Bích Huyết Can Vân

Chương 28: Lão nhân bí mật


Đọc truyện Bích Huyết Can Vân – Chương 28: Lão nhân bí mật

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Cô nương, xin tha cho tại hạ không thể phụng báo.

Tây Môn Sương cười uyển chuyển :

– Thế ư? Ta và các hạ đều có nỗi khổ tâm, đã thế, không nên cưỡng ép nhau làm gì!

– Cô nương…

– Tốt nhất là các hạ chớ cho ta biết vì các hạ dù có nói đi nữa, ta cũng không thể đem điều mình biết nói cho các hạ nghe được đâu, đương nhiên, nếu các hạ không sợ thiệt thòi thì điều ấy lại khác.

Môn Nhân Kiệt ngẩn mặt :

– Dù tại hạ có nói, cô nương không thể cho biết ư?

Tây Môn Sương gật đầu :

– Đúng vậy, các hạ.

– Cô nương, sự việc rất nghiêm trọng, nếu như cô nương không chịu nói…

– Các hạ sẽ dùng sức mạnh?

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Đúng vậy, việc bất đắc dĩ, xin cô nương rộng lượng tha thứ.

Thường Xuân Anh đảo mắt hung dữ, tiến lên một bước.

Tây Môn Sương đưa bàn tay trắng như ngọc lên làm hiệu :

– Thường tổng tuần sát, lùi về sau!

Thường Xuân Anh sợ hãi lui lại.

Tây Môn Sương đưa đôi mắt đẹp mà lạnh như băng nhìn Môn Nhân Kiệt :

– Các hạ, ta sẽ không trả đòn, các hạ muốn dùng sức mạnh thì xin mời!

– Cô nương… nói vậy là có ý gì?

– Ta biết ta không phải là địch thủ của các hạ, vả chăng chúng ta không oán không thù, nỡ nào dùng võ với nhau, ấy chỉ vì các hạ muốn thì ta mời cứ việc động thủ!

Môn Nhân Kiệt lạnh nét mặt :

– Đã như thế, tại hạ xin chịu tội!

Y giơ cao chưởng rồi biến trảo từ từ chụp tới Tây Môn Sương. Thường Xuân Anh biến sắc chăm chăm nhìn vào chiêu thế Môn Nhân Kiệt, song chưởng đề vận chân lực. Đột nhiên, thiếu niên áo đen kêu lớn :

– Dì Sương, sao lại để…

Tây Môn Sương mỉm cười lạnh lùng :

– Mai Lãnh! Đây là chuyện riêng của dì, cháu chớ xen vào.

Thiếu niên chuyển qua Môn Nhân Kiệt quát to :

– Nếu ngươi động tới ngón tay dì Sương chớ trách ta đổ máu…

Tây Môn Sương vẫn cười uyển chuyển :

– Mai Lãnh, cháu ngốc thế, dù chúng ta hợp thủ cũng khó đối địch với y quá mười chiêu.

Thiếu niên vùng vằng :

– Dì Sương, cháu không tin!

– Tin hay không tùy cháu, nhưng dì tuyệt đối không chấp nhận cho cháu vọng động, nếu không chớ trách dì vĩnh viễn không nhìn tới cháu nữa.

Thiếu niên áo đen kinh hoảng :

– Thế nhưng dì Sương, làm sao cháu để y đụng tới…

Tây Môn Sương lắc đầu :

– Không sao đâu, Mai Lãnh, cháu không thấy lúc nãy y đối với Vân đường chủ ra sao ư? Tại sao cháu không tin y cũng đối với dì đến thế là cùng?

Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay như năm móc câu của Môn Nhân Kiệt đã chậm chạp chụp gần tới trước mặt Tây Môn Sương, nàng nhìn thấy cánh tay của y. Đôi mắt đẹp lộ ra nét lạ lùng. Vừa lúc Môn Nhân Kiệt trầm tay xuống thu trảo về, than dài :

– Cô nương, tại hạ không thể…

Y lắc đầu im bặt.

Hình như Tây Môn Sương bị khích động bất ngờ, nàng lập tức bình tĩnh, hai mắt chăm chú nhìn sắc mặt vàng bệch của Môn Nhân Kiệt :

– Câu chuyện ấy với các hạ trọng yếu lắm hay sao?

Môn Nhân Kiệt gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu :

– Không phải trọng yếu đối với tại hạ mà là trọng yếu đối với Văn Nhân đại hiệp.

Tây Môn Sương nhướng cặp lông mày liễu, sắc mặt lạ lùng :

– Thế ra các hạ…

Nàng định nói gì đó nhưng rồi lại dừng. Môn Nhân Kiệt lắc đầu than :

– Đa tạ hảo ý của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, tại hạ đã biết khổ tâm của cô nương, và không muốn đẩy cô nương vào chỗ khó khăn, cô nương không nói cũng không sao!

Tây Môn Sương như lại bị khích động, nàng đưa ánh mắt lạ lùng :

– Tây Môn Sương cũng xin đa tạ Môn đại hiệp.

– Cô nương không nên khách sáo… Tại hạ tuy không biết vì nguyên cớ gì quý giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp nhưng tại hạ biết tất quý giáo phải có thâm ý gì đó, bây giờ người mà quý giáo bắt cóc được lại là giả, chẳng lẽ…

Tây Môn Sương chận lời :

– Điều ấy ta có tính đến, do đó ta đã buộc bọn Triều Thiên bảo chuyển lời cho Trác Không Quần, đợi Trác Không Quần chút nữa đến đây, chúng ta sẽ ba mặt một lời.

Môn Nhân Kiệt lắc đầu than :

– Có lẽ mọi việc đã hỏng cả rồi, cứ theo tại hạ biết, vị Cầm Kiếm thư sinh kia đã không còn ở trên đời này nữa.

Tây Môn Sương ngẩn người rồi buột miệng kêu :


– Các hạ… các hạ nói vậy là sao?

– Cô nương còn nhớ tại hạ có nói đã từng lục tung đống tro tàn sau hỏa nạn ở Trác phủ chứ?

Tây Môn Sương gật đầu :

– Ta nhớ, lẽ nào…

– Trong đống tro tàn ấy có tất cả bốn xác chết cháy đen, một là Văn Nhân phu nhân, một là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc, một là xác cao thủ khác, còn một chẳng biết là ai… cả bốn thi thể ấy đều nằm chết tại dưới lầu, lúc ấy tại hạ chưa nhận ra là ai, nay nghĩ lại…

Y lắc đầu im miệng không nói.

Tây Môn Sương kinh dị, vội hỏi :

– Phải chăng Môn đại hiệp có ý nói đó là Văn Nhân đại hiệp…

– Chỉ mong không đúng, nhưng tiếc thay tám chín phần mười là không thể sai.

Tây Môn Sương biến hẳn sắc mặt, thân thể hơi run lên nhưng chỉ thoáng chốc nàng lấy lại được bình tĩnh :

– Không đúng đâu, Trác Không Quần không thể để cho bằng hữu chí thiết…

– Họ Trác lúc ấy không thể nào cứu viện được nữa, vả chăng Thần quân đâu thể biết trước bọn ác độc kia lại phóng hỏa.

Tây Môn Sương lắc đầu :

– Không thể được, không thể được, người hiền tất gặp lành, Cầm Kiếm thư sinh là kỳ tài nhân nghĩa trên đời, lẽ nào lại bị thê thảm…

Hình như nàng không dám nói đến tiếng “chết”, nên đột nhiên im bặt. Môn Nhân Kiệt lắc đầu than :

– Việc này thực khó mà nói, trời xanh vốn ghen ghét kẻ có tài, mấy năm nay Văn Nhân đại hiệp đã chẳng gặp toàn điều bi thảm đó sao? Mệnh thế ấy, vận thế ấy, vả chăng võ công Văn Nhân phu nhân và Hứa Thường Lạc mà còn chưa thoát thân nổi, còn Văn Nhân đại hiệp thân bị bạo bệnh, thần trí mơ hồ, làm sao thoát thân một mình được?

Tây Môn Sương run lên, nàng từ từ cúi đầu nhưng rồi đột nhiên nàng lại ngẩng đầu lên :

– Cứ đợi Trác Không Quần đến đây, ta sẽ hỏi trực tiếp…

– Giả như Thần quân cũng xác nhận Văn Nhân đại hiệp đã táng thân trong biển lửa ấy thì sao?

Tây Môn Sương run hai vai bé nhỏ nhưng nàng lắc mạnh đầu :

– Ta vẫn không tin, ta tuyệt đối không tin…

Thình lình vừa lúc ấy có một hán tử áo xám bước vào cung kính trước mặt Tây Môn Sương :

– Bẩm đại cô nương, Trác Không Quần đã đến…

Tây Môn Sương thay đổi nét mặt :

– Hắn đến thật đúng lúc, hắn đến đâu rồi?

– Bẩm cô nương, còn cách trấn này nửa dặm đường.

Chưa dứt lời đã nghe nhiều tiếng vó ngựa dập dồn từ ngoài tiểu trấn vọng đến, trong chớp mắt, tiếng vó ngựa đã đến gần.

Tây Môn Sương vẫy tay ra hiệu :

– Thường tổng tuần sát, theo ta ra ngoài đón bọn chúng.

Nàng chuyển thân dẫn thiếu niên áo đen bước ra liền. Thường Xuân Anh và hai đại hán Tuần sát áo tía cũng vội bước theo. Môn Nhân Kiệt chau mày bước luôn theo sau lưng họ. Vừa ra tới cửa đã thấy ánh đèn sáng rực, hai hán tử áo xám cầm hai đèn lồng cực to phân đứng hai bên cửa. Ánh sáng chiếu rực rỡ cả một khúc đường. Trong thoáng chốc tiếng vó ngựa đã tới gần từ góc đường xa ngoặt tới mười cỗ tuấn mã, trên yên, người đi đầu chính là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần. Sau lưng hắn là Tôn Bất Tiếu và Tổng quản của Trác phủ Chấn Thiên Thủ Đồng Thiên Giáp và nhiều tên cao thủ Trác phủ khác.

Sau cùng lại có mười kỵ sĩ nữa là bọn Triều Thiên bảo, nhưng lần này chỉ có hán tử áo trắng và hai tên hán tử áo vàng là ngồi trên yên còn Vu Trấn Đông và sáu tên hán tử áo vàng khác thì nằm sóng soài trên ngựa. Tên hán tử áo trắng trông rất thảm hại vì áo quần đã bị rách bươm để lộ máu thịt bầy nhầy khắp nơi trên mình.

Trác Không Quần giục ngựa tới gần, còn cách khoảng mười trượng liền phiên thân xuống ngựa, dẫn bọn Tôn Bất Tiếu, Đồng Thiên Giáp bước đến gần hai trượng. Đấy đấy, hắn mới dừng chân, sắc mặt lạnh lẽo kinh dị nhìn Môn Nhân Kiệt trước tiên. Môn Nhân Kiệt vội vàng ôm quyền :

– Thần quân, Môn Nhân Kiệt có đây.

Trác Không Quần cười gằn :

– Môn đại hiệp quả thật rất giỏi thuật dịch dung cải đổi bộ mặt…

Môn Nhân Kiệt chưa kịp đáp lời, hắn đã đưa mắt nhìn sang các người Thiên Hương giáo :

– Vị nào là thủ lãnh ở đây?

Tây Môn Sương lạnh lùng đáp :

– Ngươi có thể nói chuyện với bản cô nương đây.

– Cô nương là ai?

– Ngươi định có ý tìm ai?

Trác Không Quần hơi biến sắc :

– Được, tạm thời hãy gác qua mọi chuyện khác, ta chỉ hỏi cô nương :

Triều Thiên bảo có thù hận gì với cô nương. Cô nương đuổi bọn họ đi là đủ rồi, tại sao lại chận giữa đường hạ độc thủ giết hết bảy cao thủ chỉ chừa lại ba? Câu nói ấy chẳng những chỉ làm Thiên Hương giáo đệ tử giật mình mà đến Môn Nhân Kiệt cũng phải ngạc nhiên, Thường Xuân Anh lập tức biến sắc quát to :

– Trác Không Quần chớ có bịa đặt, ngậm máu phun người!

Trác Không Quần chưa đáp, Tôn Bất Tiếu từ sau đã chen lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thường Xuân Anh :

– Người là ai mà dám gọi ra tên húy của Thần quân, và nói năng vô lễ với Thần quân?

Thường Xuân Anh cười nhạt :

– Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh, ngươi là ai?

Sắc mặt Tôn Bất Tiếu biến hẳn :

– Thì ra là Bát Tý Ngọc Na Tra. Ta là Tôn Bất Tiếu.

Thường Xuân Anh cũng biến sắc :

– Có lẽ là Lãnh Diện Ác Quỷ cùng nổi tiếng võ lâm với Tiếu Diện Sát Thần chăng?

– Đúng vậy, đêm nay Ác Quỷ ta xin lãnh giáo Na Tra ngươi xem sao!

– Thế thì hay lắm, Thường mỗ cũng đang muốn lãnh giáo đây.

Tôn Bất Tiếu đang định động thủ, thình lình, Trác Không Quần quát to :

– Bất Tiếu, lùi lại, đợi chút nữa động thủ chưa muộn!


Tôn Bất Tiếu cung kính cúi thân lui về sau. Trác Không Quần lại chú mục vào Tây Môn Sương :

– Hắn cho rằng ta bịa đặt, ngậm máu phun người, còn cô nương thì sao?

Tây Môn Sương lạnh lùng :

– Chính hắn đại biểu nói thay ta đó.

Trác Không Quần gật đầu :

– Hay lắm, xưa nay Trác mỗ hành sự, chỉ cần hợp với đạo lý, ta sẽ buộc cô nương không còn cách chối tội…

Hắn đưa tay vẫy sau lưng gọi :

– Bạch hiền đệ, mời đến đây!

Hán tử áo trắng dẫn theo hán tử áo vàng bước tới, thần sắc hắn dễ sợ và ánh mắt bi phẫn hận thù chòng chọc nhìn Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh, Trác Không Quần chỉ hán tử áo trắng ấy :

– Vị này là Bạch Văn Lượng kết giao tam đệ với Triều Thiên bảo – Lôi Bảo chủ, sáng nay cô nương đã có gặp.

Tây Môn Sương gật đầu :

– Đã có gặp.

Trác Không Quần gật đầu nhìn Bạch Văn Lượng :

– Bạch hiền đệ, chúng đều có tại đây, là ai đã hành hung hạ độc thủ các hiền đệ nào?

Bạch Văn Lượng chỉ thẳng vào mặt Thường Xuân Anh rồi lại chỉ Vân Yến Phi gào to :

– Chính là hai tên thất phu ấy dẫn theo hơn hai mươi người…

Thường Xuân Anh, Vân Yến Phi đều biến sắc. Thường Xuân Anh đang định cãi nhưng Tây Môn Sương đã giơ tay làm hiệu :

– Cứ để hắn nói cho hết!

Bạch Văn Lượng vẫn gào :

– Còn có gì đáng nói nữa? Hai tên thất phu ấy lẳng lặng đuổi theo chúng ta hạ liền độc thủ.

Tây Môn Sương hỏi :

– Ngươi nói xong chưa?

Bạch Văn Lượng đáp :

– Nói xong rồi.

– Xem tình trạng của ngươi, ta không dám nói là ngươi bịa đặt dựng chuyện ngậm máu phun người, nhưng ta cần cho ngươi biết, hai thuộc hạ của ta chưa hề rời khỏi đây giây phút nào…

Bạch Văn Lượng gân cổ :

– Nếu ta là cô nương ta cũng nói như vậy được.

Tây Môn Sương lạnh sắc mặt lạnh nhạt nói tiếp :

– Ta không thèm tự bào chữa, ta mà có ý giết các ngươi thật, tại sao ta cần cho các ngươi ra đi, ta tự tin nếu ta muốn giết là giết ngay được!

Sắc mặt Bạch Văn Lượng rất thê lương không đáp. Đột nhiên, Trác Không Quần cất lời :

– Bây giờ cô nương đã làm được việc ấy, chỉ vì sau mới hối hận sai người đuổi theo giết chúng, điều ấy hoàn toàn có khả năng, đồng thời chính mắt ba tên này nhìn thấy, chính thân chúng cũng thụ thương, chẳng lẽ lại còn lầm?

Tây Môn Sương đáp :

– Hai thuộc hạ ta không rời tiểu trấn nửa bước, điều ấy cũng không thể lầm.

Trác Không Quần cười lạnh :

– Bạch hiền đệ lúc nãy nói rất đúng, đổi hắn là cô nương, hắn cũng nói được như vậy, quý thuộc hạ nếu không rời khỏi nơi đây, lẽ nào bọn Triều Thiên bảo lại tự sát hay sao?

Tây Môn Sương nói :

– Cũng có thể do người khác giá họa…

– Có đến ba nhân chứng thấy tận mắt, đâu phải dễ để cho cô nương chối tội…

Đột nhiên Môn Nhân Kiệt bước lên một bước, ôm quyền nói :

– Thần quân, có thể cho tại hạ nói vài lời?

– Mời Môn đại hiệp, Trác mỗ xin rửa tai lắng nghe.

– Không dám, đa tạ Thần quân.

Họ Môn chuyển nhìn Bạch Văn Lượng :

– Bạch đại hiệp còn nhớ tại hạ chứ?

Bạch Văn Lượng gật đầu :

– Đương nhiên là nhớ, hôm nay ta có gặp các hạ trên đường, sao lại quên được?

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Tại hạ xin hỏi, việc mấy người quý bảo bị hại xảy ra trước khi gặp tại hạ hay sau khi gặp tại hạ?

Bạch Văn Lượng ngẩn người :

– Sao các hạ lại hỏi vậy, khi chúng ta gặp nhau giữa đường, chính các hạ còn thấy chúng ta rất khỏe mạnh, và nhị huynh ta vẫn còn nói chuyện với các hạ đó thôi.

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Vậy thì tại hạ có thể nói với Bạch đại hiệp, khi tại hạ triển khai thân pháp đến tiểu trấn này, đúng là đã có vị họ Vân này ở trong trấn.

Bạch Văn Lượng :

– Ý các hạ muốn nói là…

– Là chứng minh vị họ Vân đây hoàn toàn không rời khỏi trấn này.


– Có lẽ hắn về trước các hạ chăng…

– Người nào thì tại hạ không dám nói, nhưng còn vị họ Vân này, tại hạ có thể xin lỗi, dù cho hắn chạy trước trăm trượng, vẫn không mau bằng tại hạ.

Thình lình, Trác Không Quần nói :

– Điều ấy Trác mỗ tin được, Môn đại hiệp thân pháp tuyệt kỹ thâm hậu, ai mà hơn được?

– Thần quân quá khen.

Bạch Văn Lượng lạnh lùng :

– Ta lấy gì tin lời các hạ là thật hay giả?

– Bình sinh Môn Nhân Kiệt chưa hề nói lời hư ngụy, sự việc liên quan tới mạng sống và thù oán hai bên, tại hạ càng không dám, vả chăng, tại hạ đâu có việc gì phải bênh vực cho ai?

Bạch Văn Lượng :

– Các hạ nên biết chỉ với mấy câu ấy mà đủ sao?

– Tại hạ không dám ép Bạch đại hiệp tin, bất quá tại hạ chỉ là kẻ thứ ba khách quan không nỡ nhìn thấy hai bên hiểu lầm, cũng không muốn chư vị bị người khác lợi dụng gây thù oán nên đành nói thật như vậy.

Bạch Văn Lượng gầm lớn :

– Thế ta tận mắt nhìn thấy và lại còn động thủ với hai tên thất phu ấy thì giải thích sao?

– Điều ấy có thể là do có người cải trang mạo xưng giá họa…

Bạch Văn Lượng cười gằn :

– Tiếc rằng mấy mạng người kia không thể vì hai tiếng có thể mà giải quyết được!

Môn Nhân Kiệt chau mày nhìn qua Trác Không Quần, dĩ nhiên Trác Không Quần lạnh nhạt nói :

– Sự việc do Bạch hiền đệ thấy tận mắt lại còn động thủ với chúng, nhân chứng có tới ba. Trác mỗ thân là bằng hữu, không thể chối từ bổn phận xử trị công minh, mong Môn đại hiệp thông hiểu giùm.

Thình lình có tiếng Bạch Văn Lượng nói :

– Môn đại hiệp làm gì ở đây?

Môn Nhân Kiệt chuyển mục quang qua hắn :

– Bạch đại hiệp không nhớ là lời tại hạ đã nói sao?

– Vì muốn cứu Văn Nhân đại hiệp?

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Đúng vậy, Bạch đại hiệp.

– Môn đại hiệp đã cứu được Văn Nhân đại hiệp chưa?

– Chưa, chỉ vì…

Bạch Văn Lượng cười gằn :

– Môn đại hiệp vốn đến đây để cứu Văn Nhân đại hiệp, bây giờ chẳng những chưa hề cứu được mà còn đứng về phe bọn người chưa rõ lai lịch kia thực khiến người khó hiểu.

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Chẳng có gì khó hiểu vì vị Văn Nhân đại hiệp kia chỉ là người giả do người khác cải trang mạo xưng. Điều ấy Trác thần quân ắt biết rõ.

Văn Lượng chưa kịp nói gì, Trác Không Quần đã gật đầu chen vào :

– Đúng vậy, Trác mỗ có thể chứng minh, đấy là chuyện thật.

Bạch Văn Lượng giật mình kinh ngạc :

– Thần quân, như thế là thế nào?

Trác Không Quần đáp :

– Rất đơn giản, Trác mỗ há nỡ khinh suất giao bằng hữu chí thân cho người chữa trị, hà huống Trác mỗ biết chắc vị đại hiệp kia có ý bất lương?

Bạch Văn Lượng sực hiểu a lên một tiếng :

– Thế ra Thần quân cho gửi Võ Lâm thiếp…

Trác Không Quần đưa tay chỉ các môn hạ Thiên Hương giáo :

– Chỉ vì truy tầm tung tích bọn người kia.

Bạch Văn Lượng :

– Thế hiện nay, Văn Nhân đại hiệp…

Sắc mặt Trác Không Quần bi thảm :

– Ta giấu Văn Nhân nhị đệ trong một tiểu lâu nhưng khi ta đuổi theo bọn gian tặc xuống Thục Cương, Trác phủ đã bị người phóng hỏa, phu phụ Văn Nhân nhị đệ đã bị thiêu sống.

Bạch Văn Lượng buột miệng kêu một tiếng kinh dị. Tây Môn Sương biến hẳn sắc mặt vội quát lớn :

– Trác Không Quần, người nói Văn Nhân đại hiệp đã…

Trác Không Quần lạnh lẽo gật đầu :

– Đúng vậy, chẳng lẽ cô nương còn chưa biết?

Tây Môn Sương dường như không nghe, nàng lắc đầu liên tiếp :

– Không thể được, không thể được, tuyệt đối không được, tuyệt đối đại hiệp không thể bị…

Không nghe câu nói sau đó của nàng, chỉ thấy hai cánh môi nàng run lên bần bật không nghe rõ những tiếng gì nữa. Trác Không Quần hừ lạnh một tiếng :

– Bọn ngươi không biết Văn Nhân đại hiệp vẫn còn ở trong Trác phủ, nếu không các người đã bắt cóc người trước rồi mới phóng hỏa sau rồi…

Tây Môn Sương nghiêm lạnh sắc mặt :

– Trác Không Quần, người cũng cho rằng chúng ta là người phóng hỏa thiêu Trác phủ?

Trác Không Quần bật cười lạnh :

– Trừ các ngươi ra, Trác mỗ tuyệt không nghĩ ra là ai khác…

– Vị Môn đại hiệp đây cũng cho rằng chúng ta phóng hỏa, nhưng bây giờ Môn đại hiệp đã tin người phóng hỏa là một người khác…

Trác Không Quần cắt lời :

– Môn đại hiệp là Môn đại hiệp. Trác mỗ là Trác mỗ.

Môn Nhân Kiệt hơi cung tay :

– Thần quân…

Trác Không Quần vẫn lạnh lẽo :

– Môn đại hiệp phải chăng vì trượng nghĩa bênh vực vài lời cho họ?

Môn Nhân Kiệt không để ý, cứ nói :

– Thần quân, sự thực cô nương đã nói rất có lý, Thần quân nên lắng nghe.


– Môn đại hiệp vì người trượng nghĩa, Trác mỗ xin rửa tai lắng nghe.

Môn Nhân Kiệt khiêm tốn đáp một câu rồi đem những lời Tây Môn Sương vừa nói với y ra thuật lại. Nghe xong, Trác Không Quần cười gằn :

– Môn đại hiệp, Trác mỗ thừa nhận cô nương ấy nói cũng có phần hữu lý và vẫn biết rằng trong bọn họ chẳng có ai bản lãnh cao hơn đệ muội Trác mỗ, nhưng Môn đại hiệp có dám đảm bảo lúc ấy bọn họ không có cao thủ nào bên cạnh phụ trợ không?

Môn Nhân Kiệt ngẩn người, lập tức bình tĩnh :

– Tại hạ không tin cô nương này lại là người đặt điều dối gạt người.

Tây Môn Sương cảm kích nhìn y một cái, Trác Không Quần lãnh đạm :

– Trác mỗ đã vừa nói qua, Môn đại hiệp là Môn đại hiệp, Trác mỗ vẫn là Trác mỗ.

Chợt Bạch Văn Lượng xen vào như có ý châm chọc :

– Không biết vị cô nương đây có thủ thuật gì mà khiến Môn đại hiệp quá tin như thế?

Tây Môn Sương đỏ bừng mặt rồi lập tức sắc mặt lạnh băng :

– Ngươi nói vậy là có ý gì?

Bạch Văn Lượng cười hăng hắc :

– Cái đó nên hỏi tự cô nương mới rõ.

Môn Nhân Kiệt đưa mắt nhìn qua Bạch Văn Lượng :

– Bạch đại hiệp nói câu ấy chẳng lẽ không sợ tổn thất thanh danh Triều Thiên bảo và sứt mẻ thân phận Bạch đại hiệp sao?

Bạch Văn Lượng vẫn cười hăng hắc :

– Cái ấy chẳng quan trọng gì, cái quan trọng là Môn đại hiệp chớ quên Môn đại hiệp vẫn nói là đã từng chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp!

– Sự thực là thế, giao tình của tại hạ và Văn Nhân đại hiệp e rằng không kém gì giao tình giữa Văn Nhân đại hiệp và Trác thần quân.

Bạch Văn Lượng lắc đầu :

– Nói như thế càng khiến người khó hiểu.

– Chẳng có gì khó hiểu. Môn Nhân Kiệt vốn chỉ là người trọng hai chữ đạo nghĩa mà thôi.

– Điều ấy có thật hay không e rằng chỉ có mình Môn đại hiệp tự biết lấy.

– Tùy Bạch đại hiệp muốn nói sao cũng được, Môn Nhân Kiệt ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, không hề lay động vì lời khen che của Bạch đại hiệp.

Thiếu niên áo đen đột nhiên quát to một tiếng tung thân tới định động thủ. Tây Môn Sương đã kịp kéo tay thiếu niên lại :

– Mai Lãnh, đây là việc của dì, chúng ta nên học tính nhẫn nại của Môn đại hiệp.

Bạch Văn Lượng cất tiếng cười lớn :

– Cuối cùng cũng lộ ra là cùng tâm cùng ý… hạ. ha.

Thường Xuân Anh nghiêm mặt quát :

– Thất phu, liệu hồn mất mạng đó!

Họ Lượng định tung thân đến nhưng Trác Không Quần đã ngăn lại :

– Bạch hiền đệ, đấu khẩu vô bổ, như vậy đủ rồi, để hôm nay ta giải quyết tội đốt Trác phủ…

Tây Môn Sương chau mày lạnh lẽo :

– Trác Không Quần, ngươi thật là…

– Trác mỗ suốt đời không nói bậy một lời, hà huống đó là chuyện lớn ấy?

– Trác Không Quần, ngươi chỉ là một tên không biết thị phi, chẳng hiểu trắng đen.

– Cô nương cứ tìm hết thiên hạ xem có ai dám nói Trác mỗ là người không hiểu trắng đen, bình sinh Trác mỗ không hề oan uổng, ép bức ai, nhưng cũng tuyệt không buông tha kẻ gian ác.

Tây Môn Sương đang định nói nữa, Trác Không Quần đã kịp vẫy tay :

– Cô nương không cần phí lời, dù cô nương có hoa ngôn xảo ngữ tới đâu cũng chẳng động tâm Trác mỗ được đâu!

Đột nhiên, Môn Nhân Kiệt xen vào :

– Thần quân, nóng lòng báo thù cho bằng hữu thực khiến tại hạ khâm phục, nhưng chưa tra xét rõ minh bạch đã muốn dùng võ với người…

Trác Không Quần :

– Phải chăng Môn đại hiệp muốn vì nghĩa xen vào chuyện của Trác mỗ?

– Thần quân, Môn Nhân Kiệt không dám…

– Thế thì, đây là chuyện của Trác mỗ với Thiên Hương giáo. Trác mỗ yêu cầu Môn đại hiệp đứng ngoài, trừ phi Môn đại hiệp muốn cậy nghĩa xen vào, nếu không thì đừng can dự.

Tây Môn Sương cũng nói bồi vào :

– Môn đại hiệp, Trác Không Quần nói không sai, xin Môn đại hiệp…

Môn Nhân Kiệt cả cười lắc đầu :

– Cô nương lầm rồi, tại hạ không nghiêng về ai…

Tây Môn Sương khẽ cúi đầu :

– Như thế hay lắm…

Tiếp đó, nàng chuyển nhìn Trác Không Quần :

– Trác Không Quần, ta không muốn nói nhiều, người thích giải quyết ra sao?

Trác Không Quần sát khí đột hiện :

– Hào kiệt nữ lưu, thật đáng kính phục, trước tiên ta muốn biết rõ lai lịch cô nương…

– Nếu chẳng may chúng ta thất bại, người sợ gì không hỏi ra lai lịch?

– Hay lắm, Bất Tiếu, Thiên Giáp. Hạ thủ không cần lưu tình!

Tôn Bất Tiếu và Đồng Thiên Giáp vâng lệnh động thân.

Đột nhiên Môn Nhân Kiệt cất tiếng quát :

– Chớ động thủ!

Tiếng quát tuy không lớn lắm nhưng chấn động màng nhĩ Tôn Bất Tiếu và Đồng Thiên Giáp, cả hai lay chuyển biến sắc, tiếp đó là tiếng đe dọa của y :

– Bất cứ ai ra tay trước chớ trách tại hạ hạ thủ vô tình, hãy lùi lại sau.

Trác Không Quần cũng biến sắc gầm to :

– Môn đại hiệp, ngươi thực sự muốn xen vào chuyện của Trác mỗ?

Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười nhạt :

– Môn Nhân Kiệt không dám, chỉ vì không muốn nhìn Trác thần quân giận dữ uy hiếp người vô tội, tự thương tổn thanh danh cả đời của Thần quân.

– Đó là chuyện của Trác mỗ.

– Nhưng Thần quân là bằng hữu của Văn Nhân đại hiệp, tại hạ cũng là bằng hữu của Văn Nhân đại hiệp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.