Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái

Chương 9: Ảnh Ảnh tỉ, con xin lỗi


Đọc truyện Bỉ Ngạn – Một Đời Chân Ái – Chương 9: Ảnh Ảnh tỉ, con xin lỗi

Hoa Nguyệt bế Hàn Ảnh, quay đi trước mặt Ảnh Nữ, bóng lưng cao lớn dần khuất xa trước mắt nàng.

“Ngươi thích nàng rồi…”

Ảnh Nữ nhoẻn cười, xoay người dần biến mất sau cánh bồ công anh bay bị gió cuốn đi.

Hoa Nguyệt nhìn nàng đang say ngủ, trong lòng có chút nhói lên. Nàng tại vì sao lại yêu nam nhân đó đến sâu đậm như vậy? Có phải hắn rồi sẽ quay lại tìm nàng nên nàng mới phải như vậy?

“Tỉ tỉ…”

Ngực Hoa Nguyệt bỗng chốc nhói lên, hắn đau đớn ôm lấy ngực mình. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hoa Nguyệt buồn bã, rời khỏi am.

“Ngươi thích nàng à? “- Hồ Cơ từ đâu lù lù đứng trước mặt hắn khiến một chút nữa đã đánh nhầm người.

“Người là tỉ tỉ, là ân nhân của ta, nào có chuyện đó chứ.” – Hoa Nguyệt cuối mặt xuống đất.

Hồ Cơ, bật cười rộ lên khiến Hoa Nguyệt giật mình, chẳng dám nhìn thẳng mắt hắn.

“Ngươi tốt nhất không nên ái mộ nàng. Chỉ sợ chuốt thêm đau thương, phiền phức cho nàng.”

Hắn xoay người quay đi, nhoẻn một nụ cười như có như không dưới ánh trăng khuyết tà mị, rời đi.


Hoa Nguyệt, bỗng dưng khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt. Chẳng biết vì sao lại rơi nước mắt. Là vì Hồ Cơ nói đúng hay là vì bản thân hắn thấy có lỗi? Thôi thì, đành chôn chặt đoạn tình cảm không có điểm đến này vậy. Là tỉ đệ, có gì không tốt?

Hàn Ảnh tỉnh dậy, đã quá giờ trưa. Nàng vừa mở mắt đã thấy Hoa Nguyệt chăm chú đọc cuốn kinh thư nàng đưa hắn.

“Ảnh Ảnh tỉ, người dậy rồi, con có nấu canh giải rượu cho người, ở đầu giường, người uống đi, cho đỡ đau đầu.”

Hoa Nguyệt mỉm cười tươi rói như ánh nắng mai rạng rỡ.

“Đêm qua, ta có làm gì ngươi không?” – Hàn Ảnh dụi dụi mắt, ưỡn người, nàng biết rõ, bản thân mỗi lần uống rượu lại không làm chủ được mình. Làm ra điều xằng bậy. Không biết đã làm gì tên tiểu tử này nữa.

“Đêm qua người trở về đã mệt lữ rồi ngủ giữa đồng hoa, nên con bế người vào.” – Hoa Nguyệt rũ mi mắt, che đi đáy mắt đang xáo động. Tỉ ấy chẳng nhớ gì cả! Rồi nở một nụ cười, khiến nàng bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi gì thêm.

“Ta đến suối tắm đây. Lát nữa sẽ kiểm tra ngươi.”

Nàng uống một hơi hết chén canh rồi khoát áo ngoài, bước ra khỏi am về phía suối trị thương. Nàng vừa rời khỏi không lâu, Ảnh Nữ liền xuất hiện.

Nàng ta nhào đến ôm Hoa Nguyệt như đôi tình nhân trẻ. Hoa Hoa đáng thương, bị ôm đến mức mặt mày tái mét. Khóc không ra nước mắt.

“Đại công chúa, xin người giữ khoảng cách với ta.” – Hắn cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất, đẩy nàng ra.

“Ta đã nói, bản công chúa rất rất thích ngươi cơ mà. ” – Ảnh Nữ nũng nịu. Nàng phụng phịu, có đáng yêu đấy. Nhưng sao mà bằng Ảnh Ảnh được chứ. – Hoa Nguyệt thầm nghĩ, môi thầm cười. Bộ dáng của hắn trông như con mèo nhỏ. Hắn đâu biết nữ nhân trước mặt cũng đang động tâm chứ.


Ảnh Nữ, say mê nhìn hắn, ánh mắt không hề chớp lấy một cái. Nàng phát hiện, tên tiểu tử này cũng có điểm hút hồn người khác đó nha.

“Này nam tử, ngươi tên gọi là gì nhỉ?” – Ảnh Nữ bỗng chốc trở nên dịu dàng, ngây thơ đến kỳ lạ. Ánh mắt lả lướt lúc nãy, bây giờ trở nên tinh khiết đến ngạc nhiên.

“Hoa…Nguyệt…” – Hoa Nguyệt do dự đáp. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng ta. Phát hiện, dung nhan cũng không phải hạng bình thường. Mắt phượng, mày lá liễu thanh mảnh, không quá đậm cũng chẳng quá nhạt. Mũi nàng cao, môi nhỏ nhắn, ánh mắt có chiều sâu, rất đẹp. Tóm lại, ngũ quan nổi bậc, lại thanh tú, không bị thô. Thế nhưng, vẫn thua Ảnh Ảnh một bậc.

“Gọi ngươi là gì nhỉ? Tiểu Bông ha?” – Ảnh Nữ cười khúc khích.

“Tiểu Bông? Đại công chúa, ngài cứ gọi ta Hoa Nguyệt được rồi, đừng như vậy.” – Hoa Nguyệt hoảng hốt tránh né nàng.

“Tại sao vị cô cô kia, kém ngươi đến mấy vạn tuổi, ngươi vẫn gọi là tỉ tỉ, nàng vẫn gọi người là Tiểu Hoa Hoa, ngươi chẳng nói gì. Bản công chúa chỉ gọi ngươi là Tiểu Bông ngươi liền né ta như tránh né tà nhân.” – Ảnh Nữ phụng phịu mặt, hờn dỗi. – “Ta mặc kệ, vẫn cứ gọi ngươi là Bông Bông.”

Hàn Ảnh vừa mặc xong sam y bước vào, khoác hững hờ hồng y bên ngoài, tóc rũ nước xõa xuống một dòng suối.

“Hoa Nguyệt, chúng ta đến rừng trúc thôi.”

Hoa Nguyệt nghe nàng gọi, cách gọi khác hẳn ngày thường. Hắn đoán chừng nàng có lẽ đã nghe thấy những gì Ảnh Nữ nói nên chỉ im lặng đi theo nàng.

Ảnh Nữ thấy tỉ muội bọn họ rời đi cũng chạy theo sau. Nào ngờ, nàng chuẩn bị bước vào rừng trúc đã thấy Hàn Ảnh kéo Hoa Nguyệt vào, tay nhanh như chớp tạo kết giới ẩn hết mọi thứ bên trong, khiến nàng bị kết giới đẩy ngược lại té xuống.

“Này, Hồ ly, ngươi không cho ta vào thì ta đợi hắn. Hứ!” – Ảnh Nữ mím môi. Ngồi dựa vào cây trúc chỗ đó.

Trời sập tối, Hàn Ảnh mới cùng Hoa Nguyệt trở ra, Ảnh Nữ vẫn ở đó. Chỉ là nàng ngủ say mất rồi. Hàn Ảnh nhìn nàng rồi lạnh lùng bước đi. Điều nàng không ngờ, tiểu tử Hoa Hoa của nàng lại bế Ảnh Nữ cùng trở về, trong lòng tự dưng trào lên một cổ tức giận không thể nói nên lời, chỉ phẩy tay áo trở về phòng.


Hoa Nguyệt bế Ảnh Nữ về, hắn không hiểu tại sao tỉ tỉ lại tức giận. Ít nhiều gì nàng cũng là nữ nhi, hắn không nghĩ nàng lại chờ bọn họ từ trưa cho đến tận tối.

Hắn chỉ bế nàng về phòng mình rồi, chạy ra ngoài, leo lên nóc nhà. Hắn lấy một cái lá nhỏ, vừa thổi lại chẳng biết đang thổi gì. Chỉ là trong đầu hiện lên khúc nhạc đó.

Hàn Ảnh, nhìn qua cửa sổ, cố kiếm cách lý giải cho cỗ nóng giận lúc nãy lại chẳng kiếm ra. Nàng nghe thấy “Bỉ Ngạn khúc”, giật mình phi thân đến chỗ người thổi, liền thấy Hoa Nguyệt một thân lam y, phiêu lãng thổi kèn lá. Nàng nhìn hắn đến ngây người..

“Nguyệt…”

Tiếng kèn dừng lại, hai ánh mắt thẩn thờ nhìn nhau. Trong đáy mắt nàng, có một chút nhung nhớ chạy ngang qua. Nhưng trong đáy mắt Hoa Nguyệt, lại có chút bi thương. Hắn giống nam tử đó đến vậy sao?

Hàn Ảnh giật mình, nàng bình tâm, phi thân đến chỗ Hoa Nguyệt đang ngồi. Nàng đã sửa xiêm y lại gọn gàng. Không còn lấp lửng như ban nãy nữa. Tóc búi đơn giản, tùy tiện cài một cây trâm bạc nhưng nhìn nàng vẫn chẳng mất đi chút khí chất nào cả.

“Ngươi nghe khúc nhạc này ở đâu?”

Giọng nàng có chút ôn nhu, nhẹ nhàng. Ánh mắt lơ đễnh nhìn về hướng xa xăm nào đó.

“Con chỉ thấy nó hiện lên trong đầu, sau đó cứ thổi thôi. ” – Hoa Nguyệt ngước mặt nhìn trời cao rồi rũ mi xuống.

“Đây là Bỉ ngạn khúc, từng có một vị cố nhân tấu trên khúc cầm của ta…” – Hàn Ảnh nói, trong đáy mắt có chút hoài niệm.

“Là Dạ Hoa Nguyệt ca ca, đúng không…Ảnh Ảnh tỉ…” – Hoa Nguyệt lấp lửng. Trong phút chốc, trong ánh mắt Hàn Ảnh dấy lên một tia cả kinh, không tin được.

“Tại vì lần trước người ngủ mê, có gọi tên ca ca.” – Hoa Nguyệt tươi cười. Hắn cười như những gì hắn từng thấy chưa bao giờ xảy ra.

“Có phải, cái tên của con chính là để nhớ nam tử đó không, tỉ tỉ?” – Hoa Nguyệt vẫn giữ nguyên làn mi dày đang rũ xuống.

Hàn Ảnh chỉ vừa kiềm nén xúc động đáy mắt, bây giờ trở thành kích động. Nàng giáng một bạt tai đau điếng, hằn năm ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của nàng trên gương mặt mỹ miều như nữ tử kia.

Có cơn gió lạnh lùa ngang, cũng chẳng khiến sự bỏng rát trở nên dịu nhẹ trên gương mặt anh tuấn như nữ nhân. Trăng không, sao cũng chẳng thấy, nhưng lại có thể thấy rõ vệt đỏ in hằn một bàn tay. Hoa Nguyệt cảm thấy bản thân không nên nói ra lời đó. Hắn như vô tình gợi lại ký ức buồn bã của nàng.


“Con…xin lỗi…” – Nói rồi hắn nhảy xuống, bỏ đi, đi thật nhanh. Cuối cùng cũng chìm vào màn đêm yên tĩnh.

Ảnh Nữ, từ đầu chí cuối chứng kiến không thiếu sót một cảnh nào. Chẳng hiểu vì sao, trái tim nào trào lên một cỗ thương cảm cho tiểu nam tử đáng thương. Ánh mắt nàng nhìn Hàn Ảnh, chẳng biết đã thay đổi từ lúc nào. Nàng phi thân đi tìm Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt ngồi dưới gốc cây, nàng và hắn từng cùng nhau chơi đùa. Thật hài hước. Một tháng trước, chính là cười thật vui vẻ tại nơi này. Một tháng sau, chỉ có một mình hắn ngồi đó, ánh mắt buồn bã. Hoa Nguyệt bỗng dưng ôm đầu. Hắn cảm nhận có luồng khí tức như muốn xé nát đầu hắn.

“Nàng là của ta..”

“Ngươi là đại ma đầu có tư cách gì xứng với nàng…”

“Dù ngươi có đỡ kiếm cho ta, thì ngươi cũng nên hồn phi phách tán chết đi…”

“Awghhhhhhh”

Tiếng Hoa Nguyệt hét lên thất thanh giữa khung trời đêm yên tĩnh. Hắn khổ sở lăn nhào trên đất. Những mảng ký ức mờ mờ ảo ảo, bám theo hắn. Hắn chẳng nhìn rõ gì cả.

Hoa Nguyệt vươn tay, như muốn cầu cứu. Nhưng, hắn chỉ thấy một nam nhân, không rõ hình dáng, khuôn mặt, đang lạnh lùng quay đi.

“Hoa Nguyệt…” – Ảnh Nữ sợ hãi chạy đến.

Hoa Nguyệt bất tỉnh giữa nền đất đen. Gương mặt nhăn lại đầy thống khổ. Bình thường da hắn đã trắng, bây giờ lại càng thêm nhợt nhạt, tái mét.

Nàng ta sợ hãi, cõng Hoa Nguyệt trên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất trở về am.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.