Đọc truyện Bí Mật Tình Yêu – Chương 13
Boong boong… boong boong… boong boong…
Sau ba tiếng chuông cổng thì Lạc Đình thấy Giao đi ra.
– Chị Giao!
– Ủa, cô Đình! Hơn tuần rồi không thấy cô ghé qua thăm ông? Ông nhắc cô luôn đấy!
– Em biết mà, nên hôm nay em ghé nè.
Giao mở cổng, Lạc Đình ra dấu cho cô bạn ở phía sau:
– Đẩy xe vô đi Hải Yến.
Rồi đợi Hải Yến dựng xe xong, Lạc Đình liền giới thiệu:
– Chị Giao! Nhỏ ấy tên Hải Yến, bạn em.
– Chào cô!
Lạc Đình chỉ Chị Giao:
– Chị ấy tên Giao, người chăm sóc ông.
– Chào chị!
Hai bên chào nhau. Lạc Đình nhìn vào trong:
– Ông đâu chị Giao?
– Ông đang ở ngoài vưởn.
– Vậy để em ra với ông.
– Ừ. Tôi sẽ mang nước cho hai cô.
– Cám ơn chị Giao.
Hải Yến bước song song với bạn, cô tranh thủ lướt mắt một vòng:
– Một căn nhà trong mơ phải không?
Lạc Đình mỉm cười:
– Tí nữa ra vườn, mày còn phải choáng ngợp với cảnh đẹp thiên nhiên được thu nhỏ trong tầm mắt nữa.
– Mày làm tao nôn nao quá.
Hai cô gái len lỏi qua hàng cau kiểng với những tàn khá lớn mới đến được khung cảnh thiên nhiên mà Lạc Đình nói.
– Ôi…
Hải Yến kêu lên:
– Sao có một nơi tuyệt vời như thế này nhỉ?
Để mặc bạn ngẩn ngơ một mình, Lạc Đình chạy đến bên ghế đá:
– Ông ơi!
Ông Bách Thắng bỏ tờ báo đang xem xuơng.
– Cháu đến rồi đấy à?
– Vâng. Ông khỏe không?
– Ông bình thường. Còn cháu thế nào?
– Dạ, cháu vẫn tốt.
– Tốt thật không?
– Còn giấu ông nữa à?
Ông Bách Thắng xoay người lại:
– Chuyện cháu bị tai nạn nằm viện, sao cháu không cho ông biết?
– Cháu…
– Cả cháu và Bách Nguyên đều đáng bị đòn.
Lạc Đình mở to mắt:
– Ông nói gì ạ?
– Thằng khỉ kia thì kín miệng, còn cháu thì ương bướng. Nếu hôm qua ông không vô tình nghe bác sĩ Hoàng Nam nói, chắc ông không bao giờ biết được.
Lạc Đình cúi đầu:
– Cháu xin lỗi ông. Tại cháu không muốn ông lo lắng nên…
– Cháu biết ông xem cháu như người trong gia đình mà, đúng không?
– Dạ.
– Vậy thì từ nay, đừng bày đặt trò giấu giếm nữa nghe không. Ông không thích đâu.
Lạc Đình ngồi xuống ôm cánh tay ông Bách Thắng:
– Ông ơi, cháu hứa với ông. Ông đừng giận cháu nha.
Ông Bách Thắng quan tâm:
– Vết thương cháu sao rồi?
– Dạ ổn rồi ông ạ.
– Sao không ổn được khi có chàng kề bên chăm sóc.
Ông Bách Thắng ngẩng lên, Hải Yến nhanh miệng:
– Cháu chào ông! Cháu tên Hải Yến, là bạn của Lạc Đình, là nhân viên của sếp Nguyên.
– À!
– Xin lỗi vì đã ra mắt ông chậm trễ. Cháu đến một lượt với Lạc Đình, Nhưng vì khu vườn của ông đã quyến rũ cháu…
– Thì ông có nói gì đâu. Thế nãy giờ cháu đã chiêm ngưỡng thỏa thích chưa?
– Dạ chưa ạ.
– Vậy thì ngồi xuống đây. Chỗ này cháu có thể quan sát hết chung quanh khu vườn.
Hải Yến làm theo lời ông Bách Thắng, cô xuýt xoa:
– Ông ơi, ông thật là tuyệt. Đúng là ngồi đây ta có thể ngắm được hết mọi cảnh vật.. Ông Bách Thắng hỏi:
– Cháu thích chỗ nào trong khu vườn này?
– Tất cả. Nhất là mấy chú nai, mấy chú thỏ… Ôi, dễ thương làm sao.
Hải Yến nghiêng đầu:
– Chắc khu vườn này có “lịch sử”” lâu đời rồi hả ông?
– Khoảng mười năm trở lại đây thôi.
– Sao cơ? – Hải Yến ngạc nhiên.
– Lúc đó Bách Nguyên là một người đàn ông tràn đầy sức sống và yêu đời.
– Nói vậy…
– Người tạo ra nó chính là Bách Nguyên, sếp của cháu đấy.
– Thật không ngờ.
– Cũng như cháu, Lạc Đình và cả những người đến đây không ai tin.
– Vâng. Cháu nghĩ người thiết kế chỗ này phải là một kỹ sư một nhà kiến trúc. Nhưng hóa ra là người tốt nghiệp ngành Quản trị Kinh doanh. Anh Hai cháu biết chuyện này không nhỉ?
– Anh Hai cháu? – Ông Bách Thắng nhíu mày.
– Dạ, là Quốc Trung, bạn thân của anh Nguyên.
– Ạ, ông nhớ rồi. Quốc Trung biết chứ. Thằng ấy cũng ghé thăm ông thường xuyên mà.
– Cháu thần tượng anh Nguyên đó ông ơi. Anh ấy thông minh, nhạy bén, là một nhà kinh doanh giỏi và còn là một người đàn ông tuyệt vời nữa.
– Thật sao?
Lạc Đình chen vào:
– Ủa! Tao nhớ lúc trước mày đâu có nói vậy. Mày bảo anh Nguyên là một gã lạnh lùng, khó chịu và đáng ghét mà.
– Bộ mày không có sao? Bây giờ yêu rồi thì tất cả đều khác đi, đúng không? Tao cũng vậy thôi, tại lúc đó tao chưa hiểu anh Nguyên nên mới không thích bản tính của anh ấy. Giờ hiểu rồi chẳng lẽ cứ ghét anh ấy sao?
Thêm nữa, anh Nguyên là người yêu của bạns thân tao mà.
Bị Hải Yến đảo ngược lại, Lạc Đình hơi quê. Cô trừng mắt:
– Mày đừng nói lung tung đó!
– Lung tung gì. Sự thật thế chứ bộ. Anh Nguyên thừa nhận yêu mày, còn mày cũng đã chấp nhận anh ấy rồi còn gì.
Ông Bách Thắng ngơ ngác nhìn hai cô gái:
– Hai đứa nói gì thế?
Hải Yến lách chách:
– Ông chuẩn bị có cháu dâu. Một cô cháu dâu rất ư dễ thương.
Lạc Đình rít nhỏ:
Hải Yến…
Nhưng Hải Yến phớt lờ đi.
– Ông biết là ai không?
– Ai?
Dù đã biết bởi sự thay đổi của Bách Nguyên, nhưng ông Bách Thắng vẫn hỏi.
– Cô gái ngồi bên cạnh ông ấy?
– Cháu hả?
Hải Yến hết hồn:
– Ơ, không. Lạc Đình mới là người anh Nguyên chọn đấy ông ạ.
– Hà hà… ông trêu cháu thôi. Chứ ông đoán ra được mà.
– Bao nhiêu năm qua, ông có nói như thế nào, Bách Nguyên cũng không dọn về đây. Vậy mà tuần trước nó bảo, cháu sẽ về ở với ông luôn. Ông nghi ngờ rồi, nhưng không dám khẳng định. Hôm nay cháu bật mí, ông thấy thật hạnh phúc. Cuối cùng Bách Nguyên cũng dứt ra được nỗi ray rứt, ám ảnh của quá khứ để trở lại cuộc sống của chính nó.
Ông Bách Thắng nắm lấy bàn tay của Lạc Đình:
– Ông cám ơn cháu, Lạc Đình ạ.
– Sao ông cám ơn cháu? Cháu có làm gì được đâu?
– Không. Bách Nguyên thay đổi là nhờ sự xuất hiện của cháu đấy.
Lạc Đình bẽn lẽn:
– Cháu không có sức ảnh hưởng lớn vậy đâu ông ơi. Anh Nguyên thay đổi là do anh ấy đã suy nghĩ thấu đáo thôi.
– Sao cũng được. Bách Nguyên không còn trầm tư đau khổ là ông mừng rồi. Giờ ông không mong gì hơn ngoài đám cưới của hai cháu.
Hải Yến hưởng ứng:
– Phải đó! Đợi anh Nguyên đi Nha Trang về, hỏi ý kiến anh ấy rồi cùng ra gặp ba Lạc Đình ông hả?
– Ừ. Ông cũng đợi ngày này hơn hai mươi năm rồi. Câu nói của ông Bách Thắng làm Lạc Đình chú ý:
– Đợi ngày này là sao hả ông?
– Chuyện dài lắm. Lúc gặp ba cháu, ông sẽ nói cho cháu và Bách Nguyên nghe.
– Ông làm cháu phải suy nghĩ.
– Không có gì phải suy nghĩ cả. Cháu xem như chưa nghe câu nói nào của ông là được rồi. OK.
Lạc Đình gật đầu, vừa lúc chị Giao mang nước ra:
– Xin lỗi, tôi hy vọng vẫn còn kịp để hai cô uống nước.
Hải Yến đỡ lấy cái khay trên tay chị Giao:
– Choa! Thức uống gì mà hấp dẫn thế?
– Nước táo là của ông, nước dâu là của cô, còn tắc ép là của cô Đình. Cô dùng thử xem có được không?
Hải Yến không khách sáo, cô bưng ly nước dâu đưa lên miệng:
– Ngon thật đó! Chị Giao, chị khéo tay ghê.
– Cám ơn cô.
– Chế biến nó có khó không chị?
– Không khó đâu. Nếu cô muốn tôi sẽ chỉ cô.
– Được đó.
Hải Yến hăng hái:
– Vào bếp ngay bây giờ đi.
– Này!
Lạc Đình hất mặt:
– Đừng làm phiền quá, biết chị Giao có rảnh không…
Giao xua tay:
– Không sao đâu cô Đình. Các loại thức uống này pha chế cũng nhanh lắm.
– Ấy.
Hải Yến chợt ngăn chị Giao.
– Chị nên gọi Lạc Đình bằng mợ thì đúng hơn.
Giao tròn mắt:
– Cô nói…
– Ừ. Lạc Đình sắp trở thành mợ Nguyên.
– Thật không cô?
– Họ yêu nhau cả thế giới này đều biết mà.
– Ôi!
Giao cười thật tươi:
– Cậu Nguyên này cũng giỏi thật. Mới đầu nhìn cậu ấy và mợ Đình tranh luận, tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ hợp nhau như lời ông nói. Vậy mà bây giờ… điều không nghĩ rằng trở thành sự thật rồi. Tuyệt vời quá!
– Trông chị vui lắm! Hình như chị rất thích Lạc Đình?
– Vâng. Mợ Đình chẳng những xinh đẹp mà còn dễ thương. Lần đầu mợ đến đây thăm ông là tôi thấy thích ngay rồi.
Hải Yến nhìn bạn:
– Nghe chưa? Mày không những có thần tượng mà có fan nữa đó.
Lạc Đình liếc ngang:
– Mày đúng là…
“”Tình yêu mới đến mới đến, là cơn gió cuốn gió cuốn. Hình như là nhẹ tênh quá, gió cuốn đi hoài. Tình yêu mới đến mới đến mới đến…”.
Tiếng nhạc chuông điện thoại cắt ngang câu nói của Lạc Đình. Cô hấp tấp mở máy khiến Hải Yến phải trêu:
– Chàng gọi về đây, mau nghe đi.
– Sao mày biết chàng gọi?
– Nhắm mắt cũng đoán ra mà. Hai ngày nay chàng ở Nha Trang, chắc chàng nhớ lắm rồi.
– Hứ! Giỏi đoán mò.
Lạc Đình áp máy vào tai khi biết số gọi đến từ công ty. Giọng thư ký Lê Thu vang vang:
– Lạc Đình hả? Em đang ở đâu vậy? Sắp về đến công ty chưa?
– Ủa! Em xin nghỉ buổi chiều nay mà. Bộ không ai nói với chị sao?
– Không. Nếu biết thì chị đâu gọi em.
– Có chuyện gì vậy chl?
Lạc Đình hỏi.
– Lan Ngọc muốn điều hai chiếc tàu lớn vận chuyển hàng sang Thái Lan.
Ở công ty, không ai có thể quyết định cả.
– Chị gọi tổng giám đốc chưa?
– Máy không người nghe. Hay em đến công ty đi Lạc Đình.
Lê Thu đề nghị:
– Có em, bà Lan Ngọc không dám làm càn.
– Trời! Chị tưởng em là phó tổng chắc.
– Nhưng ít ra, Lan Ngọc cũng nể em. Em đến nhé?
Một giây suy nghĩ, Lạc Đình đồng ý.
– Thôi được, mười lăm phút nữa, em có mặt.
Lê Thu thở phào:
– Mọi người đợi em.
Lạc Đình tắt máy rồi lại bấm bấm…
Khi nghe tiếng Bách Nguyên, cô liền đứng dậy bước ra xa chỗ ông Bách Thắng và Hải Yến:
– Anh đang làm gì vậy? Công ty gọi sao không nghe máy?
– À! Anh có cuộc trao đổi với mấy anh bên đội tuần tra đường biển. Sao, công ty có chuyện à?
– Anh còn phải hỏi. Bà Lan Ngọc hợp tác vận chuyển hàng đi Thái Lan cho bạn bà ấy kìa. Tính sao đây?
– Người bạn đó là ai?
– Em không có ở công ty nên không biết. Nhưng em nghĩ có lẽ là gã đàn ông đó.
– Bây giờ em đến công ty ngay được không? – Bách Nguyên gấp rút.
– Vâng!
– Anh sẽ gọi về công ty bảo với họ, em thay anh giải quyết mọi việc.
Nhưng em phải để ý… Nếu người muốn chúng ta vận chuyển hàng là gã đàn ông đó thì em thông báo ngay với anh. Anh sẽ chỉ cách em ứng phó.
– Cẩn thận, đừng để lộ sơ hở gì nhé. Anh đang ở xa, không bảo vệ em được đâu.
– Em biết rồi.
– Thôi, bắt đầu đi.
– Anh Nguyên! – Lạc Đình chợt gọi.
– Còn gì sao em yêu?
– Em thấy chú nai con đã có bạn.
– Ồ, em ở chỗ ông à?
– Vâng.
– Ra mắt ông sớm thế? Không đợi được anh về sao?
Lạc Đình nạt:
– Giỏi nói nhảm. Em ghé thăm anh chứ bộ, trước đây cũng thế mà.
– Hì hì…
– Không nói nhiều với anh, em đến công ty đây.
Lạc Đình tắt điện thoại trước. Cô trở về chỗ ghế đá nơi ông Bách Thắng đang ngồi cùng Hải Yến và chị Giao đang trò chuyện vui vẻ.
– Ông ơi! Cháu phải đến công ty đây. Vì có một số việc đang cần cháu giải quyết.
– Ừ, cháu đi đi.
Ông Bách Thắng không giữ Lạc Đình như mọi khi, bởi ông biết lúc nào công việc cũng quan trọng hơn. Thêm nữa, bây giờ Lạc Đình và Bách Nguyên là một đôi. Sự lo lắng của hai bên gia đình không còn thời gian để vun đắp.
Còn Hải yến thì khác, cô nhìn Lạc Đình với ánh mắt là lạ khi nghe Lạc Đình nói trở về công ty.
– Chẳng phải mày đã xin nghỉ buổi chiều nay sao?
– Đúng. Nhưng hiện tại công ty không có anh Nguyên. Tao không thể bỏ mặc công việc cho nhân viên ở đấy.
Lạc Đình khoát tay:
– Có gì thắc mắc, trên đường đi, tao sẽ giải thích với mày.
Cô kéo tay bạn:
– Đi thôi!
Hai cô gái vòng tay lễ phép:
– Thưa ông, chúng cháu đi ạ.
Ông Bách Thắng mỉm cười:
– Chạy xe cẩn thận nhé!
Chị Giao tiễn Lạc Đình và Hải Yến ra cổng:
– Mợ Đình và cô Hải Yến, lúc nào rảnh rỗi thì ghé lại chơi.
Lạc Đình lo suy nghĩ nên không trả lời chị Giao. Riêng Hải Yến thì vui vẻ vẫy tay:
– Tất nhiên rồi! Em sẽ ghé lại để còn nhờ chị dạy cách chế biến nước trái cây tươi nữa chứ. Chào chị!
Giao đóng cổng. Cô chưa kịp vào nhà thì nghe ông Bách Thắng gọi:
– Giao! Mang điện thoại ra đây cho ta!
– Dạ.
Cuộc gọi của ông Bách Thắng đi đâu không ai biết, chỉ thấy nét mặt ông nghiêm nghị và có vẻ suy nghĩ.
Hải Yến dừng xe trước cổng công ty, Lạc Đình bước xuống:
– Mày về đi.
– Tao muốn vào với mày.
– Không được. Mày xin nghỉ rồi lại trở về công ty cùng với tao, như thế Lan Ngọc sẽ nghi ngờ và người đàn ông kia nữa. Kế hoạch bị bể thì phí mọi công sức của anh Nguyên.
– Nhưng…
– Yên tâm đi!
Lạc Đình trấn an:
– Trong công ty còn có rất nhiều người. Hai người đó không dám làm gì ta đâu.
– Vậy mày cẩn thận nghe! – Hải Yến dặn dò.
– Ừ.
– Có gì…
Lạc Đình cướp lời:
– Tao sẽ gọi cho người có thể giúp tao. OK.
Hải Yến quay xe. Lạc Đình gật đầu chào chú báo vệ rồi đi thẳng vào văn phòng công ty. Lúc lên đến cầu thang, cô gặp Lê Thu ở đó.
– Chị Lê Thu!
– Lạc Đình! Em đến thì hay quá.
Lạc Đình hỏi:
– Họ đâu?
– Đang ở phòng khách công ty.
– Được rồi, em sẽ gặp họ.
Lạc Đình rẽ trái đi và một căn phòng ở cuối hành lang. Cô đẩy cửa bước vào:
– Xin lỗi, tôi về hơi trễ.
Câu đánh tiếng của Lạc Đình làm Lan Ngọc bực bội:
– Cô nghĩ cô là nhân vật lớn nào trong công ty này vậy? Muốn làm thì làm, muốn đi đâu thì đi sao? Cô có tin khi họp hội đồng quản trị, tôi sẽ để nghị cho cô về hưu sớm không?
Lạc Đình giữ thái độ ôn hòa:
– Chị Lan Ngọc! Tôi nghĩ chị đã hiểu lầm. Tôi ra ngoài vì có công việc phải làm, chứ không phải muốn chơi muốn nghĩ như chị nói đâu.
– Công việc gì ở ngoài đường?
– Chị không cần phải biết.
Lạc Đình quay sang người đàn ông nãy giờ im lặng ngồi đối diện với Lan Ngọc.
– Chào ông! Tôi tên Lạc Đình, là trợ lý tổng giám đốc.
– Ôi! Xin chào cô trợ lý thông minh sắc sảo và xinh đẹp.
Người đàn ông tự giới thiệu:
– Tôi tên Công Tâm, bạn rất thân của Lan Ngọc.
– Vâng!
Lạc Đình kéo ghế ngồi, cô vào đề:
– Nghe nói ông muốn nhờ công ty chúng tôi vận chuyển hàng cho ông?
– Đúng! Tôi đã gặp Lan Ngọc bàn bạc. Nhưng rất tiếc, cô ấy không giúp được gì.
– Chị Lan Ngọc không được, nhưng biết đâu tôi có thể.
– Ồ, tốt quá rồi! Tôi sợ tôi không chuyển hàng kịp cho khách hàng của tôi. Nếu lỡ chuyến này là tôi nghèo thật đó.
– Không có chúng tôi, ông vẫn tìm được chỗ khác vận chuyển hàng cho ông. Trên thương trường, đâu chỉ có mình “Hoàng Nguyên”?
Công Tâm phân bua:
– Thì đúng. Nhưng tôi quen với phongcách làm việc của “”Hoàng Nguyên”” rồi. Đổi chỗ khác, tôi e không thích hợp cho lắm.
Không thích hợp? Lạc Đình nghe mà thấy buồn cười. Thôi thì nói thẳng ra tôi đang lợi dụng bạn bè để làm ăn phi pháp đi? Hừ! Lạc Đình tạo vẻ mặt nghiêm nghị:
– Có câu:
“”Mích lòng trước đặng lòng saú”. Bây giờ tôi và ông cụ thể vấn đề nhé. Xem chúng ta có còn hợp tác được với với nhau không?
Lan Ngọc chen vào:
– Cô lấy quyền gì mà bàn bạc chuyện làm ăn ở đây? Cô quyết định được sao?
– Ủa! Anh Nguyên vẫn chưa gọi về thông báo sao? Rằng tôi sẽ thay anh ấy xem xét và quyết định vụ làm ăn này.
Cô lấy điện thoại ra:
– Hay để tôi gọi hỏi lại anh ấy.
– Không cần.
Lan Ngọc vội ngăn khi cô biết không thể áp đảo được Lạc Đình.
– Nếu cô cầm thấy mình quyết định được thì đừng phí thời gian nữa.
– OK. Vậy thì xin chị đừng làm phiền tôi.
Lạc Đình vẫn giữ khuôn mặt của một người điều hành:
– Chúng ta bắt đầu nhé, ông Công Tâm!
– Vâng.
– Ông tìm đến chúng tôi và nhờ chúng tôi vận chuyển hàng. Tôi muốn biết ông vận chuyển hàng gì và đi đến đâu?
– À! Mặt hàngcủa tôi là tượng bằng thạch cao. Tôi đưa chúng đến Thái Lan.
– Thái Lan ư?
– Phải, vì có một vài khách hàng cần để trang trí trong nhà, khách sạn, viện bảo tàng…
– Tôi có thể xem qua không?
– Cô không tin tôi?
– Tôi không biết ông là người như thế nào, lỡ ông buôn hàng quốc cấm thì chết tôi sao?
Công Tâm phá lên cười:
– Cái đầu của cô khá phong phú đấy.
Lạc Đình nhướng mày:
– Ông bằng lòng chứ?
Ngần ngừ một lúc, Công Tâm gật đầu:
– Thôi được, nhưng cô phải theo tôi đến chỗ để hàng, chứ tôi không thể mang mấy tượng vài trăm cân đến cho cô xem được.
Lạc Đình suy nghĩ nhanh. Những bức tượng bằng thạch cao có thể là bằng chứng phạm tội của Công Tâm. Cô phải làm sao để giúp Bách Nguyên vạch mặt gã đàn ông này đây?
– Cô đi cùng tôi chứ cô Đình?
Công Tâm lên tiếng hỏi:
– Vâng!
Lạc Đình mỉm cười:
– Tất nhiên là tôi phải đi rồi. Vì đây là vụ làm ăn, tôi tự quyết định mà.
– Hay quá! Chúng ta ký hợp đồng luôn chứ?
– Vẫn chưa.
Công Tâm nhíu mày:
– Sao thế?
– Ông đừng khó chịu. Đây chỉ là nguyên tắc thôi. Trước khi hình thành một hợp đồng cho đôi bên, tôi cần kiểm tra và xác định hàng chúng tôi vận chuyển không phải là hàng lậu, hàng cấm. Nếu không, dính líu đến công an thì không hay cho lắm.
– Ý cô là sau khi xem hàng xong, cô mới đưa ra quyết định của mình?
– Đúng!
– Cô đối xử với khách hàng như thế ư? Cô không sợ công ty phá sản vì cung cách làm việc của cô à?
– Sợ chứ. Nhưng chở hàng lậu hàng phi pháp thì càng sợ hơn.
– Cô…
Lạc Đình nhẹ nhàng:
– Nếu ông là một người kinh doanh hợp pháp, thì ông sẽ không ngại những lời tôi nói chứ ông Công Tâm?
– Vâng.
Công Tâm cố nén sự bực tức vào lòng. Con nhỏ này đúng là không đơn giản. Nếu anh không khéo léo thì không chừng đợt hàng này sẽ không đi được cho coi.
Hừm! Bây giờ trạm nào cũng gắt gao. Đường bộ, đường hàng không…
Anh không thể đưa hàng đi. Đường biển thì nhờ vào công ty vận chuyển có uy tín “Hoàng Nguyên”. Nhưng lần này con nhỏ Lạc Đình cứ hỏi tới hỏi lui, xem ra không dễ rồi.
Công Tâm suy nghĩ tìm cách. Lan Ngọc không biết gì về công việc làm của anh, cho nên anh không cần hỏi ý kiến. Còn con nhỏ Lạc Đình, nếu cần thiết anh sẽ khử luôn. Một lần vì muốn lấy lòng Lan Ngọc, anh cảnh báo Lạc Đình bằng một vụ tông xe. Bây giờ vì cuộc sống và tham vọng, anh sẽ không ngần ngại trở thành kẻ tàn ác. Hừ, Lâm Lạc Đình! Cô đừng trách tôi nha!
Không khí có vẻ căng thẳng khi Lạc Đình có những lời như ám chỉ.
Lan Ngọc mím môi:
– Này, tôi thấy như thế là đủ rồi đấy. Cô muốn phá hỏng công ty là chuyện của cô, cô không tôn trọng tôi, ít ra cô cũng phải tôn trọng bạn tôi chứ. Có đâu lại ám chỉ…
– Chị hiểu lầm lời tôi nữa rồi. Tôi chỉ nói lên điều mà tất cả những người kinh doanh trong ngành vận chuyển đều nghĩ tới thôi. Tôi đâu ám chĩ ai.
Ông Công Tâm hiểu mà.
Lạc Đình gõ cây viết xuống bàn:
– Được. Xem hàng xong, không vấn đề gì, tôi sẽ điều tàu chuyên chở ngay.
Lan Ngọc quay sang Công Tâm trấn an:
– Anh yên tâm đi! Hàng của anh sẽ rời cảng đúng giờ.
– Ừ.
Công Tâm đứng lên:
– Cô cùng tôi và Lan Ngọc đến chỗ để hàng của tôi nha?
Lạc Đình quyết định mạo hiểm nên cô gật đầu:
– Vâng!
Ba người rời khỏi phòng khách công ty. Lúc ngang qua chỗ Lê Thu, Lạc Đình nói nhanh:
– Em đi cùng chị Lan Ngọc và khách hàng của công ty chị nhé.
– Bao giờ em về? – Lê Thu hỏi.
Xong việc em về ngay.
– Nếu tổng giám đốc gọi về hỏi thì sao?
– Thì chị nói những gì chị biết. OK.
Lê Thu nhìn theo gã đàn ông và Lan Ngọc. Cô thấy không yên tâm chút nào. Vì vậy, cô cầm máy lên và bấm số.