Bạn đang đọc Biển Tình Sóng Gió: chương 21
Chương 21
Alexandra ném thêm vài thứ gia vị nữa vào nước đang sôi trong chiếc xoong bằng sắt. Nàng đang tự giận dữ với bản thân, tại sao mình lại yếu hèn như thế? Tại sao mình lại ngoan ngoãn vâng chiều hắn ta đến thế? Tại sao mình lại không nhận thấy rằng Jake nhìn mình có khác gì đâu, vẫn y nguyên coi mình là diếm!
Tất nhiên lần vừa rồi Jake có dịu dàng với nàng hơn, bởi nàng ngoan ngoãn vâng chiều. Nhưng chỉ vừa làm tình xong, hắn ta đã đứng dậy, mặc quần áo rồi bỏ mặc nàng đấy, coi nàng chỉ như gái điếm và anh ta là khách làng chơi. Alexandra tự sỉ vả mình là đã quá hạ mình.
Alexandra đang vò tấm khăn lau trong chậu nước để lau bếp thì nghe thấy tiếng ngựa hí bên ngoài. Nàng ngẩng đầu nhìn ra, thấy một con ngựa hoang được ai buộc ngoài cửa, nàng vội đi nhanh ra phòng ngòai. Một cô gái Mehico trẻ, xinh xắn đứng giữa gian phòng, hai tay chống hai bên sườn vênh váo. Cô ta mặc một bộ váy nông dân giống bộ Alexandra đang mặc và cặp vú rất to của cô phồng lên trong lớp vải chiếc sơ mi trắng, hai núm vú màu sẫm hằn lên qua làn vải mỏng.
Cô ta vênh mặt nhìn Alexandra. Alexandra lúng túng, bước đến gần, đứng lại nói:
-Chị hỏi gì? Hay chị tìm ai?
Cô gái nhăn mặt, bĩu môi:
-Tìm một đứa, nó là con điếm miền Bắc- Cô ta khinh bỉ nói
-Ồ, tôi hiểu rồi – nàng mỉm cười dịu dàng nói: -Chắc chị là Rosa?
-Nghĩa là anh ấy đã kể về ta với chị?
-Đúng thế, Pecos đã nói đến chị.
-Pecos? Ta không nói đến gã thối tha ấy. Ta muốn nói đến Jake kìa.
Alexandra trợn mắt ngạc nhiên:
-Jake?
-Đúng thế, con điếm kia! Jake là người tình của ta. Pecos bảo ta rằng chị ở đây.
-Tôi không lấy gì làm lạ. Pecos định cưỡng hiếp tôi, chị biết không? Tôi đoán rằng anh ta trả thù Jake về chuyện của chị.
-Hiếp à? Ha ha! Pecos đâu có thích loại con gái gầy nhom như là chị? Jake cũng vậy. Nhà chị đã bỏ thuốc mê cho Jake nên anh ấy mới chịu ngủ với chị, đúng thế không nào?
Rosa nói, hất đầu vẻ gây sự rồi nheo mắt sấn tới sát Alexandra.
-Bỏ thuốc mê? Chị nhầm rồi, Rosa. Đâu có chuyện đó được?
Thấy cô gái Mehico hùng hổ, Alexandra lại thích thú. Thấy vậy, cô gái lạ càng điên tiết:
-Vậy tại sao anh ấy lại chịu ngủ với chị
Alexandra nhún vai. Nàng không muốn cãi nhau với cô gái đang trong cơn nóng nẩy. Mặt khác nàng cũng thích thú được gặp một trong số những người tình cũ của Jake. Rosa đẹp, một cái đẹp màu mỡ. Cô ta có khuôn mặt xinh xắn và thân hình mập mạp. Trông cô ta rất trẻ, khéo chỉ độ 16 tuổi. Alexandra thầm nghĩ, Jake có đầu óc thẩm mĩ đấy chứ, các người tình cũ của chàng đều xinh đẹp cả. Nàng nhớ đến Caroline và Bela Le Blanc
-Chị nghe đây!- Rosa nói, sấn đến sát mặt Alexandra- Jake là của ta, của Rosa, hai đứa một lẫn cãi nhau, tôi bèn bỏ đi và trở lại bắt nhân tình với Pecos để Jake ghen, chị hiểu chưa? Jake là người tình của ta. Nhà chị nghe thủng rồi chứ?
Alexandra nhún vai:
-Vậy thì sao
-Còn sao nữa. Chị cuốn xéo khỏi đây ngay. Cút đi ngay. Đi khỏi cái đất Texas này ngay kẻo ra mà còn thấy chị nấn ná ở đây là ta móc mắt đấy.
Alexandra cười vang, cái cười độ lượng:
-Vậy chị cũng nghe tôi nói đây, Rosa- nàng nhỏ nhẹ nói – Tôi đang ở đây và tôi sẽ ở đây cho đến bao giờ tôi không muốn ở nữa. Chị cũng như bất kỳ ai khác đều không thể bắt tôi làm gì mà tôi không muốn. Thêm nữa, Jake không còn là người tình của chị nữa đâu.
Mắt Rosa long lên sòng sọc. Không nói năng gì hết, cô ta túm ngay tóc Alexandra vừa đánh vừa đá nàng túi bụi. Nhưng Alexandra đã có chút kinh nghiệm hôm ở ngõ Galatin tại New Orleans rồi. Nàng đã có một vài miếng võ.
Hai cô gái lăn lông lốc trên sàn nhà, đập vào chân bàn, chân ghế, vật nhau trên tấm thảm, xé áo quần của nhau. Rosa đánh nhau như một con mèo cái, uất hận trả thù, quyết định diệt Alexandra, ít nhất thì cũng cào rách cái mặt kia để người tình của cô không còn thèm ngõ Alexandra nữa. Rosa túm tóc nàng giật mạnh. Alexandra bèn giáng cho cô ta một cái tát dữ dội, khiến cô ta rú lên đau đớn, buông tay. Cô ta lồm cồm ngồi dậy, quỳ hai đầu gối trên sàn, hai mắt giận dữ chiếu thẳng vào mắt Alexandra:
-Con điếm miền BẮc hóa ra cũng biết đánh nhau đấy, ta khá khen. Nhưng ta báo trước, ta sẽ làm cho chị chết. Chết, hiểu chưa?
-Hiểu? Nhưng ta cũng nói trước, nếu như ta còn bắt gặp nhà chị còn lảng vảng quanh đây, Rosa, ta cũng sẽ giết chị. Alexandra cũng không vừa- Còn nếu chị định chài Jake thì ta sẽ làm cho bộ mặt kia của chị méo mó đến mức không thằng đàn ông nào thèm nhìn nữa.
Alexandra nói và thấy đầu mình bốc lên ngùn ngụt. Rosa túm chỗ áo rách ở ngực, thở hổn hển, rồi đột ngột cô ta buông tay, để lộ cặp vú tròn to với hai núm màu sẫm, cặp vú cô ta lừng lững và cô ta cứ để nguyên như thế chạy vụt ra cửa.
Alexandra ngạc nhiên nhìn ra. Nàng thấy Jake. Rosa đang ôm chặt chàng, áp cặp vú trần vào ngực chàng, thổn thức khóc. Gặp luồng mắt của Alexandra nhìn mình, Jake tủm tỉm cười. Ông Lamar đi sau đã đứng lại, cố tình không tham gia vào vụ rắc rối này.
-Những câu cô nói lúc nãy là có ý cô không muốn chia sẽ tôi với cô gái nào khác, đúng không, Alex?- Jake nhìn Alexandra hỏi,đồng thời đẩy Rosa ra.
-Không phải thế- Alexandra thét lên, tức giận thấy câu mình nói với Rosa ban nãy lọt vào tai Jake, đồng thời nàng cũng thấy xấu hổ với Jake.
Rosa kéo tay Jake lại, nép vào người chàng, ép cặp vú trần vào ngực chàng như lúc nãy, miệng năn nỉ
-Jake của em!Jake của em! Mụ điếm kia đánh em. Nó xé rách áo em đây này!- Cô ta nói rồi ưỡn ngực kheo cặp vú đồ sộ để trần.
-Thấy rồi – Jake ngượng ngùng nói, nhìn hai ngọn đồi mực lên trên ngực Rosa – Tội nghiệp, ai lại để ra như thế kia?- Jake nói.
Rosa lại cố nép vào ngực Jake bù lu bù loa:
-Anh tống cổ con điếm gầy như que củi ấy đi! Anh đâu thích loại khẳng khiu như nó, đúng không Jake? Em biết anh thích cô gái béo tốt như em. Em là của anh. Em thuộc về anh. Trước đây lúc nào anh cũng thèm làm tình với em, hãy nhận em về đây với anh đi.
Jake nhìn cô ta rồi nhìn Alexandra, như thể so sánh hai cô gái. Thấy vẻ giận dữ hiện trên nét mặt Alexandra, Jake thích thú. Chàng nhe hàm răng trắng bóng, tạo thành một nét tương phản với da mặt màu sẫm sương gió. Chàng nâng cằm Rosa lên, nhìn vào bộ mặt khẩn khoản của cô ta.
-Về đi, Rosa. Tôi bao giờ cũng đi theo kẻ thắng. Mà trong trường hợp này thì Alexandra đã đánh thắng cô, đúng không nhỉ?
Rosa uất hận buông Jake, chạy khỏi gian phòng. Alexandra cũng cảm thấy uất ức và nhục nhã. Nàng chạy theo Rosa. Nhưng trong khi Rosa chạy ra đường thì nàng chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại. Những ngày sau đấy, Jake không buông ta mà luôn thích thú nhắc lại cuộc ẩu đả giữa Alexandra với Rosa, nhấn mạnh để nàng thấy, như vậy là nàng đã yêu chàng. Jake bảo rằng, nàng đã dũng cảm giành được chảng khỏi lọt vào tay kẻ khác, rằng nàng đã đe dọa sẽ diệt kẻ nào dám bén mảng đến gần chàng. Alexandra không thể cãi lại. Nàng chỉ tự hỏi, sao lúc ấy mình lại điên đến nỗi nói ra miệng những câu như thế. Tuy nàng không hiểu tại sao, nhưng chuyện đó làm cho Jake và nàng đâm gần nhau hơn. Jake dạy nàng cả cách bắn súng, bởi chàng nói: Không phải lúc nào anh cũng có mặt bên cạnh em, cho nên em phải tập bắn súng để gặp chuyện gì còn tự vệ được.
Jake cũng thấy mình lo xa, nhưng sau lần gã Pecos đến nhà lúc cả chàng và ông Lamar đều đi vắng và suýt nữa hắn đã hiếp đươc Alexandra khi nàng chỉ có một mình ở nhà. Chàng luôn đem chuyện đó ra đùa và trêu nàng. Jake còn bảo với nàng rằng đám chăn bò rất mến nàng. Anh nào có việc đến trại Bar J đều chỉ muốn nán lại giúp nàng trong việc dọn dẹp nhà cửa, cơm nước. Thấy họ vất vả nhưng nhiệt tình, Alexandra thường để mặc họ kéo nước dưới giếng lên hay bổ củi là những việc nặng nhọc. Nàng để ý thấy Jake không có vẻ ghen với mấy người chăn bò, mặc dù chàng luôn theo dõi nàng cũng như thái độ của nàng đối xử với họ. Cuối cùng Jake phải thừa nhận nàng hoàn toàn vô tư và xử sự như một người phụ nữ lịch thiệp và đứng đắn. Thời gian trôi qua, ngày này sang ngày khác. ba tuần lễ kể từ khi nàng đến miền đất Texas này lướt nhanh như một giấc mộng. Alexandra gần đây rất quan tâm đến ngày tháng, bởi nàng không thể làm ngơ được một chuyện vô cùng quan trọng đối với nàng: Alexandra đã có thai. Nàng đã một lần mất kinh. Nàng biết cái thai là của Jake. Có nên bảo chàng biết không? Chàng sẽ xử sự ra sao? Nhưng sao lại vào giữa lúc này? Đâu phải lỗi tại nàng? Jake vẫn đều đặn ngủ với nàng tất cả các đêm và sự việc tất nhiên phải xảy ra thôi. Alexandra băn khoăn đi đi, lại lại trong phòng, cô suy nghĩ xem nên làm thế nào? Đứa con nàng nhất thiết phải có bố. Nàng không nỡ để cho con thành đứa con bất hợp pháp. Làm như thế là bất công đối với đứa trẻ. Giá như Jake yêu nàng thì sự việc giải quyết hết sức dễ dàng. Nhưng nàng biết Jake không yêu nàng. Jake chỉ đối xử với nàng như một gái điếm. Tất nhiên gần đây, Jake không còn thái độ căm ghét Alexandra như trước kia. Thậm chí nhiều hôm, chàng còn hỏi về quá khứ của nàng, muốn biết mọi chuyện, nhất là những chuyện xảy ra tại thành phố New Orleans. Nhưng Alexandra bướng bỉnh không chịu kể gì hết. Từ hôm đầu tiên, nàng kể cho chàng nghe, Jake cứ khăng khăng không chịu tin, thì bây giờ nàng kiên quyết không kể nữa. Nàng có niềm kiêu hãnh của nàng chứ. Có tiếng động bên ngoài. Alexandra ngẩng đầu lên và thấy Jake đang bước đến gần nàng. Trán chàng nhăn lại. Nàng nín thở. Sao giờ này chàng đã về? Mới chưa đến gần trưa mà. Có chuyện gì đây?
-Jake đấy à? Có chuyện gì vậy?
-Không có chuyện gì cả, Alex. Nhưng anh muốn nói chuyện với em. Anh ngồi với em một lát được không>
Nàng nhìn Jake, lo lắng. Chưa bao giờ nàng thấy vẻ mặt chàng nghiêm trang như hôm nay. Jake kéo ghế lại, ngồi gần nàng. Chàng hất chiếc mũ sombre rộng vành ra sau gáy, rồi nhìn thẳng vào mặt nàng bằng cặp mắt xanh biếc.
Bỗng Alexandra thấy chàng giống hệt hôm họ ngồi trong cabin thuyền trưởng dưới tàu”The Flying”. Hôm đó nàng đâu có ngờ số phận của họ lại gắn vào nhau như hiện giờ/
-Alex! Jake bắt đầu nói – Anh sẽ thu xếp cho em thế nào đây?
-Anh nói vậy nghĩa là sao, Jake?
-Anh sắp dẫn bò đi San Antonio. Chỉ còn hai ngày nữa là bọn anh lên đường.
-Em biết. Và em cũng biết anh đang lo điều gì? – Alexandra nói, cố giữ giọng nói và cặp mắt mình bình thản – Trước khi anh đi, em muốn nói với anh đôi điều.
Mắt Jake hướng thẳng vào mắt nàng
-Điều gì?
-Em thừa nhận là trước đây em đã cố chấp. Bây giờ em muốn kể anh nghe về em. Lẽ ra những lần trước anh hỏi em nên kể thì hơn. Nhưng thôi, bây giờ em xin kể.
-Đúng, em còn chưa kể anh nghe. Trong khi anh lại rất muốn biết. Anh thấy cách sống của em không có vẻ một gái điếm. Nhưng anh chưa biết em là người thế nào?
-Đúng thế, Jake. Em không phải là điếm. anh thấy đấy, em bị đàn ông cưỡng bức nhưng không lần nào do em nhử họ đến. Lần đầu em bị hiếp là do một gã muốn bắt em phải lấy hắn. Chuyện ấy em đã kể với anh rồi. Lần thứ hai là gã Sully hôm em đi trên tàu của hắn.
-Alex! Anh muốn nghe em kể về em. Anh không muốn nghe kể về những người đàn ông khác.
-Ôi! Jake, nhưng anh cần phải nghe. Bởi ngay từ buổi đầu gặp nhau, anh đã thành kiến em là gái điếm. Bây giờ em sẽ kể những sự việc có thật. Tên em là Alexandra Clarke. Ông ngoại anh sống ở New York là người bảo trợ cho em sau khi cha mẹ em qua đời trong một tai nạn trên biển. Ông ngoại anh đã nuôi dạy em khi mẹ anh và anh bỏ cụ. Khi ông anh mất, cụ có dặn em là phải đến New Orleans tìm bà Eleanor và con bà là Jacob Jarmon. Trong tình thế hiểm nghèo, em phải thuê gã Sully để gã chở em trên con tàu của gã. Chuyện xảy ra trên tàu “Charlotte” đó ra sao thì anh biết rồi. Gã Sully đó định hiếp em rồi cho đám thủy thủ côn đồ của gã hiếp nhưng em bỏ chạy và vô tình em đã rơi xuống biển. May được anh cứu.
-Khoan đã! Lạy chúa tôi! Em đừng kể nữa, Alex!
-Không. Em muốn anh nghe hết câu chuyện của em. Anh đưa em đến New Orleans, nhưng dọc đường anh đã làm em sơ. Em đâu có kinh nghiệm gì trong quan hệ nam nữ. Thế là em bỏ trốn. Và em đã lạc đến ngõ Gallatin…
-Lạy chúa tôi, Alexandra! – Jake đứng phắt dậy, đi đi lại lại như con thú trong chuồng, tạy thọc vào làn tóc vàng óng.
-Đúng thế. Em lạc vào ngõ Gallatin. Em thật ngu ngốc nhưng khốn nỗi em có biết gì đâu. Ba tên thủy thủ định cưỡng hiếp em và tuy không được nhưng chúng cũng quăng cho em 1 đồng tiền.
-Thôi, đừng kể nữa! Anh không muốn nghe thêm nữa, Alexandra!- Jake hét lên và ngồi phịch xuống
-Em đang hoang mang quá, chưa biết làm thế nào thì gặp một người đàn ông. Ông ta đưa em vào tiệm nhảy. Em lại bị tên chủ tiệm định hiếp.
-Lạy chúa tôi – Jake rên rỉ, hai tay ôm đầu- Thôi đừng kể nữa. Anh van em!
-Không! Anh phải nghe. Anh có bổn phận phải nghe cho hết câu chuyện. Hôm sau có cô bạn giới thiệu cho em đến gặp Madam Le blanc. Ở đó em chỉ phải đàn piano và hát. Jake, em không nói sai đâu. Cho đến đêm cuối cùng ở đó, mụ Le Blanc cho em uống rượu sâm banh có bỏ thuốc kích dục để hiến em có Giles. Chính vì thứ thuốc đó mà hắn mới chiếm đoạt được em, tên Giles khốn kiếp ấy.
jake ôm đầu rên rỉ.
-Vậy ra anh hiểu lầm hết cả! Con mụ khốn kiếp đó thâm độc khủng khiếp. Mụ ta có bao nhiêu thủ đoạn tàn bạo. Chính mụ đã âm mưu tạo ra chuyện đó. Rồi Giles nữa. Bây giờ anh mới hiểu – Jake nói, mặt méo xệch – Alexandra, tha lỗi cho anh. Em có tha thứ cho anh không?- Giọng Jake đầy đau khổ.
Alexandra nhìn Jake và thấy chàng đã tin lời nàng. Nàng mỉm cười:
-Có chứ! Em rất hiểu và sẵn sàng tha thứ cho anh, Jake. Bọn chúng đã lừa anh, lừa chúng ta. Tại chúng ghen ghét và cũng tại chúng muốn có tiền nữa.
-Tiền?
-Đúng. Em rất giàu. Em được thừa kế một gia sản rất lớn.
Jake bật cười:
-Nếu em giàu, chẳng lẽ em lại bắt anh gò lưng làm lụng vất vả kiếm những con bò chết tiệt hay sao?
Alexandra nhắm mắt lại, khẽ hỏi:
-Anh muốn có số tiền của em sao, Jake?
-Ôi, em hiểu anh quá rõ rồi còn gì. Anh thiết gì tiền bạc của em? Đấy là tiền của em, em cứ giữ lấy mà tiêu.
Alexandra mở mắt ra, nói tiếp:
-Nhưng Giles biết là em giàu. Hắn đưa em đến đồn điền Jarmon. Em ở lại đó chăm sóc mẹ anh cho đến khi bà mất. Bà bị bệnh phổi. Eleanor đã giấu anh vì không muốn anh ở lại đó với bà. Bà không muốn cản trở công việc của anh.
Jake đứng lên, đi đi lại lại.
-Anh biết. Anh biết mẹ anh ốm nhưng không biết mẹ lại ốm đến mức ấy. Nếu biết bệnh mẹ trầm trọng như vậy. Anh đã ở lại chăm sóc bà. Nhưng bà giấu anh. Thật ra công việc ở trại Bar J này đâu có quan trọng bằng sức khỏe và tính mạng của mẹ anh.
-Eleanor cũng biết như thế. Nhưng bà không muốn cản trở anh. Bà muốn để anh thoải mái đi theo con đường anh đã chọn. Bà rất yêu anh, Jake!
-Anh ân hận quá, Alexandra. Anh đâu biết mẹ lại ốm nặng đến vậy.
-Trước khi nhắm mắt, bà nhờ em đến gặp anh, nói rằng bà rất yêu anh và bà rất sung sướng có em bên cạnh trong những ngày cuối cùng của bà. Bà muốn nhắn anh rằng ông ngoại đã tha thứ cho bà, đồng thời xin và và anh tha thứ cho cụ. Cũng chính vì thế mà cụ đã bảo em đến New Orleans tìm mẹ và anh. Cụ rất ân hận là đã từ con gái và cháu ngoại của mình.
Jake mỉm cười:
-Anh rất tiếc là không được biết rõ về ông ngoại anh. Giá như mẹ anh không bỏ cụ mà đi….
-Jake! Mẹ anh cho em thứ này – Alexandra nói, rồi lấy chiếc lắc ra trao cho Jake – Nhưng em nghĩ thứ này đúng ra là của anh. Anh cầm lấy đi.
Jake sửng sốt nhìn Alexandra rồi nhìn chiếc lắc. Chàng nói
-Mẹ cho em thứ này à?
-Vâng, Eleanor đã coi em như con gái bà.
-Vậy thì em hãy giữ lấy. Nếu mẹ anh muốn cho em thì tức là của em – Jake nói, trả lại chiếc lắc cho nàng.
Jake chăm chú nhìn cặp mắt xanh lục của Alexandra khi nàng kể tiếp:
-Sau khi chôn cất bà Eleanor xong, em đến đây tìm anh vì em đã hứa với bà. Nhưng thật ra em cũng muốn trốn Giles. Hắn đòi em phải lấy hắn. Em đến đây thì an toàn hơn. Bác Ebba cùng đi với em nhưng đến New Orleans thì chia tay. Bác ấy trở lại New York để về thăm gia đình bác ấy, còn em đến đây với ông Lamar và anh. Em không phải là gái điếm, Jake.
Jake nhìn nàng một lúc lâu rồi nói:
-Anh hiểu rồi, Alex. Em không phải là gái điếm. Nhưng quả thật lúc trên giường, em không tiểu thư một chút nào hết.
Alexandra bật cười sảng khoái:
-Tại anh đấy! Mà lúc trên giường, anh cũng đâu quý phái gì?
Jake lắc đầu:
-Điều ấy chính anh cũng không hiểu. Anh chẳng biết tại sao khi nhìn thấy em, ôm em trong vòng tay, anh cứ như mê đi, không còn biết gì nữa. Những lúc đó anh bỗng trở thành một thằng điên. Bây giờ em định thế nào? Em có muốn trở về nhà không? Hay là muốn ở lại thị trấn San Antonio. Chuyến đi sẽ vất vả lắm, anh không thể đem em đi cùng được.
-Nếu vậy, khi anh đi, anh gửi em lại một nơi nào đó- nàng nói, giọng lạnh nhạt thử xem Jake sẽ trả lời ra sao.
-Nếu em muốn thế thì cũng được – Jake cũng lạnh nhạt đáp
Alexandra đứng lên. Nàng chua chát nghĩ thầm, nếu Jake muốn gửi mình lại một nơi nào đó trong khi chàng đi xa có nghĩa là Jake không yêu mình. Nếu vậy nàng không thể báo cho chàng biết về cái thai trong bụng.
Nàng giấu kín cảm xúc, lạnh lùng nói:
-Thế là tốt, Jake. Em đã hoàn thành lời hứa với cụ Olaf và bà Eleanor lúc lâm chung. Bây giờ không còn thứ gì giữ chân em ở đây thêm nữa. Em sẽ cùng anh đi tới thị trấn San Antonio rồi sau đấy chúng ta chia tay nhau.
Nói xong, nàng đi thẳng ra cửa
-Alex! – Jake gọi nhưng đã quá muộn, Alexandra đã cầm mũ và đi ra ngoài.
Nàng nghe thấy tiếng Jake gọi nhưng làm như không nghe thấy. Nàng bước nhanh ra ngoài, lên lưng ngựa, giật cương cho nó phi đi xa. Càng xa càng tốt, đi khỏi cái trại Bar J này, cho khuất hẳn tầm mắt của Jake.
Jake! Jake! Nàng thét lên một mình lúc con ngựa phi nhanh trên thảo nguyên. Bây giờ đã chuẩn bị xong đàn gia súc để đem ra thành phố bán, Jake không cần gì nàng nữa và chàng đã bỏ mặc nàng muốn đi đâu thì đi. Vậy là nàng đã lầm to. Có lúc Alexandra tưởng mình đã chinh phục được trái tim Jake. Thì ra là không phải. Jake không hề yêu nàng. Anh ta chỉ cần nàng khi ở đây. Trên chặng đường sắp tới sẽ có bao cô gái khác. Nàng chỉ làm vướng chân anh ta.
Alexandra quyết định sẽ đi khỏi đây thật xa và không bao giờ trở lại nữa. Nàng sẽ không cho Jake biết đứa con của nàng là con của anh ta. Không bao giờ Jake biết được là anh ta có con với nàng. Không bao giờ! Sau khi chia tay ở San Antonio, nàng và Jake sẽ chia ly vĩnh viễn. Jake sẽ không bao giờ thấy lại nàng nữa.