Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 17: Khế ước (1)
Nắng ban trưa chiếu xuống tán cây khổng lồ – Cây sinh mệnh, nguồn gốc của sức mạnh thần thánh. Các thiên thần vẫn thường về lại đây để phục hồi năng lượng. Trên một cành thấp mà nắng không chiếu tới, Rin duỗi người, tạn hưởng giấc trưa hiếm hoi. Dạo gần đây, cô có quá nhiều việc phải làm.
Cuộc điều tra về đạo Satan đang ngày một bành trướng ở Bel Canto tiến hành đã một năm nay vẫn bế tắc. Hàng ngày các đội điều tra thay phiên thay phiên nhau được cử xuống Nhân giới thu thập thông tin. Đạo binh số bảy của Kaito bận rộn đi lại giữa Thiên đường và Bel Canto.
Chiều tối là lượt đổi phiên theo dõi của Rin nhưng thiên thần ủ dột đến mức chẳng buồn động chân tay. Rin đã như vậy suốt mấy ngày nay, làm gì cũng ngẩn ngơ khiến Kaito và các thiên thần khác, ngay đến cặp đôi vô tư lự nhất Thiên đường Gaku và Gumi cũng cảm thấy lo lắng. Những lúc thế này, cách họ quan tâm Rin lại trở nên vô cùng kín đáo. Bình thường khi Rin nhặt về thứ gì kì lạ của con người, họ sẽ túm tụm lại, tò mò có, dồn ép có, doạ dẫm có, giờ thì chỉ đứng từ xa trông chừng.
“Miku…”
Rin thở dài, mấy ngày nay cô không cách nào thôi nghĩ tới Miku. Mọi mối bận tâm của cô chỉ xoay quanh Miku. Sau buổi vũ hội hôm đó, chỉ cần cô thử tập trung nghĩ gì đó, gương mặt Miku lại hiện ra chập chờn trong đầu. Rin đã thích Miku, đã có những lúc nhớ nhung đôi mắt màu lục ấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ về người kia nhiều đến mức chẳng thiết làm gì như hiện tại.
Rin nhận ra tình cảm của mình dành cho Miku từ sau nụ hôn đó đã không còn như trước nữa. Cô muốn Miku là gì của mình? Tới khi gặp cô ấy, cô phải mở lời thế nào đây? Tiểu thiên thần vốn tính vô tư làm nhiều hơn nghĩ, một khi sa vào tương tư thì dứt mãi không rời. Thói xấu này có lẽ là từ hai mươi năm trước, từ ngày “anh” bỏ đi.
“Rin!”
Tiếng gọi vọng lên từ phía dưới kéo Rin khỏi những suy tư. Rin nhìn xuống tìm kiếm chủ nhân của giọng nói thì thấy một thiên thần tay cầm kéo và bình tưới khổng lồ tinh nghịch nháy mắt cười với mình. Cô ấy là thiên thần chăm sóc cây sinh mệnh Meiko.
“Tình cờ nhỉ. Chị đang cần ai đó giúp này. Tỉa cây với chị không? Chẳng mấy khi thấy em. Lâu rồi mới gặp em đấy.”
“Lâu thật chị nhỉ. Em với chị ở hai đội khác nhau mà.”
Rin dùng cây kéo lớn gấp rưỡi cơ thể mình để cắt tỉa cành. Việc này là của các thiên thần Zivil, Rin không quen nên chỉ làm theo chỉ dẫn của Meiko.
“Dạo này em thế nào. Rin đã thăng cấp thành tiểu thiên thần rồi nhỉ? Vẫn ở đội của Kaito hả?”
Meiko vừa hỏi, vừa khéo léo di chuyển chiếc bình tưới khổng lồ trong tay. Rin đã được Meiko chăm sóc khi còn là thiên thần tập sự. Những hiểu biết cơ bản về chăm sóc cây cũng là Rin học từ Meiko – thiên thần làm vườn tài hoa bậc nhất. Quan hệ giữa họ cũng tương tự quan hệ thầy trò của con người. Rin từng dựa dẫm vào Meiko – cũng là một tổng lãnh thiên thần – rất nhiều, nhưng từ khi chính thức trở thành thiên thần, thời gian có thể gặp Meiko ít dần đi. Nhiệm vụ khác nhau, gặp vì công việc lại càng không.
“Em ở đội của Kaito, đang làm nhiệm vụ điều tra dưới Nhân giới.”
“Vậy à? Cậu ta hà khắc với cả bản thân và người xung quanh, hắn có bắt nạt em không? Đã quen việc chưa?”
“Không ạ, em là đồng sự của Kaito… anh ấy rất tốt!”
“Sao ỉu xìu thế này? Em đang buồn chuyện gì à?”
Nghe giọng ân cần của Meiko, lòng Rin nghẹn lại. Cô đã định vờ như vui vẻ, sau cùng vẫn bị Meiko nhìn ra. Có lẽ vì họ đã ở bên nhau quá lâu, ngày trước cũng vậy, chỉ một chuyện cỏn con Rin cũng không giấu được Meiko.”
“…
“Rin không cần nói ra đâu. Chị thấy hơi lo thôi. Nhìn em làm chị nhớ lại Rin hồi đó.”
Hồi đó, khi thiên thần tóc xanh biến mất, ở bên cạnh an ủi cô gái nhỏ cũng chính là Meiko.
“Con người… chị Meiko có thích con người không?”
“…?”
“Em xin lỗi. Em hỏi ngốc thật đấy. Chỉ là, vì công việc, đã rất nhiều lần nhìn thấy con người nên… nên em…”
“Nói sao nhỉ. Ở vị trí của chị, con người là những kẻ yếu ớt cần được các thiên thần bảo hộ. Bổn phận của chị và những thiên thần cai quản cây sinh mệnh là trông chừng họ từ khi sinh ra đến lúc chết đi.”
Cây táo khổng lồ là khởi nguyên của sự sống. Cái cây chỉ có một gốc duy nhất nhưng lớn bằng cả cánh rừng ngày ngày được canh giữ chăm sóc bởi các Zivil.”
Cây sinh mệnh duy trì luân hồi các giới, là hiện thân của Thương đế. Tại các cành, những linh hồn được nuôi lớn dần kết trái, rồi rơi xuống trần gian trở thành linh hồn của con người.
Nhưng hiếm hoi có những trái táo khác biệt, phát sáng rực rỡ đậu thành quả chín mọng chứ không rơi xuống trần gian, những trái ấy sẽ trở thành linh hồn thiên thần.
Khi thiên thần hay con người chết đi, các linh hồn lại trở về với cậy sinh mệnh, tái sinh thành một sự sống mới. Không có quy luật duy nhất nào cho sự luân hồi, tất cả diên ra ngẫu nhiên. Một sinh mệnh mất đi, đến ngày sau sẽ lại được tái sinh ở một nơi khác. Các linh hồn ngủ yên trong thân cây sinh mệnh, chờ ngày được ban cho cuộc sống mới. Thiên thần trợ giúp cho vòng tuần hoàn vĩnh cửu ấy diễn ra tuần tự ngẫu nhiên nhưnos vốn thế.
Đúng vậy, họ chỉ là những kẻ canh gác cho vòng xoay không ngừng ấy thôi.
“Đôi khi chị nghĩ thế này. Giả như…”
Meiko cười hiền, cô xoa nhẹ lên thân cây như âu yếm.
“Nếu như bọn chị thôi không chăm sóc cái cây này nữa thì chắc cũng chẳng có gì thay đổi, con người vẫn sinh ra rồi chết đi. Có lẽ con người không yếu ớt như chúng ta nghĩ về họ. Những kẻ yếu ớt dại dột so với chúng ta chỉ là những sinh mệnh ngắn ngủi thoáng qua như cái chớp mắt nhưng vẫn sống nỗ lực không ngừng, đem so ra chúng ta có lẽ còn kém cỏi hơn họ… Sao chị có thể nói ra những lời này chứ, Rin không được kể với ai đấy.”
Là một tổng lãnh Thiên thần, quản lý việc coi sóc cây sinh mệnh, nói ra những lời này e sẽ gây không ít rắc rối. Tại Thiên đường, con người luôn được xem là những sinh mệnh nếu không nhờ vào sức mạnh của các thiên thần thì không có sinh ra cũng không có chết đi, hoàn toàn không tồn tại. Đó là vấn đề liên quan đến niềm kiêu hãnh, ý nghĩa tồn tại của thiên thần.
“Dạ… Chị Meiko có bao giờ muốn nói chuyện với con người không?”
“Có lẽ không. Mỗi ngày chị đều ở cạnh linh hồn của họ. Những gì muốn biết đã biết cả rồi, đâu cần phải bỏ công đến tận nơi để gặp gỡ những cái vỏ da ấy làm gì nữa.”
“Vậy à…”
“Rin của chị đã bị một con người hấp dẫn sao?”
“Dạ… cái đó, à…”
Đứng trước Meiko, Rin thấy thật hổ thẹn, bản thân đã vì tình cảm không nên có với một con người mà ngang nhiên coi thường thánh quy.”
“Ha ha. Đừng sợ. Chị sẽ không nói với ai đâu. Với lại đâu phải chỉ có mình em.”
“Gì ạ?”
“Đâu phải chỉ một mình em là thiên thần có tình cảm vượt quá giới hạn với con người. Trước kia cũng có rất nhiều thiên thần như vậy mà.”
“Có thật không ạ?”
“Chuyện này không được nói cho bọn nhóc nhé.”
Meiko muốn nói là những thiên thần chưa đủ ba trăm tuổi.
“Trước kia Thiên đường và Nhân giới lẫn lộn. Thiên thần và con người không xa cách, luật lệ cũng không áp đặt như bây giờ. Thế giới từng như thế đấy, khi đại chiến chưa xảy ra.”
“…!”
“Rin còn nhớ thiên thần trong truyền thuyết không?”
“Thiên thần đã đẩy lùi ác quỷ trong đại chiến năm đó.”
Ở thánh đường Grandiose, tại chính điện tôn quý nhất, linh thiêng nhất có bức hoạ một thiên thần được lồng trong khung vàng. Thiên thần đó là vị cứu tinh của Thiên đường năm trăm năm trước, mang trong mình sức mạnh vô địchkhiến mọi thiên thần ngưỡng mộ.
“Đúng rồi. Thiên thần ánh sáng trong truyền thuyết. Cô ấy cũng đã tự mình rời Thiên đường bỏ xuống phàm trần.”
“!!”
Ngạc nhiên chứ…? Ngay đến cả thiên thần vĩ đại nhất cũng làm vậy. Vậy nên chuyện thiên thần có hứng thú với con người cũng là tự nhiên thôi. Em có nghĩ vậy không. Dẫu sao họ cũng là những sinh mệnh chúng ta đánh cược cả bản thân để bảo vệ. À chuyện chị vừa kể, Rin cũng phải giữ kín đấy nhé.
Rin thấy tim mình đập nhanh hơn cả lúc trước. Cô hồi hộp gật đầu, hứa rằng nhất định sẽ không nói cho bất cứ ai. Meiko đặt ngón trỏ lên môi, nhìn Rin cười ấm áp. Cô đã thấy ánh mắt Meiko trong một thoáng dường như run rẩy nhưng lại không thể dám chắc.
Sau khi trò chuyện với Meiko về con người… thực ra là về Miku, Rin cũng không cảm thấy tâm trạng khá hơn. Dù đã phần nào an tâm vì Meiko nói việc có tình cảm với con người không phải là việc đáng xấu hổ, nhưng dù vậy, vì chuyện tình cảm mà mỗi giây mỗi khắc đều chỉ nghĩ đến người mình yêu mà bỏ bê công việc vẫn không hay chút nào. Kaito với Rin vẫn luôn nhẹ nhàng, không bao giờ quở trách khắt khe, anh còn nói nếu có khúc mắc anh sẽ giúp cô giải quyết. Nhưng làm thế nào Rin có thể đem chuyện của Miku nói với một thiên thần luôn định kiến với con người, ngày tháng trôi qua nhưng giữa cô và Kaito vẫn còn đó những tránh né.