Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 16: Gieo mầm (3)
Trăng đã buông, buổi vũ hội cũng sắp tàn. Ở ban công của toà nhà dành cho khách cách khá xa đại sảnh, Rin trút bỏ bộ trang phục bí bách, đôi cánh bị xếp lại cuối cùng cũng được tự do dang rộng. Bị bó lại lâu như vậy hẳn ngày mai sẽ đau đến ê ẩm. Rin chỉ định nhảy với Miku nhưng lại được không ít các quý cô khác ngỏ ý nên chẳng thể từ chối. Lúc chia tay còn được các cô gái đắm đuối nhìn theo, nhưng Rin chẳng quan tâm nổi nữa vì đã mệt lả. Thiên thần từ trước đến giờ chỉ nói chuyện với Miku, hôm nay được nhiều tiểu thư đến bắt chuyện như vậy không tránh khỏi ngạc nhiên bối rối. Đã thế, Lily còn nói vì hôm nay Rin xuất hiện trong bộ dạng này, anh tuấn hệt như một công tử quý tộc nên mới được nhiều cô gái để ý.
Gió buổi tối mát rượi, vị sâm panh chua thanh. Thiên đường cũng có rượu, các thiên thần cũng uông rượu nhưng không bao giờ say. Không giống như con người, thiên thần dù uống bao nhiêu cũng không vì rượu mà làm ra những chuyện điên rồ.
“Rin ở đây à?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Rin vừa quay lại thì thấy Miku đang lúng túng nhìn mình. Miku hẳn là đã trốn ra đây, vũ hội vẫn chưa kết thúc.
“Miku chắc cũng mệt rồi. Có sao không? Là chủ nhân bữa tiệc mà lại bỏ đi như vậy…”
Rin không say rượu, nhưng lời nói của thiên thần có phần chua chát. Miku có lẽ cũng nhìn ra Rin đang bực bội. Cô không ngạc nhiên, chỉ cười đáp.
“Tôi đa chào hỏi mọi người rồi. Tôi không có ở đó, không khí lại hào hứng hơn ấy chứ. Vì mọi người không cần phải cố tỏ ra chú ý tới tôi nữa.”
“Hừm. Là vậy à?”
Rin trả lời lấp lửng, chuyện của con người cô vốn chẳng khi nào hiểu được. Cô cất công tới đây hôm nay không phải để tham gia vũ hội, nhảy nhót với một đám người. Rin chỉ muốn xác thực một điều.
“Miku sẽ cùng người đó kết hôn à?”
Người đàn ông đó. Kẻ theo sát gót Miku suốt bữa tiệc. Hôm nay là lần đầu tiên Rin gặp hắn, ấn tượng không tệ. Một kẻ bình thường, không tốt cũng không xấu. Rin vốn không muốn để tâm tới hắn nhưng trong lòng lại bứt rứt không yên. Mỗi lần nhìn thấy hắn và Miku xuất hiện thân mật, một cảm giác khó chịu không rõ là gì lại bùng lên. Trong suốt cuộc đời một trăm năm mươi năm, lần đầu tiên Rin mới biết có tồn tại thứ cảm xúc rắc rối như vậy.
Biểu cảm nặng nề trên gương mặt Rin dường như khiến Miku khó xử.
“Chúng tôi chỉ mới đính ước thôi, chưa phải là kết hôn chính thức. Dẫu sao mẹ tôi rất mong chờ nên từ giờ tới lúc kết hôn chắc cũng sớm thôi.”
“Miku có yêu hắn không? Người mang họ Iceburg đó?”
Rin cuối cùng cũng nói ra điều cô muốn biết nhất. Rin không phải là con người nhưng chí ít cô cũng biết kết hôn là việc mà hai người yêu nhau làm.
“Tôi không biết nữa.”
“Miku không biết mà vẫn kết hôn sao? Với một người thậm chí còn chưa biết liệu mình có yêu hay không?”
“Ừ nhỉ…”
“Tại… tại sao chứ?! Như thế không phải rất lạ sao?”
“Đó là việc duy nhất tôi có thể làm mà.”
“Hả?”
“Thật ra… tôi chỉ là con nuôi của mẹ. Bố mẹ ruột của tôi đã mất từ lâu rồi. Người mẹ bây giờ là vợ của người cậu đã qua đời của tôi, cũng là cố chủ nhân của Crympt. Tuy tôi chỉ là đứa cháu gái mồ côi của người chồng quá cố của mẹ, nhưng bà đã đón tôi về và chăm sóc tôi.”
“Là như vậy sao…”
Thiên thần không có cha mẹ mà được sinh ra từ cây sinh mệnh. Họ không có gia đình hay người thân. Sự giao cảm linh hồn là sự kết nối duy nhất mà họ có. Nhưng con người không giống vậy. Con cái được sinh ra từ bố mẹ. Rin nhận ra dù mình có cố đến đâu, sự khác biệt quá lớn giữa cô và Miku khiến cô không cách nào hiểu được những gì Miku đã trải qua.
“Em biết không, nếu tôi không có mẹ thì đã trở thành trẻ mồ côi. Cha mẹ tôi, nhà tôi, tất cả những thứ quan trọng nhất đều hoá thành tro bụi trong trận hoả hoạn đêm đó.”
“…”
“Tôi rất ngưỡng mộ cha mẹ mình,. Họ rất yêu nhau. Tôi cũng từng mơ ước sẽ có được một tình yêu đẹp giống như của hai người họ.”
“Vậy sao Miku còn ép bản thân kết hôn với người đó?”
“Cuộc sống của tôi bây giờ là do mẹ trao cho. Giờ là cơ hội để tôi báo đáp bà.”
“Mong đợi? Miku nghĩ đó là lòng yêu thương sao?”
“Vậy Rin có thể phản bội Thượng đế không?”
Ánh mắt cương quyết của Miku khiến Rin cảm thấy nội tâm mình như vừa bị thiếu nữ nhìn thấu.
“Tôi thì không thể phản bội mẹ được. Tôi sẽ đáp ứng mọi ý muốn của mẹ. Mặc cho mẹ có thực sự yêu tôi hay không?”
Đó là một Miku mà Rin chưa từng nhìn thấy. Miku mà Rin biết là cô gái luôn tươi cười. Trông thấy Miku vì nỗi tủi thân mà nước mắt chực tràn, Rin cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt.
“Miku… chưa có… thích ai sao?”
“Thích?”
Rin nhìn Miku, chưa bao giờ nghiêm túc hơn thế. Thiếu nữ bất ngờ vì điều Rin vừa hỏi, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn.
“Tôi chưa từng yêu ai cả.”
“Tôi không biết nhiều về con người. Nhưng Lily từng nói với tôi, có thể được ở cùng với người mình yêu là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời.”
“Tôi ổn mà, Rin. Với tôi như vậy là đủ rồi. Được mẹ nuôi nấng. Được Lily và mọi người chăm sóc bảo bọc. Được những người thậm chí chưa từng quen biết đối xử thân thiện. Và…”
Miku nắm lấy tay Rin, nhìn vào mắt thiên thần.
“Có Rin nữa, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi.”
Rin biết nụ cười tươi sáng đó chỉ để che lấp những nỗi buồn trong lòng Miku. Đó hẳn là nỗi cô đơn mà Miku vẫn cố giấu.
Miku đã nói: “Mặc cho mẹ có thực sự yêu tôi hay không…”
Cô gái bé nhỏ bỗng chốc mất đi những người yêu thương nhất, bỗng chốc được mang về nuôi, kể từ ấy lớn lên trong sự nuôi dưỡng nặng gánh trách nhiệm, không phải sự ân cần của tình thương thực sự. Bản thân Miku cũng hiểu rõ trách nhiệm của bản thân, chưa bao giờ dám đòi hỏi bất cứ điều gì. Lúc nào cũng vẽ ra bộ mặt tươi cười, còn bao chán ghét đau khổ lại đem giấu kín trong lòng.
Tôi muốn ở bên cô gái ấy. Mãi mãi bảo vệ cô ấy…
“…!”
Đến khi nhận ra, Rin mới biết mình vừa hôn Miku. Miku sững sờ, mắt trợn tròn.
Khi lý trí đã quay trở lại, Miku đẩy Rin khỏi mình. Miku chằm chằm nhìn Rin vừa sửng sốt, vừa bối rối vừa xấu hổ.
“À, ừm…”
Đầu óc rối loạn, Rin biết mình phải nói gì đó nhưng lại không thể nghĩ ra bất cứ câu gì. Chính thiên thần có lẽ còn cảm thấy bất ngờ hơn cả Miku vì những gì xảy ra vừa rồi.
“…”
“Miku…!”
Rin vội vươn tay ra nhưng đã muộn. Cô chỉ đứng chôn chân ở đó, ngay cả việc đuổi theo Miku đang bỏ chạy cũng không dám. Khi Miku ở trước mặt gần như sắp khóc, mình đã nghĩ cái gì mà làm thế chứ. Đêm đã xuống, không gian tĩnh mịch, chỉ những tiếng đập trong lồng ngực vẫn vang lên dữ dội.