Bạn đang đọc Biển Tình Sóng Gió: chương 22-23
Chương 22
Alexandra vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa phi ra khỏi trại Bar J để dịu đi cơn uất ức, nỗi thất vọng, sự đau lòng. Để quên đi trái tim nàng đang tan nát. Mãi đến khi con ngựa mệt quá không phi được nữa, nàng mới để cho nó chạy chậm lại.
Mặt trời đang lặn. Gió buổi tối bắt đầu lạnh. Nàng vẫn cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mong, lòng buồn rười rượi. Nàng bỗng chợt nghĩ, khi còn ở nàh với bố mẹ ở New York, nàng đâu có thể tưởng tượng mình lại ngồi trên lưng con ngựa hoang, giữa thảo nguyên bao la và gió đêm thổi vào làn tóc nàng như thế này. Vậy mà giờ đây Alexandra đã quen với miền Texas. Nàng đã trở thành gần như một phần của miền đất hoang dã này. Nàng thấy mình gắn bó với nơi đây. Mặc dù rất giận Jake nhưng nàng vẫn thấy mình vô cùng yêu quý trại Bar J và cuộc sống tại đó. Nàng không muốn rời đi đâu cả nhưng bây giờ tình thế buộc nàng phải đi. Jake đã không còn cần đến nàng nữa. Nàng phải xây dựng cuộc sống cho bản thân và cho đứa con sắp ra đời của nàng. Tự mình xây dựng lấy, không dựa vào ai, không nhờ vả ai.
Đột nhiên con ngựa nàng đang cưỡi bống hí lên, dừng lại, giậm chân tại chỗ. Nàng giật mình nhìn quanh. Nàng đã quen tiếp nhận mọi thứ theo linh tính của con ngựa và theo phản xạ tự nhiên của nó. Nàng thấy một tốp người cưỡi ngựa đang phi về phía khu trại bò của Bar J. Bọn trộm ngựa chăng? Chúng có nhìn thấy nàng không. Nàng vội dựng ngựa lại quan sát. Chắc bọn chúng không nhìn thấy nàng vì còn mải phi về phía trước. Nàng thấy chúng bao vây trại bò của Jake. Không cần biét tâm trạng uất ức với chàng, Alexandra thấy không thể bỏ mặc trại Bar J cùng những tay chăn bò ở đó, những người lâu nay đã trở nên thân thiết với nàng.
Nàng phải báo tin ngay cho Lamar và Jake. Alexandra kéo dây cương cho ngựa quay đầu lại. Con ngựa xem chừng hiểu ý chủ, cất vó phi như bay về phía ngôi nhà của họ. Alexandra củi rạp trên lưng ngựa, thúc nó chạy mau, quên cả những bụi cây bên đường đâm vào cánh tay nàng. Phải báo ngày cho những người trong trại biết.
Cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy ngôi nàh, kéo dây cương cho ngựa dừng lại, hơi thở nàng dồn dập, tóc rối tung xõa xuống hai vai, hai cánh tay đấy vết xước và áo quần bì rách bao nhiêu chỗ. Chưa kịp nhảy xuống, Jake đã chạy ra, đỡ nàng.
-Jake! Chúng đến ăn trộm bò. Em thấy một toán đang phi về phía trại bò.
-Có chắc chắn không?
Alexandra gật đầu và nàng nhìn ngay thấy rất nhiều ngựa đã được đóng yên đứng trước của nhà, rất nhiều tay chăn bò đứng xung quanh. Cả ông Lamar cũng đang cau mày nhìn nàng.
-Chắc chắn. Nhưng ở đây có chuyện gì thế?
Jake ngượng nghịu nói:
-Bọn anh đang tính đi tìm em. Anh bàn với chú Lamar là nếu mặt trời lặn vẫn chưa thấy em về thì….
Ngay lúc Alexandra báo tin, ông Lamar đã báo hiệu ọi người tụ tập xung quanh ông để chờ lệnh.
Đột nhiên có tiếng chân người và giọng Jake vang lên nghe lạnh lùng, ghê rợ:
-Coi như mày đã chết, tên khốn.
Sự viện diễn ra nhanh như chớp. Tên cầm đầu vội nhảy xuống đất tìm súng, trong khi hai tên kia hoảng hốt buông nàng ra, chạy về phía bếp. Một tiếng nổ chát chúa và tên cầm đầu ngã quỵ xuống người Alexandra. Máu hắn tuôn như suối trên thân thể nàng. Alexandra kinh hoàng nhìn hắn trong lúc Jake và ông Lamar chạy vọt ra ngoài đuổi theo hai tên kia.
Alexandra vùng dậy nhưng nàng đã kiệt sức, không sao đẩy nổi tấm thân nặng nề của tên cầm đầu. Đúng lúc đó mấy tiếng súng nổ bên ngòai, tiếng ngựa hí rồi Jake và ông Lamar chạy vào. Jake kéo xác tên cầm đầu hất xuống đất, đỡ nàng dậy. Alexandra vội vớ một tấm vải gần đó che thân thể lõa lồ của mình. Nàng chạy đến cởi trói cho bác Cookie. Bác mỉm cười nhìn nàng. Người nàng đầy máu, cả máu của nàng lẫn của tên cầm đầu. Nàng loay hoay mãi chưa cởi được nút dây thừng thít quá chặt. Jake bước đến, mắt chàng đanh lại. Mặt mũi chàng cũng lem luốc bùn đất và máu, áo quần rách mướp, máu chảy ròng ròng từ một vết dao trên mặt. Nhưng Jake không quan tâm đến tất cả những thứ đó. Chàng rất muốn giúp Alexandra nhưng cứ đứng ngây ra, không biết làm gì trước, làm gì sau. Ông Lamar đã chạy đến, gạt tay Alexandra ra, đích thân cởi trói cho bác Cookie. Jake cầm tay nàng keó lại, cặp mắt xanh biếc của anh nhìn thẳng vào mắt nàng. Alexandra nhìn lên nhưng rồi lại quay vội đi.
Jake sửng sốt hỏi:
– Sao thế, Alexandra? Bọn chúng đã bỏ chạy cả rồi. Thế là xong
– Cảm ơn – nàng lạnh nhạt nói rồi lảng ra.
Jake buông thõng hai tay, nhìn nàng không hiểu ra sao.
-Thả bọn chúng đi, Jake! Chúng chưa làm gì được tôi mà.
-Không được
-Nhưng bọn chúng chưa kịp làm gì mà. Anh đến vừa kịp lúc.
Ông Lamar nói
-Hai chú cháu tôi cứ lo không về kịp
Alexandra hỏi:
-Đàn bò thì sao rồi?
-Chúng tôi đã chặn tay được bọn chúng. Vài tên bị chết, những tên khác bỏ chạy cả. Chúng chưa dám gây chuyện nữa đâu. ÍT nhất là chúng cần phải chữa những vết thương cho lành đã.
-Tốt… nàng nói đơn giản, mỉm cười với ông Lamar và bác Cookie.
-Chắc mấy người chăn bò của chúng ta cũng có người bị thương. Đưa họ vào đây, tôi sẽ chăm sóc cho họ. Bác Cookie sẽ giúp tôi một tay.
-Cô yên tâm. Nhưng bây giờ cô thay quần áo đi, tôi xuống bếp làm thứ gì đó đã- bác đầu bếp già nói rồi đi xuống bếp.
Alexandra quay sang Jake:
-Có lẽ tôi đi với anh.
-Cô nên cẩn thận đấy, Alex – Jake nói, nhìn thẳng vào mắt nàng – cô cũng đang cần giúp đỡ nữa mà.
-có lẽ anh nói đúng. Nhà còn bông băng không nhỉ?
-Có ít vải, có thể xé ra mà dùng – ông Lamar nói – Để tôi đưa anh em về đây.
Ông Lamar nhận thấy không khí giữa Jake và Alexandra có vẻ căng thẳng nhưng không hiểu tại sao. Ông đinh ninh là khi về đến nhà và cứu được Alexandra, nàng sẽ ôm chầm lấy cháu ông, vậy mà trái lại, nàng lại có thái độ lạnh nhạt với Jake.
-Cháu đi với chú – Jake nói – Cháu cũng giúp đưa họ về đây.
Alexandra quay đi. Nàng cảm thấy ngực đau như tức thở. Nàng đi nhanh vào phòng ngủ, rửa những vết máu trên người. Những vết xây xát làm nàng đau đớn nhưng không vết thương nào sâu và nàng tin là chúng sẽ chóng lành thôi. Rửa ráy sạch sẽ xong, Alexandra mặc bộ đồ đi ngựa và xỏ chân vào ủng. Nàng mừng thấy bộ quần áo này che được gần hết các vết thương. Tuy đêm nay không lạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy run rấy, và bộ quần áo vải dầy này giúp nàng dễ chịu hơn. Nàng bắt đầu chải tóc, gỡ hết những vết bẩn trong tóc. Nàng úp mặt vào chậu hi vọng cặp môi sưng vù sẽ bớt đau, nhưng không thấy tác dụng gì mấy. Nàng bèn quấn tóc lại, lau sạch mặt rồi vội và bước ra ngoài.
Alexandra kiếm được vài tấm vải sạch sẽ, xé ra thành những dải nhỏ để làm băng. Xong xuôi, nàng xuống bếp với bác Cookie. Bác đã đun 2 nồi nước sôi và đang nấu món thịt bò hầm. Cà phê cũng đã xong. Bác còn kiếm đâu được một chai rượu vàng.
Thấy Alexandra bước vào, bác cười nói:
-Trông cô đã tươm tất hơn nhiều rồi đấy. May mà họ đến kịp, Rất tiếc lúc đó tôi không có cách gì để cứu cô.
Nàng trìu mến bảo bác:
-Lúc đó còn làm gì được hơn thế nữa, bác Cookie thân mến. May mà mọi thứ kết thúc tốt đẹp. Lát nữa ta băng bó ấy người chăn bò để chuyến đi sắp tới có thể tiến hành thuận lợi.
Tốp chăn bò đầu tiền đã tới. Thoạt đầu họ ngượng ngùng tháy phải phô những vết thương ra cho cô gái xinh đẹp thấy. Nhưng chỉ một lát sau, họ đã thấy thoải mái vì Alexandra nhẹ nhàng lau rừa, và băng bó vết thương chu đáo. Chưa bao giờ họ chiến đấu một trận dữ dằn như thế và cũng chưa bao giờ họ bị thương tồi tệ đến vậy.
Họ vừa đẻ Alexandra băng bó, vừa kể nàng nghe về cuộc chiến đấu vừa qua. Lát sau, họ đã được băng bó chu đáo, ăn uống no nê. Mãi đến gần sáng, Alexandra và bác Cookie mới xong mọi việc và ngồi ung dung nghỉ ngơi ăn uống. Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngòai. Ông Lamar và Jake bước vào. Cả hai đều có vẻ mệt mỏi rã rời.
Jake thử cười lấy lòng Alexandra. Chàng cầm mũ trong tay, dáng điệu như một câu học trò đứng trước cô gái đầu tiền trong cuộc đời. Jake cảm thấy Alexandra có gì đó không bằng lòng, nhưng chàng không biết đó là chuyện gì, nguyên nhân ở đâu. Jake rất muốn trước khi chia tay với Alexandra, giữa hai người không có chuyện gì giận hờn. Jake mến sự can đảm của Alexandra, nàng đã có công trong việc cứu trại Bar J đêm qua. Tất nhiên về một mặt nào đó, thì nàng cũng là một trong những nguyên nhân gây nên vụ vừa rồi. Jake thầm nghĩ, kể ra để nàng ra khỏi cuộc đời mình, chàng sẽ thảnh thơi hơn. Jake thấy giải pháp đó sẽ làm chàng thoải mái trong cuộc chia tay sắp tới với nàng khi họ đến San Antonio.
Nhìn Alexandra rồi nhìn bác Cookie, Jake nói:
-Đàn bò yên ổn rồi. Sáng mai, lúc mặt trời mọc chúng ta sẽ dẫn chúng lên đường đi San Antonio.
Bác Cookie cười nói:
-Hay lắm. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Bây giờ xong công việc ở đây, tôi muốn ra chỗ anh em. Chắc họ cũng đói lắm rồi. Phải cho họ ăn uống đôi chút.
Sau khi bác Cookie đi, Alexandra đứng dậy:
-Để tôi băng bó mấy vết thương cho anh, Jake.
Nàng bắt đầu lau mặt cho Jake. Nàng cố không chú ý đến đường nét đã quá quen thuộc với nàng trên mặt Jake, mái tóc vàng của chàng. Nàng cố coi đây chỉ là một con người xa lạ mà nàng phải giúp đỡ. May mà những vết thương không sâu lắm. Alexandra tập trung vào công việc, cô không nghĩ gì hết. Tuy nhiên trong óc nàng vẫn thoáng qua một ý nghĩ đau đớn: mình sẽ không được nhìn thấy những vết thương này khi chúng liền da.
-Anh cởi áo ra Jake!- nàng nhẹ nhàng nói, cố giữ vẻ thản nhiên để tìm mình khỏi đập mạnh. Nàng đụng vào làn da chàng trong lúc rửa vểt thương.
Jake nín thở, cơ bắp căng lên. Nàng biết chàng đang cố hết sức chịu đau mà không kêu. Rửa xong, nàng quấn dải băng sạch ra ngòai.
-Xong rồi – nàng nói
Nhưng Alexandra chưa kịp đứng dậy thì Jake đã đặt bàn tay vạm vỡ lên vai nàng:
-cảm ơn em, Alex! Đêm nay em đã chứng tỏ em đúng là phụ nữ miền Texas!
Nàng gỡ tay Jake ra, đứng lên:
-Anh nghỉ đi!
Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài. Jake nhìn theo, hơi ngạc nhiên. Trong ánh đèn tù muc, chàng đã không nhìn thấy giọt nước mắt long lanh trên mặt nàng. Chương 23
Gần giữa trưa, Alexandra bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài. Rồi tiếng chân ngựa đứng lại trước cổng nhà. Nàng cảnh giác ngay. Bởi mọi người đã nhận ra trại bò, trong nhà lúc này chỉ có mỗi một mình nàng. Và giờ này Jake và ông Lamar cũng như mọi người khác đều phải gấp rút thuẩn bị để sáng sớm mai dẫn đàn bò đi San Antonio.
Alexandra chạy ra ngoài xem có chuyện gì, lúc đi ngang qua gian phòng giữa, nàng với khẩu súng săn, cầm sẵn trong tay. Ra đến cửa, nàng thấy một sĩ quan kỵ binh vẫn ngồi trên lưng ngựa. Nàng thoáng ngạc nhiên. Và khi ông ta quay mặt lại, nàng chợt nhận ra.
-Trung úy Blake!
-Chào tiểu thư Alexandra! Cô không định bắn tôi chứ?- Viên sĩ quan mỉm cười- Tôi đến để cứu cô đây mà.
-Tôi làm sao mà phải cứu?- nàng ngạc nhiên hỏi.
Blake xuống ngựa, bước đến bên nàng:
-Tiểu thư Alexandra! Hôm trước, lúc để cô lại đây, tôi vẫn lo. Cho nên hôm nay tôi đã báo cáo đầy đủ với ông tư lệnh và được ông cho phép đến đây đón cô. Bởi tôi tin chắc những ngày qua, cô ở đây đã thấy hết tình hình và đã thấy không thể sống thêm với những kẻ thô lỗ kia thêm được nữa.
-Ồ, không đâu, ông trung úy. Tôi sống ở đây rất yên ổn.
-Nhưng cô vẫn có ý định rời khỏi đây chứ, tiểu thư Alexandra thân mến? Hay cô định ở đây mãi?- giọng nói của viên trung úy lịch sự trìu mến làm Alexandra cảm thấy như ông ta từ một thế giới thanh bình, sang trọng, thế giới mà nàng đã rời xa quá lâu và nhiều lúc ao ước được trở lại.
Nàng nhẹ nhàng nói:
-Đúng thế, tôi cũng đang muốn rời khỏi nơi đây.
Trung úy Blake tươi nét mặt:
-Nghĩa là tôi đoán không sai, thưa tiểu thư Alexandra thân mến. Cô rời khỏi đây là đúng. Nơi này đâu phải chỗ của cô? Mt tiểu thư yếu đuối, mảnh mai, quý phái, làm sao sống ở miền đất hoang dã với đám chăn bò thô lậu như thế này được? Tiểu thư Alexandra thân mến, xin phép được nói với cô thế này. Tôi hết sức kính trọng và yêu quý cô. Tôi hứa sẽ làm tất cả để giúp cô sống cuc sống dễ chịu nhất. Tôi hưá với cô là sẽ đối xử với cô như một người quý tộc, có học thức.
Alexandra nhìn vẻ mặt quý phái của viên trung uý trẻ tuổi và nàng cảm động nói:
-Cảm ơn ông, thưa trung úy Blake! Tôi tin ở ông và tôi rất yên tâm khi được ông che chở.
-Vậy nếu cô đã quyết rời khỏi nơi đây thì xin cô đi ngay bây giờ. Tôi biết họ đang bận rộn ngoài trại bò, chưa về đâu. Ta nên đi ngay kẻo đến lúc họ về sẽ lại xảy ra lắm chuyện phiền toái.
-Ồ, không đâu, thưa ông trung úy. Họ không phải những người như ông tưởng đâu. Và con lâu họ mới về. Họ đang gấp rút chuẩn bị để sáng sớm mai dẫn đàn bò đem đi bán tận bang Kansas. Ta có thể bình tĩnh…
-Dù sao tôi nghĩ tiểu thư cũng nên đi ngay bây giờ- viên trung úy khẩn khoản nói- Tất nhiên nếu cô tin cậy ở tôi.
-Tôi tin ông chứ, thưa ông trung úy. Nhưng thôi được, trong lúc ông cho ngựa uống nước, tôi vào nhà sửa soạn hành lý.
Nói xong, Alexandra quay vào nhà. Trung úy Blake nhìn theo. Một tiểu thư dáng người thanh tú thế kia, có học thức và quen sống cao sang làm sao chịu nổi cuộc sống khắc nghiệt nơi đây? Ôi, mình sẽ đưa cô ấy đi, giúp cô ấy trở về với xã hội văn minh. Và mình sẽ làm cô ấy hiểu tấm lòng chân thành của mình. Cô ấy sẽ yêu mình và một ngày nào đó sẽ bằng lòng lấy mình.
Alexandra vào phòng. Nàng đã quyết định và không phải suy nghĩ thêm gì nữa. Viên trung úy này đúng là con người đáng quý. Luôn lo lắng cho nàng. Tất nhiên ông ta chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nhưng Alexandra tin rằng, vẻ mặt phúc hậu chân thành kia, ông ta rõ ràng là con người nàng có thể tin cậy được. Thậm chí nếu cần, có thể lấy ông ta. Nếu như nàng muốn đứa con nàng sau này có cha.
Trong lúc mở va li lấy vài thứ mà nàng thấy cần thiết nhất. Alexandra vẫn miên man suy nghĩ. Blake không phải là mẫu đàn ông quả cảm, dữ dội, có bản lĩnh mà nàng mơ tưởng, nhưng ông ta là người tốt. Lấy một người chồng như ông ta cũng được, bởi nàng có thể chế ngự được ông ta. Lúc này nàng đã quá mệt mỏi và khao khát một cuộc sống phẳng lặng.
Nàng quyết định để lại đây mọi thứ, chỉ đem theo một bộ quần áo để thay đi, một ít tiền, và nhất là sợi dây chuyền có cái lắc bà Eleanor cho nàng. Alexandra đeo nó lên cổ. Nàng chải lại đầu, vuốt lại bộ đồ đi ngựa trên người, xỏ chân vào ủng, đi chiếc mũ rộng vành chạy ra.
Nàng cố không nhìn sang hai bên. Nàng tự nhủ, ngôi nhà này không có gì đáng để nàng lưu lại đây chút kỷ niệm nào. Nàng sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn, không để lại trong đầu óc một chút lưu luyến nào hết.
Ra đến cổng, nàng được trung úy Blake đỡ nàng lên yên ngựa của nàng. Nàng nhận thấy khi đụng chạm vào người nàng, viên trung úy khá gìn giữ để không tỏ ra lợi dụng gì nàng. Alexandra thầm mỉm cười: Blake khác hẳn những kẻ thô lỗ mà nàng đã gặp phải, trong đó có cả Jake! tuy nhiên khi nghĩ đến chàng, Alexandra bỗng cảm thấy tim mình nhói đau. Nhưng nàng gạt đi ngay và giật dây cương cho ngựa chạy.
Hai người phi ngựa theo hướng Đông suốt cả buổi sáng. Con đường nàng đi, Alexandra có cảm giác giống như con đường nàng đã đi hôm đến đây. Vả lại miền đất mênh mông này cảnh tượng đâu đâu cũng hao hao giống nhau. Vẫn những cánh đồng cỏ với những bụi cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại có một cây du hoặc một nhóm du bên đường.
Alexandra thầm nghĩ, mình vui lòng sống ít lâu nữa ở miền Texas này. Về thành phố Brownsville cũng tốt. Sống trong doanh trại đồn trú của trung đòan kỵ binh sẽ được yên ổn, không phải lo tên Giles hay tên Stanton Lewis đến gây chuyện rắc rối. Đã có chàng trung úy hiền lành và cả đơn vị kỵ binh của chàng ta che chở. Tất nhiên nàng sẽ về New Orleans nhưng chưa phải lúc này.
Dù sao Alexandra cũng nhận thấy đất Texas này có gì đó thân thuộc khiến nàng chưa muốn bỏ đi. Nàng ngạc nhiên tại sao khí hậu nóng bức ở đây lại làm nàng mến được như vậy?
Thời gian ngồi trên yên ngựa đã quá kéo dài. Alexandra thấy chân tay ê ẩm, lưng nhức nhối. Chưa bao giờ nàng cưỡi ngựa một chặng dài đến thế này. Nàng hơi ngạc nhiên, lần trước đến đây, đâu có đi lâu như thế này
– Trung úy Blake! Ta nghỉ một chút được không? Tôi mệt quá rồi.
Viên trung úy quay sang nhìn nàng, hơi cau mặt:
-Cũng được, thưa cô Alexandra. Chúng ta phải đi con đường vòng để tránh chú cháu nhà Jarmon đuổi theo, nên hơi dài.
-Tôi đã bảo ông rồi, họ không đuổi theo chúng ta đâu. Họ đang lo sửa soạn chuyển đàn bò đi San Antonio. Mà đàn bò là toàn bộ cơ nghiệp của họ, họ không thể bỏ đấy mà đuổi theo chúng ta được.
Viên trung úy nhìn Alexandra một lúc rồi dừng ngựa bên một khóm cây du. Ông ta xuống ngựa rồi đỡ nàng xuống theo. Hai chân nàng tê dại, không đứng vững nữa. Trung úy Blake phải dìu nàng ngồi xuống. Vẻ mặt ông ta lo lắng:
-Ôi, sao cô không cho tôi biết sớm hơn? Tôi quen cưỡi ngựa rồi nên không thấy mệt, và không biết cô chưa quen ngồi lưng ngựa lâu.
-Không sao đâu, thưa ông trung úy.
-Cô ngồi nghỉ, để tôi đi kiếm chút nước uống và ta dùng thịt bò sấy tôi đã cẩn thận mang theo.
-Ôi, tốt quá- Alexandra nói và bóp chân.
Lát sau, ăn xong, trung uý Blake hỏi:
-Bây giờ cô đi tiếp được chưa?
Nàng mỉm cười với ông ta:
-Được rồi. Tôi đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Họ lên ngựa đi tiếp:
-Không còn xa nữa đâu, thưa cô Alexandra. Tôi biết cô rất mệt, nhưng tối nay đến nơi ta sẽ được tha hồ nghỉ ngơi.
Alexandra nhìn viên trung úy, thấy vẻ mặt lo lắng của ông. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:
-Tôi sẽ cố gắng. Nhưng tôi e đến nơi ông sẽ lại phải nhấc tôi xuống đấy.
Viên trung úy nở nụ cươì lành hiền:
-Việc gì chứ việc ấy thì tôi xin sẵn sàng.
Mặt trời đã lặn và bóng đêm bắt đầu lan toả trên đồng cỏ hoang vu. Trung úy Blake chỉ một ánh lưả xa xa:
-Kia rồi. Đấy là một doanh trại lưu động của tôi. Ta sẽ nghỉ lại đó để lấy sức mai về Brownville.
Alexandra hơi ngạc nhiên nhưng nàng không hỏi gì thêm. Có Blake bên cạnh nàng thấy tuyệt đối an toàn. Họ phi ngựa về phía ánh lửa. Bây giờ Alexandra đã thấy một đống lửa trại bốc cao ngùn ngụt giữa thảo nguyên và xung quanh là ba lêù vải to trông ấm cúng biết bao.
Nhìn thấy lửa và mái lều, Alexandra nhẹ nhõm cả người. Hai chân nàng đã đau nhừ và lúc này nàng chỉ mong chóng được nằm xuống, ngủ một giấc say sưa. Trung úy Blake cho ngựa chạy chậm lại để đợi nàng đi lên sóng đôi, cùng vào khu đóng quân.
-Vậy là ta đã đến nơi, thưa tiểu thư Alexandra. Cô sắp được gặp vài người quen của cô rồi và cô sẽ được ăn uống, nghỉ ngơi đàng hoàng. Họ dựng trại ở đây và rất mong được gặp cô, đón cô.
Alexandra rất ngạc nhiên:
-Tôi có quen ai ở miền Texas này đâu?
Nhưng vừa nói xong thì nàng thấy hai bóng người đàn ông tiến lại phía họ. Vì ánh lửa từ phiá sau hắt vào lưng họ nên Alexandra không nhìn rõ mặt, chỉ thấy hai bóng đen đang bước tới. Nhưng nàng đột nhiên sửng sốt. Dáng đi của hai người đàn ông đó có nét gì đó quen thuộc.
Nàng hoảng hốt, linh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Nàng vội kéo dây cương ngựa định phi ngược lại, nhưng không kịp. Bốn cánh tay lực lưỡng đã đưa ra nắm chặt dây cương con ngựa của nàng.
-Cô lại định chạy trốn tôi nữa sao, Alexandra?- một giọng miền Bắc vang lên làm nàng lạnh gáy.
-Stanton!
-Vâng, chính tôi đây, thưa cô em.
-Và cô cũng định tránh mặt cả tôi nữa cao, cô em?- một giọng miền Nam du dương cất lên.
-Giles!
-Chính vì cô mà chúng tôi vất vả lặn li đến tận đây đấy, cô em thân mến ạ.
-Không! Không!- Alexandra thét lên hốt hoảng.
Viên trung úy Blake nói:
-Hai ông làm cô Alexandra hốt hoảng đấy. Thưa tiểu thư, tôi biết đây là điều bất ngờ đối với cô. Nhưng tôi nghĩ đây là một bất ngờ thú vị. Hai ông đều là những người thân với cô, rất quý cô và họ vất vả tìm đến tận đây để gặp cô, đón cô. Chính họ đã dặn tôi là dành cho cô sự bất ngờ này. Mt bất ngờ vui vẻ.
-Vui vẻ ư, thưa ông trung úy?
-Chắc chắn là vui vẻ! Nhưng thưa hai ông, tiểu thư Alexandra của hai ông hôm nay rất mệt. Chặng đường quá dài và cô lại chưa quen cưỡi ngựa lắm.
-Tất nhiên rồi, thưa ông Blake- Stanton nói rồi bước sang một bên con ngựa của Alexandra.
Giles cũng bước đến bên kia. Trung úy Blake đã xuống ngựa, cũng bước đến bên cạnh Alexandra.
-Tôi sẽ nhấc cô xuống ngay bây giờ, thưa cô Alexandra. Sau đấy cô sẽ…
Nhưng viên trung úy chưa kịp nói hết câu thì Stanton đã dí nòng súng vào lưng ông ta nổ một phát. Blake sửng sốt ngước nhìn Alexandra một giây rồi nhăn mặt, khuỵu chân, ngã sấp xuống đất, chết ngay lập tức.
-Ồ, không, Stanton!- Alexandra thét lên kinh hoàng, mắt đăm đăm nhìn Stanton đang nhét khẩu súng vào bao, trước khi dùng chân lật xác viên trung úy thử xem ông ta đã chết thật chưa.
Sau này nghĩ lại chuyện đó, Alexandra rất ân hận là mình đã không báo trước cho viên trung úy biết để đề phòng. Vì ngay khi nhìn thấy Stanton và Giles, nàng đã linh cảm thấy chúng sẽ thủ tiêu viên trung úy thơ ngây, cả tin kia. Nhưng lúc đó phần vì quá mỏi mệt nàng không kịp nghĩ được gì, thêm nữa sự xuất hiện đột ngột của hai tên tàn bạo kia khiến nàng đầu óc rối tung rối mù.
Nhưng bây giờ thì đã quá mun. Viên trung úy làm sao biết được bản chất của hai tên kia bằng nàng? Alexandra nhìn xuống khuôn mặt khôi ngô của viên trung úy lấm đầy đất cát mà đau đớn. Mt vết máu rỉ ra giữa ngực ông, loang dần ra ngoài vải áo. Bây giờ thì ông ta không còn cưỡi ngựa bên cạnh nàng, không còn che chở cho nàng được nữa!
-Mặc hắn, Alexandra!- Stanton nói, lúc hắn đỡ nàng xuống ngựa.
-Nhưng sao các anh nỡ giết ông ta?- Nàng nói lúc Stanton ôm ngang eo nàng để đưa nàng xuống.
-Hắn còn sống, hắn sẽ gây phiền cho bọn tôi. Hắn quý cô và hắn lại có đơn vị kỵ binh của hắn. Bọn tôi cần hắn để đưa cô đến đây, có vậy thôi. Bây giờ hắn là kẻ thừa.