Bích Huyết Can Vân

Chương 27: Trở lại nghi án hỏa thiêu Trác phủ


Đọc truyện Bích Huyết Can Vân – Chương 27: Trở lại nghi án hỏa thiêu Trác phủ

Vân Yến Phi nhướng cao đôi mày :

– Môn đại hiệp chuẩn bị xen vào chuyện gì ở đây?

Môn Nhân Kiệt bình thản đáp :

– Trên Vân đường chủ còn có chủ nhân, tại hạ xin được gặp chủ nhân của Vân đường chủ.

Vân Yến Phi cười nhạt :

– Đó chính là lễ, nhưng rất tiếc thưa Môn đại hiệp, chủ nhân của tại hạ không muốn tiếp bất cứ ai.

Môn Nhân Kiệt a một tiếng :

– Nhưng điều này tại hạ biết rất rõ, chủ nhân các hạ chỉ rất muốn tiếp một người…

Vân Yến Phi không hề phủ nhận :

– Ít nhất chủ nhân tại hạ chỉ tiếp người có thân phận cỡ Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, ngoài ra không thể gặp tiếp ai cả.

– Sao các hạ không nói thẳng, chỉ có một người là Trác Không Quần mới có quyền gặp chủ nhân?

– Nói vậy cũng chẳng có gì khác. Chính là như thế.

– Xem ra Vân đường chủ quá coi thường người… phải chăng cần có lễ vật trọng hậu mới được chủ nhân tiếp kiến?

– Chưa chắc, lễ vật trọng hậu tới đâu cũng không lọt được vào mắt chủ nhân ta.

Môn Nhân Kiệt nhăn mặt :

– Thế thì…

Vân Yến Phi chận lại :

– Có việc gì cứ do Vân mỗ giải quyết cũng được!

– Chuyện Cầm Kiếm thư sinh giả mạo và chuyện hỏa thiêu Trác phủ khi xưa, Vân đường chủ giải quyết được chăng?

Vân Yến Phi giật mình :

– Môn đại hiệp nói ai hỏa thiêu Trác phủ, giết chết Văn Nhân phu nhân?

– Ai làm nấy biết.

– Môn đại hiệp chớ bịa đặt, ngậm máu phun người!

– Vân đường chủ, người ta tìm hôm nay không phải là Đường chủ.

– Ngươi tìm ai cũng thế mà thôi…

Môn Nhân Kiệt cắt lời :

– Vân đường chủ, tại hạ không thể kiên nhẫn quá lâu, xin hãy dẫn tại hạ đến gặp chủ nhân!

– Ta đã nói…

Môn Nhân Kiệt gằn giọng uy hiếp :

– Vân đường chủ, hai tội ác ngày trước đều do Đường chủ làm… bây giờ còn chối sao?

– Ta chỉ bắt cóc Văn Nhân Mỹ, còn sau đó…

– Vân đường chủ tin rằng có thể tiếp được mấy chiêu của tại hạ?

– Cái đó còn phải thử mới biết.

– Vậy xin mời Vân đường chủ thử!

Y nhấc tay phải lên, chậm chạp vươn tới ngực Vân Yến Phi. Chiêu thức tuy rất chậm nhưng Vân Yến Phi nhìn thấy cũng phải rùng mình vội vàng lui lại một bước, nhưng hắn vừa đứng yên lại hoảng kinh lùi thêm bước nữa.

Vì khi lùi lại hắn phát giác chưởng Môn Nhân Kiệt đã tới gần, tuy cước bộ Môn Nhân Kiệt chưa động, nhưng cánh tay y hình như kéo dài hơn như bóng theo hình bám sát lấy hắn. Khi Vân Yến Phi lùi lại lần thứ ba, mặt hắn biến sắc vội định lùi thêm nữa, nhưng binh một tiếng lưng của hắn đã đập vào vách tường sau lưng, không còn đường rút lui nữa.

Vân Yến Phi kinh hãi thất sắc, hắn nghiến răng chờ đợi xuất chưởng nghênh tiếp. Bỗng nhiên có tiếng chân dồn dập từ hậu viện, chớp mắt tới gần, đó là một hán tử áo vàng hấp tấp chạy ra cung thân :

– Bẩm Vân đường chủ, đại cô nương hạ lệnh cho Đường chủ dẫn khách vào kiến diện.

Vân Yến Phi thở ra nhẹ nhõm :

– Môn đại hiệp…

Môn Nhân Kiệt cũng thu chưởng cười nhạt :

– Chủ nhân là người biết thời cơ đó, Vân đường chủ, hãy chịu phiền trở vào nói tại hạ xin ở đây đợi quý chủ nhân…

Vân Yến Phi biến sắc :

– Môn đại hiệp, nên nhớ nơi đây là…

– Là cái gì? Vân đường chủ cứ nhắn giùm tại hạ, có ra không là tùy chủ nhân.


Vân Yên Phi gầm lên :

– Môn đại hiệp chớ ngông cuồng quá đáng…

Vì quá giận, hắn quên cả lợi hại, đột nhiên phát chưởng đánh tới. Chưởng trong cơn tức giận, hắn đã đề vận mười thành công lực nên mãnh liệt dị thường. Môn Nhân Kiệt không đón chưởng, y tràn thân tránh né, đồng thời năm ngón tay như năm móc câu chụp trúng uyển mạch của đối phương, y gằn giọng :

– Vân Yến Phi, hãy trả lời ta, ngươi có chịu vào báo lại hay không?

Sắc mặt Vân Yến Phi xanh xạm, buột kêu :

– Họ Môn kia, thân thủ khá lắm. Vân mỗ xả thân vì ngươi!

Vừa dứt lời, hắn nghiến răng, tả chưởng sắp đánh ra. Đột nhiên, một tiếng quát trầm lạnh vọng đến :

– Vân Yến Phi, mạng ngươi có bao nhiêu, lửa đèn mà dám tranh sáng. Dừng tay lại!

Vân Yến Phi kinh hoảng thu tay. Môn Nhân Kiệt cũng buông năm ngón tay ra. Người quát câu ấy chính là Tổng tuần sát của Thiên Hương giáo, Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh.

Vừa nhìn thấy Môn Nhân Kiệt, họ Thường đổi nét mặt kính cẩn :

– Thuộc hạ không biết trắng đen, được các hạ dạy dỗ. Thường Xuân Anh xin đa tạ.

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Hay lắm, các hạ là Tổng tuần sát của Thiên Hương giáo Bát Tý Ngọc Na Tra phải không?

Thường Xuân Anh lặng lẽ gật đầu :

– Đúng vậy, chính là Thường mỗ, có lẽ các hạ là người đã tự tiến thân vào Trác phủ ở Dương Châu?

– Nào dám, chính là Môn Nhân Kiệt.

Thường Xuân Anh gật đầu, tiến lên mấy bước, ánh mắt quét quanh, quát lệnh :

– Vân Yến Phi, lui lại sau cho ta!

Vân Yến Phi cung kính vội vàng cong lưng lùi về sau. Thường Xuân Anh thu hồi ánh mắt lạnh lẽo chăm chăm nhìn Môn Nhân Kiệt :

– Phải chăng Môn đại hiệp đến đây vì Cầm Kiếm thư sinh?

– Chính vậy, ngoài ra còn một chuyện khác nữa!

Thường Xuân Anh a một tiếng :

– Môn đại hiệp, chuyện ấy là chuyện gì?

– Thường tổng tuần sát có quyền quyết định tất cả chăng?

– Cái ấy còn xem đó là chuyện lớn hay nhỏ…

– Vậy thì cho phép tại hạ không thể nói vì chuyện rất trọng đại.

– Trọng đại đến mức độ nào?

Đột nhiên, Vân Yến Phi chen lời vào :

– Bẩm Tổng tòa, y nói chúng ta là thủ phạm hỏa thiêu Trác phủ, giết chết Văn Nhân phu nhân đó!

Thường Xuân Anh biến sắc lại a lên một tiếng nữa :

– Điều ấy do chính Môn đại hiệp nói sao?

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Đúng vậy, là Môn Nhân Kiệt nói!

Thường Xuân Anh đanh nét mặt :

– Môn đại hiệp có chứng cớ gì mà đổ cho người?

Môn Nhân Kiệt lạnh lùng :

– Thường tổng tuần sát, tại hạ xin hỏi, khi Vân đường chủ của quý giáo cải trang làm tên thần y vào Trác phủ bắt cóc Văn Nhân đại hiệp đúng vào lúc Trác thần quân suất lãnh thuộc hạ đuổi xuống Thục Cương, Trác phủ liền phát hỏa, nếu đổi Thường tổng tuần sát vào vị trí tại hạ, Thường tổng tuần sát sẽ nghĩ sao?

Thường Xuân Anh mỉm cười :

– Tại hạ sẽ cũng nhận rằng là do Thiên Hương giáo thừa cơ phóng hỏa, nhưng mà, Môn đại hiệp, Thường mỗ không phải là người không phân phải trái, trong lúc chưa hề có chứng cớ, tại hạ không dám bịa đặt vu hãm cho người!

– Lời lẽ của Thường tổng tuần sát sắc bén lắm, tiếc rằng về việc này Tổng tuần sát cũng chưa hiểu rõ gì cho lắm!

– Xin được chỉ giáo!

– Không dám, về chuyện này Thường tổng tuần sát nên hỏi lại thuộc hạ ắt hiểu rõ.

Ánh mắt lạnh lùng của Thường Xuân Anh quét qua Vân Yến Phi.

Họ Vân vội vàng nói :

– Bẩm Tổng tòa, y bảo là ai hiểu rõ?


Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Họ Vân, tại hạ có nói khẳng định là do Thiên Hương giáo phóng hỏa không?

Thường Xuân Anh thu hồi mục quang, mỉm cười :

– Môn đại hiệp đủ thông minh, chỉ là Môn đại hiệp nếu không khẳng định là Thiên Hương giáo phóng hỏa, thế tại sao lại tìm Thiên Hương giáo chất vấn?

– Chất vấn ư? Nếu tại hạ muốn chất vấn, người tại hạ tìm đâu phải là Thường tổng tuần sát?

– Môn đại hiệp nói vậy là có ý muốn tìm ai?

– Tại hạ muốn tìm là chủ nhân của Thường tổng tuần sát, Tây Môn cô nương kia!

Thường Xuân Anh lắc đầu :

– Môn đại hiệp, xin thứ lỗi, Thường mỗ không thể tuân lệnh.

– Ý của Thường tổng tuần sát là tại hạ phải tìm Thường tổng tuần sát mới đúng?

Thường Xuân Anh gật đầu :

– Chính vậy.

– Về chuyện này, Thường tổng tuần sát có chắc tự thân có quyền quyết định.

– Môn đại hiệp hãy nhớ Thường mỗ là Tổng tuần sát của Thiên Hương giáo.

Môn Nhân Kiệt trầm ngâm một chút rồi gật đầu :

– Thôi được, Thường tổng tuần sát hãy giao người cho tại hạ.

– Môn đại hiệp muốn Thường mỗ giao ai?

– Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân đại hiệp!

Thường Xuân Anh lắc đầu :

– Môn đại hiệp đã tìm lầm chỗ rồi, Văn Nhân Mỹ không hề có trong tay Thiên Hương giáo.

Môn Nhân Kiệt đưa tay chỉ về Vân Yến Phi :

– Thường tổng tuần sát, Trại Hoa Đà vẫn có mặt ở đây.

– Môn đại hiệp, cứ theo Thường mỗ biết, hắn tên là Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi!

Môn Nhân Kiệt giương mày mỉm cười :

– Cứ theo tại hạ biết, hắn còn có tên là Trại Hoa Đà, mượn cớ trị bệnh đột nhập Trác phủ ở Dương Châu bắt cóc Văn Nhân đại hiệp!

– Vẫn còn hắn ở đây, Môn đại hiệp cứ hai mặt một lời với hắn xem hắn có thừa nhận hay không?

Môn Nhân Kiệt cười lớn :

– Được, được… không ngờ một người khi xưa hoành hành giang hồ xưng bá một phương là Bát Tý Ngọc Na Tra bây giờ đã biến thành một đại hán vô lại…

Thường Xuân Anh lóe lên tia sát khí, cười nhạt :

– Môn đại hiệp, xin cẩn thận giữ lời…

– Thường tổng tuần sát, tiếc rằng các hạ có chậm một bước, không nghe được chính miệng thuộc hạ đã thừa nhận.

– Đúng là rất tiếc, vừa rồi có lẽ hắn bị khiếp sợ bởi uy lực Môn đại hiệp, nay có mặt Thường mỗ ở đây, Môn đại hiệp ngại gì không hỏi lại lần nữa?

Môn Nhân Kiệt đành gật đầu cười :

– Thôi được, Thường tổng tuần sát, nếu hắn thừa nhận thì sao?

– Thì Môn đại hiệp cứ đòi người, còn nếu hắn không thừa nhận?

– Rất đơn giản, tại hạ sẽ không đòi Thường tổng tuần sát trao người nữa, và tại hạ xin tuân theo lời dạy bảo của Thường tổng tuần sát!

Môn Nhân Kiệt cười nhạt quay sang nhìn Vân Yến Phi, hỏi :

– Vân đường chủ, nếu ta dùng sức mạnh, ta tin chắc mười phần sẽ buộc Vân đường chủ phải gật đầu thừa nhận. Bất quá, ta không muốn làm thế vì Vân đường chủ cũng là một anh hùng hảo hán. Bệnh Lang Trung thành danh đã lâu và cũng được võ lâm đồng đạo khen ngợi ít nhiều. Cố nhiên, ta vẫn biết Vân đường chủ có nỗi khổ tâm riêng vì bị giáo quy nên không thể thừa nhận, nhưng ta lại tin Vân đường chủ không phải là người quá sợ sinh tử mà vu hãm cho người. Tính mạng Môn Nhân Kiệt ta ở đây, chỉ cần lời nói của Vân đường chủ là có thể quyết định. Xin mời nói!

Câu nói dài dòng ấy của Môn Nhân Kiệt khiến Bệnh Lang Trung biến sắc liên hồi, dưới ánh mắt lạnh như dao của Thường Xuân Anh, thân hình hắn hơi run, cúi đầu xuống thấp. Đột nhiên, Vân Yến Phi ngẩng mạnh đầu lên, sắc mạnh xanh xám, thần sắc rất dễ sợ, quỳ một gối xuống đất :

– Bẩm Tổng tòa, thuộc hạ xin được nhận hình phạt.

Một câu ấy là đủ nói lên tất cả. Môn Nhân Kiệt khen ngợi :

– Sự can đảm của Vân đường chủ đáng được khâm phục.


Sắc mặt Thường Xuân Anh lạnh như băng :

– Giỏi lắm, Vân Yến Phi, ngươi anh hùng như thế, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Họ Thường phất tay áo chuẩn bị phát chưởng. Đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng từ ngoài cửa :

– Thường Xuân Anh, dừng tay!

Thường Xuân Anh giật mìnhvội thu tay lại cúi thân cung kính :

– Thuộc hạ xin cung nghênh đại cô nương.

Mùi thơm nức mũi, ngoài cửa uyển chuyển tiến vào thiếu nữ áo đen đẹp như hoa đào hoa lý, nhưng lạnh như băng giá. Bên cạnh thân nàng vẫn là thiếu niên áo đen và sau lưng nàng là hai đại hán Tuần sát áo tía. Vừa bước vào cửa, ánh mắt lạnh kinh người của nàng nhìn Thường Xuân Anh :

– Thường tổng tuần sát, đó là giáo quy của Thiên Hương giáo, hãy để ta phân xử.

Thường Xuân Anh lại giật mình, cúi gầm đầu không dám nói một lời. Thiếu nữ hừ một tiếng, chuyển sang nhìn Vân Yến Phi :

– Vân đường chủ, ngươi đứng dậy, lui về một bên!

Vân Yến Phi cung kính :

– Đa tạ đại cô nương và Tổng tòa ban ân điển.

Hắn cúi đầu đứng lui lại một bên.

Bấy giờ ánh mắt lạnh lẽo của nàng mới nhìn về Môn Nhân Kiệt :

– Các hạ cao minh khiến người bội phục.

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Sự nghiêm minh của Tây Môn cô nương cũng khiến người khâm kính.

Thiếu nữ cũng cười nhạt :

– Các hạ đến đây muốn gì ta đã biết rõ. Vì bằng hữu mà các hạ nhúng tay vào chuyện này cũng là lẽ thường tình, xin cho Tây Môn Sương này nói vài câu không biết các hạ có ưng nghe?

– Xin thưa với Tây Môn cô nương, cô nương cứ nói, còn riêng tại hạ, việc gì đáng tin, tại hạ sẽ tin, việc gì không đáng tin, tại hạ tất không tin.

– Thế nào là đáng tin, thế nào là không đáng tin?

– Thí dụ như những lời Tây Môn cô nương vừa nói xong, hay như việc xử lý nghiêm minh công chính của cô nương, Môn Nhân Kiệt không dám không tin, trái lại, Môn Nhân Kiệt tất không dám tin.

Tây Môn Sương cười diễm lệ :

– Các hạ nói hay lắm, nhưng các hạ lấy gì để phân biệt lời nói của ta có thích hợp với hành động?… Này, các hạ, ta nghe nói các hạ có gặp bọn Triều Thiên bảo?

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Đúng, tại hạ có gặp.

– Thế bọn chúng không cho các hạ biết tên Cầm Kiếm thư sinh trong tay Thiên Hương giáo là giả chứ không phải là Văn Nhân Mỹ thật sao?

– Không, tại hạ chưa nghe…

– Vậy ta có thể cho các hạ biết ngay bây giờ.

– Môn Nhân Kiệt không dám không tin… Tên giả mạo Cầm Kiếm thư sinh bây giờ ở đâu?

– Ta cho cắt hai tai hắn, thả hắn đi rồi.

Môn Nhân Kiệt giật mình :

– Sao? Cô nương cắt hai tai hắn?

Tây Môn Sương gật đầu :

– Đúng vậy, ta cố ý dằn mặt Trác Không Quần. Có gì không ổn thỏa chăng?

– Cô nương đã phát hiện hắn là người giả, có lẽ đã lột mặt nạ da người…

– Đúng vậy, ta đã nhìn thấy bộ mặt thực của hắn.

– Cô nương có nhận ra hắn là ai?

– Đương nhiên là thuộc hạ của Trác Không Quần, hắn tự nhận là được Trác Không Quần hóa trang, buộc hắn mạo nhận Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ.

Môn Nhân Kiệt ngẩn người :

– Cô nương, tướng dạng hắn ra sao?

– Trung niên, tướng mạo cũng tầm thường…

Môn Nhân Kiệt giật mình lẩm bẩm lặp lại :

– Trung niên, tướng mạo tầm thường…

– Đúng vậy, có gì là lạ?

Môn Nhân Kiệt vội đáp :

– Không có gì lạ, nhưng nếu như vậy, quả nhiên là Trác thần quân đã tráo đổi Văn Nhân đại hiệp và như thế họ Trác đâu còn lo gì cho an nguy của bằng hữu chí thiết nữa?

Người Môn Nhân Kiệt run lên, y im bặt.

Tây Môn Sương kinh ngạc nhìn y :

– Các hạ, sao vậy? Chẳng lẽ…

Môn Nhân Kiệt thu hết bình tĩnh, cười gượng :


– Không sao, Tây Môn cô nương, hãy gác chuyện Văn Nhân đại hiệp lại đó, tại hạ muốn thỉnh giáo cô nương về chuyện hỏa thiêu Trác phủ, giết chết Văn Nhân phu nhân và…

Tây Môn Sương chận lời :

– Các hạ, trận hỏa thiêu ấy không phải do người của Thiên Hương giáo phóng hỏa… Ta nghe nói Văn Nhân phu nhân và mấy thuộc hạ đã chết trong biển lửa.

– Thưa cô nương, đúng vậy.

– Nếu thế, không biết các hạ có nhớ một chuyện này không?

– Là chuyện gì?

– Là chuyện thân pháp bản lãnh của Văn Nhân phu nhân xưa nay nổi tiếng mẫn tiệp phi phàm.

– Điều đó có liên quan gì đến việc bị chết trong biển lửa?

– Tự nhiên có, chẳng những có mà còn phải nói là có liên quan rất lớn.

Môn Nhân Kiệt kinh dị :

– Xin cô nương nói rõ hơn.

– Văn Nhân phu nhân là người bản lãnh phi phàm, không thể nào cam chịu chết trong hỏa tai ấy được. Các hạ cứ nghĩ mà xem, đúng hay không?

Điều ấy kể ra cũng có lý, với bản lãnh của Văn Nhân phu nhân Mai Mộng Thu, tại sao lại không thoát thân kịp giữa biển lửa ấy mà đành cam chịu chết một cách quá dễ dàng? Huống gì còn vị Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc kia cũng đâu phải tay tầm thường?

Môn Nhân Kiệt ngẩn người ra một lúc mới đáp :

– Đa tạ cô nương chỉ điểm, theo cao kiến của cô nương thì…

– Không dám, theo thiển kiến thì kẻ phóng hỏa chẳng phải là có võ công cao hơn Văn Nhân phu nhân gì, nhưng trước đó hắn đã dự phòng trước, điểm huyệt khống chế Văn Nhân phu nhân rồi cho bọn thuộc hạ vây quanh Trác phủ buộc Văn Nhân phu nhân không thể trốn chạy. Các hạ thấy đấy, Tây Môn Sương đây làm gì có công lực hơn Văn Nhân phu nhân mà hòng hãm hại người?

Môn Nhân Kiệt lại ngẩn người hồi lâu :

– Cao kiến của Tây Môn cô nương thật đáng phục, có lẽ trước đó Văn Nhân phu nhân và các thuộc hạ đã bị điểm huyệt, do đó mới không thể thoát thân…

Đột nhiên, Tây Môn Sương a một tiếng :

– Các hạ biết chắc như thế ư?

– Môn Nhân Kiệt từng có mặt ở đó đến lúc lửa tắt và cũng đã từng lục lọi khắp các đống tro tàn, lúc ấy Môn Nhân Kiệt có phát hiện thi thể Văn Nhân phu nhân và hai thuộc hạ đều nằm trong phòng, tuyệt không có dấu hiệu gì đào thoát…

– Thế thì các hạ hãy nghĩ xem trong Thiên Hương giáo có ai có công lực cao hơn Văn Nhân phu nhân mà hòng điểm huyệt khống chế người?

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Vâng… đúng là không có.

– Như vậy các hạ đã tin không phải do Thiên Hương giáo phóng hỏa rồi chứ?

Môn Nhân Kiệt im lặng không đáp.

Tây Môn Sương trầm mặc một lúc rồi tiếp :

– Nói thực với các hạ, tuy Thiên Hương giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp, nhưng môn hạ Thiên Hương giáo từ trên xuống dưới không ai là không kính ngưỡng sự hào hiệp nhân nghĩa của Văn Nhân đại hiệp, do đó Thiên Hương giáo tuyệt đối không thể…

– Từ đây, Môn Nhân Kiệt không dám làm phiền quý giáo về việc ấy nữa…

– Đa tạ các hạ, xem ra các hạ cũng là nhân vật đáng cho người kính phục lắm.

– Không dám, Môn Nhân Kiệt chỉ là một thư sinh lạc phách, chỉ có điều cũng biết phân phải trái thị phi… ngoài ra còn có việc này, tại duyên cớ gì mà quý giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp?

Tây Môn Sương nhăn mày một thoáng rồi đáp :

– Đó là chuyện cơ mật của bản giáo, xin tha tội không thể tiết lộ.

– Môn Nhân Kiệt không dám cưỡng ép… nhưng… với cách nào mà quý giáo biết được ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp?

– Đó là nhờ nghe một người nói lại.

– Người ấy là ai?

– Các hạ, ta chỉ có thể nói với các hạ đó là một lão nhân, còn tên tuổi lão nhân ấy là gì, hành tung ra sao chính ta cũng không biết.

– Thế ư, cô nương, lão nhân ấy hiện ở đâu?

Tây Môn Sương lắc đầu :

– Cái ấy ta không thể nói.

– Cô nương, cứ theo tại hạ biết, trên đời này có rất ít người biết được ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp, tất cả nhiều nhất chỉ có năm người, đó là phu thê Văn Nhân đại hiệp, Trác thần quân và vị bằng hữu Thiên Diện Độc Hành Khách Lệnh Hồ Kỳ, còn một người là…

Y vội ngưng lời hỏi :

– Cô nương vừa nói lão nhân ấy là…

– Một lão nhân không biết tên tuổi lai lịch, sao?

Môn Nhân Kiệt ngẩn ngơ hồi lâu mới hỏi được :

– Cô nương có thể cho tại hạ biết hình dạng lão nhân ấy được chăng?

– Xin tha cho ta không thể tuân lệnh, chính ta cũng chưa hề gặp lão nhân ấy.

– Thế… thế… ai là người đã gặp lão nhân?

– Các hạ, cái ấy ta cũng không thể nói vì ta chỉ cần cho các hạ biết ai đã gặp lão nhân ấy là coi như đã tiết lộ hết thảy, sở dĩ…

– Cô nương có biết vị lão nhân ấy có thể chính là người mà Văn Nhân đại hiệp khổ công bôn ba tìm đã lâu… mà chưa đoạt được…

Đột nhiên y ngưng bặt. Tây Môn Sương kinh dị hỏi liền :

– Các hạ, chưa đoạt được cái gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.