Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái

Chương 8: Sâu rượu, làm chuyện bậy bạ


Đọc truyện Bỉ Ngạn – Một Đời Chân Ái – Chương 8: Sâu rượu, làm chuyện bậy bạ

Hồ Cơ trầm ngâm. Ánh mắt hắn xa xăm nhìn về hướng trước mặt. Hắn chẳng ngờ, nàng vẫn như bốn vạn năm trước, vẫn chẳng thay đổi chỉ có điều, ánh mặt nàng bốn vạn năm trước từng dành cho hắn, nhưng bốn vạn năm sau đã nhìn về nơi khác.

Hoa Nguyệt, chạy đến rừng trúc. Một mình hắn, một thân lam y phấp phới. Đôi mắt nhắm nghiền, làn mi dày rủ xuống. Dáng dấp hắn lại nho nhã như thư sinh. Mảnh khảnh. Nhìn không khéo lại nghĩ hắn là nữ tử.

Gió bỗng chốc nổi lên. Từng tiếng lá trên cành trúc, cảm nhận như bị đung đưa đếm muốn cuốn theo chiều gió lộng.

Một luồng hào quang chạy đến. Chỉ thấy thân lam tử nhẹ như gió tránh né mũi kiếm. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vừa tránh kiếm, vừa dùng thuật triệu Tàn Niệm đến.

Một Tàn Niệm, một Tiêu Tư, từng tiếng đinh đinh, đang đang va vào nhau. Hàn Ảnh, trở lại như mọi khi, khoát trên mình bộ hồng y rực rỡ. Nàng vốn định lại đi dạo, tránh ánh mắt của Hồ Cơ, nào ngờ lại thấy Tiểu Hoa Hoa đang luyện công, liền muốn thử hắn.

Nàng không ngờ, phản ứng của hắn so với thân hình mảnh khảnh khác xa hoàn toàn. Hắn phản ứng rất nhanh, lại còn chuẩn xác.

Hàn Ảnh mỉm cười, bất ngờ xoay người khiến kiếm trên tay Hoa Nguyệt trở thành đòn bẩy bị nàng hạ chiêu tuột khỏi tay hắn.

Vẫn chưa chịu thua, dù kiếm có rơi khỏi tay, Hoa Nguyệt vẫn lanh lẹ kết tay thành quyền, dùng lá trúc như phi đao khiến kiếm của Hàn Ảnh cũng trôi tuột khỏi tay nàng. Hoa Nguyệt lao đến cùng nàng đánh tay đôi.

Hắn ra đòn không mạnh không nhẹ, Hàn Ảnh lại chẳng nhanh chẳng chậm mà tránh. Hắn đỡ quyền của nàng, đứng thẳng người làm nàng bay ngược lên, tay vẫn giữ tay. Nàng ngưng tụ khí đạp lên kéo Hoa Nguyệt cùng bay lên. Nàng lại mỉm cười kéo hắn. Hoa Nguyệt bị nắm lên, bất ngờ mất đà, không tìm được điểm tựa. Khoảng khắc hắn rơi xuống, nàng phi đến ôm lấy hắn, cánh tay đan vào tay hắn khóa chiêu.

“Thả lỏng ra, dùng khinh công ta đã dạy ngươi đi.” – Giọng nàng êm dịu, rót vào tai hắn.

Cả hai sau một hồi đánh nhau, mồ hôi đều tuôn như suối mới ngừng. Hàn Ảnh, ném về phía Hoa Nguyệt một cuốn sách, nàng từng dùng để luyện võ.

“Lần trước ngươi cùng ta, cứu lấy Thượng Sơn đệ tử, tương trợ cho Thiên Quân nên ông ta cho ngươi cơ hội tu tiên. Nên nếu lần này ngươi trải qua được lôi kiếp, sẽ nhảy cấp tiên thành Trúc Cơ. Nên phải chăm chỉ luyện tập.”

Hàn Ảnh chậm rãi nói xong liền thấy Hoa Nguyệt đang mở to mắt nhìn nàng.

“Ngươi hãy tự nghiệm mà hiểu đi, những chiêu thức vừa rồi, cũng đều có trong sách. Nên ta sẽ không giải thích nữa đâu.”


Nàng phất tay áo, dùng thuật biến mất.

“Sao còn không thi hành nhiệm vụ? Ngươi quên bản thân đang làm gì à?”

Linh Nữ từ đâu xuất hiện. Ánh mắt nàng ta trở nên rất dữ tợn. Giọng nói trở nên khàn khàn, không còn trong trẻo như ban đầu. Điệu dáng giận dữ nhìn Ảnh Nữ.

“Ngươi…không thấy ta bị thương sao…a…” – Ảnh Nữ làm ra vẻ đáng thương. Chỉ thấy ánh mắt Linh Nữ trở nên bình tĩnh trở lại. Nàng ta lại yểu điệu lả lướt rồi.

“Ngọc Cơ của ta, bị thương là vô tình hay hữu ý đây?” – Khóe môi Linh Nữ nhếch lên. Nàng ta thâm sâu đến nỗi khiến Ảnh Nữ tạm thời cứng họng.

“Bản cung cho ngươi một tháng, xem như nhân nhượng ngươi, nếu sau một tháng, vẫn chưa đi làm nhiệm vụ, xem như giao dịch giữa ta và ngươi. Chấm hết!”

Ảnh Nữ, thoáng cả kinh nhìn nàng ta. Người đàn bà này. Sẽ còn nguy hiểm đến như thế nào nữa đây?

Linh Nữ biến mất, vết thương trên vai Ảnh Nữ lại như bị toét ra, máu túa xé rách miệng vết thương.

Đúng là có chút đau đớn. Nàng lại chỉ cắn răng cười, xem ra không chết không được rồi. Hahaha.

Hàn Ảnh đứng trước điện của Hồ Cơ. Nàng chỉ lãnh đạm đứng chắp tay sau lưng.

“Năm nào cũng có đợt tuyển nhân tài, đưa bọn họ đi sau bao nhiêu năm nhọc công dạy dỗ nhỉ? ” – Nàng không nhanh không chậm.

“Rồi bọn chúng cũng sẽ thành chánh quả. Rồi lại cứ từng bước đà tiến tới Thượng Thần cũng nên.”

Hồ Cơ ôn nhu, giọng trầm ấm nói với nàng.


“Ngươi không rèn các đệ tử để bảo vệ thần khí à? Trong Tam giới này, chỉ có bốn món thần khí, đã tản ra bốn nơi. Không Tang giữ Đỉnh Hồng Ngọc, nay đã bị cướp đi. Ngươi giữ Linh Chuông, Thần Diêu Kiếm thì đang ở Yêu tộc, Vạc Hắc Hỏa lại không rõ tung tích ở nhân gian. Ngươi không nghĩ bọn họ có được Đỉnh rồi sẽ đến cướp Chuông sao?”

Hàn Ảnh cười như có như không. Tận sâu đáy mắt như định trước ngày chết của mình.

“Nàng chẳng phải khinh thường uy lực của bản phái đấy chứ? Dù cho bọn chúng có lấy được đi chăng nữa, mở kết giới vẫn là chuyện không hề dễ dàng. Năm đó, tứ đại chiến thần tại sao lại muốn giúp nàng và thần thú bất thương bất diệt? Không phải là để đối chọi với Hồng Liên sao?”

Hồ Cơ nhìn nàng. Hắn sẽ chẳng bao giờ để nàng bị thương hại. Một sợi lông tóc cũng không được.

“Ta về Am đây, cảm ơn ngươi đã giúp ta.”

Hàn Ảnh không muốn nhắc thêm, liền muốn lảng tránh.

“Đồng Bỉ Ngạn, nàng vẫn còn nhớ sao?”

Hồ Cơ, đáy mắt có chút thất vọng nhìn nàng.

“Ta từng dùng Bỉ Ngạn để chữa vết thương lòng cho rất nhiều người. Nhưng chính bản thân ta đang cần được chữa lại không thể chữa. ” – Hàn Ảnh nói rồi phi thân đi mất, để lại Hồ Cơ với chút cay đắng nhìn nàng rời đi.

Hàn Ảnh thoáng chốc đã trở về cánh đồng bỉ ngạn rực rỡ giữa nắng, đã lâu nàng không chăm sóc. Nàng nhìn những cánh bỉ ngạn mà lòng như có ngàn cây kim đâm vào, khó thở vô cùng.

Hắn trồng cho nàng đồng hoa này. Hắn rời đi, để lại đồng hoa này cho nàng.

Nàng ngồi giữa đồng hoa, trước mặt là Cổ Cầm, năm đó hắn dùng máu tạo nên, tặng nàng. Nàng nhắm mắt đón nhận từng làn gió nhẹ giữa trời nắng ấm áp. Từng ngón tay bắt đầu lướt trên đàn. Một lần dây đàn rung, là một lần cánh hoa ngả nghiêng hòa vào tiếng đàn.

Nàng tấu khúc Bỉ Ngạn ái, hắn từng đàn cho nàng nghe dưới đêm trăng tròn. Lần cuối cùng, trước khi hắn bước ra chiến trường. Hắn đã thảo bài này cho nàng.


Giai điệu thê lương, sầu não. Số phận của con người là do ông trời sắp đặt. Số phận của thần tiên thì sao?

Hai hàng nước mắt nàng chảy thành dòng, nhớ đến hắn. Miệng lẩm nhẩm, hát theo khúc nhạc.

“Bỉ ngạn hoa hoa nở không thấy lá

Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao

Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà

Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên,

Kiếp nhân sinh, chàng và ta như hoa và lá

Nhận ra đào hoa kiếp lại vĩnh viễn không thể gặp…”

Hai câu cuối, là chính nàng thêm vào. Sự thê lương, đau khổ trong từng câu hát. Lòng nàng bây giờ như dòng nước lặng, đã từng chảy mạnh mẽ, mà lạc hướng.

“Tên Hoa Nguyệt, Dạ Hoa Nguyệt đáng chết. Ta đã biết lỗi rồi, ngươi còn định dày vò ta thêm bao nhiêu năm nữa đây? Mười hay một trăm hay lại vạn năm nữa? Ngươi mà không quay lại, đứng trước ta, ta sẽ chạy đến trước mặt nam nhân khác đòi làm thê của hắn đó. Tên yêu nghiệt!”

Nàng khóc, từng giọt nước mắt bị cuốn theo cành bỉ ngạn đung đưa. Ánh nắng trở nên lạnh lẽo, chẳng thể hiểu tại vì sao. Cũng chẳng thể hiểu tại sao nàng lại khao khát cái ôm của hắn, cái sự ôn nhu của hắn.

Màn đêm buông xuống, Hoa Nguyệt quay về am, chỉ thấy một bức thư của Ảnh Ảnh. Nàng bảo hắn không được ỷ vào nàng mà không lo luyện tập. Nàng trở về cánh đồng bỉ ngạn, chăm sóc nó, một tháng sau sẽ quay về kiểm tra hắn.

Hoa Nguyệt ảo não, tỉ tỉ rời đi, chỉ để cho hắn một bức phong thư mỏng manh như vậy. Hắn chỉ vội vàng tìm kiếm lý do nào đó, an ủi chính mình.

Hắn chăm chỉ luyện tập. Ngồi tìm kiếm, lục lọi. Hắn rất lanh lợi, chỉ mấy ngày đã hiểu hết sách viết gì. Mấy ngày tiếp theo đã thành thục dụng chiêu. Chỉ có điều. Hắn nhớ nàng đến mức muốn chạy đến đồng hoa. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là muốn thôi.

Hàn Ảnh hết đàn lại uống rượu. Nàng nhìn đồng hoa, rồi cầm bình rượu rời đi. Chưa bao giờ nàng uống nhiều đến như vậy.


Hoa Nguyệt chuẩn bị đi ngủ liền nghe có tiếng động, hắn vội chạy ra xem. Liền thấy Ảnh Nữ đứng trước mặt hắn.

“Nữ tử như cô, sao lại xuất hiện ở đây.” – Hoa Nguyệt thoáng giật mình, lùi lại.

“Ngươi thật nhẫn tâm, để ta đi tìm, tìm đến muốn hộc máu.” – Ảnh Nữ trở nên nhõng nhẹo khiến Hoa Nguyệt sợ hãi, cuống cuồng lùi lại.

Bỗng một thân tố y từ đâu bay đến. Mùi rượu nồng nặc đứng chắn trước mặt Ảnh Nữ.

“Lại là ngươi à mặt dày nữ tử.” – Hàn Ảnh khiến Hoa Nguyệt, Ảnh Nữ trợn tròn mắt nhìn nàng.

Hắn nhìn kỹ, phát hiện đôi má nàng hồng hồng, cả người chỉ toát ra một mùi rượu. Rượu nồng đến khó thở. Hắn tự hỏi nàng đã uống bao nhiêu rượu, để trở thành con sâu rượu thế này.

“Này đại cô, ngươi ăn nói cho đàng hoàng khi bổn công chúa ta còn lịch sự nhé. Ai là mặt dày nữ tử a?” – Ảnh Nữ phồng mang trợn má đáp trả nàng.

“Ngươi á? Nửa đêm đến tìm Hoa Hoa của ta làm gì. Ngươi không biết ta và hắn là tâm linh tương thông á? Ngươi còn đến quấy rầy, ngươi mặt dày quá rồi.” – Hàn Ảnh nửa tỉnh nửa mộng, tướng đứng liêu xiêu, chỉ chỉ Ảnh Nữ.

“Ngươi, ngươi làm sao mà được chứ. Ngươi đáng tuổi tổ tiên của Hoa Nguyệt nha.”

Ảnh Nữ phung ra hai chữ tổ tiên khiến nàng tức giận. Chu môi lên, nũng nịu nhìn Hoa Nguyệt.

“Ngươi thích ta mà.” – điệu bộ nắm lấy tay hắn lắc lắc, khiến Hoa Nguyệt thoáng chốc mặt ngại tai ngượng, đỏ chín mặt, vẫn ngoan cố lắc đầu khiến nàng bực tức.

“Hắn không thích ngươi thấy không.”

Ảnh Nữ vừa nói xong đã phải trợn mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng ta kiểng chân, hai tay vòng qua cổ Hoa Nguyệt, môi chạm môi với hắn. Chỉ thấy mặt nàng mãn nguyện. Lúc buông hắn ra, còn cười tươi như tiểu tiên tử khá ái.

“Ngươi nhé, bốn vạn năm trước đã hứa với ta rồi, không được bỏ rơi ta nữa đâu, Hoa Hoa.”

Nói rồi nàng ngả vào lòng của Hoa Nguyệt ngủ thiếp đi. Để lại hắn, tim chỉ vừa đập như tê dại, điên cuồng, rồi lại như muốn chững lại, vỡ vụn. Đáy mắt thoáng hiện một tia hụt hẫng, thất vọng.

Nàng còn khiến Ảnh Nữ có một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.