Bí Mật Thế Giới Vampire

Chương 8


Bạn đang đọc Bí Mật Thế Giới Vampire: Chương 8

Điểm đến của tụi nó chính là khu trung tâm sầm uất nhất Tokyo – Star (cái này mình chém nha @_@). Strar có diện tích hơn 4000m2, cao năm tầng. Tầng một là khu ăn uống, tầng hai là khu mua sắm, tầng ba là khu giải trí, tầng bốn là khu bar, còn tầng năm là khu phòng nghỉ. Ở đây có đầy đủ tiện lợi như một thành phố thu nhỏ, những người đến đây đều là những kẻ giàu có lắm tiền nhiều của. Nếu là trước đây, nó sẽ không bao giờ có thể đến những nơi sang trọng như vậy. Chính vì thế mà nó quyết định phải quậy phá nơi này cho đã đời mới được. Biết đâu được đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nó tới nơi này thì sao?
Lúc tụi nó vừa bước vào cửa thì tất cả ánh nhìn của mọi người đều dán trên người tụi nó. Cũng phải thôi, toàn người đẹp như tụi nó không trở thành trung tâm mới là lạ đó.
– Yong-sama, Shiro-sama, Maru-sama, các cậu đã tới.
Một người thanh niên chừng 20 tuổi đi đến chỗ tụi nó cung kính cúi chào bọn hắn. Hiển nhiên bọn hắn là khách quen ở đây.
– Dẫn đường đi.
Lần đầu tiên nó nghe hắn nói kể từ lúc nó biết hắn (chị ý mới biết anh Yong lúc chiều ở lớp, lúc anh ý mới đến chị ý chưa biết). Đúng thật là người nào giọng nấy (đạo lý gì đây hả trời???). Người đã lạnh rồi, giọng còn lạnh hơn.
– Dạ
Người thanh niên đáp nhẹ một tiếng rồi dẫn đầu đi trước. Đi đến một căn phòng rộng lớn, anh ta cúi đầu chào rồi ra ngoài. Một lúc sau thì phục vụ cũng mang thức ăn lên.
Nhìn một bàn đầy thức ăn ngon trước mặt, hai mắt nó sáng còn hơn cả đèn pha ôtô, miệng thiếu chút nữa chảy nước miếng (triệu chứng tiêu biểu của một con ma hắu ăn là đây).
– Oa. Nhìn ngon quá! Mình không khách khí đâu nhé.
Miệng nói xong thì tay làm luôn. Tay nó gắp lia lịa đồ ăn bỏ vào miệng và bát của nó. Nhìn nó ăn giống như ai bỏ đói nó không bằng. Mọi người cũng chỉ biết nhìn nó á khẩu không nói được lời nào.
– Sao mọi người không ăn?
Thấy mọi người không ăn mà cứ nhìn nó chằm chằm, nó chớp chớp đôi mắt to tròn của mình ngơ ngác như con tê giác mà hỏi. Không lẽ mặt nó có dính gì hay sao mà bọn họ nhìn nó hoài vậy?

Nó không biết rằng nhìn mặt nó lúc này ngố không thể tả khiến cả bọn bật cười. Ngay cả hắn, Katsumi và Kakashi cũng không nhịn được mà nhếch khoé môi.
Với hắn, nó thật trẻ con, ngây thơ và hơi ngốc nghếch. Nhưng cũng chính vì thế mà nó mang lại cảm giác bình yên khi bên cạnh.
Katsumi và Hiroshi nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng không khỏi nhói đau. Thời gian để có những giây phút như thế này đâu còn nhiều nữa. Thôi thì cứ tận dụng những ngày còn lại để tạo nên những kí ức đẹp trong trí nhớ của nó đi. Hai người họ thật sự mong muốn nó có thể có một cuộc sống hạnh phúc bình thường như bao người khác. Nhưng điều đó có lẽ không thể thực hiện được.
Thu lại tâm tình của mình, hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ với mọi người. Không khí trên bàn ăn rất sôi nổi và ấm cúng.
Mọi người dùng bữa xong sau đó quyết định lên khu bar. Trên đường lên tầng ba là khu giải trí, mọi người ai cũng trêu trọc nó.
– Thật không ngờ bạn có chút xíu mà ăn nhiều như vậy.
Khi thấy một mình nó phải ăn hết 1/3 chỗ thức ăn trên bàn, quả thật Maru thiếu chút nữa thì rớt mất cằm. Nhìn nó nhỏ nhắn như vậy, cậu thật không ngờ nó có sức ăn kinh khủng như vậy.
– Bạn có ý gì hả?
Nó quay lại lườm Maru một cái sắc lẻm. Nó cũng biết nó nhỏ con, nhưng đâu cần thiết phải chạm vào nỗi đau của nó đâu.
– Ấy, đừng hiểu lầm. Mình chỉ là ngạc nhiên khi thấy cậu ăn nhiều như vậy thôi.
Maru vội vàng giải thích. Cậu đâu có cố ý nói nó nhỏ bé đâu. Thật là tủi thân quá đi mà.
– Mình đâu có biết đâu. Lúc trước mình cũng đâu có ăn nhiều như vậy.

Nó rất khó hiểu a! Gần đây thực sự nó ăn rất nhiều. Nhưng nguyên nhân vì sao thì nó không biết.
– Thôi được rồi, không nói chuyện đó nữa. Chơi thôi.
Shiro lên tiếng ngăn chặn cuộc nói chuyện không kết quả của nó và Maru.
Lúc này cả bọn đang đứng ở ngoài cửa phòng bar víp. Ở đây có rất nhiều phòng bar với các chế độ khác nhau mà vip là phòng cao cấp nhất.
Vừa mở cửa ra, tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong đập vào tai tụi nó. Các phòng cách âm rất tốt, tụi nó đứng ở ngoài cửa mà không hề nghe thấy tiếng động bên trong.
Tám người vừa xuất hiện khiến không khí ở đây càng sôi động hơn. Người đẹp mà, ai chả hưng phấn.
Chọn một bàn tối trong góc khuất, cả bọn kéo vào ngồi.
Quý khách muốn uống gì?
Một nam phục rất trẻ, chắc chỉ hơn tụi nó 1,2 tuổi tiến đến bàn tụi nó hỏi.
– Mang loại rượu ngon nhất ra đây.
Maru nói với nam phục vụ kia. Cậu không lo tụi nó say. Đằng nào thì ngày mai cũng là cuối tuần. Cứ để cho tụi nó quậy phá thỏa thích đi.
– Dạ

Nam phục vụ đáp rồi xoay người lại quầy bar chuẩn bị rượu. Tụi nó toàn là khách quý, không thể nào đắc tội được.
– Sao lại gọi rượu? Nhỡ các bạn ấy say thì sao?
Shiro quay sang Maru nghi hoặc hỏi. Dù sao tụi nó toàn là con gái, uống rượu say quả thực rất phiền phức. (Angle: anh Shiro nói xấu mấy chị kìa. Shiro: *mắt tóe lửa* không phải tại em sao?. Angle: *cầm dép chạy*)
– Ý bạn là nói tửu lượng của tụi mình kém sao? Bạn có dám đấu không?
Nó trừng mắt với Shiro. Cậu ta dám coi thường nó? Xem nó chỉnh cậu ta như thế nào.
– Mình không đấu với con gái.
Nói nhảm. Cậu đấu với nó có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
– Ha. Thì ra là bạn sợ a!
Nói gì thì nói, hôm nay nó quyết phải đấu với cậu ta. Nó sẽ cho cậu ta thấy: không được xem thường con gái.
– Ai sợ bạn? Đấu thì đấu. Đến lúc đó bạn thua thì đừng có khóc.
Cậu mà lại sợ nó à? Nó thì cậu chấp một mắt cũng có thể thắng được.
– Ok. Vậy thì người thua phải đồng ý một điều kiện của người thắng.
Nó sẽ cho cậu ta tâm phục khẩu phục, để cho cậu ta không thể nói gì được nữa.
– Ok

Mọi người nãy giờ theo dõi cuộc đối thoại của hai, hiện tai đang có hai ý nghĩ. Yong, Maru, Kakashi và Izumi đều nghĩ là nó sẽ thua vì hắn, Maru và Kakashi vốn đã biết khả năng uống rượu của Shiro từ trước, còn Izumi thì thấy nó là một người ngây thơ, hiền lành (lí do kiểu gì vậy? Chị ơi, không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu). Katsumi và Hiroshi thì thấy thương hại Shiro quá, thẩn nào Shiro cũng bị nó dần cho nhừ tử cho xem. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ thế cũng không có ai lên tiếng ngăn cản. Có trò vui để xem, tội gì phải phá hoại.
Phục vụ đem rượu ra. Đây là một loại rượu khá mạnh (mình không am hiểu gì về rượu nên cũng chả biết nên lấy rượu nào cho đúng cả _ !) nên ai cũng nghĩ cuộc chiến này sẽ không kéo dài lâu. Ấy vậy mà nó và Shiro vẫn cứ uống, uống, uống và uống như nước lã. Cuộc chiến này cũng thu hút được rất nhiều người xung quanh. Chính vì vậy mà bây giờ mọi người đang vây quanh bàn tụi nó hò hét cổ vũ. Con gái thì ủng hộ cho nó, con trai thì ủng hộ cho Shiro.
Cuộc chiến đấu của hai người càng ngày càng nóng bỏng khi cả hai đã uống hết hơn mười chai rượu mạnh. Nhưng ai cũng có thể thấy được người bị lép vế là Shiro. Mặt cậu ta bây giờ rất hồng, tuy rằng tinh thần vẫn còn tỉnh táo nhưng đây rõ ràng là dấu hiệu say. Còn nó thì vẫn cười tươi như lúc đầu tiếp từng cốc rượu với Shiro, không có vẻ gì cho thấy là đang say.
Uống tiếp tục thêm hai chai nữa thì cuối cùng cũng phân được thắng bại. Shiro bây giờ đã mơ mơ hồ hồ mà lắc la lắc lư, gương mặt đỏ như trái cà chua, đôi mắt cũng lờ đờ. Tuy chưa đến nỗi gục hẳn nhưng mà đứng thì cũng không vững rồi.
Ngược lại với Shiro, nó chẳng hề hấn gì cả. Mặc dù mặt có hơi đỏ một chút nhưng cũng rất tỉnh táo. Nó còn cười hề hề trước con mắt kinh ngạc của bốn người kia (bốn người là Yong, Maru, Kakashi và Izumi ý).
– Thật không tin được bạn lúc nào cũng hihi haha mà uống rượu lại giỏi như vậy.
Izumi tặc lưỡi nói. Ai mà tin được một cô bé nhìn giống thiên thần như nó lại có tửu lượng cao như vậy. Phải biết rằng trong đám bọn hắn, người uống rượu giỏi nhất là Shiro.
– Tại hồi còn bé nó hay nghịch ngợm. Một lần có khách đến nhà chơi có tặng cho ba anh một trai rượu vang mạnh. Nó lau chau thế nào mà lại lôi ra uống hết cả chai. Lúc anh phát hiện ra thì nó đã say không biết gì nữa. Bây giờ nghĩ lại anh vẫn thấy buồn cười.
Hiroshi vừa cười vừa giải thích cho cả bọn. Hồi đó quả thật là hù chết anh. Anh còn tưởng nó bị làm sao vì gọi mãi mà nó vẫn không tỉnh. Sau lần đó ba anh cũng không cho nó uống một giọt rượu nào nữa. Nhưng anh biết là thỉnh thoảng nó vẫn uống trộm.
– Thật sao? Yume, bạn gan thật đó.
Maru kinh ngạc không thôi. Thật sự không nghĩ tới nó lại có một tuổi thơ “huy hoàng” như vậy.
– Lúc đó mình mới có 7 tuổi. Thấy là lạ nên mình uống thử, uống rồi lại muốn uống nữa nên đâm ra uống hết cả chai luôn.
Nó xấu hổ nói. Khi đó còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện, vì tò mò nên mới thử xem như thế nào. Ai ngờ đâu uống thấy ngon nên uống sạch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.