Bí Mật Tình Yêu

Chương 12


Đọc truyện Bí Mật Tình Yêu – Chương 12

Hù…

Lạc Đình quay lại trề môi:

– Dẹp trò đó đi. Tao thấy mày ngay từ ngay đầu hẻm rồi, con quỷ.

– Trời! Lợi hại thật nha. Mày ở trong nhà sao nhìn thấy tao?

– Vậy mới hay.

Hải Yến đến đứng bên cạnh cửa sổ.

– Hay cái con khỉ! Đứng đây nhìn ra đường thấy tới tận đâu nữa là.

Cô hất mặt:

– Đang mong ngóng chàng à?

– Chàng nào?

– Coi cái mặt giả vờ của mày kìa, dễ nổi cáu không.

– Thật chứ bộ. Tự nhiên mày bảo chàng. Tao đâu có biết chàng nào đâu mà trông với ngóng.

– Vậy gã Hoàng Bách Nguyên là ai?

– Ờ thì… là Hoàng Bách Nguyên.

– Tao tức lên rồi đó nghe.

Lạc Đình bỏ đến giường ngồi.

– Mày vô duyên vừa thôi. Tao và ông ta có quan hệ gì với nhau đâu. Có chăng chỉ là nhân viên với ông chủ.

– Đó là sự thật?

– Ừ.

– Vậy…

– Vậy vậy cái gì?

– Anh Nguyên yêu mày mà.

– Đó là chuyện của ông ấy.

– Thế còn mày? Không phải mày cũng yêu anh Nguyên anh sao?

– Đúng!

Lạc Đình gật đầu:

– Nhưng tao đã cố để không biểu lộ.

– Tại sao?

Hải Yến nhíu mày:

– Tao cần một chút thời gian, Hải Yến ạ.

– Thời gian?

– Phải.

– Mày không tin Bách Nguyên?

– Tin chứ.

– Vậy thì sao phải cần thời gian? Thật ra mày đang suy tính gì?

– Chẳng suy tính gì cả. Tao cần thời gian để cho Bách Nguyên đoạn tuyệt với tình yêu trong quá khứ. Tao muốn lúc hai người đến với nhau không còsn một vướng bận nào.

Anh Nguyên đã không còn vướng bận từ lâu rồi.

– Vẫn còn đấy Hải Yến. Con tim anh ấy luôn ray rứt và đau khổ. Nếu mày nhìn thấy anh ấy nói chuyện với Lan Ngọc thì mày sẽ biết. Tao có một cảm giác, như Bách Nguyên đang cố gạt Lan Ngọc ra khỏi trái tim anh ấy.

– Mày quá nhạy cám đấy thôi. Bách Nguyên yêu mày thật lòng, điều ấy tao và anh Hai có thể làm chứng. Anh Nguyên vạch ra kế hoạch cho hai người làm tao cũng muốn ganh tị, Hoàng Bách Nguyên bây giờ chứ không phải Hoàng Bách Nguyên của mười năm về trước. Mày hãy nhớ điều đó.

Hải Yến nói một hơi:

– Anh ấy yêu mày và vì mày mà thay đổi. Mày có biết cả tuần nay anh ấy về sống với ông rồi không?

– Nếu mày cứ chần chừ, tự ái, tổn thương gì đó. Thì không chừng, mày sẽ đánh mất chính tình yêu của mày đấy. Suy nghĩ kỹ lời tao đi.

– À, còn nữa. Hiện giờ Lan Ngọc và gã đàn ông kia đang dùng rất nhiều thủ đoạn tấn công Bách Nguyên. Trong lúc này, mày còn cho anh Nguyên phân tâm thì không chừng anh ấy không còn gì cả.

Lạc Đình quan tâm:

– Tình hình công ty sao rồi?

– Ngày nào mà bà Lan Ngọc chẳng gây chuyện. Cái hôm mày bị tai nạn, thừa lúc Bách Nguyên lo lắng cho mày, bà ta tự ý điều động xe chở hàng sang biên giới cho một người bạn. Nhưng ai biết bà ta chở hàng gì, lỡ đó là bạch phiến hay hàng lậu thì toi.

– Sau đó thì sao?

– Bị phòng điều hành ngăn cản, gọi anh Nguyên về. Mày thấy đấy, từ ngây Lan Ngọc vào công ty thì đủ thứ chuyện xảy ra. Mới hôm qua nè, xe chuyển hàng ra cảng. Lúc lên thì đủ, lúc xuống thì thiếu.

– Sao kỳ vậy?

– Ai biết được bà ta ve bùa vẽ ngải gì. Làm hại anh Nguyên bồi thường mấy trăm triệu.

– Tài xế có bị nghi ngờ không?

– Làm sao không. Anh Nguyên đang cho điều tra đấy.

– Chuyện xảy ra thế, sao không ai nói cho tao biết?

– Anh Nguyên không cho. Anh ấy sợ mày lo lắng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. Tại lúc nãy, tao tức mày quá nên mới nói ra. Anh Nguyên mà biết được, chắc tao bị giũa te tua.

Lạc Đình mím môi:

– Mày hủy phép cho tao đi. Mai tao đi làm.

– Í, không được.

– Ông Nguyên chửi mày hay tao giận mày. Cái nào mày sợ đây?

– Bị mày giận thì tao buồn lắm.

– Thế thì được rồi. Tao hứa sẽ không làm mày khó xử đâu:

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết. Tao đi làm trở lại, xem như không biết chuyện của công ty. OK.

Hải Yến ỉu xìu:

– OK.

Lạc Đình đứng lên:

– Mày uống nước nhé?

– Dữ hông. Khách đến chơi gần nửa ngày rồi mới hỏi uống nước không.


Sao mày không đợi tao về rồi hãy hỏi.

Lạc Đình lườm bạn:

– Mày có uống không thì bảo.

– Uống chứ! Đang khát khô cổ họng đây.

– Ai biểu nói nhiều chi.

– Nói nhiều vậy mà còn có người vẫn không hiểu đấy.

– Hừ!

Hải Yến nằm dài ra giường:

– Mày đi làm có dặm chạy xe nữa không Lạc Đình?

– Tại sao không! Có gì phải sợ đâu? Chẳng lẽ người đàn ông đó trở lại đụng tao một lần nữa?

– Nếu một khi gã cố tình hãm hại mày thì họ không dừng lại đâu. Mày đề phòng vẫn hơn. Hay mày gọi cho anh Nguyên đến mày cùng đi làm đi. – Hải Yến chợt nêu ý kiến.

– Đừng phiền phức thế. Tao không muốn vì một điều gì đó rồi trông cậy vào Bách Nguyên. Với lại, tao hứa với ông là giúp Bách Nguyên chứ không phải để ông ấy giúp tao.

– Mày bướng quá!

– Bộ mới ngày đầu biết tao sao?

Trao ly nước cho bạn, Lạc Đình nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ:

– Tao nhận nhiệm vụ vào “HoàngNguyên”, nhưng tao không ngờ lại xảy ra tình huống ngày hôm nay.

– Nếu biết trước được chữ ngờ thì cuộc sống đâu còn thú vị nữa. Mày và anh Nguyên là “duyên tiền định”” đấy.

– Thật không?

– Lần đầu mày gặp anh Nguyên ngoài Nha Trang, mày có nghĩ sau này mày yêu anh ấy không?

– Không.

– Vậy đấy. Tất cả những gì không nghĩ lại xảy ra. Cho thấy mày và anh Nguyên là do thượng đế sắp đặt. Từ những người xa lạ, trở thành oan gia rồi yêu nhau, đều có bài bản hết. Mày không cãi lại duyên số được đâu.

– Ái chà chà… Nói chuyện giống chuyên gia tình yêu quá vậy? Yêu chưa?

– Đâu nhất thiết yêu mới trở thành chuyên gia được.

Hải Yến vừa dứt câu thì có tiếng nhạc chuông điện thoại. Cô bật người dậy:

– Của mày hay của tao?

– Đương nhiên là không phải của tao rồi. Bởi tiếng nhạc chuông của tao khác.

– Ây da! Thuộc lòng cả nhạc chuông điện thoại, vậy mà còn làm bộ làm tịch. Tao phải tin thế nào đây?

Lạc Đình nhún vai:

– Tao đâu bảo mày tin tao.

– Hừ. Tao tức chết vì mày.

– Hì hì…

Lạc Đình đẩy vai bạn:

– Nghe điện thoại đi. Đừng để người gọi phải sốt ruột.

Hải Yến mở giỏ xách lấy điện thoại ra:

– Alô.

– Em đấy phải không, Hải Yến?

Một giọng đàn ông quen quen, Hải Yến ngờ ngợ:

– Anh là…

– Hoàng Nam đây.

– Ôi, xin lỗi nha. Tiếng anh hôm nay lạ quá.

– Em đang làm gì đó?

– Em ở chỗ nhà người bạn. Anh cũng biết nhỏ ấy đấy.

– Lạc Đình à?

– Vâng!

– Cô ấy khỏe phải không?

– Vâng.

– Vết tương cắt chỉ chưa?

– Dạ, hai ngày nữa.

– Đến ngày đó, nói Bách Nguyên đưa cô ấy đến gặp anh.

– Vâng! Hôm nay anh không làm việc sao? – Hải Yến hỏi thăm.

– Anh mới vừa xuống ca trực. Anh định về nhà nhưng nhớ em nên gọi cho em.

– Nhớ em?

Câu lặp lại của Hải Yến, Lạc Đình nghe thấy nên tủm tỉm cười. Còn Hải Yến thì mắc ứ lúng túng:

– Anh đừng đùa chứ!

– Anh không biết đùa bao giờ.

-…

– Tối nay, em rảnh không? Anh muốn mời em đi uống nước.

– Em…

– Với tư cách một người bạn không được sao?

Vài giây suy nghĩ, Hải Yến đồng ý:

– Thôi được rồi. Hẹn tối gặp!

– Cám ơn em.

Hải Yến cảm nhận Hoàng Nam đang cười rất tươi. Cô nhỏ giọng:

– Anh về nhà nghỉ ngơi đi.

– Ừ. Chào em. Hẹn gặp em!

– Chào anh!

Hải Yến tắt điện thoại. Bắt gặp nụ cười của Lạc Đình, cô nạt:


– Cười gì?

– Hùng hồn nói về tình yêu thì ra con người ta đã yêu. Ê, gã đàn ông vô phước… í, may mắn đó là ai vậy?

– Gã nào?

– Đừng làm bộ nữa. Cái gã vừa nói chuyện điện thoại với mày ấy.

– Người ta có tên tuổi đàng hoàng đấy.

– Tại tao không biết tên. Mày nói đi.

– Là anh Hoàng Nam.

– Bác sĩ Hoàng Nam?

– Ừ.

– Sao nhanh vậy?

– Nhanh cái gì?

Hải Yến chau mày:

– Thì chuyện tình yêu của hai người ấy. Mới nửa tháng đây thôi mà…

– Mày nghĩ đi đâu thế? Tao và anh Nam chỉ mới là bạn bè.

– Thật hả?

– Mệt mày quá. Không tin thì thôi.

– Ừ. Nhưng Hoàng Nam được đấy Hải Yến. Mày đừng bỏ lỡ cơ hội của mày nha.

– Muốn nói gì đây?

– Tao sẽ rất vui mừng nếu mày và Hoàng Nam yêu nhau. Anh ấy có sự nghiệp ổn định lại biết quan tâm người khác. Được ở bên cạnh anh ấy, mày là người hạnh phúc nhất.

– Mày có vẻ quý trọng anh Nam thế?

– Vậy thì mày không biết rồi. Anh Nam đã nhận tao 1à em gái nuôi.

Hải Yến bất ngờ:

– Chuyện này nghe lạ nha.

– Ừ, tao không dám tin mình có được diễm phúc ấy. Nhưng đó là sự thật đó Hải Yến.

– Tuyệt quá! Vậy là từ đây về sau mày có đến hai người đàn ông bảo vệ rồi. Không cần lo lắng nữa.

– Tao có lo lắng bao giờ đâu.

Lạc Đình ôm vai bạn:

– Mày nghĩ sao về Hoàng Nam?

– Anh ấy là một người đàn ông tốt. Tao nhận biết điều đó.

– Vậy còn chần chờ gì nữa.

– Không cần gấp gáp đâu Lạc Đình. Cái gì tới nó sẽ tới thôi. Duyên nợ thì có trốn tránh cũng không khỏi.

– Đúng. Tao sẽ không tránh né nó nũa.

– Tốt.

Hai người bạn ngồi bên nhau, câu chuyện kéo dài kéo dài mãi.

Nở nụ cười thật tươi, Lạc Đình bước vào cổng công ty vận chuyển “”Hoàng Nguyên””:

– Chào chú!

– Ôi, cô Lạc Đình!

Chú bảo vệ tươi cười:

– Cô đã khỏe hẳn chưa?

– Vâng. Cháu tốt rồi ạ. Cám ơn chú.

– Tổng giám đốc vừa mới vào đấy!

– Vâng!

Lạc Đình băng qua khoảng sân, vào trong hành lang và lên trên lầu. Lúc ngang qua phòng hành chánh, cô dừng lại:

– Chị Lê Thu!

– Lạc Đình!

Lê Thu mừng rỡ:

– Sao tổng giám đốc nói, tuần sau em mới đi làm?

– Ở nhà buồn quá, em lại nhớ mọi người nên không thể nghỉ lâu thêm nữa.

– Vết thương thế nào?

– Ổn.

– Tốt rồi! Em đi làm trở lại có thể tổng giám đốc sẽ bớt căng thằng hơn.

Lạc Đình nhíu mày:

– Chuyện gì xảy ra sao chị?

– Thì bà Lan Ngọc đó. Bà ta ỷ mình có cổ phần trong công ty rồi muốn làm gì làm, muốn quát nạt ai quát nạt.

– Tổng giám đốc không có ý kiến gì sao?

– Chị không biết nữa. Dạo này tổng giám đốc ít có mặt ở công ty lắm.

– Còn phó tổng giám đốc?

– Đang ở Hải Phòng. Thôi, em đến gặp tổng giám đốc đi.

– Vâng!

– Nói chuyện với chị sau há.

– Ừ.

Lạc Đình đi thẳng về văn phòng tổng giám đốc. Cô gõ cửa:

Cộc… cộc… cộc…


– Vào đi!

Tiếng Bách Nguyên vọng ra.

– Chào tổng giám đốc!

Bách Nguyên ngẩng lên:

– Lạc Đình! Sao em lại đến đây? Em đang nghỉ phép mà.

– Tôi khỏe rồi và tôi muốn đi làm.

Lạc Đình bước đến chỗ bàn làm việc của Bách Nguyên:

– Tổng giám đốc! Xin hãy giao việc cho tôi.

– Lạc Đình à! Tôi muốn…

– Thật ra ông muốn gì?

Lạc Đình chợt lớn tiếng:

– Ông của ngày hôm nay, của mấy năm trước và của những ngày tôi ở bệnh viện, thì đâu mới là con người thật của ông?

– Tôi vẫn là tôi đấy thôi. Nhưng tại sao em hỏi vậy?

– Hừ! Đừng tưởng ở nhà thì tôi không biết gì. Tại sao ông để cho Lạn Ngọc tự tung tự tác ở công ty trong khi ông là tổng giám đốc?

– Em nghe nhân viên phàn nàn gì rồi à? Em lo lắm phải không?

– Đừng hỏi tôi!

– Thế em có biết tại sao tôi để Lan Ngọc tự do thế không?

– Vì cô ta có cổ phần trong công ty.

– Không.

Bách Nguyên lắc đầu:

– Vậy thì vì cái gì?

– Vì người đàn ông bên cạnh cô ta.

Lạc Đình không hiểu:

– Sao cơ?

Bách Nguyên đứng lên. Anh kéo Lạc Đình ngồi xuống xa lông với anh:

– Tôi nghi ngờ gã đàn ông ấy đang làm ăn phi pháp. Hắn chuyên đi hàng sang Thái Lan, Campuchia… những nước đầy rẫy ma túy và con nghiện. Hắn lợi dụng Lan Ngọc điều xe, tàu của công ty vận chuyển hàng…

Lạc Đình cắt ngang:

– Liên quan đến công ty mà ông vẫn để yên à?

– Nghe tôi nói hết đã. Tôi đang hợp tác với công an, hải quan. Chúng tôi lợi dụng Lan Ngọc để bắt gọn đường dây xuyên quốc tế của gã kia.

– Ông có biết ông đang đùa với sự nghiệp và tương lai của mình không?

– Tôi biết.

– Vậy sao…

– Không còn cách nào khác đâu, Lạc Đình ạ. Bên công an, họ bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty.

-…

– Tin tôi đi nhé. Tôi cũng không để cho Lan Ngọc phá nát công ty đâu.

Chỉ một lúc nào đó thôi, em hãy giúp tôi cố gắng trấn an nhân viên. Nếu để họ nổi dậy thì coi như hỏng hết.

Lạc Đình hỏi:

– Ông nội có biết chuyện này không?

– Không. Tôi đang cố giấu đây.

– Vậy còn ai biết chuyện này nữa?

– Quốc Trung.

Nhắc đến Quốc Trung, Bách Nguyên chợt nhớ:

– À! Quốc Trung đã tìm được người gây tai nạn cho em rồi đó.

– Là ai?

– Gã đàn ông bên cạnh Lan Ngọc. Em đã từng nhìn thấy hấn phải không?

– Vâng. Nhưng tôi và hắn ta đâu có quen biết nhau. Tại sao hắn cố tình đụng tôi?

– Cái này còn hỏi lại Lan Ngọc và gã đàn ông đó.

– Ông đừng nói với tôi là họ muốn cảnh cáo tôi khi thấy tôi bên cạnh ông nghe?

– Có thể lắm. Vì tôi đâu tìm được nguyên nhân nào khác. Cho nên sau chuyện này em cần phải cẩn thận hơn. Họ đang giở trò gì, có âm mưu gì chúng ta đều không biết được.

Lạc Đình dựa ra ghế thở dài:

– Tôi phải làm sao đây? Thật sự tôi không hề muốn gây thù oán với Lan Ngọc. Tôi chỉ…

Bách Nguyên đặt tay lên vai Lạc Đình:

– Đừng như thế Lạc Đình! Mọi chuyện đều đo Lan Ngọc mà ra cả. Chị ta không chịu chấp nhận sự thật rồi tự đào hố sâu đau khổ. Bây giờ còn gây thêm tội lỗi. Tôi không thể tha thứ cho việc làm của chị ta được.

– Bách Nguyên!

Lần đầu tiên Lạc Đình dịu dàng gọi tên người đàn ông cô yêu:

– Lúc tôi chưa vào “Hoàng Nguyên””, thời gian đó ông có còn yêu Lan Ngọc không?

– Tình yêu trong tôi đã hết khi Lan Ngọc trở thành chị dâu tôi.

– Vậy ngần ấy năm qua, ông đau khổ là do cái chết của anh Hai ông sao?

– Đúng. Tôi cảm thấy tai nạn của anh Bách Trung, chính tôi là nguyên nhân.

– Ông tự trách mình rồi được gì?

– Không được gì cả. Trái lại còn làm người thân đau buồn và lo lắng.

– Thế…

Bách Nguyên để ngón tay lên môi Lạc Đình:

– Đừng nói gì nữa. Hãy để tôi cám ơn em với những gì em đã làm cho tôi.

– Ông đã biết?

– Em mắng tôi, rồi ngày nào Quốc Trung và ông cũng giảng. Tôi không hiểu mới là chuyện lạ đấy. Nhưng hiểu ra thì tôi phát hiện tôi yêu em. Tôi yêu em cái bướng bỉnh, chanh chua, và gai gốc của em. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về em.

– Sao yêu toàn những tật xấu không vậy?

– Chứ em có gì tốt đâu.

– Ơ…

Lạc Đình trừng mắt:

– Ông có tin…

– Em muốn làm gì tôi cũng được, nhưng đừng nói nghỉ chơi với tôi là được rồi. Tôi sẽ rất buồn khi không có em, em biết không?

– Gần một tuần nay không gặp em, tôi nhớ em biết chừng nào. Nhưng tôi cố kềm nén không gọi cho em, để em có thời gian suy nghĩ.

Bách Nguyên nâng mặt Lạc Đình lên trong hai tay mình:

– Em cũng yêu tôi, có đúng không?

– Tôi…

– Đừng cố trốn tránh nữa, vì ánh mắt em đã nói lên một điều…

Lạc Đình ngạc nhiên:


– Điều gì?

Bách Nguyên mỉm cười:

– Là em yêu tôi rất nhiều, nhiều đến mức nếu không hôn em, tôi sẽ không biết phải làm gì vào lúc này để thể hiện tình yêu của mình.

Lạc Đình chưa biết phản ứng thế nào, thì Bách Nguyên đã cúi xuống. Nụ hôn nhẹ như gió của Bách Nguyên phớt ngang làm Lạc Đình rùng mình. Lúc Lạc Đình còn đang hoảng hồn thì Bách Nguyên hôn cô lần nữa. Nụ hôn kéo dài miên man khiến cô phải bấu lấy Bách Nguyên. Cô không dám nhìn anh mà khép mắt lại đón nhận, cảm giác được yêu lần đầu thật ngọt ngào và ngọt ngào và thiêng liêng.

Bách Nguyên thì thầm bên tai người yêu:

– Cám ơn em, cuộc sống của anh. Với anh, em là một khởi đầu mới, một cuộc đời mới.

Lạc Đình im lặng trong vòng tay Bách Nguyên. Tất cà với cô giống như một giấc mơ, và cô muốn giữ lấy giấc mơ này mãi mãi.

– Nói gì đi em!

Bách Nguyên lên tiếng khi thấyLạc Đình im lặng.

– Biết nói gì bây giờ?

– Hãy nói rằng em yêu anh.

Lạc Đình lắc đầu:

– Không nói đâu.

– Tại sao vậy?

– Bởi tình yêu đôi khi không phải là lời nói.

– Nó là hành động đúng không?

Một lần nữa Bách Nguyên lại cúi xuống. Anh nhấn chìm Lạc Đình trong nụ hôn đê mê.

– Anh yêu em.

Lạc Đình như lịm người với nụ hôn đầy tham lam của Bách Nguyên. Anh điêu luyện làm cho cô không thể dứt ra được. Một lúc sau khi môi rời môi, Lạc Đình lầu bầu:

Ông tham lam quá đấy.

– Anh chứ.

Bách Nguyên sửa:

– Phải gọi bằng anh và xưng em. Gọi thử cho anh nghe nào.

– Tôi…

– Anh không thích nghe từ ấy. Nếu em cứ “”ông ông, tôi tôí” thì anh đánh đòn em đấy.

Lạc Đình xụ mặt:

– Ừ, thì anh. Chỉ giỏi ăn hiếp người ta thôi.

Bách Nguyên bẹo má Lạc Đình:

– Thương không hết chứ ăn hiếp gì. Anh nhắc nhở em thay đổi cách xưng hô, để mai mốt gặp nội mà em “”ông ông” loạn xạ thì ông sẽ chửi cho.

– Hứ. Tại lúc đó em đi có một mình, còn bây giờ em đi với anh về thăm nội thì khác.

– Khác chỗ nào?

– Vì em là người yêu của anh rồi. Thôi, nghe lời anh đi, đừng cãi bướng nữa.

Lạc Đình hất mặt lên:

– Nghe thì nghe.

– Ngoan!

Bách Nguyên vẫn giữ Lạc Đình trongvòng tay. Anh hỏi:

– Em nhớ nhà không?

– Tất nhiên là nhớ rồi. Vì từ lúc vào Sài Gòn tời giờ, em chưa về thăm nhà lần nào. Em nhớ ba, nhớ Lạc Vy và nhớ cả biển Nha Trang nữa. Em yêu hoàng hôn biển.

– Thế em còn nhớ cái gì nữa không? Chẳng hạn như em chạy xe đụng ai đó trên đường phố Nha Trang rồi trở ngược lại nói người bị đụng có lỗi?

Biết Bách Nguyên trêu mình, Lạc Đình đấm anh:

– Nhớ dai quá há!

– Những kỷ niệm về em anh đều nhớ. Em không phải đụng anh có một lần đâu.

– Anh muốn nhắc đến buổi chiều hôm ấy chứ gì?

– Ừ. Em chạy đi đâu dữ vậy?

– Đi ngắm hoàng hôn biển.

Bách Nguyên chắt lưỡi:

– Anh chưa từng gặp một cô gái nào giống như em. Đã ngang mà còn hung dữ nữa. Cãi đen thành trắng, mắng người ta bị câm khi người ta không lên tiếng:

Lạc Đình khúc khích:

– Anh sợ chưa?

– Ừ, anh sợ thật.

Bách Nguyên nghiêng đầu hôn lên má người yêu:

– Em có muốn về thăm gia đình không?

– Muốn chứ.

Lạc Đình sáng mắt.

– Vậy ngày mai, anh ra Nha Trang có việc, em đi với anh.

– Ngày mai à?

Lạc Đình nhớ đến vết thương còn rất đau ở vai, rồi nhớ đến công ty vắng mặt Bách Nguyên và Quốc Trung. Cô xìu xuống:

– Em nghĩ ngày mai không được rồi.

– Sao vậy? – Bách Nguyên nhướng mày.

– Công ty đang lộn xộn, Quốc Trung đi, anh đi, rồi em cũng đi, rồi ai sẽ sẽ canh chừng Lan Ngọc đây? Thêm nữa, ngày mốt em phải đến bệnh viện kiểm tra và cắt chỉ vết thương…

Bách Nguyên vỗ trán:

– Chết không! Anh quên mất điều này. Chắc anh phải hoãn chuyến đi lại để đưn em đi tái khám.

– Không cần đâu anh, công việc quan trọng hơn. Còn chuyện của em, em tự lo được.

– Nhưng…

– Nếu anh không yên tâm thì em sẽ gọi Hải Yến đi với em.

Bách Nguyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

– Thôi được. Anh sẽ gọi cho anh Nam trước. Có anh ấy, anh yên tâm hơn.

Lạc Đình phụng phịu:

– Đừng xem như con nít, em không thích đâu.

– Anh chỉ muốn có người bảo vệ em thôi.

Bách Nguyên dặn dò:

– Những ngày anh không có mặt ở Sài Gòn, em phải cẩn thận đó.

– Em biết rồi. Còn gì nữa không, dặn luôn một lần đi!

Bách Nguyên giấu nụ cười khi thấy Lạc Đình bùng thụng cái mặt:

– Chỉ bấy nhiêu thôi. Nhưng anh muốn hôn bù cho những ngày không được hôn.

– Ơ…

Lạc Đình chưa kịp phản đối thì môi cô đã bị khóa lại. Nụ hôn tình yêu kéo dài kéo dài cho đến lúc môi cả hai tê dại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.