Đọc truyện Bỉ Ngạn – Một Đời Chân Ái – Chương 10: Ta và chàng
Hàn Ảnh bình tâm trở lại. Nàng đã quá kích động rồi. Nàng định đi tìm Hoa Nguyệt nói tiếng xin lỗi, liền thấy Ảnh Nữ cõng hắn trở về.
“Để…” – Nàng chưa kịp nói gì đã bị Ảnh Nữ liếc một cái sắc xéo, rồi đi vào trong. Những lời còn lại, đều trôi hết vào bụng. Nàng thu hồi cánh tay đang lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ đứng nhìn Ảnh Nữ đả thông kinh mạch cho hắn.
Nàng quay đi, ánh mắt trở nên lãnh đạm, buồn sâu sắc.
…
Ảnh Nữ, trở ra ngoài, vừa nãy, nàng bắt mạch cho hắn. Điều nàng kinh hãi, chính là mạch tượng của hắn có dấu hiệu trúng Tàn Chi Phá. Loại dược độc vô giải. Có chấp niệm sẽ là xúc tác giết hắn. Chỉ là đoạn niệm ngắn ngủi may ra chỉ nhập ma, nhưng lỡ, đã ăn sâu vào tâm can, chỉ có thể nhập ma rồi đau đớn mà chết.
Loại độc này dù mạnh thì vẫn kéo dài mà hành hạ người khác. Nó chỉ như những cơn đau tim thông thường tái phát. Nếu đã là chấp niệm ăn sâu vào tâm can, chỉ có thể sống thêm mười năm nữa.
Nàng không hiểu vì sao hắn lại trúng loại độc này, nhưng nàng biết cách duy nhất giải nó.
Hồng Liên Khai.
Ảnh Nữ lắc đầu, nàng rời đi. Khuất sau rặng trúc.
…
Trong đêm tối, Hàn Ảnh, quay trở lại. Nàng biết Ảnh Nữ rời đi rồi. Nhẹ nhàng đi đến bên giường hắn. Trong lòng, chợt trào lên một cỗ hối hận. Nàng ngồi xuống, từng ngón tay phả theo hơi mát lạnh xoa dịu cái tát lúc nãy làm cho nét mặt Hoa Nguyệt giãn ra thoải mái.
Hắn nhoẻn cái miệng chúm chím đỏ choét của hắn cười một cái như rất thoải mái. Hàn Ảnh nhìn hắn, môi bất giác nở nụ cười.
Cũng hai năm lẻ mấy tháng hắn ở cùng nàng. Tên thiếu niên, mặt vàng vọt, sưng bầm lên, khóe môi rướm máu, thân thể ốm yếu bầm dập toàn vết thương, còn mạnh miệng cãi với nàng, bây giờ đã thành trai tráng mười tám, làn da trắng muốt như đóa sen trong hồ, ánh nhìn ngây thơ hồn nhiên bây giờ đã mang đầy khí chất tận trong đáy mắt. Hắn từng rất ngô nghê, đơn giản, nhưng bây giờ, lại biết cách che giấu cảm xúc rồi. Haha.
Nàng nhớ lần đầu, bắt hắn gánh nước không để rơi giọt nào, hắn gánh liên tục mấy ngày liền, kết quả lúc luyện xong đã lăn đùng ra ngủ một mạch hai ngày trời.
Nàng dạy hắn luyện kiếm rồi cưỡi mây. Hắn, lúc đầu chưa biết cưỡi, vẫn liều mình, nàng dọa không cẩn thận sẽ té gãy cổ, nhưng vẫn cứ leo lên.
Nàng, nhớ ngày cùng hắn xuống núi, hắn vì nghĩ nàng bị hãm hại mà nhảy xuống bồn cứu nàng. Sợ nàng thiếu khí, mà hôn nàng. Nhưng mà, nàng giả ngu thôi.
Chẳng hiểu sao, căn phòng như được hắn thắp sáng lên. Hàn Ảnh chẳng biết mình đang muốn gì. Lúc mở mắt, đã thấy Hoa Nguyệt mở mắt nhìn nàng. Còn môi nàng lại chạm lên môi hắn. Là cái tình thế gì đây?
Hàn Ảnh giật mình, vội đứng lên. Nàng định bước đi. Liền thấy, Hoa Nguyệt nắm lấy tay nàng.
“Ảnh…”
Cả người nàng chợt khựng lại. Giọng điệu này. Cách gọi này. Hàn Ảnh quay đầu, mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt.
“Ngươi cách ta đến hơn mười mấy vạn tuổi, gọi ta tỉ tỉ, được rồi, nay còn dám lớn mật gọi cả tên của ta?”
Nàng định vùng tay ra, liền cảm thấy người kia kéo nàng ngã vào lòng hắn.
“To gan…” – Chưa dứt câu đã thấy bản thân bị nghẹn lại, những lời định nói đều đã bị nam nhân trước mắt nuốt hết rồi. Ánh mắt Hàn Ảnh xúc động kịch liệt. Lẽ nào, lẽ nào…
“Nàng quên ta rồi sao?” – Hoa Nguyệt buông nàng ra, giọng nói, ánh mắt trở nên sâu thẳm, đầy nhu tình.
“Dạ Hoa Nguyệt…”
Mắt nàng sóng sánh lên một thứ chất lỏng như pha lê, tuôn trào khi thấy người kia gật đầu.
“Là ta…Năm đó, ta đáng ra đã bị hồn phi phách tán, nhưng nguyên lai, do trong người ta lúc đó có mang Hồng Liên Khai, nên hồn phách và thể xác hóa nhập vào một thai phụ không phu, trở thành người phàm. Nhưng nguyên lai hóa nhập nên ta bị phong bế ký ức. Nhờ có cánh bỉ ngạn trên trán nàng năm đó, ta dùng máu để tạo thuật cấm, nếu lỡ sau này ta quên vẫn còn có nó. Chỉ cần có máu của ta, bỉ ngạn sẽ tự động cho ta thấy ký ức của mình. Giúp ta nhớ lại như cấm thuật sách có ghi mà ta từng đọc.”
Hắn nhẹ nhàng, ấm áp, giải thích hết những khuất mắt trong nàng. Thực sự, bỉ ngạn chỉ mở ra cánh cổng cho hắn nhìn lại quá khứ, chứ chẳng giúp hắn nhớ ra. Thứ giúp hắn nhớ, chính là Tàn Chi Phá. Cơn đau kịch liệt ban nãy đã cải phong ấn cho hắn.
“Nàng…tha thứ cho ta rồi…đúng không?”
Hắn rụt rè, cúi hàng mi dày, cong vút nhìn nàng. Chỉ thấy nàng gật mạnh liên hồi, từng giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hắn ôm lấy nàng, mạnh mẽ, gắt gao ôm nàng. Sau từng ấy năm, cuối cùng nàng cũng chịu tha thứ cho hắn.
…
Một màn uyên ương trùng phùng ban nãy, Ảnh Nữ đều đã chứng kiến hết. À ngoài ra, còn có cả Hồ Cơ.
“Bất ngờ thật.” – Hồ Cơ đứng sau lưng Ảnh Nữ vẫn còn chưa tin được vào mắt mình. Cũng chẳng tin được vào tai mình.
“Hắn, ban đầu ta cứ nghĩ chỉ có giống hình dáng, nào ngờ, đến cả nguyên thân, cũng là một. ” – Hồ Cơ cười to, đầy thống khổ.
“Lẽ nào, chàng chính là đại ma đầu ma tộc?” – Ảnh Nữ mở to mắt, kinh ngạc.
“Là hắn.”
“Vậy ngươi, ngươi không phải Hồ Cơ, ngươi là ai?” – Ảnh Nữ cũng nổi lên nghi hoặc, nếu hắn là Hồ Cơ chắc chắn sẽ không biết hình dáng, nguyên thân của Hoa Nguyệt. Hắn chỉ mới bốn vạn tuổi. Cho nên chắc chắn không phải.
Ảnh Nữ dùng đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn. Lại thấy, hắn nghiêng đầu cười phá lên đầy ngặt nghẽo.
“Ngươi không ngờ lại thông minh như vậy.” – Hồ Cơ ngừng lại. – ” Bản vương chính là thái tử thiên tộc, Uy Diệp.”
Ảnh Nữ mém chút đã đi cằm xuống đất. Không ngờ, Hồ Cơ lại chính là Uy Diệp.
“Nếu bọn họ chính là chân ái, thì ta sẽ không chen chân nữa. Haha.” – Giọng cười đầy nỗi chua xót của Uy Diệp, thật thê lương.
Bóng dáng cô độc của hắn quay đi. Hắn đến trước đến tận bốn vạn năm, nhưng cuối cùng lại thành kẻ đến sau đáng thương cố chen chân vào đoạn chân tình của bọn họ.
Rõ ràng, bốn vạn năm trước là hắn đến trước, là hắn cùng nàng chút xíu nữa đã kết tóc thành phu thê, một kiếp đào hoa trải dài trên thiên cung. Nào ngờ, biến cố, khiến bốn vạn năm sau, hắn là kẻ thê lương trân mắt nhìn nàng hỉ nộ ái ố cùng nam nhân khác.
Giọt nước mắt cay đắng, nuốt ngược vào tim, lại như ngàn con dao đâm xuyên tim hắn. Đau đến muốn ngộp thở.
…
Hàn Ảnh, nhìn hắn, ánh mắt trở nên nhu tình như nước. Tình cảm nàng đè nén bấy lâu nay, những gì nàng chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng hồi đáp. Chỉ là không ngờ, người đó đã ở cạnh nàng tận hai năm trời. Đáng ra, ngày đồng bỉ ngạn phát sáng, nàng đã phải biết điều đó.
“Nguyệt, chúng ta thành thân đi!” – Nàng nhìn hắn, chẳng chút do dự nói.
Trong phút chốc, Hoa Nguyệt, đáy mắt có chút không thể tin những gì nàng nói.
“Nếu nàng là vì thấy có lỗi với ta…”
Lời chưa kịp nói đã bị Hàn Ảnh lấy tay chắn trước miệng.
“Ta nguyện ý muốn làm thê của chàng.”
Nói rồi nàng đưa tay, biến cả căn phòng trở thành phòng hỷ. Hắn mặc tân lang y, nàng mặc tân nương phục.
Hoa Nguyệt, bị nàng cuốn đi lý trí, hắn quên mất bản thân trúng Tàn Chi Phá.
Nàng nắm tay hắn, đội khăn hỉ, chạy ra trước sân.
Bọn họ cuối đầu lạy hỉ. Trước sự chứng giám của trời mây, tịch mịch không tinh nguyệt.
Nàng dắt tay hắn đến đồng bồ công anh, dưới gốc cây to lớn, từng đợt đom đóm phát sáng, rực rỡ nơi họ đứng.
…
Mọi người comment, hoặc follow tớ để không bỏ lỡ chương nhé!