Bí Mật Giao Ước Bóng Tối

Chương 14: Gieo mầm (1)


Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 14: Gieo mầm (1)


“Trắng.”
“Đen.”
“Trắng.”
“Đen.”
“Trắng trắng trắng trắng.”
“Đen đen đen đen.”
“Trắng trắng trắng trắng trắng trắng trắng trắng trắng.”
“Đen đen đen đen đen đen đen đen đen.”
“A a a… tôi đãnói không thích màu đen mà!”
Rin mất kiên nhẫn hết ầm lên, kết thúc màn chí choé đã biến phòng thay đồ của Crympt thành một vườn trẻ. Không ai chịu nhượng bộ ai. Ép uổng cùng chống trả, cứ mỗi khi hai người bọn họ, Rin – viên kim cương đơn thuần bậc nhất – và Lily – thợ may số một Bel Canto – ở cạnh nhau là lại có chuyện, và chẳng khi nào kém ầm ĩ. Cũng phải thôi, vì chủ đề của hôm nay là…
“Đã đen xì còn diêm dúa thế kia có chết tôi cũng không mặc đâu.”
“Người nói ra những câu như vậy sẽ bị quả báo đấy. Xui xẻo quá.”
“Đã nói là không thích mà.”
“Cho dù có thế cũng không được nói ra từ đó chứ.”
“Ví von, ví von thôi. Kiểu như ghét đến chết ấy. Những việc mà các thiên thần phải giải quyết sau khi một người chết đi khổ sở lắm mà có ai hiểu cho đâu.”

“Dạ…? Giải quyết ạ?”
“À không, thì là sau khi chết ấy? Khổ sở lắm. Tóm lại, tôi không thích màu đen.”
Khi một ai đó chết đi, người “chăm lo” cho linh hồn của họ chính là các thiên thần. Đó hoàn toàn không phải là nhiệm vụ dễ dàng, người thường sao có thể hiểu được, tất nhiên cũng chẳng mấy ai nghĩ tới chuyện phải tìm hiểu để làm gì. Lily làm ra vẻ đăm chiêu khó hiểu khi Rin lỡ miệng kể khổ.
“Đúng là nếu thiên thần có thật thì mấy việc như vậy chắc mệt lắm. Nhưng tiểu thư đừng phụ công tôi mà. Cứ nghĩ có thể đem tấm vải hiếm có này ra dùng rồi chứ. Hôm đó ở hội chợ Grosso tôi đã phải khổ sở lắm mới có được nó đấy. Lão chủ tiệm bắn súng keo kiệt đó.”
“Không thích là không thích.”
“Nhưng mà…”
Lần này người bị dồn ép là Lily. Mấy lần trước có thể ép buộc được Rin đều là nhờ đem bánh ngọt hoặc tin tức về Miku ra dụ dỗ. Lily tiếc rẻ thở dài, đành phải bỏ cuộc thật rồi.
Tại dạ tiệc sẽ được tổ chức vào tuần sau, tất cả khách tham gia đều phải diện trang phục vũ hội. Rin dù là khách nhưng đã sớm trở nên quen mặt với mọi người trong lâu đài. Họ đối xử với cô như thể cô là em gái của Miku. Dạ tiệc lần này, cả Miku và Lily đều mong Rin có thể mặc lễ phục, nhưng nhắc đến thử đồ là Rin lại giãy nảy lên.
Màu của lễ phục truyền thống ở Al-fine là màu đen, từ trang phục đến phụ kiện đi kèm. Màu sắc cao quý nhất ở Al-fine cũng là màu đen, vì vậy trong những dịp lễ đám hay hội hè, trong hoàng cung hay trong cuộc tụ họp của tầng lớp thượng lưu như quý tộc, màu đen luôn được ưu tiên. Đây là truyền thống đã kéo dài từ ba trăm năm trước. Khi đó Bel Canto còn là một vùng loạn lạc, hai nước lớn ở Đông Tây chưa hình thành, chỉ có các vùng lãnh địa lớn nhỏ cùng những cuộc chinh phạt triền miên. Vì thế đức vua trị vì Al-fine là Zusukeno Đệ tam đã ban hành nhiều chính sách nhằm cổ vũ khích lệ tinh thần người dân.
Toàn thể quốc dân trong thời chiến phải mặc đồ đen là một trong số đó.
Màu đen là màu duy nhất không bị biến sắc khi pha trộn với các màu khác, mang ý nghĩa tự tôn dân tộc bất khả xâm phạm. Đồng thời cũng ngầm ám chỉ một lớp sơn đen có thể che phủ bất kì màu sắc nào. Với ý nghĩa đó, màu đen trở thành biểu trưng quyền lực của Zusukeno Đệ tam. Vào thời kì chiến tranh khi đó, mặc đồ đen được Đức vua quy định thành luật, tuy chỉ là một thủ pháp chính trị, nhưng đã được người dân vô cùng ủng hộ rồi trở thành văn hoá lễ nghi được duy trì cho tới giờ.
Lily đã giải thích về lịch sử và văn hoá của Al-fine đến cạn lời nhưng vẫn không lay chuyển nổi Rin.
Lời mời dự vũ hội vào tuần sau tại lâu đài Crympt đã được chuyển đến mọi quý tộc. Chủ nhân hiện tại của Crympt và Miku, thậm chí ngay cả người hầu, tất cả mọi người trong lâu đài đều phải mặc lễ phục đen.
Dù là thân phận nào nhưng trong một dịp long trọng như vậy mà mặc đồ trắng đến buổi vũ hội của Crympt sẽ trở thành trò cười cho người khác. Lily than thở.
“Tiểu thư cứ bướng bỉnh như vậy sẽ bị cô chủ Miku ghét cho coi.”
Giật giật.

Cái tai nhỏ xinh của Rin mỗi lần nghe được gì quan trọng đều lộ ra rung động dễ thấy, đặc biệt với bất cứ chuyện gì gắn cùng từ Miku đều thính nhạy không ngờ. Lily chỉ tiếc rẻ buột miệng lầm bầm cũng chẳng ngờ sẽ bị Rin nghe thấy. Những kẻ như vậy thường bị gọi là “ma xó”. Nghĩa là cái gì cũng nghe thấy cái gì cũng biết, nhưng Rin không ưng lắm vì đã có ma quỷ thì chẳng tốt đẹp gì.
“Từ đầu đến cuối chỉ toàn nhắc tới chuyện quần áo. Sao cô cứ bám dai như… à ừm sao phải quan tâm quá mức như vậy?”
Gương mặt Lily sáng bừng giống như chỉ chờ có câu hỏi hoàn toàn vô thưởng vô phạt này của Rin. Cô thợ may giả làm điệu bộ chỉnh kính rồi hắng giọng e hèm một tiếng không thể kịch hơn. Đến lúc Rin thấy hối hận vì hỏi câu đó thì đã quá muộn.
“Mục đích của thời trang là đẩy lùi những giới hạn trong thẩm mĩ. Đó chẳng phải chính là sáng tạo sao?”
“Gì cơ?”
Rin nghiêng đầu ra vẻ không hiểu.
“Phải rồi ha, nói vậy có vẻ phức tạp quá với tiểu thư. Vậy để tôi giải thích thật dễ hiểu thế này nhé.”
Rin buồn bực nhìn Lily, cảm thấy mình đang bị đối xử như trẻ con. Cô gái này so với thiên thần nhỏ tuổi hơn đến mấy lần, vậy mà lúc nào cũng tỏ vẻ giảng giải đóng vai người chị lớn.
“Tiểu thư tin vào sự tồn tại của Chúa chứ. Chúa đã tạo ra thế giới. Đó là sáng tạo. Thế giới bắt đầu vận động ngay từ thời điểm nó được Chúa tạo ra, và cho đến giờ vẫn không ngừng tự hoàn thiện. Có nghĩa sự sáng tạo là không bao giờ kết thúc. Vậy nên tôi muốn tạo ra những màu sắc mới cho thế giới luôn thay đổi này, làm nó luôn rực rỡ. Tôi chỉ muốn góp một phần sức vào quá trình sáng tạo của Chúa. Vì vậy mà tôi phải làm cho tiểu thư… làm cho thế giới này xinh đẹp hơn.”
Tim Rin thắt lại khi chứng kiến sự nhiệt thành của Lily. Cô ấy muốn tô điểm cho thế giới này ư? Cho dù thế giới này chỉ là những chuỗi ngày khắc nghiệt, những việc chẳng khi nào theo ý mình, cùng một sinh mạng được ban cho hèn mọn và ngắn ngủi.
Lời nói của một con người đã khiến Rin xúc động. Cô bắt đầu nghĩ, mình cho đến giờ đã có thể tô điểm cho thứ gì đó chưa, tâm hồn mình liệu được tô điểm bởi màu sắc gì.
Bản thân rốt cuộc tồn tại vì cái gì?
Từ rất lâu trước kia, Rin đã từng được hỏi câu tương tự. Khi ấy, ngay đến câu trả lời cô còn chưa rõ nghĩa, sao có thể để tâm?
Nghĩ lại lời của anh, Rin nhẹ nhõm nhìn lên Lily. Cô thợ may e dè liếc trộm cô gái tóc vàng, trong khi đó hai nắm tay vẫn giơ cao anh dũng, khí thế bừng bừng.

“Thế giới của Lily tuyệt thật đấy. Màu sắc của cô vừa thanh nhã tinh khôi vừa rực rỡ lại bao dung, và rất ấm áp. Là màu vàng nhỉ. Giống như quần áo, chỉ cần thêm một vài chi tiết màu vàng là sẽ trở nên sống động.”
“Tôi… như vậy thật sao? Có lẽ không phải đâu. Tiểu thư mới chính là màu vàng. Chỉ sự hiện diện của người thôi có thể khiến mọi người vui vẻ phấn chấn. Dù là trong ngày âm u hay đêm tối, chỉ sự hiện diện của tiểu thư thôi là xung quanh lại tươi sáng ấm áp lên ngay.”
Hai kẻ một thiên thần và một con người lặng lẽ nhìn nhau. Cả hai trở nên gượng gạo, họ bình thường đối diện nhau chưa lúc nào trang trọng thế này. Ban nãy còn hết lời ca ngợi nhau, đến khi bình tĩnh nghĩ lại mới thấy thật toàn những lời không phải có thể dễ dàng nói ra mà không khỏi ngượng. Không thể chịu đựng thêm bầu không khí nặng nề trong phòng, tiểu thiên thần ra vẻ lạnh nhạt lảng sang chuyện khác.
“À, quay lại chuyện cũ đã. Tuy chuyện đó với chuyện này chẳng có liên quan. Dù thiết kế của cô có đẹp đến thế nào thì tôi cũng đâu nói là sẽ trở thành người mẫu cho cô hả.”
Tiểu thiên thần gật gật cái đầu nhỏ xinh xắn tỏ vẻ hài lòng với phát hiện của chính mình.
“Thêm nữa.”
Rin tỏ vẻ nguy hiểm nhìn Lily chằm chằm.
“Tôi rát ghét màu đen.”
Lily nghe vậy, thảng thốt nhìn Rin. Rin đang cực kì nghiêm túc. Tình thế thay đổi hoàn toàn, chính Lily là người đang ở thế yếu.
“A, xin lỗi. Tôi không định làm cô sợ.”
Nhận ra biểu cảm thất thần của Lily, Rin vội vàng chống chế.
“Không phải tôi ghét bộ váy của Lily mà. Nó đẹp lắm, tôi nói thật đấy. Nhưng tôi không thể mặc nó được. Là do gia đình tôi. Gia đình tôi rất nghiêm khắc. Ở đất nước này màu đen là quốc phục, nhưng ở đất nước của tôi màu đen là màu không may mắn. Còn hơn cả sự xui xẻo, nó là màu cấm kị. Nếu mặc bộ đó mà bị người nhà tôi bắt gặp, nhất là anh trai tôi thì… chỉ nghĩ đến thôi đã thấy lạnh cả người.”
Nói đến anh trai, Rin liền giả bộ khổ sở ôm đầu.
“Có chuyện đó sao. Tiểu thư có anh trai sao ạ? Ừm, ta bỏ bộ đồ này đi thôi. Đáng tiếc thật đấy nhưng đúng là không được rồi.”
Đột nhiên tiếng gõ cửa ngập ngừng vang lên phá vỡ không khí nặng nề. Xuất hiện sau cánh cửa là người con gái Rin đã chờ mãi.
“Miku!”
Rin nhảy nhót chạy lại chỗ Miku, những chuyện vừa nói với Lily khi nãy giống như đã trôi tuột đi đâu mất. Có ngày nghỉ, Rin thỉnh thoảng lại đến Nhân giới gặp Miku. Đã phải chờ từ sáng, thiên thần khó mà giấu được vui sướng khi rốt cuộc người mà cô trông mong nhất cũng đã xuất hiện.
“Xin lỗi Rin nhé. Bây giờ tôi mới tới được.”

Miku mỉm cười, vẫn là nụ cười đẹp như hoa nở nhưng có chút vụng về. Dường như cô gái đang có chuyện gì đó.
“Có quà cho hai người này.”
Lily nhận được vải ren lụa còn quà của Rin là bánh ngọt trông rất lạ mắt. Rin và Lily nhận được quà liền háo hức bày bàn uống trà.. Thiên thần đã nhanh nhẩu nhón được một chiếc bánh cho vào miệng.
“Cô chủ Miku, tôi đã may váy cho tiểu thư Rin mặc vào vũ hội tuần sau, nhưng tiểu thư không chịu mặc.”
Vừa rót trà từ ấm, Lily tranh thủ cầu cứu Miku. Rin căng miệng nhai miếng bánh rồi nuốt xuống, tẩn ngẩn lần lượt nhìn hai chủ tớ.
“À thì là…”
“Em không thích bộ váy đó à?”
“Nếu không phải là màu đen thì tốt biết mấy.”
“Khó thật, nếu không phải là tiệc tổ chức ở lâu đài thì đã không phức tạp đến thế.”
Nếu chỉ là mấy dịp đơn giản như tiệc đứng thì đã chẳng cần phải mặc lễ phục, Miku than thở.
“Tiếc quá. Nhưng lần này, chắc tôi không tham gia nữa. Tôi không thể gây rắc rối cho Miku được. Rồi lần sau lại có tiệc nữa mà phải không?”
Rin có vẻ tiếc nuối.
“Thực ra là, Rin, Lily, buổi vũ hội lần này có chuyện quan trọng tôi muốn thông báo.”
“Hả?”
Cả Rin và Lily cùng hỏi lại. Miku chăm chú nhìn hai người còn lại với ánh mắt đầy bối rối.
“Tôi muốn giữ bí mật với hai người, nhưng mà… Tôi sẽ kết hôn với con trai tử tước Iceburg.”
“Kết… Kết hôn á?”
Giọng của Rin và Lily vang lên thảng thốt giữa trưa yên tĩnh. Trà ủ trong ấm sứ vừa rót ra khi nãy đã kịp tiết vị chát, đắng ngắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.