Biển Tình Sóng Gió

chương 20


Bạn đang đọc Biển Tình Sóng Gió: chương 20

Chương 20
Khi Jake thức dậy thì mặt trời cũng vừa mọc. Chàng tự mắng thầm mình là đã ngủ quá giấc. Ngày hôm nay có bao nhiêu việc. Phải chuẩn bị để đưa đàn bò đi. Chàng ra khỏi giường vội vã mặc quần áo. Ông Lamar đã ăn mặc đầy đủ, đợi cháu ngoài phòng chính của ngôi nhà.
-Chào cháu, Jake- ông Lamar nói, nhìn thấy bộ quần áo mặc vội vã và nét mặt ngái ngủ trên người cháu. Lâu lắm rồi Jake không bao giờ dậy muộn.
Ông Lamar nhìn đứa cháu thầm nghĩ: nghĩa là sự có mặt của cô gái đã rất rõ ràng, mặc dù lúc này cô ta đang ngủ. Vậy là tốt. Chưa bao giờ ông thấy cháu ông đam mê một cô gái nào. Đây là lần đầu tiên. Có nghĩa là cô gái Alexandra kia đã thay đổi tính nết của cháu ông
Jake vừa thắt bao súng vào lưng, vừa với chiếu mũ nói:
-Hai chú cháu mình sẽ ăn ở xe ăn lưu động.
-Còn Alexandra thì sao?- Ông Lamar hỏi
-Cô ấy cũng đến đó để bác Cookie dạy cho đối chút về cách nấu nướng
Ông Lamar gật đầu:
-Hay chú đợi cô ấy rồi đưa đi. Chú cũng đang phải làm nốt vài thứ. Chắc cô ấy cũng sắp dậy rồi.
-Vâng như thế cũng tiện cho cháu. À, Rosa đâu như vẫn để lại đồ mặc ở nhà mình. Cháu nghĩ có thể lấy vài thứ quần áo để Alexandra mặc tạm không?
-Được, để chú lo
-Thôi, cháu đi trước- Jake đội mũ lên đầu rồi đi ra
Khi Alexandra thức dậy, thì nắng đã dọi vào phòng. Nàng chợt nhớ hoàn cảnh của mình và hơi hoảng sợ. Những chuyện xảy ra hôm qua vụt trở lại trong trí óc và nàng nhìn xung quanh. Jake đã đi rồi!. Bỗng nàng cảm thấy trống trải khi không có chàng. Alexandra ngồi nhỏm dậy. Hay là Jake vẫn còn ở trong nhà này và đang đợi nàng sẽ phải làm gì ở trong ngày hôm nay. Nàng phải mặc quần áo nhanh và ra ngoài xem sao.
Alexandra vội vã vốc nước lên mặt, rửa qua và mặc bộ đồ đi ngựa, ủng. Tuy trời nóng bức, nhưng mặc thế này thân thể nàng được che kín và nàng thấy có gặp Jake cũng an toàn hơn. Ngôi nhà im ắng lạ thường và Alexandra thăm thú các gian phòng xem xét mọi nơi. Nàng đi xuống bếp. Ai đó đã bắc xoong đỗ ra khỏi bếp. Nàng mở vung ra, trông rất ngon lành. Đột nhiên nàng thấy đói cồn cào. Nàng lấy bát và muỗng, múc đầy đỗ ninh và bắt đầu ăn. Lạ thay, sao nàng thấy ngon miệng đến thế? Phải chăng vì quá đói nên ăn gì cũng thấy ngon.
Nghe tiếng đọng, Alexandra ngẩng đầu lên và thấy ông Lamar đang bước vào. Nàng giật mình bởi ông rất giống Gilé và nàng rùng mình. Nàng chợt nghĩ, lúc này chắc Giles dang tìm nàng và có lẽ tên Stanton Lewis nữa, bởi bây giờ qua nhà băng ở New York hắn đã biết nàng còn sống và hiện đang ở miền Nam. Nàng rất mong hai tên đó không tìm được nàng. Nhưng Alexandra lại nghĩ, một đằng làm tình nhân của Jake với tư cách gái điếm thế này, một đằng chịu lấy một trong hai tên kia và hưởng cuộc sống đầy đủ, bên nào hơn? Xem chừng thà làm gái điếm cho Jake còn hơn. Alexandra lắc đầu, cố gạt những hình ảnh khủng khiếp ra khỏi trí óc, nàng thấy sao mình bất hạnh đến thế.
-Trông cô tỉnh táo thế kia, chắc ngủ được một giấc ngon lành, cô Alexandra?- Ông già hỏi lúc đến cạnh nàng. Tay ông cầm thứ gì đó.
Nàng mỉm cưởi:

-Vâng tôi ngủ một giấc rất ngon. Ông cầm thứ gì kia đấy ạ?
-Tôi nghĩ thứ này cô mặc được. Của Rosa để lại đây. Quần áo nông dân thôi, nhưng hợp với khí hậu nóng bức ở đây. Jake và tôi nghĩ cô mặc thứ này sẽ thoải mái hơn trong khi sống ở trại Bar J
-Thế ạ? – Alexandra hỏi và nhìn số quần áo trên tay ông Lamar
Ra là quần áo của Rosa. Nàng đỡ bọc quần áo, cởi dây buộc và chọn được 1 cái áo cánh trắng và một chiếc váy màu vàng nhạt. Tuyệt vời! Tốt quá, mặc dù loại quần áo này, nàng không quen mặc và lại là của Rosa nhưng mặc loại quần áo này, Alexandra có thể dọn dẹp, cọ rửa và nấu bếp thoải mái, không bị vướng víu. Nàng cũng đang tính sửa lại quần áo mang theo để mặc sao cho không bị gò bó và tiện lợi.
Alexandra ngước nhìn ông Lamar. Nàng mỉm cưởi sung sướng. Ông già cũng cười đáp lại.
-Cảm ơn, thưa ông Lamar. Tôi sẽ mặc ngay.
-Khoan đã, Alexandra. Cô đừng thay bây giờ- Ông Lamar đưa tay ngăn nàng lại.
-Tại sao Alexandra? Tôi đang tính sẽ tiếp tục dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ.
Ông già lắc đầu:
-Jake muốn cô ra bãi chăn súc vật. Ngoài ấy có một bác chủ cỗ xe ăn lưu động gọi là Cookie. Bác ta sẽ dạy co cách nấu vài món thông thường. Jake muốn thế.
-Bác ta tên là Cookie ạ?- Alexandra hỏi
-Lúc đi đến đó tôi sẽ kể cho cô nghe thê- ông Lamar nói- Cho nên cô đừng thay vội. Cô mặc bộ đồ đi ngựa kia là thích hợp bởi ta sẽ cưỡi ngựa ra đó.
Ông đưa nàng ra ngoài cửa và Alexandra tò mò ngắm con ngựa của Lamar dành cho nàng, lộ vẻ e ngại:
Ông Lamar giải tích:
-Đây là giống ngựa hoang. Chúng sống rất nhiều khắp miền Texas nhưng con này đã được thuần hóa rất tốt. Tôi nghĩ cô cưỡi con này sẽ thích hợp bởi nó nhỏ và lành. Chỉ tiếc là chúng tôi không có loại yên phụ nữ dành cho cô.
-Tôi cưỡi không cần loại yên đó cũng được, nếu chỉ là đi gần.
-Vậy thì tốt
Lamar đỡ cho Alexandra lên yên rồi cả hai người cùng đi. Cảnh vật ở đây tuyệt đẹp. Cả một vùng đất rộng mênh mông, hùng vĩ, gợi lên cảm giác tự do và thoáng đãng vô cùng. Ngồi trên lưng ngựa, càng đi nãng thấy phong cảnh càng đẹp. Ông Lamar có vẻ không vội và hai người sóng đôi, cho ngựa chạy nước kiệu. Nắng ngoài này không có vẻ gay gắt lắm. Gió thổi nhè nhẹ và không khí trong lành. Alexandra cảm thấy đúng là sống nơi này thoải mái tự do biết bao. Chỉ riêng nàng vẫn còn bị gò bó.

-Cô Alexandra- ông Lamar nói- Tôi biết cô sống ở đây thấy nhiều thứ lạ lùng đối với cô, nhất là thái độ của Jake. Tôi cũng băn khoăn không kèm gì cô và tôi phải nói cô rằng tôi không tán thành cách Jake đối xử với cô như vậy. Nhưng Jake đã là người lớn rồi và tôi nghĩ không nên can thiệp vào việc riêng tư của nó.
Ông ngừng lại một chút rồi quay sang nhìn Alexandra như thăm dò:
-Nhưng cô Alexandra, tôi rất muốn biết hoàn cảnh của cô. Cô có thể tôi nghe được không? Làm sao cô đến được đây và cô với mẹ của Jake quan hệ như thế nào?
Alexandra thở dài nói:
– Hòan cảnh của tôi hơi không bình thường, thưa ông Lamar. Nhưng tôi tin rằng tôi kể ra ông sẽ thông cảm được.
Sau đấy nàng kể ông già nghe lai lịch của nàng, hoàn cảnh nào buộc nàng phải bỏ quê hương. Tất nhiên nàng không kể những sự kiện phức tạp làm rối trí thếm ông già và bản thân nàng cũng khó nói. Nghe nàng kể xong, ông Lamar hiểu rõ thêm được nhiều điều, nhưng vẫn còn nhiều điều ông chưa thật rõ. Nếu đúng như Alexandra kể thì nàng là con gái một gia đình giàu có. Vậy tại sao Jake lại đối xử với nàng như với một gái điếm vậy?
-Tôi rất mừng thấy cô đến đây với chúng tôi, Alexandra. Tôi tìn rằng khi nào Jake bình tĩnh, nó sẽ chịu nghe chuyện cuộc đời cô
-Tôi cũng hy vọng như vậy. Mẹ anh ấy rất muốn anh ấy biết một điều mà bà nhờ tôi chuyển đến anh ấy. Thưa ông Lamar, cụ thân sinh ra ông, Eleanor cả hai đều được mai táng trong nghĩa địa của gia đình.
-Vậy là cuối cùng ông cụ đã bỏ cuộc- Lamar nói, hàm răng ông nghiến lại- Hai cha con tôi thế là tốt, bởi từ sau cuộc nội chiến đến giờ lúc nào cụ cũng ấm ức. Sống thêm được ngày nào cụ chỉ khổ ngày ấy.
-Giles đã đóng cửa đồn điền và chuyển các đồ đạc về ngôi nhà ông ta tậu được ngoài thành phố New Orleans.
Ông Lamar bật cười
-Chuyện ấy thì tôi hiểu được. Xưa nay nó vẫn chỉ thích sống ở thành thị. Cũng may, bây giờ tôi không còn vương vấn gì nó nữa.
-Đồn điền Jarmon bây giờ bỏ hoang và không còn gì giá trị tại đó nữa – Alexandra nói.
-Cô có thứ gì chứng tỏ những chuyện cô vừa kể là chính xác không, Alexandra?
Alexandra cau mày:
-Ông vẫn chưa tìn nhưng điều tôi kể là có thật?
-Không phải như thế. Nhưng do chuyện của cô quá đặc biệt và tôi e rằng Jake không tin.

-Tôi vẫn giữ tấm lắc gia truyền của bà Eleanor cho tôi. Tấm lắc Thụy Điển, bà ấy muốn tôi giữ nó
Ông Lamar sửng sốt:
-Bà Eleanor cho cô? Tôi biết tấm lắc ấy. Đó là thứ bà ấy quý hơn mọi thứ trên đời. Đây là kỷ vật của dòng họ bà ấy, do cụ thân sinh ra bà ấy trao lại.
-Tôi biết. Nhưng bà Eleanor coi tôi như con bà.
-Tôi hiểu. Tôi biết tại sao bà Eleanor lại quý cô như thế. Tôi rất mừng là trong những ngày cuối đời, bà ấy có cô bên cạnh làm bạn. Vậy khi nào cô kể chuyện lai lịch của cô, cô nên đưa Jake xem tấm lắc ấy.
-Vâng…nàng nói rồi dừng lại một chút, nàng nói tiếp – Thưa ông Lamar, ông có thể giúp tôi một việc được không? Làm thế nào để tôi đi khỏi đây được? Jake căm ghét tôi và sau khi tôi chuyển được lời của mẹ anh ấy nhắn lại cho con trai, tôi không còn lý do gì phải ở lại đây nữa. Tôi có thể đến thị trấn Brownsville trú tạm ít lâu. Tại đây tôi có vài người quen.
Lamar nhìn nàng trìu mến:
-Tất nhiên việc đó tôi có thể giúp cô. Jake đối xử với cô quả là không đúng. Tôi cũng thấy thế nhưng không thể can nó được. Cho nên tối sẽ giúp cô đi khỏi đây. Chỉ có điều, chúng tôi đang chuẩn bị đàn bò đi Kansas. Sau đây 3 tuần nữa, chúng tôi sẽ lên đường dẫn đàn bò đến thị trấn San Ântonio. Nếu cô chịu khó nán lại đây cho đến lúc đó, rồi cùng tôi và Jake đến thị trấn San Antonio, thì khi đến thị trấn ấy, tôi có thể nhở mấy người bạn đưa cô đến thành phố đồn trú Brownsville an toàn.
-Ôi, nếu vậy thì tốt quá. Ba tuần lễ thì tôi có thể chờ được
Alexandra nói xong, chợt nghĩ, thật ra nàng ở lại Bar J này chính lại được an toàn, bởi Stanton và Giles không thể đến đây cướp nàng đi được.
-Nhưng liệu lúc đó Jake có chịu để tôi đi không? Tôi lo anh ấy sẽ không chịu.
-Tôi nghĩ từ nay đến đó tôi sẽ thuyết phục được nó. Còn nếu nó vẫn không chịu buông cô ra thì tôi sẽ có cách để cô ra đi an toàn.
-Ôi, thế thì tôi yên tâm rồi. Cảm ơn, thưa ông Lamar.
Hai người im lặng khá lâu. Hai con ngựa vẫn chạy nước kiệu trên thảo nguyên mênh mong. Lúc sau họ đến chỗ nhốt bò. Alexandra kêu lên mừng rỡ.
-Ôi, sao nhiều bò đến thế?
Lamar mỉm cười:
-Chúng tôi bắt chúng ngoài thảo nguyên và nhốt vào đây để đóng dấu, đem ra chợ bán. Ba tuần nữa, chúng tôi sẽ dắt đàn bò này đến San Antonio.
Lamar đưa Alexandra đến nơi có cỗ xe lưu động, nơi bán các thứ thực phẩm cho dân chăn bò. Cỗ xe đóng bằng gỗ như một cái tủ rất lớn có những ngăn đặt các thứ thực phẩm và các dụng cụ nhà bếp.
Chủ xe ngẩng lên nhìn họ. Đó là một người đàn ông đứng tuổi, vẻ mặt hiền lành. Bác ta cười cởi mở, chạy ra đón, lau tay vào tạp dề bằng vải trắng.
– Ôi, đây rồi, cô tiểu thư mà Jake đã nói với tôi. Nhưng cậu ta không cho tôi biết là cô rất xinh đẹp. Chào cô. Cô cứ gọi tôi là Cookie. Jake bảo tôi là cô muốn học nấu nướng thức ăn, đúng không? Tôi sẵn sàng dạy cô. Alexandra thấy mến ngay người đàn ông chất phác này. Bác ta có hai chòm râu má rậm rì và cặp mắt nâu linh lợi. Nàng mỉm cưởi chào và bác ta nhe răng cười rất tươi
-Cảm ơn bác Cookie- nàng nói- Và bác cứ gọi tôi là e là đủ.

-Học cũng chẳng khó đâu. Lúc đang trên đường dẫn súc vật đi thì thường chỉ đun café, ăn thịt bò sấy và bánh mì bột nở. Riêng hôm nay tôi làm món thịt bò ninh. Đây là món đặc biệt. Tôi sẽ dạy cô nấu. Không rắc rối gì đâu. Cô nhìn qua là làm được ngay ấy mà.
-Cảm ơn bác – Alexandra vui vẻ nói, bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị làm cùng bác.
-Cô cứ ở đây nhé, Alexandra. Tôi đến chỗ Jake. Có bác Cookie là tôi yên tâm rồi- ông Lamar nói rồi đưa tay lên vành mũ chào nàng. Lát sau ông đã phi ngựa xa tắp. Cả buổi sáng hôm đó, bác Cookie hướng dẫn Alexandra làm các món ăn. Nàng là cô học trò chăm chỉ, thông minh và thích thú nghe những câu chuyện của bác đầu bếp.
Bác Cookie cho biết, mọi thứ dân chăn bò mang trên mình đều là những thứ không thể thiếu được trong lúc đi đường. Ai không biết thì nghĩ họ ăn mặc kỳ quái. Nhưng không phải. Thứ mũ nan vành rất rộng gọi là sombrero kia là để che nắng, che mưa. Nắng trên thảo nguyên hoang dã này nhiều khi như đổ lửa trong khi mưa thì không to nhưng kéo dài có khi hàng tuần lễ. Khẩu súng họ đeo bên hông là để chiến đấu với thổ dân da đỏ, những đám ăn cướp súc vật và nhiều loại gian phi khác cũng như những tên chăn bò từ các nơi khác. Đôi ủng cao giúp họ tránh rắn chuông cắn. Loại rắn này rất độc. Tấm da bọc tay kia để tránh xây xát trong lúc đuổi súc vật. Sợi dây thòng lòng kia dùng rất nhiều việc, bắt những con ngựa hoang thu lại những con bò định bỏ dàn và hàng trăm trường hợp khác.
Alexandra nghe không biết chán. Càng nghe nàng càng cảm thấy mình gần gũi hơn với những con người ở đây. Sau khi đã học xong cách pha chế và nấu nướng một số món thôg thường, Alexandra bảo bác Cookie:
-Tôi muốn đến bãi chăn bò được không? Tôi muốn tập cho quen dần với công việc
-Được, tại sao lại không? bác Cookie đáp
Alexandra mỉm cười nói
-Cảm ơn bác Cookie về tất cả, về việc bác dạy nấu ăn và bao nhiêu chuyện bổ ích bác kể tôi nghe. Bác đúng là một kho kiến thức về thảo nguyên Texas và các súc vật ở đây. Sau đấy tôi về trại Bar J làm thử vài món bác đã dạy xem sao.
Bác Cookie nở nụ cười phúc hậu với nàng rồi quay sang làm tiếp công việc của bác. Nàng đi đến chỗ con ngựa, sửa lại chiếc mũ nhỏ, thầm nghĩ, giá mình có được chiếc mũ rộng vành kia để che nắng. Nếu cứ đi chiếc mũ này thì cái nắng thiêu đốt ban trưa ở đây chẳng bao lâu sẽ làm da nàng đen cháy không khác gì mấy chàng chăn bò. Con ngựa nhỏ đang đứng vẩn vơ chờ chủ. Nó có vẻ cũng mệt mỏi dưới cái nắng gay gắt. Nàng cố leo lên yêu mãi không được. Nàng quen được người khác đỡ cho lên yên rồi. Nhưng cuối cùng, nàng cũng ngồi lên được yên. Yên rất tồi, nhưng nàng biết chỉ ít lâu nữa nàng sẽ ngồi quen.
Theo chỉ dẫn của bác Cookie, Alexandra đến một khu trại bò. Rất nhiều chàng trai chăn bò đứng xung quanh khu trại được rào bằng những thanh gỗ cao, ken lại với nhau. Nàng xuống ngựa, bước đến nhìn qua khe hở giữa hai tấm gỗ. Đám chăn bò ngừng làm việc, nhìn nàng. Alexandra quay sang hỏi một người chăn bò:
-Có chuyện gì trong ấy thế?
-Thuần hóa- người chăn bò đáp
Nàng vẫn chăm chú nhìn qua khe giữa hai tấm rào. Nàng nhận ra Jake đang cưỡi trên lưng một con ngựa hoang to. Nàng không thể tưởng tượng được Jake chỉ cầm trong tay mỗi sợi dây thừng, quật lên con ngựa, trong lúc con ngựa hoang hung dữ nhảy lên chồm chồm và vặn vẹo các phía cố hất chàng xuống đất. Alexandra lách vào gần thêm nữa để nhìn cho rõ. Hai bàn tay nàng nắm chặt vào tấm ván thô không bào rất nháp. Lưng nàng nóng lên dưới cái nắng đỏ lửa. Nàng không rời mắt khỏi người đang chinh phục ngựa, bắt nó phải ngoan ngoãn tuân theo mình. Ngựa thì hung hãn tìm mọi cách hất chàng ra khỏi lưng nó. Cảnh tượng trông thật dữ dằn. Mấy lần Jake đã bị bật khỏi lưng ngựa, tưởng sắp bị quật xuống đất, nhưng rồi chàng lại túm cổ lấy nó và leo lên được. Alexandra ngắm con ngựa. Con ngựa đẹp thật. Màu hung, cao, ngực nở, bốn chân thon, đuôi to và dài liên tiếp quật vào lưng người cưỡi. Nàng thấy lưng áo Jake đã ướt đẫm, mặt chàng đỏ gay. Lát sau con ngựa xem chừng biết cưỡng lại cũng vô ích đã phải phục tùng người cưỡi. Jake giật dây cương cho nó chạy vòng quanh bãi. Thỉnh thoảng con ngựa vẫn còn chồm lên để hất chàng xuống, nhưng bàn tay chắc như thép của Jake đã túm chặt cổ nó và con ngựa đành phải theo lệnh chàng. Bây giờ thì Jake đã bình thản giật cương, cho nó chạy nước kiệu, những vòng cuối cùng. Bây giờ Jake mới nhìn thấy Alexandra. Con ngựa chàng thuần hóa đúng là một trong những con hung dữ nhất chàng đã gặp. Tất cả các tay chăn bò ở đây đều chịu, không sao chế ngự, bắt được nó vào vòng khuôn phép. Nhưng Jake đã làm được. Trong lúc thuần phục con ngựa hung dữ này, đã mấy lần Jake nhớ đến Alexandra. Chàng sực nghĩ, thuần phục con ngựa này cũng khó khăn không kém gì thuần phục cô gái bướng bỉnh kia. Chàng nhớ lại hôm đầu tiên trên cabin tàu “The Flying” Alexandra đã vớ tất cả những thứ gì trong tầm tay để ném chàng. Và sau đấy mỗi lần chàng đến dều bị nàng hung hãn chống cự. Nhưng nàng cũng giống như con ngựa hoang này, sau khi đã bị thuần phục lại thì rất ngoan và trở thành con ngựa hay.
Jake thầm nghĩ, Alexandra cũng vậy. Sau mỗi lần chống cự hung hãn, khi không thể chống cự được nữa, nàng đều trở thành một người tình tuyệt với, hưởng ứng đầy đủ và nhịp nhàng mọi cử chỉ yêu đương của chàng. Bây giờ thấy nàng bám chặt hai thanh gỗ ở hàng rào, cặp mắt sáng rực theo dõi chàng, Jake bùng lên một nỗi khao khát. Jake cảm thấy chưa bào giờ chàng khao khát nàng như lúc này. Chàng đã thuần phục được nàng cũng như đã thuần phục được con ngựa hoang dại kia. Bây giờ Alexandra thuộc về chàng, là của chàng. Quăng sợi dây thừng ột tay chăn bò gần đấy, Jake nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy về phía Alexandra.
Lúc Jake bám hai thanh gỗ để chui qua, Alexandra thấy các bắp thịt hai cánh tay chàng nổi lên cuồn cuộn trông cứng như thép. Mắt Jake không rời khỏi nàng cho đến lúc chàng đứng bên nàng, ngửi thấy mùi thơm tho từ da thịt nàng tỏa ra. Jake cầm tay Alexandra, bốn mắt nhìn nhau và chàng kéo nàng đi.
Ngồi trên lưng ngựa trở về trại Bar J, hai người lặng lẽ không nói một lời. Lời lẽ lúc này không cần thiết, Alexandra biết Jake đang cần gì và nàng cảm thấy sẵn sàng chấp nhận trao cho chàng. Đây là lần đầu tiên nàng cũng muốn điều Jake đang muốn. Jake xuống ngựa, đỡ cho Alexandra xuống. Lúc ôm ngang eo nàng, sau khi đã xuống đất, chàng vẫn không buông ra. Và cứ giữa eo nàng như thế, Jake đưa nàng vào thẳng phòng ngủ. Jake nhìn Alexandra. Nàng cũng nhìn chàng bằng cặp mắt xanh lục mở to, cặp mắt đắm đuối. Chưa bao giờ Jake nhìn thấy mắt nàng như thế. Chàng cảm thấy không tự kiềm chế được.
Jake cởi áo quần cho nàng. Nàng đứng yên để chàng làm. Cặp mắt nhìn Jake như thể lần đầu tiên nhìn thấy chàng. Cởi xong cho nàng, Jake nhanh nhẹn cởi cho bản thân mình. Khi Jake quay lại, chàng thấy Alexandra đã nằm sẵn trên giường chờ đợi. Cặp mắt xanh lục sâu thẳm của nàng âu yếm nhìn chàng. Cặp mắt mượt mà như lớp rêu xanh trên bờ sông.
Jake trườn lên giường, ôm ghì nàng, kéo lại. Lần này Alexandra không hề chống cự và ngọn lửa tình ngùn ngụt trong thân thể họ đang đốt cháy cả hai.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.