Bích Huyết Can Vân

Chương 26: Khách biến thành chủ


Đọc truyện Bích Huyết Can Vân – Chương 26: Khách biến thành chủ

Đột nhiên nàng thu uy lực về hạ lệnh :

– Bây giờ dù có giết ngươi cũng đâu bắt giữ được Cầm Kiếm thư sinh nữa?

Vân Yến Phi vẫn cúi đầu :

– Mong đại cô nương ban ân cho thuộc hạ có cơ hội…

Thiếu nữ thở dài :

– Đến ta đây cũng còn bị Trác Không Quần lừa, tội ngươi cứ để đấy. Đi thôi, thông báo cho tất cả thu dọn hành trang, chuẩn bị động thân tức khắc.

Vân Yến Phi mừng rỡ như được đại xá, hắn vội đáp :

– Đa tạ đại cô nương ban ân!

Hắn vái sâu một cái rồi rút lui. Nhìn theo Vân Yến Phi ra khỏi sân, Thường Xuân Anh thu hồi mục quang hỏi :

– Đại cô nương, chúng ta đi đâu bây giờ?

Thiếu nữ nhướng cao lông mày :

– Đạp khắp giang hồ tìm cho được Trác Không Quần!

Thường Xuân Anh vâng to một tiếng, đang định quay ra, bỗng lại có tiếng chân dồn dập, Vân Yến Phi tất tả chạy vào. Thường Xuân Anh quát :

– Vân đường chủ, xảy ra chuyện gì kinh hoảng đến thế?

Vân Yến Phi hấp tấp thi lễ :

– Bẩm đại cô nương, vừa phát hiện trong tiểu trấn có địch nhân xuất hiện.

Thiếu nữ bật kêu a một tiếng :

– Tại sao ngươi biết?

– Bẩm đại cô nương, vừa rồi khi thuộc hạ ra cửa gặp một tên đệ tử bát đường vừa thám thính về báo lại.

– Có biết địch nhân thuộc môn phái nào không?

– Bẩm đại cô nương, tên đệ tử bát đường ấy không nói.

– Kẻ địch xuất hiện ở chỗ nào?

– Chúng đang ở một khách điếm phía tây tiểu trấn.

– Có tất cả bao nhiêu tên?

– Mười tên kỵ sĩ?

Thiếu nữ hơi trầm ngâm, buông tiếng :

– Được, ngươi lui đi, bãi bỏ lệnh trước, báo với các môn hạ, khi chưa có lệnh ta, bất cứ ai cũng không được vọng động và cũng nghiêm cấm tự tiện ra khỏi khách điếm để lộ hành tung của ta!

Vân Yến Phi dạ ran rồi vội thi lễ rút lui. Vừa lúc, Thường Xuân Anh hỏi :

– Đại cô nương chuẩn bị đối phó ra sao?

Thiếu nữ trầm ngâm :

– Sự việc thật là khó hiểu, nếu Văn Nhân Mỹ đã là người giả thì tại sao Trác Không Quần lại gửi Võ Lâm thiếp đi các nơi làm gì?

– Đại cô nương, có lẽ họ Trác cũng giả như không biết?

Thiếu nữ gật đầu :

– Nói cũng phải, tên ấy gửi Võ Lâm thiếp có lẽ nhắm mục địch truy tìm tung tích chúng ta, vậy càng hay, chúng ta nên lợi dụng cơ hội này chờ hắn tìm đến…

Nàng nhướng mày, nói tiếp :

– Thường tổng tuần sát, hãy để lại vài đệ tử trông coi ở đây, còn truyền lệnh cho các Tuần sát họ Viên, họ Lưu theo ta đến phía tây tiểu trấn thăm dò tình hình xem sao. Đi!

Dứt lời, nàng dẫn thiếu niên áo đen bước ra phía cửa. Từ khách điếm Đông Vân đến khách điếm phía tây không lấy gì làm xa. Chỉ chuyển qua hai dãy phố, thiếu nữ áo đen đã đến phía tây tiểu trấn. Từ xa nhìn lại trên con đường phố chính của tây phố có một khách điếm lớn nhất là Bình An khách điếm. Quả nhiên, trước cửa Bình An khách điếm có cột mười tuấn mã. Thiếu nữ áo đen hỏi :

– Thường tổng tuần sát, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Thường Xuân Anh đáp :

– Hồi bẩm đại cô nương, mười con ngựa này hình như là của bọn Triều Thiên bảo.

– Sao biết được?

– Đại cô nương không nhìn thấy màu sắc của chúng ư?

Sự bố trí màu sắc của yên ngựa, mười con ngựa đều là một màu vàng chóe nhìn rất nhức mắt. Thiếu nữ đáp :

– Có nhìn thấy, đều là cùng màu vàng chóe.

– Đó là dấu hiệu của Triều Thiên bảo.

Thiếu nữ gật đầu :

– Vậy càng hay, ta muốn gặp mặt Lôi Khiếu Phong.

Vừa nói xong câu ấy, họ đã đến trước cửa Bình An khách điếm, Thường Xuân Anh đến gần quan sát mười con tuấn mã, chỉ nhìn thoáng, hắn vội quay lại bẩm báo nhỏ :

– Bẩm đại cô nương, không sai chút nào, đúng là ngựa của Triều Thiên bảo, ở sau cổ ngựa có ấn giấu hai chữ “Triều Thiên”.

Thiếu nữ gật đầu :

– Chúng ta vào đi.

Nàng kéo tay thiếu niên bước qua luôn vào khách điếm. Vừa bước qua cửa, hai tên tiểu nhị đã vội nghênh tiếp cúi rạp thân :

– Thưa cô nương, phải chi đến sớm hơn một chút, tiểu hiệu đã chật hết khách…

Thiếu nữ cắt lời :

– Ta không đến thuê phòng mà đến tìm người.

Tên tiểu nhị vội hỏi :


– Cô nương muốn tìm ai, tiểu nhân sẽ báo cho họ.

Vừa dứt lời hắn xoay thân định đi vào. Thường Xuân Anh đã kịp thời níu hắn lại :

– Không cần, nơi đây nói chuyện bất tiện, ngươi chỉ cần cho biết họ ngụ ở phòng nào, chúng ta tự vào tìm được rồi!

Tên tiểu nhị bị năm chỉ công của họ Thường bấu vào đau nhói, hắn cau mày :

– Mười vị ấy ở cuối cùng…

Hắn chưa nói hết câu, Thường Xuân Anh đã kịp buông tay đáp :

– Đa tạ! Đại cô nương, xin mời!

Thiếu nữ nắm tay thiếu niên áo đen bước luôn vào phía sau khách điếm. Tên tiểu nhị được thả ra, hắn chỉ còn biết nhìn theo lưng họ lắc đầu. Cái khách điếm này cũng có hai dãy hậu viện. Họ vượt qua dãy thứ nhất, tiến thẳng vào dãy thứ hai.

Vừa tới dãy thứ hai bỗng có tiếng người thình lình vang lên :

– Xin chư vị dừng lại, cả dãy phòng này chúng tôi đã đặt tiền bao hết rồi.

Tiếp theo tiếng nói, từ phía đông bước tới một hán tử trung niên, ngoài ra mấy phòng khác cũng có người bước tới, tất cả đều là hán tử mặc áo vàng. Tổng cộng có đến tám người. Một tên hán tử áo vàng bước đến trước mặt thiếu nữ :

– Cô nương tới đây thuê phòng?

Thường Xuân Anh đáp thay :

– Bằng hữu, chúng ta không đến thuê phòng mà tìm người.

Hán tử áo vàng đưa mắt thăm dò :

– A! Chư vị tìm ai?

Thường Xuân Anh hỏi ngược lại :

– Phải chăng bằng hữu là người của Triều Thiên bảo?

Hán tử áo vàng hơi động sắc :

– Đúng vậy, chư vị tìm Triều Thiên bảo?

– Chúng ta muốn tìm người cầm đầu Triều Thiên bảo ở đây.

Ánh mắt hán tử áo vàng chuyển động liên tục :

– Chư vị có thể cho biết trước…

Thường Xuân Anh cắt lời :

– Cứ gặp người cầm đầu rồi cũng không muộn.

Hán tử áo vàng nhướng mày đang định đáp, bỗng nhiên có âm thanh trầm đục dội đến :

– Vị bằng hữu ấy muốn tìm người cầm đầu Triều Thiên bảo ư?

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước cửa căn phòng phía nam có hai người đứng, một người trung niên áo đen, mắt sâu mày rậm và một hán tử áo trắng thân hình tầm thước, mặt trắng không râu. Tên hán tử áo vàng vội vàng chuyển thân cúi mình :

– Bẩm nhị gia, là mấy vị này đây.

Hai hán tử một áo đen, một áo trắng ấy sánh vai bước tới, đến gần, bốn con mắt chăm chăm nhìn thiếu nữ áo đen. Đại hán áo đen nói :

– Tại hạ Vu Trấn Đông của Triều Thiên bảo, chư vị đại danh là gì?

Thường Xuân Anh hỏi :

– Phải chăng là Tích Lịch Thủ Vu đại hiệp?

– Không dám, tôn giá là…

Thường Xuân Anh cười nhạt :

– Thường Xuân Anh xin bái kiến.

Vu Trấn Đông hơi động sắc a một tiếng :

– Phải chăng là Bát Tý Ngọc Na Tra Thường…

– Không dám! Đó chỉ là tên hiệu do võ lâm bằng hữu quá yêu đặt cho.

Vu Trấn Đông chuyển nhìn sang thiếu nữ áo đen đẹp diễm tuyệt :

– Còn vị cô nương này là…

Thường Xuân Anh lạnh lùng gằn ba tiếng :

– Tệ chủ nhân!

Bát Tý Ngọc Na Tra thần phục ai bao giờ? Mà lại là một cô nương đẹp như hoa? Vu Trấn Đông nghi hoặc nhìn thiếu nữ chăm chú rồi vẫy tay :

– Chư vị đến đây là khách, xin được mời vào dùng trà.

Thường Xuân Anh vội đáp :

– Không dám phiền nhiễu, chúng ta phải đi ngay bây giờ.

– Vậy chư vị giáng lâm là có gì muốn chỉ giáo?

Thường Xuân Anh không dám lạm quyền, vội nghiêng thân xin thiếu nữ chỉ thị :

– Đại cô nương…

Thiếu nữ hiểu ý, đáp liền :

– Thường tổng tuần sát cứ để ta nói!

Nàng quay sang Vu Trấn Đông :

– Xin hỏi một câu, phải chăng quý bảo đang dung chứa Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, vậy quý bảo có biết Cầm Kiếm thư sinh hiện đang ở đâu?

– Chẳng lẽ chư vị là…

– Vu đại hiệp hiểu rõ rồi, chúng ta đây chính là người mà quý bảo đang muốn tìm đây.


– Nói vậy cướp Văn Nhân đại hiệp chính là chư vị?

– Đúng vậy.

Vu Trấn Đông vẫy tay, tất cả bọn hán tử áo vàng đã kịp thời vây quanh lấy họ, hắn cả cười :

– Tìm khắp chân trời góc bể tình cờ gặp đây, tại sao chư vị lại tự dẫn thân vào hang cọp thế này?

Thường Xuân Anh đanh nét mặt xen vào :

– Tệ chủ nhân xin nhờ Vu đại hiệp chuyển báo với Trác Không Quân, chúng ta ở đây đợi hắn, mời hắn tức tốc đến ngay.

Vu Trấn Đông trầm giọng xuống thấp hơn :

– Không cần tìm Trác thần quân, tìm Vu mỗ ta đây cũng chẳng có gì khác.

– Xin tạ lỗi, Vu đại hiệp không chính chủ hung, vả chăng… tên tuổi của Triều Thiên bảo đâu đủ tư cách đối địch với tệ chủ nhân ta!

Tên hán tử áo trắng đứng cạnh nổi giận xen vào :

– Khẩu khí lớn lối! Ta muốn nhìn tận mắt…

Vu Trấn Đông đưa tay ngăn đồng bạn lại, mắt hắn tóe lửa nhìn Thường Xuân Anh :

– Thường đại hiệp cho rằng tên tuổi Triều Thiên bảo chúng ta quá nhỏ?

Thường Xuân Anh gật đầu cười nhạt :

– Vu đại hiệp, xin tha thứ vì sự thực đúng là như thế.

Vu Trấn Đông nhướng mày cười lạnh :

– Ta muốn được nghe tên tuổi lớn của chư vị!

Thường Xuân Anh lắc đầu :

– Vô vàn tạ lỗi, hiện nay không có mấy ai đủ tư cách nghe tên tuổi của chúng ta.

Vu Trấn Đông cười lớn :

– Khẩu khí Thường đại hiệp e rằng lớn lối quá chăng?

Thường Xuân Anh hơi nhướng hai mày không đáp.

Đột nhiên thiếu nữ áo đen hỏi :

– Ngươi có thể chủ động thay Trác Không Quần được chăng?

Ngữ khí của nàng lạnh lẽo bức người. Vu Trấn Đông hơi giật mình lập tức hắn giương mày gật đầu :

– Vu mỗ đã ra tới đây, tự nhiên là có quyền chủ động.

Thiếu nữ lạnh lùng :

– Thế ư? Ta muốn đòi Cầm Kiếm thư sinh từ tay Trác Không Quân, ngươi có thể đáp ứng?

Vu Trấn Đông lại giật mình lần nữa :

– Cô nương nói vậy là có ý gì?

– Thường tổng tuần sát, nói cho hắn rõ!

Thường Xuân Anh nghiêng thân đáp :

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Đưa mắt nhìn sang Vu Trấn Đông, Thường Xuân Anh lạnh lùng :

– Vu đại hiệp, Cầm Kiếm thư sinh mà chúng ta bắt được chỉ là người giả.

Vu Trấn Đông lại giật mình kinh dị :

– Nói sao, là người giả ư?

Thường Xuân Anh gật đầu :

– Đúng vậy, vì đó tệ chủ nhân muốn gặp Trác Không Quần đòi lại người thật, Vu đại hiệp có quyền chủ động chứ?

Vu Trấn Đông ngẩn người, tên hán tử áo trắng đột nhiên mở miệng :

– Nhị ca nghe lọt mấy câu của bọn họ sao?

Vu Trấn Đông biến sắc mặt mỉm cười :

– Đúng vậy, chư vị tưởng Vu mỗ là đứa trẻ con ba tuổi?

Thiếu nữ áo đen lạnh lùng :

– Tin hay không, tùy người. Ta đến đây chỉ cần các ngươi nhắn lại…

Vu Trấn Đông cười đáp :

– Vu mỗ nhất định sẽ nhắn giùm, chỉ xin chư vị chịu phiền ở lại đây vài ngày…

Thiếu nữ động hai lông mày :

– Với bản lãnh của Triều Thiên bảo của các người mà đòi giữ chúng ta?

Vu Trấn Đông :

– Giữ được hay không, chư vị cứ thử ắt biết.

Thiếu nữ áo đen :

– Hôm nay ta chỉ cần ngươi nhắn hộ lại với Trác thần quân, không muốn đả thương ngươi, Thường tổng tuần sát!


Thường Xuân Anh ứng tiếng mỉm cười quát nhỏ :

– Viên Kính Đức, Lưu Dự, mau mở đường cho thiếu chủ và đại cô nương!

Hai đại hán áo tía dạ ran tung thân đến gần. Thường Xuân Anh cung thân :

– Xin mời thiếu chủ và đại cô nương ra về!

Hiến nhiên hắn cố ý đoạn hậu và căn bản chẳng coi các cao thủ Triều Thiên bảo vào đâu. Vu Trấn Đông cất tiếng cười lớn :

– Chư vị định muốn bỏ về dễ thế ư?

Hắn vẫy tay, cùng với nhiều tiếng quát tháo, tám tên hán tử áo vàng lập tức động thân, tách ra bao vây hai đại hán áo tía và thiếu nữ áo đen. Thiếu niên áo đen nhăn tít cặp lông mày :

– Bọn Triều Thiên bảo này thật không biết trời cao đất dày là gì!

Vừa nói thiếu niên vừa định xuất thủ cự địch. Thiếu nữ áo đen vươn cánh tay trắng như ngọc nắm chặt lấy tay thiếu niên :

– Trên giang hồ lắm đứa có mắt như mù, không cần cháu phải động thủ.

Câu nói ấy của nàng vừa dứt, mấy tiếng rú liên tiếp cất lên, bốn tên hán tử áo vàng chận đường bị hai đại hán áo tía giữ chức Tuần sát đập chưởng lực hùng hậu, lảo đảo lùi lại. Còn bốn hán tử áo vàng khác cũng bị Thường Xuân anh nhẹ nhàng phất tay áo đẩy lùi sang một bên.

Vu Trấn Đông và đại hán áo trắng cùng biến sắc mặt, vừa kinh dị, vừa giận dữ, đồng thời cùng quát lên hai tiếng tung thân hợp lực tấn công Thường Xuân Anh. Hai mắt họ Thường đỏ ngầu sát khí, hắn cười nói :

– Được hai cao thủ Triều Thiên bảo hợp lực chỉ giáo, Thường Xuân Anh lấy làm hân hạnh!

Ống tay áo hắn phất nhẹ đánh ra hai chưởng. Hai tiếng bình bình liên tiếp, thân hình Thường Xuân Anh chỉ hơi lay động còn Vu Trấn Đông và đại hán áo trắng song song lùi bật về sau mấy bước. Hai tên ấy sắc mặt từ hồng hào biến thành xám xanh ngắt, người đứng im. Thường Xuân Anh cười lạt :

– Bất quá bản lãnh chỉ có thế!

Hắn chuyển thân phi vọt đi. Thần sắc tên đại hán áo trắng trắng dã, gầm lên một tiếng định tung thân đuổi theo. Vu Trấn Đông đột nhiên vươn tay ngăn cản :

– Tam đệ, hãy để cho chúng đi!

Đại hán áo trắng dừng thân nhìn theo bóng Thường Xuân Anh đi khuất, Vu Trấn Đông thở dài :

– Tài nghệ không bằng người còn đòi thử võ làm gì nữa? Hôm nay Triều Thiên bảo chúng ta coi như đã thua rồi!

Đại hán áo trắng buột miệng hỏi :

– Nhị ca, nữ tử áo đen ấy là…

Vu Trấn Đông nghiêm mặt lắc đầu :

– Không biết lai lịch ra sao nhưng đã sai khiến được Bát Tý Ngọc Na Tra tất không phải nhân vật tầm thường, bản lãnh cô nương ấy không cần nói cũng đủ biết!

Đại hán áo trắng vẫn hậm hực :

– Nhị ca, lẽ nào chúng ta bó tay?

– Coi như thế, chúng ta cứ theo lời mời của Trác thần quân trong “Võ Lâm thiếp”, đã trót thì phải trét, huống chi đây là chuyện cứu Văn Nhân đại hiệp, vả chăng Triều Thiên bảo đâu phải dễ nhụt chí? Mau mau thu dọn hành trang, chúng ta lên đường.

Đại hán áo trắng kinh ngạc :

– Lên đường ư?

Vu Trấn Đông gật đầu :

– Đúng vậy, nhị đệ, đi mau đi!

– Nhị ca, chúng ta mới đến đây đâu phải dễ dàng gặp được chúng?

– Tài nghệ không bằng người, với thực lực hai chúng ta và tám tên kiếm thủ áo vàng nọ không thể đối địch với người ta, lưu lại đây có ích gì? Hãy tìm Trác thần quân bàn tính.

Hai huynh đệ chậm rãi đi về phía gian phòng phía nam, đột nhiên đại hán áo trắng hỏi :

– Nhị ca, sao nữ tử kia nói Văn Nhân đại hiệp chỉ là một người giả mạo?…

– Sao, tam đệ cho rằng lời ấy đáng tin?

Đại hán áo trắng lắc đầu :

– Tất nhiên tam đệ không tin, nhưng không biết nữ tử ấy có ý gì?

– Chỉ là cố tung tin che mắt thiên hạ, nếu ai cũng tin Văn Nhân đại hiệp là giả mạo còn ai tìm kiếm họ làm gì nữa?

– Nhưng họ đâu biết nào có ai ngu dại tin lời họ?

Chỉ một lát sau, hai huynh đệ dẫn tám tên hán tử áo vàng vội vã lên đường. Khi tiếng vó ngựa dồn dập đi xa rồi, cũng ở sau hậu viện Bình An khách điếm trong một gian phòng nhỏ phía đông bước ra một người mặc áo xám cải trang như thương buôn, miệng y nở một nụ cười bí mật.

Tiểu trấn nhỏ bé không có tên ấy trở về với sự yên tĩnh bình thường. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, thực chất, trong tiểu trấn không khí vẫn rất căng thẳng vì trước cửa nhiều khách điếm vẫn thấp thoáng khá nhiều các hán tử bí ẩn mà người nào sau lưng áo cũng nổi cộm, chứng tỏ có ẩn giấu vũ khí.

Mặt trời vừa gác tây, có một người vào trấn, đúng là chỉ có duy nhất một người mà đã làm tan vỡ bầu không khí yên tĩnh. Đó là một người thân thể tráng kiện, nhưng sắc mặt lại vàng úa mặc một áo màu xanh đậm. Thái độ của y rất tiêu sái nhàn nhã nên rất gây sự chú ý đối với mọi người. Khách áo xanh ấy vừa tiến vào trong trấn đã nhận ra có sự khác lạ vì dường như có người từ trong bóng tối theo dõi y, nhưng y cố ý giả như không biết.

Hai tay khoanh hờ sau lưng, y bước từng bước dài tới cửa một khách điếm đã có sẵn một hán tử áo xám đứng ở đấy. Đột nhiên, y dừng chân, nghiêng đầu nhìn hán tử áo xám ấy, rồi cười hỏi :

– Khách điếm hôm nay có mở cửa không?

Hán tử nọ vặn ngược lại :

– Ai nói khách điếm không mở cửa?

– Thế sao ngươi là điếm gia lại không biết cách tiếp khách?

Hiển nhiên, y có ý muốn đùa cợt người khác. Hán tử áo xám hỏi lại :

– Ngươi nói ai là điếm gia?

Khách áo xanh hơi ngạc nhiên, không biết thật hay giả :

– Sao? Ngươi không phải là điếm gia ư?

Hán tử lạnh lùng chỉ vào trong :

– Muốn tìm điếm gia vào trong ấy mà tìm, ngươi không có mắt à?

Khách áo xanh a một tiếng cười đáp :

– Thì ra ngươi không phải là điếm gia, xin lỗi, mà đúng thật, điếm gia đâu có người hung ác thế? Ai bảo ta không có mắt? Không có mắt sao lại nhìn thấy trong người ngươi có giấu hung khí?

Dứt câu ấy, y chuyển đầu bước vào khách điếm. Hán tử áo xám biến sắc mặt, quát to :

– Dừng chân!

Khách áo xanh thu chân lại, kinh ngạc :

– Các hạ có gì chỉ giáo?

– Ngươi không nói rõ tìm ai, ta chưa thể cho đi!

– Ta không nói rõ, việc gì đến các hạ?

Khách áo xanh lại cất chân lên, nhưng tên hán tử lại quát :

– Dừng lại!

– Sao nữa? Ta nói có gì sai không?

– Bằng hữu, ta với ngươi đều là kẻ trong giang hồ, hãy nói cho rõ, người là ai?


Khách áo xanh chau mày :

– Các hạ nhất định đòi biết?

– Đương nhiên, nếu không ta bắt người dừng chân làm gì?

– Hay lắm, vậy chúng ta nên minh bạch để tránh hiểu lầm, hai bên đều thoải mái… và các hạ cũng đỡ khỏi lo lắng…

– Bằng hữu hãy nói rõ hơn chút nữa.

– Chẳng lẽ các hạ chưa hiểu rõ?

– Chưa hiểu rõ!

Khách áo xanh lắc đầu :

– Thế thì ta xin nói thẳng…

Y chỉ tay ra chung quanh bên ngoài tiếp giọng :

– Trước cửa mấy khách điếm đều có một hán tử ăn mặc giống như các hạ, tất nhiên ai cũng giấu hung khí trong mình.

Hán tử ngạc nhiên :

– Bằng hữu quả là có tinh mắt…

– Quá khen, vừa rồi các hạ nói ta không có mắt, thì ra ta chỉ cần nhìn qua đã nhận rõ hơn các hạ tưởng.

Hán tử biến sắc chận lời :

– Bây giờ bằng hữu vẫn mở mắt đấy chứ?

– Vẫn mở!

– Thế thì hãy nhìn ta xem…

Khách áo xanh lắc đầu :

– Đã nhìn rõ rồi, chỉ vì ta không dám nói, có câu “họa từ miệng ra”, ta sợ nói thật chẳng những tự rước họa vào thân mà còn đem họa cho người khác, do đó không nói có lẽ hay hơn.

Hán tử cười gằn :

– Bằng hữu, chỉ e ngươi không nói không xong đó thôi!

– Ngươi nhất định buộc ta nói… Vậy là các hạ tự rước họa vào thân, xin chớ oán… Các hạ có biết câu “quốc sắc thiên hương” phải giải thích thế nào không?

Hán tử áo xám biến hẳn sắc mặt :

– Thì ra bằng hữu ngươi là…

Là cái gì hắn không nói mà lại lấy tay ra hiệu thay thế, chớp nhoáng vươn trảo chụp tới khách áo xanh, chiêu thức cực mau. Khách áo xanh chau mày :

– Họa từ miệng tới, câu nói của cổ nhân linh nghiệm quá, đúng là họa tới ngay tức thì…

Y lui lại một bước vừa kịp tránh chiêu ấy, y thản nhiên tiếp :

– Xem ra, từ nay ta phải cẩn thận lời nói hơn nữa!

Hán tử áo xám đánh hụt chiêu đầu liền cười gằn :

– Chân nhân không lộ tướng, thân thủ giỏi lắm!

Hắn trầm chưởng xuống tiến lên định biến chiêu. Nhưng bộp một tiếng, lưng tay hắn đã bị đánh một cái nhẹ, tuy không lấy gì làm đau, nhưng hắn hết sức kinh hãi vì thủ pháp xuất thủ của khách áo xanh mau lạ lùng. Hán tử vội lùi một bước, đưa tay đặt vào lưng eo. Khách áo xanh mỉm cười :

– Muốn rút hung khí ư? Các hạ, cuộc đùa chơi đến đây là đủ, rút hung khí là có máu chảy và thương tổn hòa khí…

Y xua tay nghiêm giọng :

– Ta muốn tìm Đường chủ Vân Yến Phi của quý giáo, xin phiền thay ta chuyển báo.

Hán tử giật mình, tay vẫn đặt vào lưng eo, ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi nói ngươi tìm ai?

– Thế nào, không nghe rõ ư? Được, ta lặp lại, tìm Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi đường chủ của quý giáo, ngươi nghe rõ chưa?

Hán tử kinh dị trố mắt :

– Bằng hữu quen biết với Vân đường chủ của tệ giáo?

– Đương nhiên, không quen biết sao ta dám đến tìm?

Hán tử hơi ngần ngại :

– Bằng hữu cao danh là gì để ta chuyển báo?

– Xin các hạ cứ nói là có oan gia tìm tới, Vân đường chủ ắt biết.

Nghe hai tiếng “oan gia” mặt hán tử biến sắc :

– Bằng hữu hãy đợi chốc lát, ta sẽ thông báo.

Hắn hấp tấp quay vào và chỉ chớp mắt đã dẫn theo sau một người chính là Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi. Hắn dừng lại hơi xa, nói với họ Vân :

– Bẩm Đường chủ, chính là vị bằng hữu ấy.

Vân Yến Phi quan sát khách áo xanh một lúc, ngơ ngác :

– Bằng hữu đến tìm ta ư?

– Vâng, không sai, tại hạ tìm Bệnh Lang Trung Vân đường chủ.

Vân Yến Phi vẫn ngơ ngẩn :

– Thứ cho ta kém trí nhớ, bằng hữu là ai?

Khách áo xanh bật cười lớn :

– Đại hiệp huynh quên sớm thật, chẳng lẽ huynh không nhớ những ngày ở Trác phủ trên bờ Tây Hồ đó sao?

Vân Yến Phi há hốc mồm :

– Thảo nào… thảo nào… phải chăng là người ăn cơm nhà vác ngà voi Môn đại hiệp?

Khách áo xanh mỉm cười :

– Chính là Môn Nhân Kiệt thường có tính gánh vác hộ việc người khác đây, hôm nay tại hạ chỉ hơi khác vì có đeo thêm một mặt nạ da người trên mặt.

– Môn đại hiệp gánh vác chuyện mình còn chưa xong, bây giờ tìm đến Vân mỗ không biết có gì muốn chỉ giáo?

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Vân đường chủ, vừa rồi đi trên đường, tại hạ có gặp bọn người Triều Thiên bảo.

Vân Yến Phi a một tiếng :

– Do đó Môn đại hiệp lại tìm đến gánh vác hộ việc của chúng?

– Đó là bẩm tính chưa đổi được, xin chớ trách vội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.