Bí Mật Thế Giới Vampire

Chương 7


Bạn đang đọc Bí Mật Thế Giới Vampire: Chương 7

Sau khi anh Hiroshi mang đồ ăn lên phòng cho nó thì anh cũng về kí túc xá nam. Nó ngồi ăn ngon lành đống thức ăn (toàn món chị thích mà lị) mà chẳng để ý gì đến vẻ mặt kinh ngạc của Katsumi. Bởi vì dạo này sức ăn của nó thật kinh khủng nha!(@.@)
Ăn xong nó còn hồn nhiên (như con điên) mà lăn ra giường ngủ khò khò, để lại Katsumi với bãi chiến trường mà nó vừa đánh chén. Katsumi cũng không thể làm gì nó nên đành tự nói với mình rằng nó là người bệnh, không cần so đo. Cũng chính vì như thế mà tiểu thư Katsumi của chúng ta đã phải nai lưng mà dọn dẹp khổ sở. Hix.
Sau giờ nghỉ trưa, nó cùng Katsumi đến lớp học. Mặc dù không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay ánh mắt mọi người nhìn nó rất lạ. Có chút gì đó sợ hãi thì phải ha?
– Hai bạn đến rồi à?
Đang lúc nó vắt óc suy nghĩ để nhớ lại sự việc xảy ra ở canteen thì một giọng nói ấm áp như gió xuân, từ tính truyền vào tai nó.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tên con trai đang cười dịu dàng nhìn mình, nó khó hiểu nhíu mày. Nó quen tên này hay sao mà làm ra vẻ thân thiết quá vậy?
– Tôi quen bạn à?
Vốn dĩ Shiro tưởng rằng nó nhìn cậu như vậy vì nó đã biết cậu rồi. Không ngờ nó lại làm ra khuôn mặt vô (số) tội kia mà hỏi cậu một câu khiến cậu đang ở trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
– Ách… Bạn không biết tôi sao?
Shiro trưng ra bộ mặt ngơ ngác như con tê giác mà hỏi nó. Chẳng lẽ cậu lại bình thường đến nỗi khiến nó không thể chú ý đến sao?
– Không biết.
Nó nhìn tên con trai trước mắt âm thầm đánh giá. Tuy cậu ta không đẹp trai bằng Ken nhưng cũng là một người cực kì đẹp trai nha. Khuôn mặt luôn mỉm cười dịu dàng như mặt nước trong, làn da trắng sáng như men sứ, mái tóc màu nâu nhàn nhạt lấp lánh dưới ánh nắng trưa hè. Tên con trai này luôn làm cho người khác cảm thấy thoải mái khi ở gần. Nhưng mà nó thật không quen cậu ta nha!
Shiro thật là không còn gì để nói với nó nữa. Cậu cảm thấy mình thật thất bại a~
– Ok. Coi như bạn không biết đi. Tôi là Yamaguchi Shiro.
– À. Tôi là Nakamura Yume.
Thấy Shiro nhã nhặn giới thiệu như vậy nó cũng lịch sự chào hỏi lại. Đây là có người chủ động muốn làm quen với nó nha. Nó cũng không ngốc mà từ chối để kết thù kết oán.
– Còn đây là Watanabe Maru và Yamamoto Yong. Chắc bạn từng nghe nói rồi chứ?
Shiro tiếp tục niềm nở giới thiệu cho nó. Bây giớ nó mới để ý sau lưng cậu ta còn có thêm hai tên con trai nữa. Một tên có khuôn mặt baby như trẻ con, da trắng, mũi cao, môi hồng, răng trắng, là điển hình của loại công tử bột. Mái tóc màu vàng của cậu ta còn che gần hết một bên mắt nhưng vẫn không thể nào giấu đi đôi mắt đào hoa đang toả sáng nhìn chằm chằm vào…Katsumi. Tên này vừa mới nhìn bề ngoài thôi nó đã không ưa rồi.
Tên thứ hai lại khiến nó được mở rộng tầm mắt hơn. Nó vốn tưởng rằng Ken là người đẹp trai nhất mà nó từng gặp rồi, không ngờ tên này còn đẹp trai hơn. Hắn đang tựa vào bàn học đọc sách, dường như mọi chuyện diễn ra xung quanh chẳng hề liên quan gì đến hắn. Dù không nhìn thấy chính diện mặt hắn nhưng nó vẫn thấy được khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng và đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm đầy mê hoặc. Nó có cảm tưởng rằng nếu bị đôi mắt ấy nhìn thẳng vào chắc chắn sẽ có cảm giác giống như một con sói đang nhìn chính con mồi của mình vậy. Hix. Thật đáng sợ!

– Bạn ấy là người đã đưa bạn lên phòng y tế hôm qua.
Thấy nó cứ nhìn hắn chằm chằm ra chiều suy nghĩ, Katsumi tưởng nó đang cảm thấy hắn quen nên mở miệng giải thích.
– À…ra vậy.
Nó gật gù như hiểu ra vấn đề rồi hướng hắn tươi cười nói.
– Cảm ơn bạn vì chuyện hôm qua.
Ấy thế mà hắn chỉ ngẩng đầu liếc nó một cái rồi lại cúi đầu đọc sách làm nó tức trào máu. Trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đi về chỗ của mình.
Thật ra không phải hắn đang đọc sách mà là hắn cảm thấy cảm giác lo lắng ột người thật quá xa lạ nên vẫn không dám nhìn nó. Từ hôm qua lúc ở phòng y tế xuống đến lớp học rồi về nhà, hắn chỉ nghĩ đến nó, lo lắng không biết nó có xảy ra chuyện gì không. Hắn càng ngày càng thấy hắn kì lạ rồi.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Maru cười thật tươi hướng nó và Katsumi nói.
– Nhân dịp làm quen này, lát nữa chúng ta liền đi ăn mừng được không? Mọi người thấy thế nào?
– Ok.
Shiro mong còn không kịp, Maru đúng là rất hợp ý cậu.
– Bạn thì sao Katsumi?
Nó quay sang hỏi Katsumi. Nếu Katsumi không đi thì nó cũng không đi.
Cũng được.
Katsumi lạnh lùng nói. Tuy rằng không muốn có quan hệ quá thân thiết với bọn hắn nhưng cũng không thể tỏ rõ ràng thái độ được. Như vậy có thể sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
– Ok. Vậy tôi có thể rủ thêm người đi không?
Nó hướng ánh mắt long lanh về phía bọn hắn hỏi, khuôn mặt như chú cún con đáng yêu cực kì. Trong đầu nó thì đang nghĩ nếu kêu được anh Hiroshi đi cùng thì tốt quá.
– Oa. Đáng yêu quá.

Maru khoa trương nói to, đưa tay lên bẹo má nó. Nó không biết khuôn mặt này của nó làm người khác muốn phạm tội sao?
Không chỉ riêng Maru mà mọi người trong lớp, kể cả cái người lúc nãy vẫn dán mắt vào quyển sách bây giờ cũng đang nhìn nó chằm chằm.
– Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi sợ a!
Nó lùi lại nấp sau lưng Katsumi. Sao bọn họ lại nhìn hắn như vậy? Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Thật kinh khủng!
– Khụ…khụ. Được rồi, lát nữa về chúng ta sẽ đi. Hôm nay tôi bao.
Shiro hắng giọng thu lại vẻ thất thố của mình. Cậu đâu có muốn làm như vậy. Tại nó đáng yêu quá chứ bộ.
– Đi đâu vậy? Mình đi được không?
Ngay khi Shiro vừa dứt lời thì một giọng nói lanh lảnh truyền đến. Mọi người nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì thấy Izumi đang đi vào.
– Izumi, sao từ hôm qua đến giờ mới thấy bạn vậy?
Nhìn thấy Izumi nó mới nhớ tới từ lúc xảy ra chuyện ở canteen đã không thấy bóng dáng của Izumi đâu.
– Mình có chút chuyện thôi. À! Giới thiệu với mấy bạn, đây là Kimura Kakashi, anh họ của mình. Từ giờ anh ấy sẽ chuyển đến đây học.
Thấy ánh mắt mọi người đang nhìn về phía mình, Izumi trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác.
Nghe Izumi nói xong mọi người mới để ý sau lưng Izumi còn có một tên con trai. Cậu ta đẹp chẳng kém ba người bọn hắn. Khuôn mặt lạnh lùng khiến người khác có cảm giác bị áp bức. Đôi mắt hẹp dài giống hồ ly, mũi cao, môi hồng, mái tóc màu đen toát lên vẻ mê hoặc. Vừa nhìn vào đã thấy người này không hề đơn giản.
– Không ngờ lại gặp ba người ở đây.
Cậu ta nhìn về phía bọn hắn lạnh lùng nói. Trò chơi càng ngày càng thú vị rồi.
Bọn hắn ngay khi nhìn thấy cậu ta thì sắc mặt đã hơi đổi rồi. Nghe cậu ta nói vậy trong lòng không khỏi xem thường. Cậu ta không phải biết bọn hắn ở đây nên mới đến sao? Còn giả bộ bất ngờ?
– Mọi người định đi đâu sao? Chúng tôi có thể đi cùng chứ?

Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Izumi tươi cười kéo mọi người quay lại chủ đề lúc nãy.
– Tụi này đang định đi ăn mừng thôi. Bạn muốn đi thì tuỳ.
Maru tuỳ ý trả lời, ai cũng thấy được là cậu đang mất hứng.
– Ừ
Izumi xấu hổ đáp nhẹ một tiếng.
“Renggggg…”
Đúng lúc này thì tiếng chuông vang lên, mọi người ai về chỗ nấy. Buổi học diễn ra khá suôn sẻ.
“Renggggg…”
Lại một tiếng chuông nữa vang lên. Một giờ học kết thúc thay vào đó là khoảng thời gian quậy phá dành cho tụi nó.
– Các bạn về phòng chuẩn bị đi. Bọn mình sẽ đợi ở cổng trường.
Shiro quay lại nói với tụi nó. Cậu cũng biết con gái đi chơi thường rất làm đỏm mà.
– Ừ. Vậy mình và Katsumi về chuẩn bị đây. Lát gặp lại.
Nó cười tươi nói rồi kéo Katsumi đi. Nó đang rất háo hức cho lần đi chơi này vì nó rất ít khi được đi chơi.(tại anh Hiroshi sợ chị ấy gây chuyện ấy mà _ !)
Cả bọn chia nhau ra về phòng mình. Vì lần này là đi chơi bên ngoài nên có thể ăn mặc tuỳ thích.
Người đến sớm nhất đương nhiên bọn hắn. Ba người ba phong cách khác hẳn với lúc trên lớp.
Người nổi bật nhất là Yong. Với tính cách lạnh lùng vốn có, phong cách hắn chọn cũng lạnh lùng không kém. Chiếc áo phông trắng ngắn tay vừa vặn khoe ra dáng người chuẩn kết hợp với chiếc quần jean đen và đôi dày cao cổ màu trắng. Mái tóc để tự nhiên, trên tai trái có đeo một chiếc khuyên tai hình thánh giá, trên tay là chiếc đồng hồ bạch kim lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Nhìn hắn người ta phải tấm tắc khen và than thầm ông trời thật bất công.
Shiro chọn ột phong cách hơi bụi bặm một chút. Chiếc áo phông hơi rộng màu xanh kết hợp với chiếc quần jean mài rách và đôi dày thể thao màu đỏ. Mái tóc được vuốt keo ngược ra sau, trên tai trái là chiếc khuyên tai hình bàn tay màu xanh. Một phong khác biệt với thái độ dịu dàng dễ gần mà cậu thường thể hiện.
Maru lại gây ấn tượng với một phong khách chính hiệu. Chiếc áo phông màu xám rộng thùng thình kết hợp với chiếc quần tụt màu trắng và đôi dày cao cổ màu xanh. Mái tóc được che đi bởi chiếc mũ hiphop, trên tai trái là chiếc khuyên tai hình đầu lâu màu đỏ. Với phong cách này cậu tạo cho người khác thấy cậu là một con người sôi động.
Ba con người siêu đẹp trai đứng cạnh nhau khiến ai đi qua cũng phải ngắm nhìn.
Bọn hắn cứ đứng đợi như vậy một lúc cũng có người đến. Khi nhìn thấy ba người vừa đến bọn hắn không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên. Thật không ngờ tụi nó lại thay đổi hoàn toàn như vậy.
Người làm cho bọn hắn bất ngờ nhất là nó. Nó vốn dĩ là một con bé hồn nhiên, tinh nghịch nhưng lại chọn ình một phong cách đen toàn tập. Chiếc áo phông màu đen hơi rộng in hình đầu lâu to đùng trước ngực kết hợp với chiếc quần jean màu đen bó sát và đôi dày cao cổ màu đen. Mái tóc đen dài được nó buộc gọn lên cao, trên tai đeo một đôi khuyên tai hình đầu lâu màu đen, trên tay là một chiếc vòng to bản cũng màu đen nốt (sao giống xã hội đen vậy nè @_@) khiến nó có vẻ lạnh lùng và bí ẩn hơn. Nhìn nó ai dám bảo nó là một con bé nhí nhảnh hơn con cá cảnh hàng ngày nữa.

Katsumi thì chọn một phong cách khá nhẹ nhàng với một chiếc váy liền màu xanh lam và đôi hài cùng màu. Mái tóc màu nâu được thả tự nhiên, trên tai là đôi khuyên hình trái tim màu đỏ, trên tay là chiếc đồng hồ màu trắng. Katsumi tạo một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lại bớt đi vẻ lạnh lùng.
Người còn lại là anh Hiroshi với phong cách khá chững chạc. Chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với một chiếc quần jean đen và đôi dày da bóng loáng. Mái tóc đen được để tự nhiên, trên tay là chiếc đồng hồ sáng bóng.
– Thật không ngờ nha. Bạn là Yume thật hả?
Maru trợn mắt nhìn nó từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đến đầu. Nhìn nó khác quá làm cậu suýt chút nữa thì không nhận ra.
– Là mình chứ còn ai nữa. Sao? Không nhận ra à?
Nó đắc ý nói. Đây là phong cách mà nó thích nhất. Lần nào nó mặc thế này cũng có người hỏi nó những câu tương tự.
– Đúng là mình không nhận ra luôn đấy.
Shiro cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng quả thật rất hợp với nó, nhìn nó thế này cá tính thật.
– Mình mà lại.
Nó lại càng thêm đắc ý cười toe toét.
– Hai người kia vẫn chưa tới sao?
– Tới rồi.
Tiếng nó vừa dứt thì giọng nói lanh lảnh của Izumi lại vang lên, đồng thời Izumi và Kakashi cũng đến chỗ tụi nó.
Izumi xinh xắn trong chiếc váy màu hồng, trên tóc được cài một chiếc nơ cũng màu hồng, đeo đôi dày cao gót màu trắng. Nhìn cô giống như một cô công chúa.
Kakashi khá thoải mái trong chiếc áo phông đen và chiếc quần jean, trên chân đeo một đôi dày da, mái tóc được vuốt keo thẳng. Nhìn cậu thật lãng tử.
– Oa. Ai đây? Yume sao?
Izumi và Kakashi cũng ngạc nhiên nhìn nó, thật không ngờ nó có thể có bộ dạng này.
– Tất nhiên là mình rồi. Thôi chúng ta đi đi, đi muộn thì được chơi ít lắm.
Nó nói rồi chạy luôn ra xe. Mọi người chỉ biết lắc đầu vì cái tính trẻ con của nó rồi cũng theo sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.