Mạnh Hành buộc phải lùi lại nhưng không được, hắn im lặng một lát, rồi đưa tay nhẹ nhàng khống chế được thắt lưng của Thịnh Khanh Khanh, mặc kệ nàng để một nửa trọng lượng cơ thể lên người hắn — với hắn mà nói đây chỉ giống như lông chim nhẹ nhàng quét qua không có gì khác.
Hắn nhìn theo toàn bộ hành trình Thịnh Khanh Khanh dụ dỗ Thẩm Trạm đến nở hoa đầy trái tim, cũng muốn được rơi vào trong cái bẫy đấy giống Thẩm Trạm.
Tiểu cô nương hướng vào lòng hắn vừa cười vừa nghiêm mặt lại ngẩng đầu nói: “Người không thích Hành ca ca nhiều lắm nha, sao để ý có mỗi mình Thẩm Trạm thế?”
Mạnh Hành không nói gì, hắn hơi cúi đầu, muốn lại gần Thịnh Khanh Khanh một chút, muốn nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt nàng.
Như thế có thể làm hắn lập tức quên đi ưu phiền, bất an trong lòng, chỉ cần trong một cái chớp mắt đã có thể bình tĩnh lại.
Mạnh hành cúi đầu chớp mắt, đột nhiên Thịnh Khanh Khanh đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, khập khiễng đi qua nghênh đón.
Nàng gần như đánh mạnh vào môi Mạnh Hành, nhẹ nhàng cắn hắn một chút rồi thả gót chân xuống, không hề cảm thấy thẹn thùng nói: “Hơn nữa, phần yêu thích của những người đó, muội đều sẽ bù lại cho Hành ca ca nha.”
Mạnh Hành: “…” Hắn còn như tự hỏi một lát, rồi chậm rãi nói: “Còn nữa, vừa nãy thuộc hạ của Thẩm Trạm cũng không thích ta.”.