Đọc truyện Bí Mật Tình Yêu – Chương 14
Vì cú điện thoại của Lê Thu mà hai giờ sau Bách Nguyên có mặt ở công ty. Anh bước vào văn phòng làm các nhân viên ngạc nhiên:
– Tổng giám đốc!
– Tổng giám đốc!
Bách Nguyên đi một vòng:
– Ai đó hãy trả lời tôi, Lạc Đình về đây chưa?
Một nhân viên lên tiếng:
– Dạ chưa. Hôm nay cô Lạc Đình xin nghỉ.
Một nhân viên khác chen vào:
– Không. Khoảng hai giờ trước, tôi có nhìn thấy Lạc Đình. Nhưng hình như cô ấy đã ra ngoài rồi.
Một thoáng suy nghĩ.
Bách Nguyên cầm điện thoại lên định bấm số, thì di động của anh có tín hiệu. Anh bỏ điện thoại xuống và lấy máy mình ra nghe:
– Alô.
– Anh Nguyên! Em là Hải Yến đây.
– Ừ.
– Anh có thể về Sài Gòn ngay được không?
– Có chuyện gì vậy?
– Lạc Đình xảy ra chuyện rồi.
– Cô ấy làm sao? – Bách Nguyên lo lắng.
Lạc Đình theo gã Công Tâm và Lan Ngọc đến kho hàng của hắn. Nơi đó, Lạc Đình phát hiện Héroin được cất giấu trong các tượng bằng thạch cao. Vì vậy Lạc Đình bị Công Tâm uy hiếp.
Bách Nguyên nôn nóng:
– Bây giờ Lạc Đình ở đâu?
– Được thám tử tư và Lan Ngọc cứu, đang ở chỗ ông nhưng vẫn còn hôn mê.
Nghe đến đây thì Bách Nguyên tắt máy. Anh phóng nhanh ra ngoài trước sự ngơ ngác của mọi người. Đến lưng chừng cầu thang, gặp Lê Thu, Bách Nguyên chặn lại:
– Lấy chìa khóa xe của cô cho tôi mượn.
– Vâng!
Lê Thu bất ngờ khi thấy Bách Nguyên, nhưng trông anh có vẻ hấp tấp và căng thẳng nên cô không dám hỏi gì. Chỉ làm theo lời là đi lấy chìa khóa xe:
– Thưa, chìa khóa đây, tổng gián đốc. Nhận lấy chìa khóa từ tay Lê Thu, Bách Nguyên nhảy một lúc hai, ba bậc thang. Xuống đến bãi đặu xe, anh lấy xe, đề máy và phóng đi.
Trong lòng nóng như lửa đết nên chiếc Attila của Lê Thu bị Bách Nguyên cho phóng như bay và lạng lách như mấy tên ăn chơi sành điệu.
Rồi cánh cổng sắt nhà ông cũng hiện ra. Bách Nguyên ấn kèn liên tục:
Tin… tin… tin…
Từ trong nhà, chị Giao chạy ra, thấy Bách Nguyên đầu tóc dựng cả lên.
Chị giật mình:
– Cậu Nguyên!
– Mở cổng cho tôi nhanh!
– Vâng!
Chị Giao vừa kéo cánh cổng sắt, Bách Nguyên phóng một cái vèo vào sân. Chỉ kịp đá chống xe, anh lao vào phòng khách.
– Nội…
Đang ngồi trò chuyện với Lan Ngọc ở ghế sa lông, ông Bách Thắng tròn mắt:
– Ơ, không phải cháu ở Nha Trang sao?
– Phải. Nhưng cháu vừa về đến ông ạ. Lạc Đình đâu ông?
Bách Nguyên không quên hỏi đến người yêu.
– Con bé nghỉ ngơi ở phòng cháu. Hải Yến đang chăm sóc con bé.
Chẳng buồn nhìn đến Lan Ngọc, Bách Nguyên xin phép ông Bách Thắng rồi đi thẳng lên lầu. Đẩy nhẹ cửa phòng, Bách Nguyên hỏi khi thấy Hải Yến quay lại:
– Lạc Đình sao rồi em?
– Nhỏ ấy vẫn còn mê anh ạ.
Bách Nguyên đến bên giường và ngồi xuống cầm tay Lạc Đình:
– Cô ấy có nguy hiểm không?
Hải Yến trấn an:
– Anh đừng quá lo lắng. Lạc Đình chỉ bị thuốc mê, để nhỏ ấy ngủ một lúc sẽ tỉnh.
– Làm sao anh không lo được, khi cô ấy hết lần này đến lần khác bị gã Công Tâm hại.
Bách Nguyên tức giận:
– Hừ! Anh phải cho gã này biết tay mới. Nếu gã ấy không bị bắt thì anh không phải là Hoàng Bách Nguyên.
– Chuyện ấy, có lẽ không đến lượt anh đâu.
– Em nói vậy là sao?
Bách Nguyên nhíu mày.
– Vì gã Công Tâm đã bị bắt rồi.
– Anh còn nhớ, lúc gọi cho anh, em đã nói gì với anh không?
– Em có nhắc đến thám tử…
– Vâng, thám tử do ông thuê đã theo dõi, nên mới cứu được Lạc Đình và còn giúp công an bắt trọn đường dây làm ăn phi pháp của gã Công Tâm.
– Thám tử tư?
Bách Nguyên lẩm nhẩm:
– Sao em biết là do ông thuê?
– Thì ông anh nói. Ông lúc nào cũng lo lắng cho anh, nên thuê thám tử âm thầm bảo vệ anh và cả Lạc Đình nữa.
– Anh đừng tưởng ông rời khỏi thương trường thì không biết gì. Ông luôn để ý đến công việc của anh và luôn quan tâm những gì xảy ra với cô cháu dâu tương lai.
– Từ đây về sau, anh và Lạc Đình phải quan tâm ông thật nhiều nhé! Thời gian không dừng lại cho những người già như ông đâu.
Bách Nguyên chợt nhìn Hải Yến:
– Sao tự nhiên triết lý với anh vậy? Bộ vừa thúc tỉnh được việc gì sao?
Hải Yến lắc nhẹ:
– Không. Nhìn ông, em thấy thương ông quá. Em ước gì mình cũng có một người ông giống như ông của anh vậy để ngày nào cũng được quanh quẩn bên ông, nghe ông kể chuyện và mè nheo với ông.
– Tôi nghiệp không. Hay anh cho em ké nhé?
– Ké cái gì?
Hải Yến không hiểu.
– Thì ké ông của anh. Em có thể gọi ông nội giống anh, và…
– Ôi, không được đâu. Ông đã có anh và Lạc Đình rồi.
– Có sao đâu. Tình cảm gia đình bạn bè san sẻ được, nhưng tình yêu không thể san sẻ đâu.
– Chẳng hạn như anh và Lạc Đình chứ gì? Một người, một trái tim và một tình yêu?
– Đúng!
Hải Yến trêu:
– Xem anh kìa, nói đến người anh yêu là anh sáng mắt ra hà.
Bách Nguyên không lấy làm quê, trái lại anh còn cười tươi.
– Em đừng vội trêu anh. Một ngày nào đó em yêu đi rồi em sẽ hiểu, tâm trạng của người đang yêu thế nào.
Tâm trạng của người đang yêu ư? Cô hiểu rồi chứ bộ. Có điều, không người nào giống người nào cả đâu. Cô lo lắng khác và Bách Nguyên lo lắng khác.
Hải yến nghiêng đầu:
– Bách Nguyên này! Em hỏi anh nhé! Lúc em gọi điện báo tin của Lạc Đình, anh đang có mặt ở công ty đúng không?
– Ừ.
– Sao anh biết Lạc Đình gặp chuyện mà về vậy?
– Thần giao cách cảm mà. Hì…
Sau nụ cười của Bách Nguyên là tiếng gõ cửa. Rồi cánh cửa được đẩy nhẹ, chị Giao ló đầu vào:
– Cậu Nguyên, cô Hải Yến! Ông gọi hai người.
Hải Yến trả lời:
– Vâng. Em và anh Nguyên sẽ xuống ngay.
Cô kéo tay Bách Nguyên:
– Đi anh, chúng ta xuống với ông. Lạc Đình còn ngủ một giác dài lắm.
– Ừ.
Bách Nguyên cúi hôn lên trán Lạc Đình rồi mới theo Hải Yến ra ngoài.
Xuống lưng chừng cầu thang, thấy Lan Ngọc còn ngồi, Bách Nguyên sầm mặt.
Hải Yến bỏ nhỏ:
– Đừng như thế anh Nguyên. Chị Lan Ngọc cũng là người cứu Lạc Đình đấy. Chị ấy không liên quan gì đến việc làm của gã Công Tâm.
– Em tin cô ta sao?
– Làm người, ai chẳng có lúc sai lầm. Nếu họ ăn năn và thay đổi, ta nên cho họ một cơ hội chứ? Lúc trước, em cũng căm ghét Lan Ngợc lắm. Nhưng chuyện hôm nay, việc chị ấy bảo vệ Lạc Đình thì em đã bỏ qua cho chị ấy tất cả.
– Để xem cô ta có thay đổi thật không?
– Em hy vọng cũng như Lạc Đình hy vọng, anh có cái nhìn khác về chị ấy. Hãy biết tha thứ và bao dung anh nhé.
Hải Yến háy mắt, cô xà xuống bên ông Bách Thắng:
– Ông ơi…
– À! Lạc Đình vẫn còn ngủ hả cháu cháu?
– Vâng. Không chừng nhỏ ấy ngủ tới chiều lận ông ạ.
– Cứ để Lạc Đình ngủ đi. Giấc ngủ sẽ giúp con bé không còn sự ám ảnh và hoảng sợ.
Ông Bách Thắng chép miệng:
– Hết tai nạn xe, bầy giờ thì suýt chút nữa bị người ta hại. Cái số của con bé thật là tội nghiệp.
– Qua cơn mưa, trời lại sáng rồi ông ơi. Lạc Đình sẽ không bị gì nữa đâu khi người mưu hại nhỏ ấy đã bị bắt.
– Ừ, ông hy vọng Lạc Đình luôn bình an và sống trong hạnh phúc. Nếu không ông không biết ăn nói làm sao với cha của Lạc Đình.
– Ông yên tâm!
Hải Yến nheo mắt với Bách Nguyên:
– Hạnh phúc của Lạc Đình chính là Hoàng Bách Nguyên. Có anh ấy bên cạnh, nhỏ ấy sẽ luôn luôn bình an và hạnh phúc.
Lan Ngọc phụ họa:
– Ông trời đã sắp đặt cho Bách Nguyên và Lạc Đình là một đôi. Vì thế ông hãy tin, hạnh phúc bao giờ cũng mỉm cười với họ.
Hải Yến mỉm cười với Lan Ngọc. Trong lúc này đây, cô thấy thương Lan Ngọc hơn bao giờ hết. Tình yêu với một người ngang trái. Rồi bao nhiêu năm tháng, đeo đuổi, căm hận trong mù quáng. Cuối cùng được gì? Tất cả chỉ là còn số không. Đã thế mà còn bị người khác lợi dụng, suýt chút nữa tương lai chấm hết. Cũng may, Lan Ngọc thức tỉnh sớm. Nếu không, hôm nay cô đâu được ngồi đây và cùng trò chuyện với mọi người.
Hải Yến biết, Lan Ngọc cảm thấy rất xấu hổ khi cô cứ luôn bênh vực Công Tâm, còn tin tưởng gã ta trong mọi vấn đề. Nhưng lúc sự việc phơi bày rồi, Lan Ngọc là người tội nghiệp nhất. Cô bàng hoàng như không dám tin đó là sự thật. Công Tâm chính là tên tội phạm quốc tế.
Đánh người chạy đi chớ ai nỡ đánh người quay lại. Huống chi Lan Ngọc còn là người ơn của Lạc Đình. Cô đã cứu Lạc Đình thoát khỏi gã đê tiện Công Tâm. Lan Ngọc không phải là người xấu xa. Chỉ tại cô không chấp nhận sự thật thôi. Vì vậy, không riêng gì Lạc Đình. Cô cũng cần phải nói tốt cho Lan Ngọc. Để Bách Nguyên, ông và Lan Ngọc có thể trở lại một gia đình như xưa.
Nghiêng đầu nhìn Bách Nguyên, Hải Yến nhướng mày khi thấy anh vẫn im lặng.
– Sao anh không nói chuyện? Anh suy nghĩ gì vậy?
– Anh đang suy nghĩ đến những gì mà mọi người làm cho anh và Lạc Đình.
Bách Nguyên hạ giọng:
– Anh không biết phải cám ơn như thế nào nữa.
– Không phải cảm ơn đâu.
Hải Yến tủm tỉm:
– Anh chỉ cần mỉm cười với tất cả là xong.
– Đơn giản thế sao?
– Vâng, và anh phải hứa, ra mắt bạn bè người thân bằng ly rượu mừng.
Bách Nguyên gãi đầu:
– Cái này hơi khó à.
– Khó gì? Chẳng phải anh nôn nóng muốn cưới Lạc Đình sao?
– Ai cưới ai vậy?
Bách Nguyên chưa kịp trả lời thì bất ngờ nghe tiếng của Lạc Đình. Mọi người đồng nhìn lên, Bách Nguyên bật dậy đi đến dìu người yêu.
– Sao em xuống đây?
– Em không xuống, để anh và Hải Yến nói xấu em à?
– Anh đâu có.
Bách Nguyên phân bua.
– Không có, sao em vừa nghe nhắc đến tên em?
– Anh…
Lạc Đình liếc Bách Nguyên, cô đến ngồi cạnh Lan Ngọc:
– Chị ở đây, sao không bênh vực em?
Lan Ngọc cười nhẹ:
– Chú Nguyên nói đến cô bằng cả sự yêu thương, làm sao tôi can ngăn được – Vậy…
Hải Yến lanh chanh:
– Mày đừng có ba chớp ba nháng quá đi. Nếu chưa tỉnh thuốc thì làm ơn lên ngủ tiếp giùm.
-…
Biết người ta đang nói gì không mà bảo xấu này xấu nọ. Đúng là người…
– Tao sao?
– Lúc nào cũng muốn gây sự.
– Không biết ai à nha. Hứ…
– Hừ!
Bách Nguyên quơ tay:
– Này này? Hai người sao vậy. Tự nhiên…
– Không nói tới anh.
Hải Yến và Lạc Đình đồng nạt lại Bách Nguyên rồi cả hai phá lên cười.
Bách Nguyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, riêng ông Bách Thắng thì lắc đầu:
– Trẻ con như thế đấy!
Lan Ngọc quan tâm:
– Cô đã khỏe hẳn chưa?
– Vâng. Em tốt rồi.
– Tôi xin lời vì đã quá tin người… Nếu không…
Lạc Đình để ngón tay lên miệng:
– Chị đừng trách mình vì sự cố của em. Tại chị chọn nhầm bạn thôi.
– Phải. Và tôi thật xấu hổ. Tôi xấu hổ với tất cả mọi người.
Lạc Đình nắm tay Lan Ngọc dịu dàng:
– Quên hết đi chị! Quá khứ không vui, hiện tại đau buồn, bỏ chúng qua một bên. Mà hãy nghĩ đến niềm vui và hạnh phúc của ngày mai, tương lai tốt đẹp.
– Cô thật sự không căm giận tôi?
– Không. Chỉ hơi buồn khi chị cứ mãi ray rứt.
Bách Nguyên chen vào:
– Hôm nay chị đã cứu Lạc Đình thì coi như đó là sự trả nợ. Bắt đầu từ giây phút này, chúng ta là một gia đình nha! Chị không cần sống trong sự hối hận đâu.
– Chú…
– Lạc Đình chấp nhận chị được, tại sao tôi lại không? Hơn nữa, không phải từ lâu chị đã là chị dâu của tôi sao?
Bách Nguyên chìa tay ra:
– Mừng chị quay về!
Lan Ngọc xúc động:
– Cảm ơn chú:
Hải Yến vỗ tay:
– Tốt rồi, tốt rồi! Mừng đại đoàn viên.
Lạc Đình lườm bạn:
– Mày đấy, giỏi tài vui theo.
– Hì hì…
Ông Bách Thắng có lẽ là người vui nhất. Bách Nguyên cuối cùng cũng chọn được người con gái mà hai mươi năm trước ông đã chọn cho. Còn Lan Ngọc, cô cháu dâu làm ông rất buồn lòng. Bây giờ cũng đã thay đổi. Một gia đình bắt đầu đầy ấp tiếng cười và màu hạnh phúc. Ông thật sự thấy mãn nguyện. Ông không còn mong ước gì hơn.
– Ông ơi!
Trong bầu không khí mà mỗi người đều mang một tâm trạng. Lạc Đình mè nheo:
– Cháu đói bụng quá.
– Đói bụng ư?
– Vâng!
Cô nhỏ nhăn nhăn mật:
– Cháu đói muốn xỉu luôn rồi nè. Bách Nguyên nhìn đồng hồ:
– Gần bốn giờ chiều rồi còn gì.
Lạc Đình kêu lên:
– Ôi, vậy là từ sáng tới giờ. Cái bao tử của em nó vẫn ở không.
Bách Nguyên lừ mắt:
– Em thật giỏi nhịn đói đấy và còn giỏi lì nữa. Nếu không đánh đòn em, em đâu sợ phải không?
– Ư…
– Nhưng hôm nay có mặt đông đủ mọi người, anh bỏ qua cho. Lần sau không nghe lời anh, còn tái phạm thì đừng trách anh.
Lạc Đình xụ mặt:
– Làm gì hăm he người ta dữ vậy? Tại… người ta muốn…
Không tại hay bởi gì hết. Nếu em nghe anh thì em đâu suýt chút nữa bị người ta hại, đúng không?
– Em xin lỗi…
– Hừ! Đừng xin lỗi anh, mà hãy xin lỗi ông và những người lo lắng cho em kìa.
Ông Bách Thắng ngạc nhiên:
– Ủa? Hai đứa làm sao vậy?
Ông nhìn Bách Nguyên:
– Sao tự nhiên bắt nạt Lạc Đình? Con bé vừa than đói bụng thì làm một hơi hà.
– Cháu…
Hải Yến biết chuyện nên cô vuốt giận:
– Anh Nguyên đừng giận Lạc Đình. Em nghĩ nhỏ ấy muốn giúp anh thôi.
– Anh biết chứ. Nhưng em có hiểu. Khi nghe Lê Thu thông báo cô ấy đi cùng Công Tâm và Lan Ngọc, thì anh lo lắng thế nào không? Anh sợ cô ấy xảy ra chuyện…
– Vì anh yêu cô ấy nên mới la cô ấy đấy!
Lạc Đình bước qua ngồi cạnh Bách Nguyên:
– Em biết lần này làm việc mà không hỏi ý kiến anh là em sai. Em xin lỗi anh. Đừng giận em nữa nha.
Bách Nguyên vuốt tóc người yêu:
– Anh không muốn la em đâu, không muốn chút nào.
– Em hiểu.
Lạc Đình chợt mím môi bỏ nhỏ:
– Nhưng anh đừng nghĩ là anh ngon nha! Coi chừng em nghỉ chơi anh và về lại Nha Trang đó.
– Ơ.
Cô nhỏ tỉnh bơ đứng lên:
– Ông ơi! Anh Nguyên nói muốn cùng gia đình ra ngoài ăn.
– Cũng được. Mọi người chuẩn bị đi.
– Vâng. Để cháu đi gọi chị Giao.
Lạc Đình quay đi, Hải Yến,và Lan Ngọc nhìn theo giấu nụ cười.
– Thật ra ai là người thắng?
– Lạc Đình!
– Đợi anh với Lạc Đình.
Bách Nguyên càng gọi Lạc Đình càng đi nhanh. Bởi cô đang tức giận, việc mọi người đều giấu cô chuyện hứa hôn gì đó giữa hai bên gia đình. Cô không hiểu nổi người lớn làm như thế để làm gì. Nếu cô và Bách Nguyên không yêu nhau thì có thể thành một đôi theo ý họ sao? Thế kỷ thứ mấy rồi mà còn…
Lạc Đình bỗng nhớ lại lời ba hôm nào? Cô vào “Hoàng Nguyên”” là để giúp gia đình trả món nợ xưa. Phải rồi, món nợ xưa mà người lớn đang đề cập. Chính là cuộc hôn nhân giữa cô và Bách Nguyên. Người lớn thật biết sắp xếp Lạc Đình ngồi bệt xuống cát, cô buồn thật buồn.
Bách Nguyên đi tới, anh thở hổn hển:
– Em đâu cần thiết phải đi nhanh thế Lạc Đình. Trời ơi! Mệt muốn đứt hơi luôn.
Bách Nguyên buông người xuống bên cạnh người yêu.
– Ai biểu anh đi theo em làm gì rồi than mệt?
– Em đang giận đấy à?
Bách Nguyên hỏi.
– Ừ.
– Sao giận? Lý do?
– Anh còn giả vờ không biết ư? Ông và ba em…
– À, thì ra… em vì chuyện đó. Nhưng em không thấy mình giận vô lý sao?
– Vô lý?
– Đúng. Em nghĩ xem. Tuy người lớn hứa hôn thật, nhưng họ không hề ép chúng ta mà họ đã để chúng ta tự do đến với nhau còn gì? Bây giờ họ vui mừng, vì ước nguyện của họ trở thành sự thật thôi.
Bách Nguyên trầm giọng:
– Lúc trước, anh cũng từng phản đối vì ông bảo, anh có một người vợ hứa hôn. Cuộc chiến giữa ông và anh gay gắt lắm. Nhưng rồi, một thời gian sau đó. Tự nhiên anh dễ chịu, ông nói sẽ không ép anh nữa.
– Anh không nghi ngờ gì sao?
Bách Nguyên lắc đầu:
– Không. Anh chỉ nghĩ, có lẽ anh đã hiểu. Hôn nhân không tình yêu thì không có kết quả gì. Cũng giống như anh Hai của anh. Buồn phải không?
– Còn em thì khác. Em không mảy may biết, mình đã được hứa hôn.
Nghe ba nói, rồi hoàn cảnh đơn độc của anh làm em thấy thương. Nên em mới nhận lời. Em tìm đến nhà gặp ông, ông giao cho em nhiệm vụ. Thứ nhất là giúp anh trong công việc ở công ty.
– Thứ hai là không để cho Lan Ngọc quấy rầy anh nữa.
Bách Nguyên tiếp lời:
– Sao anh biết? – Lạc Đình tròn mắt.
– Nhìn thấy cách em cư xử với Lan Ngọc là anh biết ngay. Thêm nữa, Quốc Trung và Hải Yến là những người bạn rất thân của anh mà.
– Ạ, anh xấu nha. Nhưng biết em là điệp viên, sao anh không có thái độ gì?
Bách Nguyên nhún vai:
– Anh không muốn ông buồn.
– Chỉ thế thôi à?
– Không. Anh còn muốn trả thù việc em lừa đảo anh nữa.
– Trả thù?
– Đúng. Việc em chạy tội khi lái xe đụng anh.
Nghe Bách Nguyên nhắc, Lạc Đình bặm môi:
– Anh là gã nhỏ mọn.
– Hì… Anh là gã nhỏ mọn thật thì em không yên với anh đâu.
– Anh làm gì em nào?
– Hôn em thôi!
Lạc Đình né người:
– Ê, đừng ẩu nha!
Bách Nguyên cười:
– Anh liều mạng chứ không ẩu.
– Thấy ghét!
Bách Nguyên cầm tay người yêu:
– Lạc Đình này! Em đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé. Chúng ta yêu nhau, không liên quan gì đến chuyện hứa hôn của người lớn. Vì vậy em đừng trách nội và ba.
– Ba ai?
Lạc Đình cắc cớ:
– Ừ, thì ba của em. Nhưng ba em cũng là ba anh mà.
– Sao như thế được?
– Chúng ta cưới nhau, không phải cả hai cùng gọi bằng ba sao?
– Ơ.
Lạc Đình đứng lên bỏ chạy:
– Ai đồng ý đầu mà cưới.
Bách Nguyên đuổi theo, anh giữ Lạc Đình trong vòng tay.
– Không đồng ý cũng cưới.
– Luật nào ngộ vậy?
– Thế em yêu anh, em không lấy anh thì lấy ai?
Lạc Đình phóng tầm mắt ra xa:
– Em chưa muốn lấy chồng bây giờ.
– Em lo lắng điều gì?
– Ba em ngày một lớn tuổi, Lạc Vy lại chuẩn bị vào đại học…
– Anh sẽ cùng em lo cho Lạc Vy và chăm sóc ba.
Bách Nguyên xoay người yêu lại:
– Anh muốn san sẻ với em tất cả. Vì em chính là tình yêu của anh, em hiểu không?
Lạc Đình chớp mắt:
– Bách Nguyên!
– Nếu em chưa muốn cưới thì chúng ta đính hôn trước.
– Có như vậy, anh gọi ba mới không bị người ta bắt bẻ.
Lạc Đình liếc ngang:
– Ham gọi ba lắm.
– Anh còn ham tiếng “”ông xã” của em và tiếng anh Hai của Lạc Vy nữa.
– Hứ! Anh thật là dẻo miệng.
– Vậy là em đã đồng ý?
Bách Nguyên reo mừng:
– Biển cả ơi! Lâm Lạc Đình đồng ý làm vợ con rồi.
Lạc Đình quýnh quáng khi thấy du khách trên bãi biển quay lại nhìn.
– Anh! Mọi người cười kìa.
Bách Nguyên chắng quan tâm, bởi anh đang hạnh phúc mà.
Nâng mặt Lạc Đình lên, Bách Nguyên từ từ cúi xuống. Anh hôn Lạc Đình gần bãi biển lộng gió. Trong lúc hai người còn đang ngây ngất thì bất ngờ, Quốc Trung, Lạc Vy, Hải Yến, Hoàng Nam xuất hiện.
– Chúc mừng! Bí mật tình yêu của hai người cuối cùng cũng bật mí rồi ha!
Quốc Trung nheo mắt:
– Mày thấy tao bấm quẻ có sai không? Tao nói mày và Lạc Đình là duyên tiền định mà. Chạy trời không khỏi sống cùng một nhà đến suốt đời.
– Tao biết mày giỏi rồi.
Bách Nguyên hất mặt:
– Mọi người ra đây làm gì?
– Tắm biển. Cuối tuần mà. – Hải Yến trả lời.
– Cha, sướng ha! Cuối tuần không làm việc sao?
– Em không biết. Nghe ngài chủ tịch gọi thì bọn em lên đường thôi.
– Ngài chủ tịch?
– Vâng. Bọn em ra cùng ông của anh. Hiện ông đang ở nhà Lạc Đình, bàn chuyện hôn nhân của hai người.
Nghe Hải Yến nói, Bách Nguyên mỉm cười ngay:
– Hay quá! Ông hiểu ý anh ghê, Anh chưa kịp lên tiếng thì ông đã nghĩ đến rồi.
Hải Yến trêu:
– Xem anh kìa. Muốn vợ đến lộ ra mặt luôn. Xấu ghê chưa.
Bách Nguyên hơi quê, anh xua tay:
– Tắm biển thì đi đi, đừng ở đây lộn xộn.
Hoàng Nam lên tiếng:
– Đi thôi các bạn, người ta bảo mình là kỳ đà kìa.
Cả bọn Quốc Trung cười trêu tới tấp. Một lúc sau họ mới tha cho Bách Nguyên và Lạc Đình. Cùng kéo nhau xuống biển. Trước khi đi Lạc Vy còn vẫy tay:
– Anh Hai, chị Hai. Tự nhiên nhé!
Lạc Đình mắc cỡ đến muốn chui xuống đất.
Cô đấm Bách Nguyên:
– Em bảo anh đừng ẩu rồi mà, sao anh không nghe? Họ đã nhìn thấy…
– Thì có sao đâu.
– Nhưng họ trêu chúng ta. Nhất là con nhỏ Hải Yến, nó sẽ không tha cho em.
Bách Nguyên trấn an:
– Đừng lo! Anh có cách để cô ấy không trêu em.
– Thật hả?
– Ừ.
Bách Nguyên siết chặt Lạc Đình:
– Sao dạo này em hay lo lắng thế? Anh nhớ lúc trước, em ba gai lắm mà.
– Em không biết nữa. Chắc tại em yêu anh nhiều quá đấy.
Lời bộc bạch của Lạc Đình, Bách Nguyên dâng tràn hạnh phúc.
– Em vừa nói gì, nói lại lần nữa anh nghe.
Lạc Đình lúc lắc cái đầu:
– Không nghe thì thôi. Người quân tử không nói hai lần.
Bách Nguyên năn nỉ:
– Đi mà!
– No.
– Không nói anh hôn em à.
– Thách anh đó.
Lạc Đình vừa dứt câu, Bách Nguyên liền cúi xuống. Anh thì thầm trên môi người yêu:
– Anh yêu em, bé con lì.
Nụ hôn khát khao yêu đương kéo dài kéo dài. Với hai người yêu nhau, thời gian và cảnh vật chung quanh không là gì cả. Trong mắt họ, bây giờ chỉ có tình yêu mà thôi.
HẾt