Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 15: Gieo mầm (2)
Ráng đỏ dần chuyển sang màu tím đậm. Tại cổng chính của lâu đài Crympt nguy nga, xe ngựa vào ra tấp nập. Từ các cỗ xe lộng lẫy, các tiểu thư quý tộc duyên dáng trong những bộ váy tuyệt đẹp cùng chàng hiệp sỹ hộ tống bên cạnh là những quý ngài trẻ tuổi mặc tuxedo lịch lãm quý phái.
[tuxedo: bộ quần áo lịch sự, sang trọng, bao gồm áo khoác đen đuôi tôm. Vạt áo là lụa hoặc satin.]
Người hầu kính cẩn cúi chào rồi nhanh nhẹn mở cửa khi có cặp đôi nào đi tới trước cầu thang đá dẫn đến lối vào. Sảnh chính đã quét sạch sẽ được bày trí cầu kì, các cô hầu gái bận rộn chạy tới chạy lui. Khách tham dự hôm nay có tới vài trăm gia đình quý tộc trên khắp Bel Canto.
Qua tiền sảnh đi lên cầu thang lớn là tới trung tâm đại sảnh, nơi tổ chức vũ hội đêm nay. Trong khán phòng, các khách mời vui vẻ trò chuyện. Nhìn một lượt đại sảnh tráng lệ, những bộ cánh đen chiếm đến gần nửa. Phong tục từ thời Zusukeno Đệ tam cho tới giờ vẫn được duy trì phổ biến. Tất cả khách là quý tộc Al-fine đều chọn váy hoặc tuxedo đen. Phục sức của các vị khách quý từ Faure và Violent tuy rực rỡ nhưng vẫn điểm thêm màu đen bằng chi tiết nào đó trên trang phục hoặc trang sức để thể hiện sự tôn trọng với văn hoá Al-fine. Ba quốc gia trên Bel Canto đã cùng chung sống hoà bình trong năm mươi năm nay, không khí giữa các vị khách cả trong lẫn ngoài Al-fine rất hoà ái, dù thế niềm kiêu hãnh dân tộc đã được phô trương ngay từ cử chỉ đến phục sức. Trước khung cảnh mọi người trò chuyện nhảy múa, Rin chỉ chán ghét đứng dựa vào tường. Bộ quần áo vẫn ép lên đôi cánh dù Rin đã gập nó lại, khiến cô khó chịu. Rin xoa xoa vào lưng chỗ cánh bị bó chặt, thở dài không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày.
“Tiểu thư! Sao người có thể thở dài bằng khuôn mặt xinh đẹp đó được, phí phạm quá.”
Ở bên cạnh, Lily vẫn vui vẻ bắt chuyện như mọi khi. Bị Rin thờ ơ liếc mắt nhìn, Lily chột dạ lo lắng.
“Được rồi. Không sao, không sao. Mà đúng là hợp hết chỗ chê.”
Lily đứng lại gần Rin, vẻ lo lắng vẫn hiện rõ. Thiên thần nóng ruột khi bị cô hầu gái nhìn một lượt từ đầu đến chân.
“Sao thế Lily, có gì không ổn à?”
Lúc bắt được Rin mặc đồ mình may, Lily đã xuýt xoa hãnh diện không thôi, hôm nay lại chỉ trầm ngâm đứng nhìn. Không lẽ cô ấy gặp phải chuyện gì khó chịu? Từ nãy đến giờ hai má còn ửng đỏ. Rin từng nghe nói ở Nhân giới, những kẻ ngốc nghếch miễn dịch với cảm cúm nên chắc không phải ốm rồi.
“Lily.”
Rin với tay chạm vào khuôn mặt ửng đỏ của Lily và tiến đến gần thì Lily giật bắn người, bước lùi lại.
“Sao thế, trông cô lạ lắm. Không phải bị cảm đấy chứ?”
“Không ạ. Không làm sao hết. Tôi chỉ đang bối rối thôi.”
Khuôn mặt ửng đỏ quay trái quay phải, Lily ho khẽ một tiếng rồi mới nói tiếp.
“Bộ lễ phục, à ừm, tôi vẫn chưa ưng ý đâu nhưng hợp với tiểu thư lắm.”
Thiên thần tần ngần nhìn vào hình ảnh phản chiếu chính mình trên cửa sổ. Bộ tuxedo may bằng vải thượng hạng tinh tế ôm lấy cơ thể vừa thanh nhã vừa cao quý. Áo khoác ngoài cũng là thiết kế thời thượng, nơ cổ thắt hở.
Hôm nay Rin đã trở thành một thiếu niên anh tuấn, thu hút đến nỗi mọi tiểu thư quý tộc đến đây hôm nay đều phải ngoái nhìn rồi lại phải đỏ mặt quay đi.
“Tôi thấy vẫn vậy mà.”
“Thay đổi hoàn toàn ấy chứ. Chán quá. Tôi đã định tự tay mặc cho tiểu thư vậy mà…”
Lily xụ mặt tiếc nuối than thở. Cô chịu trách nhiệm phải chuẩn bị trang phục cho tất cả mọi người trong lâu đài. Từ sáng tất bật mặc đồ cho Miku và những người khác nên chẳng còn thời gian nào cho Rin. Bộ tuxedo may gấp chỉ vừa mới hoàn thành hôm qua, được nhìn thấy Rin mặc nó vừa vặn thế này, là người may ra Lily tất nhiên mong chờ nhất.
“Tôi ít khi may đồ nam nên cứ nghĩ tiểu thư chỉ hợp với váy công chúa thôi. Nhưng mà dáng dấp thiếu niên này cũng được quá chứ. Ừm, vẻ anh tuấn này cũng tuyệt quá đi. Tôi có thể triệt để khai thác dung mạo xuất chúng của người đến thế này sao, tự hào quá. Ừm ừm, đúng là mình làm rồi.”
Nhìn Rin lột xác từ công chúa đáng yêu biến thành mĩ nam mà trang phục nào cũng là do mình may, Lily lại giống như thường ngày, phấn khích tự mãn.
“À, cám ơn.”
Rin đứng đó, chẳng hề để tâm đến những lời của Lily, vừa lúc có người hầu mang rượu đi qua liền lấy một ly, một hơi uống cạn rồi đưa tay gạt rượu ở miệng.
“…Hừ.”
Lily thấy vậy liền kinh ngạc. Rin tuy thế chẳng thèm bận tâm vì hành động sỗ sàng vừa rồi.
“Lại sao nữa, Lily?”
“Không. Hôm nay tiểu thư rất tuyệt. Mà người biết uống rượu chứ?”
“Tôi nói là không uống được khi nào?”
“Không. Nhưng tiểu thư còn nhỏ tuổi như vậy…”
“Tôi không phải là trẻ con.”
Rin mạnh tay đặt chiếc ly trống không lên bàn rồi nhìn chằm chằm về trung tâm sảnh lớn nhộn nhịp người.
Nhân vật chính của bữa tiệc – Miku và vị hôn phu tương lai, con trai của tử tước Iceburg (hay gì đó đại loại thế) – đang chào hỏi khách khứa. Các quý ngài ngưỡng mộ nhìn theo Miku với ánh mắt nồng nàn quyến luyến không rời. Chiếc váy đuôi cá của Miku hôm nay cũng là một tác phẩm tâm huyết của Lily.
Đường cắt may tinh tế ôm sát lấy cơ thể làm nổi bật những đường nét xinh đẹp cùng với bông bách hợp trắng cài trên ngực khiến Miku thực sự đã thành một quý cô trưởng thành quyến rũ và xinh đẹp. Sau lời chào đầu của chủ tiệc là thông báo về cuộc hôn phối đáng chúc mừng giữa hai gia tộc Crympt và Iceburg.
Giữa những tiếng vỗ tay, những lời chúc phúc, trái tim Rin đau nhói. Cô khó chịu khi phải chứng kiến cảnh Miku thân thiết nói chuyện với ai đó không phải mình. Hơn thế “ai đó không phải mình” ấy, không phải người thân hay bạn, mà lại là một gã với danh phận hôn phu tương lai. Có đôi lần những câu chuyện. những cuộc vui của Rin và Miku, sự ưu tiên của cô ấy không phải luôn luôn thuộc về phía thiên thần. Rin không thể trách cứ được, cô là thiên thần còn Miku là con người. Cô đã quên mất rằng con người có cuộc sống và các mối quan hệ của con người. Ngày hôm đó, khi chính Miku nhắc đến hai chữ kết hôn, Rin đâm ra căm ghét gã trai loài người, con trai tử tước Iceburg kia. Thiên thần thậm chí tranh thủ những khi rảnh việc theo dỗi hắn, từ xa nhìn trộm những lúc chỉ có Miku với hắn. Nhìn thấy hai người cười nói vui vẻ hết chuyện này đến chuyện khác, trong lòng Rin khó chịu bức bối.
Âm nhạc chuyển sang điệu valse chậm rãi uyển chuyển, mọi người lần lượt bước vào giữa trung tâm vũ hội. Rin từng được Lily cho nghe qua bài nhạc này.
Vào cuộc cách mạng văn hoá thời Zusukeno Đệ tam ba trăm năm trước, một nhạc sĩ nổi tiếng thời đó là bá tước Samon de er Drop đã sáng tác một bản nhạc lãng mạn dành cho điệu Valse. Rin thầm cám ơn, nhờ có Lily bắt học những hiểu biết tối thiểu của một quý tộc khi tới vũ hội mà cô tránh được những cư xử thất thố trước sự phức tạp của lễ nghi giới thượng lưu.
Lily nói ngài Yama yan Deruta đã làm mới lại bài nhạc cho phù hợp với thời bây giờ, lại nói trong mọi buổi vũ hội nhất định sẽ có bài nhảy trên nền nhạc này nên ngày ngày bắt Rin phải tập nhảy đến khi thành thạo.
Rin buồn bực nhìn quanh, ở trung tâm sảnh chính không còn thấy Miku đâu, chỉ còn lại Iceburg đang nhảy cùng những người khác. Miku chắc là đang bị các quý ngài trẻ tuổi vây kín mời nhảy. Rin không rõ mình đã uống bao nhiêu rượu nữa, cô đặt lại chiếc ly trống không lên bàn, đĩnh đạc bước vào trung tâm vũ hội. Giai điệu du dương và êm ái. Miku nhịp nhàng xoay người theo tiếng nhạc lần lượt đáp ứng lời mời từ các quý ngài, mỗi lần đổi bạn nhảy cô đều nhã nhặn cúi chào, trên gương mặt xinh đẹp vẽ ra nụ cười vô cùng tươi tắn.
* * *
Bàn tay cô nắm không ngờ lại nhỏ như vậy. Người thiếu niên trước mặt chỉ cao tương đương cô, vẻ buồn bực hiển hiện. Gương mặt anh tuấn của người khiến cô bối rối. Tại một chính trường thu nhỏ như nơi đây, người thiếu niên này lại chẳng bận tâm che giấu cảm xúc. Cô băn khoăn rồi cũng cúi đầu chào, lòng thầm bất an liệu có gây ra điều gì khiến người kia phật ý. Lúc nãy khi cô cùng công tử Iceburg chào hỏi khách khứa, cũng chưa nhìn thấy người này.
“…
“…”
“…”
“À, ừm…”
Cô cố gắng lựa chọn từ ngữ, bối rối không biết nên mở lời ra sao. Thiếu niên càng tỏ ra bực bội, thở dài rồi hờ hững lên tiếng.
“Còn chưa nhận ra tôi sao.”
“…”
“Hà…”- Người kia lại thở dài.
“Hả, không lẽ, không lẽ là… Rin?”
“Có lẽ đấy. Tôi đây mà.”
Miku ngẩn ngơ không tin, gương mặt tuấn tú liền thoáng ngạc nhiên rồi cau có mấp máy môi… “Đồ ngốc”. Người đang xuất hiện trước mặt cô vừa điềm đạm vừa thờ ơ đến lạnh lùng cùng với Rin lúc nào cũng vô tư hoạt bát hoàn toàn bất đồng. Nhưng Rin vốn là vậy, buồn vui thất thường nhưng chỉ cần nhìn là có thể đoán ra ngay, vui sướng hay tức giận đều thành thật đến đáng yêu. Cái cau mày bực bội, bộ tuxedo đen, nơ cổ thắt hờ, mọi thứ đều khiến Rin trở nên thu hút đến ma mị.
Tiểu thiên thần trong bộ tuxedo quý ngài, dung mạo kiệt xuất đến mức Miku thường ngày vốn thân thiết, hiện tại lại tỏ ra ngượng ngập, gượng gạo.
“Anh tuấn thật…”
“Gì cơ?”
Điệu valse dịu dàng đật đến cao trào, giai điệu bỗng được chơi mạnh lấn át lời vừa rồi của Miku.
“Không… không có gì hết.”
Miku tự trách mình tại sao lại cư xử nực cười như vậy. Dù đã biết người trước mặt là ai, Miku vẫn không thể ngừng ngưỡng mộ, rồi ngây ngẩn vì vẻ xinh đẹp lãng đãng huyền bí của thiên thần trong hình dáng thiếu niên. Miku tự nhủ, Rin mà cô yêu thương như em gái bỗng chốc biến thành một thiếu niên tuyệt mĩ khiến bất cứ ai cũng phải ngoái lại nhìn, có lỡ rung động cũng chẳng khó hiểu. Thêm nữa cả ngày nay cơ thể lẫn trí não cô đến giờ đã quá mệt mỏi.
Miku nhìn không rời mắt từng chuyển động duyên dáng của bạn nhảy, nhận ra Rin vẫn buồn bực, ánh mắt lảng tránh. Rin đang bực dọc chuyện gì sao, đã nói ghét màu đen sao hôm nay lại xuất hiện trong bộ lễ phục chỉnh tề đến vậy?
“Rin mặc đẹp lắm.”
“Cảm ơn. Tôi mặc không phải vì mong được khen đâu.”
Chắc Rin đã miễn cưỡng mặc nó. Dẫu sao Miku vẫn thấy vui khi Rin đã cố gắng để có thể tham gia buổi vũ hội vì mình.
“Sao hôm nay Rin…”
Đang muốn hỏi tại sao Rin lại mặc tuxedo thì Miku đột nhiên bị thiên thần kéo lại gần. Cùng với hành động dứt khoát của Rin, điệu nhạc chậm bỗng trở nên dữ dội. Nhạc đột nhiên đổi tiết tấu khiến Miku bị động, suýt chút nữa đã không làm chủ được bước nhảy của mình, may thay đã được Rin nắm lấy tay dẫn dắt theo điệu nhạc.
“Giống như một hiệp sĩ thực thụ vậy.”
Thiên thần nhíu mày lầm lì đối diện Miku. Vẫn là gương mặt đẹp như tạc ấy nhưng thần thái lãnh đạm đến lạnh lẽo này là một Rin mà Miku chưa từng bao giờ gặp.
“Mình phải nói gì đó.”
Hành xử lạ lùng của thiên thần không hiểu vì sao lại khiến Miku căng thẳng. Cô để mặc cơ thể chuyển động theo điệu nhạc và sự dẫn dắt của Rin, đầu óc căng ra cố nói gì đó phá vỡ không khí nặng nề giữa hai người. Quay cuồng vì những bước nhảy gấp gáp, Miku cuối cùng cũng nghĩ ra nên nói gì. “Thiếu niên” đang nắm lấy tay cô vẫn tiếp tục những bước nhảy hết sức thuần thục.
“Rin nhảy giỏi quá, đã vậy còn là vai nam nữa. Tôi không ngờ đấy.”
“Tôi đã sống một thời gian còn dài hơn Miku rất nhiều lần.”
Thiên thần nhẹ nhàng nâng bổng Miku lên khỏi mặt đất rồi xoay ba vòng. Tức thì, những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Đó là động tác rất khó đòi hỏi kĩ thuật cao mà ngay cả những quý ngài thực thụ cũng khó làm được. Rin như đang khó chịu điều gì đó, vẫn tiếp tục nhảy với gương mặt vô cảm, chỉ có Miku bị làm cho bất ngờ nên hai má ửng hồng. Lúc là một cô em gái đáng yêu vô tư lự, lúc lại là một thiên thần chín chắn đáng để tin cậy dựa dẫm. Miku đôi lúc ngờ rằng bên trong Rin liệu có phải tồn tại hai nhân cách. Trái tim cô gái nhỏ run lên gấp gáp, chẳng biết đến khi nào mới trở lại nhịp điệu bình ổn của nó.