Bạn đang đọc Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương – Chương 88
Ở nơi thâm sơn cùng cốc tìm được cái người trông rất gầy, gầy đến mức nhìn không ra ông ta vốn dĩ là một đầu bếp mập mạp, hơn nữa khi thành công thuyết phục ông ta trở lại Biện Kinh, trong lòng Mạnh Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng hắn cũng có thể mở được nút thắt lớn nhất trong lòng Thịnh Khanh Khanh.
Chỉ cần Ngụy gia không còn tồn tại nữa, thì Thịnh Khanh Khanh cũng không cần phải chết.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để trở về Biện Kinh, đứng trước cổng thành không chút do dự ném hết toàn bộ những chuyện sau đó cho thuộc hạ, đi đến Mạnh phủ đầu tiên, muốn lập tức nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, nói cho nàng biết mọi thứ đều đã kết thúc rồi.
Thậm chí ngay cả trong mơ Mạnh Hành cũng muốn kể hết cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra, bất luận là hắn muốn nói thẳng, hay là hắn tạm thời lựa chọn giấu diếm.
Nhưng Thịnh Khanh Khanh không ở Mạnh phủ, nàng rời đi yên lặng không một tiếng động, ngay cả người gác cổng vẫn luôn chắc chắn hôm nay tuyệt đối chưa thấy nàng ra khỏi cửa chính Mạnh phủ.
Mạnh Hành lập tức ý thức được chuyện này cũng không hề đơn giản, ra ngoài muốn tìm Tôn Tấn, phát hiện hôm nay Tôn Tấn đã dẫn theo một đám người ra ngoài làm việc.
Đoán là Tôn Tấn và Thịnh Khanh Khanh có tính toán trước khi rời đi, Mạnh Hành thoáng yên tâm hơn một chút.
Nhưng sau khi trở lại phủ Đại tướng quân, lại nhận được một phong thư khiến Mạnh Hành dần mất đi ý nghĩ của chính bản thân mình.
Trên thư chính là bút tích của Thịnh Khanh Khanh, kèm theo bức thư chính là quà tặng mà hắn đã tự tay đưa cho Thịnh Khanh Khanh, mà mỗi câu mỗi chữ trên thư lại không phải là ý nguyện của Thịnh Khanh Khanh.
Sao Mạnh Hành có thể không nhìn ra thói quen hành văn của Thịnh Khanh Khanh cơ chứ.
Huống chi điều đối phương muốn chính là kho báu của Thẩm gia mà nó còn đang nằm trong tay Thịnh Khanh Khanh, người thèm nhỏ dãi vật ấy chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể đoán được là ai.
Hồ gia đã xong rồi, Thẩm Trạm còn chưa vào kinh — cho dù có vào, Thẩm Trạm cũng có cách thông minh hơn mà lách qua hắn tiếp xúc với Thịnh Khanh Khanh, chứ không phải ra vẻ thông minh thế này, nhìn vào lại thấy như đang là thư khiêu khích.
Thế thì đáp án chỉ còn lại một người.
Tần Chinh cẩn thận nói: “Quả thật Ngụy Lương không ở trong thành…”
Hắn ta cân nhắc chưa nói xong, Mạnh Hành đã bình tĩnh đi ra ngoài, một tay nắm chặt cây kiếm đặt bên hông.
Tần Chinh ngạc nhiên một chút, cầm thư đuổi theo, vô ích mà thuyết phục: “Không phải, huynh từ từ đã! Vẫn chưa biết họ ở chỗ nào ở ngoại ô mà, huynh muốn đi đâu?”
Mạnh Hành cười lạnh: “Mạng mọi người trong Ngụy gia, để xem ông ta có để tâm đến không.”
Làm sao Tần Chinh có thể cản được Mạnh Hành, chỉ dám đuổi theo phía sau hắn cả một đường, không có can đảm tiến lên ngăn cản, cuối cùng nhìn thấy Mạnh Hành điên cuồng giục ngựa rời đi, lại thấy một binh sĩ phong trần, mỏi mệt thúc ngựa chạy đến, nói mình đến tìm viện quân.
Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả [1], xém chút nữa Tần Chinh đã muốn lấy đầu Tôn Tấn xuống mở ra xem thử bên trong có cái gì trong đó.
[1] Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân kết quả.
Nhưng cũng không có nhiều thời gian để tự hỏi, Tần Chinh nhanh chóng sắp xếp, một đám hậu vệ điêu luyện trực tiếp đi sau binh lính truyền tin đi ra vùng ngoại ô trợ giúp, mấy người đến cửa thành chờ Tôn Tấn và Thịnh Khanh Khanh trở về, sẽ lập tức nói rõ, báo cho tình hình cụ thể và tỉ mỉ dẫn đường.
Mà hắn xuất thân thế gia, chức quan lại có thể tiến cung bất cứ lúc nào, chỉ có thể chạy vào cung một chuyến, phải thông báo với Hoàng đế trước khi Mạnh Hành giết người, không trở thành tiền trảm hậu tấu.
Nhưng trước khi tiến vào cung, Tần Chinh lại gọi quản gia ở phủ Đại tướng quân đến, để ông ta dẫn người theo sát phía sau Mạnh Hành đến Ngụy gia, đợi Thịnh Khanh Khanh về thì nói cho Mạnh Hành, cố gắng để giữ hắn bình tĩnh.
Quản gia lộ ra vẻ một lời khó nói hết: “Sao ta có thể ngăn cản Đại tướng quân được?”
Tần Chinh vội vàng thay quan phục, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cứ hãm hại hay gạt người đều được, cứ nói Thịnh Khanh Khanh đã bình yên vô sự, lập tức đi ngay! Tôn Tấn biết lợi biết hại, liều mạng cũng sẽ đưa Thịnh Khanh Khanh trở về!”
Đã là lúc này rồi, sao Tần Chinh còn thời gian nghĩ đến hậu quả ở phía sau nữa, chẳng qua là đi bước nào tính bước đó thôi.
Chờ khi hắn ta nhanh như bay đi đến cửa cung, lại thấy có người ngồi ngoài cửa cung, ngồi — chờ đợi hắn ta, như là đã đợi hắn rất lâu rồi.
Tần Chinh xuống ngựa, chần chờ liếc nhìn đối phương một cái.
Hạng Ngụy Lâu nhìn Tần Chinh nở một nụ cười ấm áp, đưa tay làm tư thế mời, nói: “Tần phó tướng, đang đi đến gặp thánh thượng nhỉ?”
*
Khi quản gia dẫn người đuổi tới Ngụy gia, thật ra đã nghĩ bản thân sẽ giúp đỡ được một chút — dù sao Ngụy gia lớn như thế, người lại nhiều như vậy.
Nhưng đợi khi đến cửa, mới phát hiện Mạnh Hành căn bản không cần dùng đến bọn họ.
Khi đến Ngụy gia thì từ to đến nhỏ, chỉ cần ở trong phủ, toàn bộ đều tập trung trước sảnh chính như những chú gà con vây quanh nhau, ngay cả Ngụy nhị bị liệt nửa thân người cũng không ngoại lệ cũng bị nâng người đến đây, đặt ngã trên ghế.
Ngụy Trọng Nguyên thì lại bị trận địa và vẻ mặt đầy sát khí của Mạnh Hành dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Hai người tâm phúc ở Ngụy gia cũng không có ở đây, đối với Mạnh Hành mà nói đám người này một chút sức lực chống cự cũng không có.
Nhưng đó chỉ là một đám đông sợ hãi, lúc này lại câm như hến, hận không thể nuốt luôn cả tiếng thở của mình vào bụng.
Không có nguyên nhân nào khác, Mạnh Hành đứng ở sảnh cửa chính, tay cầm theo một trường đao đã được lấy ra khỏi vỏ, lưỡi dao sắt đến mức có thể cắt nhỏ từng ánh mắt trong chớp mắt, đảo qua người nào người đó cũng cảm thấy máu như bị đông lại thành một khối băng.
Vẻ mặt của Mạnh Hành ảm đạm đến mức ngay cả trưởng tử Ngụy gia cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng đang kêu khổ không ngừng: Sao cứ cố tình lại ngay trúng ngày mà Ngụy phu nhân và Ngụy Lương không ở trong phủ, chỉ có mỗi hắn ta, làm sao hắn ta có thể đi lên nói chuyện với Mạnh Hành chứ, nhìn cứ như chỉ cần hắn nói một lời không đúng thì Mạnh Hành sẽ chém đầu hắn ta vậy?
Ngày thường mọi người đều cảm thấy Mạnh Hành đủ dọa người rồi, nhưng trưởng tử Ngụy gia vẫn cảm thấy ngày thường Mạnh Hành quả thật còn dịu dàng hơn giờ khắc này nhiều.
Quan trọng là vừa nãy khi Mạnh Hành vừa bước vào Ngụy gia, không nói chữ nào đã rút dao ra, hệt như đang đuổi một con mồi, để tất cả mọi người tập trung lại bên trong sảnh chính, sau đó cầm đao như thế không hề nói một lời mà nhìn bọn họ, như đang lựa chọn nên bắt đầu xuống đao từ người nào.
Hắn cũng không nói hắn muốn cái gì, chỉ âm thầm liếc mắt từ trái sang phải một lần, giống như trước tiên kiểm kê lại đầu người sau đó cong khóe miệng, cười lạnh.
Trưởng tử Ngụy gia hoảng sợ đến mức xém chút nữa đã quỳ xuống trước Mạnh Hành, những lời cầu xin tha thứ cứ lập đi lập lại trong đầu hắn ta không dưới tám mươi lần, sợ mở miệng tạo ra âm thanh, thì sẽ khiến Mạnh Hành hạ đao xuống biến hắn ta thành vong hồn.
Tuy hắn ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng toàn thân Mạnh Hành đều là sát ý thì không là giả được.
Trưởng tử Ngụy gia không thể kiềm chế được nghĩ đến chuyện mà mọi người từng truyền tai nhau ở phía sau lưng Mạnh Hành nói hắn bị điên, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ lúc này Mạnh Hành hoàn toàn điên rồi, mới có thể cầm đao xông thẳng đến nhà của mệnh quan triều đình, dáng vẻ tàn ác như muốn tàn sát hết mọi người.
– — Hắn ta lại không hề hay biết, chuyện này Mạnh Hành đã trải qua một lần rồi.
Lần trước hắn ta biết được cái chết của Thịnh Khanh Khanh ở Ngụy gia không hề minh bạch, không một ai ở Ngụy gia có thể thoát khỏi lưỡi đao này.
Nhưng lần này bọn người này là lợi thế của Mạnh Hành, hắn khống chế toàn bộ Ngụy gia, nên bắt đầu im lặng không lên tiếng chờ đợi.
Có vài người trốn thoát, nhưng Mạnh Hành không có ý ngăn cản, muốn để bọn họ đến mật báo cho Ngụy Lương.
Có Tôn Tấn bảo vệ bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành tin chắc rằng Ngụy Lương không có nhiều cơ hội.
Mà tánh mạng của những người khác ở Ngụy gia, bao gồm lần này Ngụy gia đã muốn không ổn rồi, cũng đủ khiến Ngụy Lương đưa ra quyết định thông minh tiếp theo.
…!Nhưng với lý trí phán đoán này, cũng không có nghĩa Mạnh Hành có thể khắc chế được lý trí của mình.
Lần trước hắn đến Ngụy gia, đó là đến đại khai sát giới, lần thứ hai đến cũng gần như vì lý do đó.
Mạnh Hành vẫn nhớ rõ khuôn mặt vô cảm của mình lúc đó, lúc đó trái tim hắn vô cảm như sắt đá.
Tuyệt vọng và hối hận cứ ùn ùn kéo đến.
Lần này là hoảng sợ.
Mặc dù mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, Mạnh Hành cũng biết nếu Ngụy Lương đủ thông minh sẽ chọn thế nào, nhưng hắn cũng không thể chắc chắn Ngụy Lương có đột nhiên nổi điên lên làm bị thương Thịnh Khanh Khanh không, hoặc là chuyện tốt Ngụy phu nhân làm dẫn đến sự cố ngoài ý muốn.
Nếu Thịnh Khanh Khanh không bình an vô sự trở về, nếu nàng căn bản…!Không trở về.
Mạnh Hành nắm chặt đao, một tay kia theo bản năng mà duỗi tay ra sờ vào tượng điêu khắc bằng gỗ hình hoa sen đang để trong túi kia.
Hắn lập tức bình tĩnh lại, lại tiếp tục trói buộc mình vào bờ vực điên cuồng với lý do lạnh lùng khác thường này, thầm nghĩ: Rồi Ngụy gia này sẽ lại được chôn cùng nàng.
Sau đó, hắn lại đi tìm Thịnh Khanh Khanh một lần nữa.
*
Thịnh Khanh Khanh gần như kiệt sức cưỡi ngựa đuổi đến cổng thành, nàng vẫn chưa kịp nói thân phận của mình cho binh lính ở thủ thành, bên trong cánh cửa có một thị vệ lao nhanh ra như một mũi tên: “Là Thịnh cô nương sao?”
Thịnh Khanh Khanh hoảng sợ, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống xác định thật kỹ thân phận của đối phương.
Đối phương nhanh chóng lấy ra một lệnh bài ở trên thắt lưng, vội vàng nói: “Thịnh cô nương, ta là người của phủ Đại tướng quân — không kịp nữa rồi, người nhanh đổi ngựa theo ta đi!”
Quả thật ngựa của Thịnh Khanh Khanh mệt muốn chết rồi, nàng lập tức xoay người xuống ngựa, không hỏi nhiều chỉ tạm hỏi: “Huynh ấy đang ở đâu?”
Thị vệ ngạc nhiên, nắm chặt dây cương ngựa trong tay, há miệng đáp theo bản năng: “Ngụy…”
Tuy Ngụy Khanh Khanh đã sớm biết đáp án, nhưng nghe thấy lời xác nhận vẫn nhắm chặt mắt lại, nàng nhanh chóng giẫm bàn đạp leo lên ngựa, quay đầu nhìn Thanh Loan nói: “Em trở về Mạnh phủ trước đi, kể lại cho Đại cửu mẫu, nhưng nói bà ấy không cần lo lắng, nói ta sẽ nhanh chóng đưa Hành ca ca về.”
Thanh Loan há miệng thở d0c muốn nói gì đấy, Thịnh Khanh Khanh không có tâm trạng đợi nữa, sau khi xác định được Ngụy gia ở đâu thì nhanh chóng chạy sang.
Khi Ngụy Lương vừa phóng ngựa rời đi, Thịnh Khanh Khanh còn có chút kháng cự và hối hận nhưng nàng càng đến gần Biện Kinh, trong lòng càng lo lắng cho tình trạng của Mạnh Hành hơn.
Thậm chí nàng còn có chút hối hận vì hành động dẫn rắn khỏi hang đầy lỗ m4ng của mình, tuy nói kế hoạch này thật sự có tác dụng, nhưng nếu nó đụng đến Mạnh Hành thì sẽ mất nhiều hơn được.
Nàng đã sớm biết rõ Mạnh Hành sợ điều gì nhất, nhưng vẫn cứ khư khư cố chấp lấy mình ra mạo hiểm.
Thịnh Khanh Khanh hít sâu một hơi, thuyết phục bản thân phải tỉnh táo lại.
Giờ phút này có lẽ Mạnh Hành đã mất lý trí rồi, nàng chỉ có thể tuyệt đối bình tĩnh mới có thể đưa hắn về thế giới bên này.
Thành Biện Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, khi Thịnh Khanh Khanh đến Ngụy gia, xung quanh đã bị hộ vệ kéo thành vòng tròn bao chặt lại, tò mò nhìn dân chúng chắn bên ngoài.
Thịnh Khanh Khanh cưỡi ngựa đến gần đương nhiên cũng bị binh sĩ với sắc mặt nghiêm túc ngăn cản, nàng biết bản thân mình một thân đầy máu tươi rất dọa người, nhíu mày nhìn xung quanh bốn phía tìm người quen đến giúp, quả nhiên nhanh chóng nhìn thấy một người, cất giọng gọi đối phương: “Vương ca!”
Vương Đôn nghe thấy tiếng thì nhanh chóng quay đầu sang, vẻ mặt trút được gánh nặng hiện rõ trên khuôn mặt lo lắng, hắn nhanh chóng chạy tới nói binh lính lui đi, đưa Thịnh Khanh Khanh vào vòng thiết quân: “Cuối cùng muội cũng đến — bị thương?!”
“Không phải là máu của muội.” Thịnh Khanh Khanh đáp lại, nàng chạy chậm nhưng bước chân cũng không thua gì Vương Đôn, nàng mím môi hỏi: “Hành ca ca ở bên trong sao?”
Vương Đôn thở dài: “Thật xin lỗi, huynh nên cản hắn lại.”
“Huynh không có lỗi.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu, dừng chân trước cửa Ngụy gia, nhìn thấy bên trong trống trơn, thở sâu hỏi Vương Đôn: “Hắn…!Động tay rồi sao?”
Vương Đôn vẫn không trả lời, bên trong có người đi ra, hắn từng lời từng lời đáp: “Không có, không có! Thịnh cô nương đến đúng lúc, ta không khuyên được Đại tướng quân, người mau đi vào đi!”
Thật sự là quản gia của phủ Đại tướng quân đã dùng rất nhiều chuyện thật thật giả giả khác nhau để lừa Mạnh Hành.
Nhận được tin tốt từ trong tin xấu này, Thịnh Khanh Khanh từ từ thở ra, nàng dứt khoát cởi áo bào ngoài nhiễm máu trên người xuống, mặc vô cùng mỏng manh, nhưng vết máu không nhiều lắm nên lướt qua quản gia nhanh chóng đi vào trong, nàng quay đầu lại nói: “Các ngươi đều ở bên ngoài đi, nghe thấy âm thanh gì cũng không được vào.”
Vương Đôn kéo chặt quản gia, thấp giọng nói: “Giao cho muội.”
Thịnh Khanh Khanh nhìn sang Vương Đôn nở nụ cười: “Được.”
Nàng biết rõ lúc này mình nên đi chậm lại để bản thân có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng căn bản không thể làm nhiều chuyện thừa thãi như thế, cũng không muốn lãng phí một giây phút nào cả, thầm nghĩ nhanh một chút, lại nhanh hơn một chút đến bên cạnh Mạnh Hành.
Không biết đi được bao lâu rồi, Thịnh Khanh Khanh không gần không xa nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, sợ đến mức trái tim cũng phải nhảy lên nhiều hơn vài lần, dứt khoát vén váy chạy như điên về phía trước, vừa khéo nhìn thấy một người trước mặt đang hướng mũi kiếm về phía Mạnh Hành, mà đao của Mạnh Hành vẫn để ngay tại bên người.
Trước mắt Thịnh Khanh Khanh tối sầm lại, không thể hiểu được vì sao Mạnh Hành vẫn đang cầm vũ khí mà vẫn bị mũi kiếm chĩa thẳng vào người.
Không có người nào là đối thủ của hắn cả!
Ngay sau đó, trong ánh mắt Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy một hình ảnh, “Răng rắc”, âm thanh của một thanh kim loại cứng như sắt bị bẻ gãy truyền vào tai nàng.
Nàng theo bản năng dùng chân lại, ấn ngực nhìn kỹ lại, nhưng Mạnh Hành như b4n ra điện, lùi một bước trực tiếp bẻ gãy kiếm của đối phương thành hai đoạn.
Vốn dĩ biểu cảm của người đang đứng trước mặt Mạnh Hành vô cùng ngạc nhiên khó có thể tin được, ngay sau đó thì ngã xuống đất, máu tươi bắn lên ngực.
Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới chia lực chú ý nhìn sang xung quanh.
Mới vừa nãy nàng chỉ nhìn thấy tình hình nguy hiểm của Mạnh Hành, lúc này cảnh vật xung quanh hòa vào trong mắt nàng, hô hấp Thịnh Khanh Khanh như muốn dừng lại khi phát hiện đã có một thị vệ của Ngụy gia đã ngã xuống đất, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi thấy Mạnh Hành làm xong hệt loạt động tác đó nhưng mặt vẫn không chút thay đổi, còn muốn cầm đao tiến về phía trước, Thịnh Khanh Khanh há miệng thở d0c như đang muốn gọi tên hắn, nhưng không hiểu sao trong cổ họng như bị nghẹn lại, dường như không thể phát ra được tiếng động nào, Thịnh Khanh Khanh gấp đến mức không biết làm sao, từ phía sau tiến lên phía trước, trước khi Mạnh Hành bước vào sảnh chính một lần nữa đã nhanh chóng chạy lên từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn.
Mạnh Hành dừng bước, hắn từ từ cúi đầu nhìn về phía hai tay đang để bên hông mình.
Đáng lẽ hắn sẽ không khống chế được bản thân mà phản xạ có điều kiện vung dao sang, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không làm như thế.
Thân hình nhỏ xinh kề sát phía sau lưng không ngừng run lên, lại không nói được lời nào.
Mạnh Hành tự hỏi không biết đây có phải do ảo giác của hắn hay không.
Hắn cúi đầu cầm lấy bàn tay đang ôm lấy hông mình, cẩn thận vuốt phẳng vết sẹo do đao để lại phía trong lòng bàn tay, xác nhận vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ kia, không nhiều cũng không ít, mới nắm từng ngón từng ngón tay nhỏ của nàng, họng như nghẹn lại nói: “Khanh Khanh.”
Trong khoảnh khắc được gọi tên, Thịnh Khanh Khanh mới cảm thấy giọng mình như được giải trừ, nàng dùng sức gật đầu, lần này khóc đến không nói được, nước mắt chảy dài, khóc thút thít không ngừng.
Mạnh Hành nắm lấy tay nàng, hỏi: “Ngụy Lương có động vào muội không?”
Thịnh Khanh Khanh cứ lắc đầu lại lắc đầu.
“Lý Thiến thì sao?”
Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ không biết đây là tên tự của ai, trong khoảnh khắc suy tư này, Mạnh Hành mới thoáng thả lỏng thì lại căng chặt người lên.
Nàng nhanh chóng nghĩ đến tên đó là của Ngụy phu nhân, vội vàng lắc đầu.
Lúc này Mạnh Hành mới im lặng lại lần nữa, hắn như trịnh trọng tuyên thể nói: “Ta muốn xoay người.”
Sau khi nói xong câu đó, cuối cùng như đã đặt ra một quyết tâm, Mạnh Hành nắm lấy tay Thịnh Khanh Khanh từ từ xoay lại.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là dừng trên mặt của nàng, sau đó nhìn xuống nơi bị vết máu dính trên y phục.
Thịnh Khanh Khanh sợ Mạnh Hành thất thường, đang nức nở thì mở mắt ra đưa tay tìm lòng bàn tay hắn, vô cùng cố gắng mở miệng giải thích: “Là, là máu của Ngụy phu nhân.”
Nàng khóc đến mắt mũi đỏ bừng, cả người giống như kẻ hèn nào đó mạnh mẽ mà khi dễ.
Mạnh Hành dừng một chút, cẩn thận đưa tay lau mắt của nàng, mới phát hiện hai má Thịnh Khanh Khanh đỏ lên.
Mạnh Hành hơi nhíu mi, mới phát hiện Thịnh Khanh Khanh mặc rất mỏng, cũng không biết là do gió thổi lạnh hay là do vội vàng đến đây.
Hắn im lặng cởi áo bào của mình ra khoát lên người Thịnh Khanh Khanh, sau đó bao lấy cả người nàng, lại theo bản năng đến gần nàng hơn một chút.
Sau một lúc lâu, hắn lại lui về lần nữa nói: “Muội không có việc gì là tốt rồi.”
Cổ họng Thịnh Khanh Khanh như nghẹn lại, làm trò trước mặt nhiều người như thế cũng chịu được, oa một tiếng ngã vào đầu vai Mạnh Hành khóc lớn: “Muội không sao, muội không sao, huynh đừng sợ…”
Nàng tựa vào lòng ngực của Mạnh Hành khóc như trời đất sụp đổ, nói xong như không có việc gì, vươn một bàn tay ra khỏi áo bào đến phía sau Mạnh hành chụp lên đầu vai của hắn, như đang an ủi hắn.
Mạnh Hành im lặng đợi một lát, ngực mới bình tĩnh một chút chẳng bao lâu lại đau lên — hắn đã quên mất lần trước Thịnh Khanh Khanh khóc nức nở như thế là vì chuyện gì mất rồi.
Là lúc nàng tám tuổi? Hay là bảy tuổi?
Vì thế Mạnh Hành đành phải vụng về, không được thuần thục giống như trước kia xoay người bế Thịnh Khanh Khanh lên, đưa nàng ra ngoài, ném đám người Ngụy gia ra phía sau, vượt qua thân thể trọng thương trên đất, nhìn không chớp mắt nói: “Ta cũng không có việc gì, chỉ là đang đợi muội.”
Nếu Thịnh Khanh Khanh có thể trở về giống như bây giờ, nếu không đợi được người về, chẳng qua cũng giống như trước kia thôi.
Thịnh Khanh Khanh vẫn còn khóc đến không thở nổi, nàng giống như là gom hết những tủi thân của đời này tập trung lại vào giờ khắc này để bùng nổ, vừa khóc vừa chôn ở bên cổ Mạnh Hành thì thầm, mập mờ không rõ nói với hắn: “Không đi cửa chính đâu, nhiều người.”
Mạnh Hành không thể thay đổi thành chỗ khác, chuẩn bị mang theo người trèo tường ra ngoài.
Có thể đi được hai bước, Thịnh Khanh Khanh lại nói: “Vẫn là quên đi thôi, Vương ca và quản gia đều đang ở ngoài chờ.”
Vì thế Mạnh Hành lại đi ngược về.
Khuôn mặt Thịnh Khanh Khanh vùi vào hõm vai Mạnh Hành, như giấu mặt vào trong đấy vì sợ người khác không biết nàng chính là mới tiến vào Ngụy gia, nhỏ giọng hỏi Mạnh Hành: “Hành ca ca có mang đóa sen nhỏ của muội không?”
“Ừ.”
Thịnh Khanh Khanh ồm ồm nói: “Huynh trả cho ta, ta cũng có đồ muốn tặng cho huynh.”
Mạnh Hành nhít tượng điêu khắc gỗ hình tiểu hoa sen bỏ vào tay Thịnh Khanh Khanh, sau đó nàng nắm lấy tay hắn, tay kia nâng mặt hắn lên, ngẩng cổ lên hôn loạn xạ lên môi của hắn.
Chắc là đã khóc xong rồi, đôi môi cô nương mềm mại, nóng bỏng, khiến Mạnh Hành giật mình, vốn dĩ bước chân đang vững vàng bước ra cổng Ngụy gia cũng phải dừng lại.
Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh nhìn Mạnh Hành, ngón tay như không an phận lướt lên lướt xuống trên mặt hắn.
Trong đầu Mạnh Hành quay cuồng một chút, thậm chí hắn còn không dám lộ vẻ vui sướng.
Thịnh Khanh Khanh cũng không trốn, mặt nàng lại đỏ lên dựa sát qua, từng chút từng chút hôn lên mắt lên môi, mũi, hai má Mạnh Hành như muốn làm tan biến hết những giận hờn, khắc khoải còn hằn sâu trong cơ thể.
Mãi đến khi Mạnh Hành lấy lại được tinh thần, nắm lấy ót nàng dựa sát vào mình, ngậm lấy môi nàng.
Đầu tiên hắn nhẹ nhàng m*t một chút, rồi sau đó lui ra, như cho nàng con đường hối hận để chạy trốn.
Thịnh Khanh Khanh cắn môi run lên, cố nén ngại ngùng nhìn thẳng vào trong hai mắt sâu chưa đầy duc v0ng sâu thăm thẳm của Mạnh Hành.
…
Cuối cùng Mạnh Hành nâng áo bào lên che lên đầu của Thịnh Khanh Khanh, ôm cả người không còn sức lực nào hệt như một đứa trẻ của nàng ra ngoài.
Vương Đôn đang nắm chặt lấy quản gia đang muốn theo sau, buồn bực nói: “Ngươi không thấy thất lễ à?”
Quản gia hiểu ra, ông ta dừng bước, khẽ thở dài, ông ta liếc nhìn cánh cửa nơi tiếng khóc của Ngụy gia không ngừng vang lên, đột nhiên nói: “Cuối cùng trận phong ba bão táp này qua rồi.”
Vương Đôn nhai một cây cỏ đuôi chó trong miệng, nói lẩm bẩm hai tiếng, nói: “Thế mà ngươi còn chưa vội vàng.”
Quản gia thở dài: “Lúc nào thì không vội chứ?”
Vương Đôn: “Mạnh Đại tướng quân thành hôn là hỉ sự, ngươi nói có vội hay không đây?”
Quản gia: “…”
Quản gia: “!!”
Nhìn thấy quản gia của phủ Đại tướng quân chạy nhanh như bay, Vương Đôn lại liếc mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh trong lòng Mạnh Hành rời đi, phát hiện hai người đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Hắn vô cùng bùi ngùi, ánh mắt lại nâng lên một chút, nhìn về phía mây đen lúc đầu ở thành Biện Kinh cuối cùng đã lộ chút trời quang, hái một cây cỏ đuôi chó, nhìn vòm trời tự hỏi: “Hai người trên trời có linh cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi…!Nha đầu Khanh Khanh cũng tìm được phu quân tương lai không để nàng ấy chịu chút ấm ức nào rồi.”
– –.