Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 18: Khế ước (2)
Đã sắp một tháng kể từ lần cuối Rin gặp Miku. Một tháng với thiên thần chẳng là gì nhưng với con người có lẽ là thời gian đủ để quên những gì nên quên,, để mọi chuyện trở lại như ban đầu. Sắp tới là phiên theo dõi của Rin, cô sẽ lại thường xuyên qua lại Nhân giới một thời gian. Thiên thần xốc lại tinh thần ảm đạm, chuẩn bị lên đường. Hôm nay xong việc cô sẽ đi gặp Miku. Không phải có gì quan trọng, chỉ là Rin muốn xin lỗi vì đã đường đột hôn Miku hôm đó, cũng nói thật luôn những cảm xúc hiện giờ trong lòng.
Sải cánh nặng nề đã nhẹ nhõm hơn. Đôi cánh trắng dang rộng chao trong không trung rồi lượn xuống thấp dần.
“Xin lỗi tiểu thư nhé. Cô chủ Miku có lẽ không thể về ngay trong hôm nay được.”
Rin đang ở lâu đài Crympt.
Lúc nào không tới, lại nhằm đúng hôm Miku đi vắng, chỉ gặp được Lily. Trà Lily pha vẫn thơm như vậy.
“Tính ra đã một tháng không thấy tiểu thư. Người bận lăm sao~?”
“À… ừ, đúng là vậy đấy.”
Rin lấp lửng. Đúng là có bận, nhưng không phải bận việc mà bận nghĩ đến Miku. Nghĩ tới đó thiên thần cảm thấy xấu hổ.
“Ừm…~ Cô chủ cũng có vẻ ủ rũ nên tôi cứ tưởng hai người giận nhau cơ đấy. Sau tối vũ hội đó, tiểu thư chẳng tới đây nữa.”
“Ạch, khụ khụ khụ.”
“Tiểu thư có sao không?”
Trà Darjeeling chưa kịp nuốt xuống đã trào ngược lên, Rin đưa mắt nhìn Lily. Trong vẻ lo lắng của cô hầu gái còn xen lẫn cả tò mò và dường như là háo hức.
“Tiểu thư không biết giả vờ gì cả. Người như vậy dễ đoán lắm.”
“Cô nói hơi nhiều rồi đó.”
Ở thế giới của Rin, thiên thần vẫn thường bị chế giễu vì không biết nói dối, không ngờ lại bị đến cả Miku và Lily trêu như vậy.
“Vậy… Đúng là tiểu thư và cô chủ Miku đang giận nhau à?”
“Không có.”
“Hay là đã nói ra câu gì đó không nên nói…?”
“Không có nói gì… mà… hình như là có?”
“Hình như?”
“Thì…”
Rin suýt chút nữa đã thốt ra “Tôi thật chẳng thể nào hiểu nổi suy nghĩ của con người.” mà quên mất Lily không biết mình là thiên thần. Để có thể cùng Lily nói chuyện bình thường như vậy, Rin đã phải giấu đi đôi cánh và điều chỉnh sức mạnh của mình, xuất hiện trước Lily là một con người bình thường với thân phận một quý tộc nước láng giềng. Cứ như vậy lâu dần thành quen, Rin dần quên mất khoảng cách vô hình giữa mình và Llly.
“Chỉ là Miku nói rằng sẽ kết hôn. Đột nhiên…”
“Cuộc đời con người vốn toàn những chuyện đột nhiên mà, nước chảy theo dòng, ngày hôm nay qua đi ngày mai lại tới. Ai biết trước được ngày mai sẽ thế nào. Như vậy mới thi vị chứ…”
Hai má Lily hồng dần lên, miệng cười lẩm bẩm mãi, không biết rốt cuộc đang tưởng tượng ra cái gì.
“Không, ý tôi…”
“Nghĩa là!”
Lily chỉ ngón tay về phía Rin ngồi bên kia bàn, mắt sáng lên đắc thắng như một thám tử đang lật tẩy kẻ phạm tội.
“Tiểu thư đang giận… vì cô chủ Miku không thèm bàn bạc gì mà tự dưng tuyên bố sẽ kết hôn.”
“Tôi…”
“Rồi rồi. Từ đó đến giờ hai người đã rất thân nhau, chuyện gì cũng kể với nhau thế mà…”
“Ơ…”
“Thế mà… cô chủ lại thân thiết với người kia trong khi tiểu thư chẳng hề biết gì.”
“Ơ ơ.”
“Phản bội! Nếu đến đây là đường cùng~ em phải chết~ hai ta sẽ cùng chết!”
“Quá lố rồi đó.”
Rin bổ tay xuống đầu Lily vẫn đang mải mê tự biên tự diễn. Cô hầu gái kêu một tiếng rồi làm động tác xoa xoa đầu, trông chẳng có vẻ gì đau đớn.
Nhưng mà mọi chuyện căn bản là vậy còn gì?”
“…”
“Im lặng là thừa nhận.”
“Nhưng không có đến mức phải giết người.”
“Cái đó tôi đùa thôi mà. Không ngờ tiểu thư ghê gớm vậy ha. Ồ người đã nghĩ đến chuyện đó nữa cơ à…”
“Gì chứ hả…?”
“Đươc rồi được rồi. Vậy tiểu thư muốn làm gì nào?”
“…? Làm… gì?”
“Thì tiểu thư có muốn phá bĩnh đám cưới của cô chủ hay không?”
“Phá phách gì chứ. Đám cưới còn chưa quyết định cơ mà.”
Người chưa biết sao, đã quyết định xong cả rồi, trong mấy ngày người không tới đây. Đám cưới sẽ diễn ra vào tháng sau.”
“!! Hả? Nhanh như vậy…”
Rin không giấu nổi bàng hoàng.
“Tiểu thư sẽ tham dự lễ cưới chứ?”
“… Không thích.”
“Hả, sao lại thế? Người ta đã cất công…”
Một màu đen chẳng tốt lành gì đã lại ở ngay trước mắt Rin.
“Một bộ lễ phục mới toanh cho đám cưới đã xong rồi đấy…”
Lily gục đầu xuống bàn tuyệt vọng thở dài. Rốt cuộc thì điều khiến cô ấy bận tâm nhất vẫn là không có ai mặc đồ mình may ra.
“Này này, tôi đã nói sẽ không mặc đồ đen mà.”
“Nhưng đây là lễ cưới đấy. Sẽ chỉ có màu đen thôi đó!”
“…”
“Bộ tuxedo hôm đó tiểu thư mặc cực kì quyến rũ. Một mình người độc chiếm hết mọi ánh nhìn của các quý cô trẻ tuổi.”
“Hả-”
“Ngườ không nhớ sao. Bạc bẽo thật đấy~. Chỉ tội cho các tiểu thư ngây thơ, điên đảo vì một cô gái giả trai. Như vậy là ngoại tình còn gì! Khiến không biết bao nhiêu tiểu thư để ý, nguy hiểm quá. Mà kệ người ta nhỉ, tiểu thư chỉ có một mình cô chủ Miku thôi mà.”
“Giả trai” sao, vì mang hình dáng là con gái nên bị nói là giả trai cũng phải chịu thôi.
“Tôi sai rồi.”
Bị Lily trêu, Rin càng co rúm người lại. Rin biết tại thế giới này, một cặp yêu nhau phải là giữa nam và nữ, có lẽ để duy trì nòi giống, chuyện những cặp yêu nhau là đồng tính dù hiếm hoi nhưng không phải không có. Dẫu thế, bản thân là thiên thần, lại là một cô gái, yêu thương một người con gái khác càng không thể cho là bình thường.
Thiên thần và con người đâu cùng chung cách nghĩ.
“Dạ?”
“À, không có gì. Cô đừng bận tâm.”
Mấy hôm trước được Meiko khuyên nhủ, Rin đã thấy nhẹ nhõm hơn, giờ lại thêm một mối bận lòng khác.
“Làm gì có cái gì gọi là không nên chứ.”
“Hả?”
Rin ngẩng đầu lên, nhận ra Lily đã đứng bên cạnh không biết từ lúc nào, mỉm cười như vỗ về.
Tâm hồn mới là thứ quan trọng. Bề ngoài cũng chỉ là một cái vỏ da cho linh hồn thôi mà.”
“Vỏ da…”
Meiko đã nói hệt như vậy.
“Chính tiểu thư đã nói vậy mà. Cô chủ kể lại cho tôi đấy.”
“À à, Lily cũng là ma xó còn gì.”
Từng bị Lily nói như vậy, giờ thì Rin đã có thể trả lại lời này cho cô thợ may. Vậy mà mới nãy Rin còn tưởng rằng Lily đã nhận ra mình thực sự là ai. Một cô gái người phàm nhưng lại có thể nói những lời khiến thiên thần sửng sốt. Lạ thay, chính những lời ấy lại có thể khiến những gánh nặng trong lòng Rin như được trút bỏ…
“Cứ làm những gì người muốn, để cho cảm xúc dẫn đường. Con người ta chỉ được sống một lần thôi mà.”
Có thật là cô gái vừa nói những lời ngốc nghếch khi nãy và cô gái với nụ cười suy tư này là cùng một người? Đem Lily so với bản thân đã sống một trăm năm mươi năm nay, Rin nhận ra cô ấy còn từng trải hơn mình gấp nhiều lần.
* * *
Không thể gặp Miku, Rin trở về Thiên đường. Đã quyết tâm đến vậy mà người cần gặp lại chẳng thấy đâu nên cô có phần hụt hẫng. Nói chuyện với Lily, Rin có thêm một chút tự tin, nhưng đến lúc gặp Miku, Rin lại sợ mình sẽ cuống lên mà chẳng biết nói gì. Hôm nay không thể gặp cũng tốt, dù Rin không định sẽ tránh mặt Miku.
Cứ trốn mãi cũng không phải là cách. Đợi đến ngày kia nhất định sẽ đi gặp Miku…
“Bất ngờ thật. Không nghĩ có thể gặp lại em ở chỗ này đấy.”
Mình nên nói gì trước tiên nhỉ. Hay là xin lỗi vì hôm đó?
“Này. Có nghe không đó?”
Nhưng biết xin lỗi thế nào đây. Không lẽ là… hôm đó xin lỗi vì đã làm Miku sợ?
“Này!”
Cánh tay trái bị tóm chặt lấy, Rin giật bắn.
“Ngây ngẩn gì thế. Tương tư à?”
Rin quay lại, là tên ác quỷ đã đọ súng với cô lần trước, gã ác quỷ tóc đỏ có nụ cười ngông ngạo. Rin sững người giây lát rồi ra sức vùng vẫy nhưng cánh tay đã bị gã ghìm chặt, cố chống cự cũng vô ích. Tên ác quỷ quá mạnh. Rin nhớ lại hắn đã áp đảo cô thế nào trong trận đấu khi đó. Không thể dùng sức mạnh đấu lại hắn thì đành thương lượng với hắn vậy.
“Hửm, biết điều thế. Sợ rồi à?”
“Hừ. Ngươi muốn gì?”
Rin tuy trong lòng ấm ức nhưng cũng chẳng thể phản bác, cô không phải là đối thủ của hắn, không thể xốc nổi như lần trước mà gây hoạ cho những người không liên quan.
“Không có muốn gì hết~. Ta không có ý đồ gì với em. Đang đi dạo thì tình cờ gặp em thôi mà.”
“Ác quỷ cũng đi dạo à?”
“Hự…”
“?”
“A ha ha ha ha.”
Gã tóc đỏ đột nhiên cười ầm lên như vừa nghe chuyện gì kỳ quái lắm. Hình tượng ác quỷ vô cảm hoàn toàn tan vỡ khi Rin chứng kiến hắn vừa cười sằng sặc vừa ôm bụng.
“Ngươi cười cái gì chứ?”
“Ặc, ha ha. A chết mất, chết mất. Em hiểu lầm bọn ta rồi.”
“Lầm…? Lầm cái gì?”
“Ác quỷ có đứa xấu cũng có đứa tốt mà.”
“Ngươi… Ngươi có muốn bịa chuyện thì cũng vừa phải thôi chứ.”
“Thiên đường của em cũng vậy mà. Thiên thần cũng có đủ loại phải không nào.”
“Ngươi…”
“Những kẻ như em vừa ngây ngô vừa dễ thương, giống thiên thần nhất. Có những thiên thần giống như em vậy, nhưng có cả những thiên thần lợi dụng sức mạnh thần thánh làm ra những việc ghê tởm hơn cả ác quỷ.”
“Xằng bậy.”
“Xằng bậy chỗ nào? Em biết ban đầu ác quỷ là gì không, là những thiên thần sa ngã.”
Nghe gã nói những lời đó, cả cơ thể Rin trở nên cứng ngắc không cách nào cử động.
Ác quỷ vốn là… thiên thần.
“Thôi vậy, muốn tin hay không thì tuỳ. Là ác quỷ cũng được, thiên thần cũng được. Nhưng mà…”
Ác quỷ lỏng tay, nhìn Rin lăm lăm.
“Em ủ dột vì chuyện gì thế? Mà so với lần trước, cái mặt búng ra sữa này lại càng ngày càng đáng yêu hơn là sao nhỉ.”
“Không can dự đến ngươi.”
“Ồ, gây chuyện với con người rồi hả?”
“…!!”
Rin đột ngột ngẩng lên nhìn gã.
“Hửm, đoán trúng rồi sao? Ta cũng nhạy cảm lắm. Chắc vì là ác quỷ cũng nên. Những kẻ hiểu rõ nhất những nỗi niềm sâu kín bên trong con người, những phần đen tối nhất.”
“…”
“Em nghĩ gì đều hiện hết ra mặt nhỉ. Đúng là đứa trẻ thành thực. Cái mặt ăn năn hối lỗi đến sắp chảy nước này, nhìn là biết. Hay là em phải lòng một gã người phàm nào rồi?”
“!!”
“Ồ, ta đùa thôi mà. Không lẽ là thật!?”
Rin muốn nói không nhưng cứ lúng túng mãi. Viện cớ với tên sắc sảo như hắn chỉ càng khiến cho bản thân sớm bị lộ tẩy.”
“Hả, tiếc quá đi. Em đáng yêu như vậy, hợp khảu vị của ta thế mà…”
Súng trong túi áo đã được Rin sớm lên đạn.
“Chờ, chờ đã nào, sao dễ cáu vậy chứ.”
“Đừng có chọc giận ta.”
“Ta không chọc em. Ta thích thiên thần, đáng yêu mà. Thiên thần với ta mà nói nếu có mái tóc vàng thì chính là nữ thần. Vậy nên trong lòng ta chỉ có em xứng là thiên thần thôi.”
“Bệnh hoạn.”
“Thế à? Thiên thần trong truyền thuyết chẳng phải là mĩ nhân có mái tóc vàng như nắng và mắt xanh như nước biển hay sao?”
“Chuyện đó với ta có liên quan gì chứ?”
Rin định bóp cò nhưng đã bị gã ác quỷ tóm chặt tay trái không tài nào cử động.
“Ối chà, sợ quá. Dám hắc giết được ta chứ? Thôi nào, giết ta thì lợi lộc gì cho em đâu.”
Gã ác quỷ khống chế Rin chẳng tốn chút hơi sức, môi cong lên thành một nụ cười mê hoặc khó cưỡng.
“Không muốn biết sao? Cách để biến người đó thành con bồ câu nhỏ trong tay áo em…”
Trong giáo đường, một nhà thờ cũ nát ngoại ô thành phố, gã ác quỷ nhấc lên tấm bia đá dưới chân cung thánh, để lộ ra một đường hầm tối tăm. Những bậc thang dài hun hút với một vài ngọn nến leo lét trên tường. Không một lối rẽ, bậc này nối tiếp bậc kia, âm u như dẫn thẳng tới địa ngục. Rin dán chặt mắt vào tấm lưng của gã tóc đỏ phía trước.
Đảo Minore là vùng phụ cận của trung tâm Laren thuộc Al-fine. Tại Al-fine, Laren không phải là chuyên chính, các dải đảo xung quanh nắm quyền tự quyết rất mạnh, dù là đảo trung tâm nhưng cũng không mấy khi có thể can thiệp vào việc nội bộ của các đảo phụ cận. Từ khi Al-fine lập quốc, các quý tộc chia nhau cai trị rải rác khắp các đảo, nhờ sự độc lập ấy, mỗi đảo lại có những nét văn hoá riêng biệt.
Đảo Minorre mà gã ác quỷ dẫn Rin tới, nằm ở phía Tây bắc Luren, dân số khoảng năm mươi nghìn người. Rin đa mấy lần đi tuần qua, nhưng chỗ đang ở là lần đầu cô đặt chân tới. Cô không hề nghĩ tại nơi này lại có hang ổ của ác quỷ. Thiên thần cảm thấy tim mình đập dồn dập trong ngực, không rõ vì hồi hộp hay chỉ do mình tự tưởng tượng. Nơi cô dang tới là sào huyệt của quỷ – kẻ thù, thậm chí là một kẻ thù mạnh hơn cô gấp nhiều lần.
Cuối cùng một cánh cửa đã hiện ra phía cuối đường hầm. Gã ác quỷ đẩy cửa, bản lề rít lên một tiếng rợn óc.