Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 11: Biến đổi (1)
Lửa gầm thét. Trong bóng tối ngọn lửa khổng lồ nhuộm đỏ một góc trời đêm. Những tiếng kêu gào, la ó như cào xé trong tai. Ai nấy đều chạy tán loạn hòng thoát thân khỏi toà lâu đài đẹp đẽ đang bốc cháy dữ dội.
“Cô chủ!!”
Bên ngoài lâu đài, người quản gia già nua xé gấu áo đuôi tôm đã cháy tơi tả băng lại đầu gối bị trầy rách. Máu không chảy thành dòng nữa.
“…”
Người đàn ông đứng đó như hoá đá, toàn thân tê liệt. Cái gì đang xảy ra thế này?
“Cô chủ Miku… ĐỪNG!”
Một người hầu kịp ôm chặt lấy Miku. Với sức người lớn, sự kháng cự của một đứa trẻ non nớt chẳng thấm vào đâu. Thật vô dụng, thật đáng thương hại, chỉ có thể đứng nhìn những người mình yêu thương bị bỏ lại trong ngọn lửa ngùn ngụt cháy.
“Bố mẹ đâu rồi…”
Đứa trẻ không khóc. Nó không còn khóc nổi nữa. Vì nước mắt đã chảy cạn.
“Lại là nó…”
Thoát khỏi cơn ác mộng, tâm trí Miku lại lạnh lẽo như băng. Đó là giấc mơ Miku vẫn thường gặp lúc nhỏ. Cho đến tận giờ khi đã nhiều năm trôi qua, những kí ức về ngày mất đi cả cha và mẹ vẫn ám ảnh Miku.
Cô uống liền một hơi cốc nước để cạnh bàn. Thứ chất lỏng không mùi vị trượt xuống cổ họng khô khốc. Nhịp tim cũng dần trở lại bình thường sau những nhịp thở ghìm chậm để tự trấn an. Đồng hồ còn chưa điểm giờ gà gáy, nói là rạng sáng thì hãy còn sớm. Miku cố ngủ lại nhưng chỉ có những giấc ngắn vờn đến chập chờn. Mỗi lần thức giấc vì cơn ác mộng đó, cô đều chẳng thể ngủ lại được.
* * *
Crympt là dòng dõi quý tộc mà sự vinh hiển đã duy trì trong suốt bốn trăm năm kể từ lúc Al-fine thành hình cho tới giờ, là đối tượng mà bất cứ kẻ tham vọng nào cũng muốn kết thân dù ở trong hay ngoài nước. Chủ nhân đầu tiên của Crympt là một trong ba vị anh hùng có công lập quốc. Cho đến giai đoạn chiến tranh dai dẳng sau đó ở Bel Canto, chủ nhân của Crympt thế hệ nào cũng là những anh tài kiệt xuất được lưu danh trong sách sử.
Mẹ của Miku, người đứng đầu Crympt hiện nay là nữ chủ nhân đầu tiên của dòng họ này, xét về nhân cách hay phẩm chất của một lãnh chúa đều không thua kém những người tiền nhiệm. Bà trên danh nghĩa là mẹ của Miku nhưng hai người thực ra không có quan hệ huyết thống, mà chỉ là vợ của cậu ruột Miku. Cha mẹ ruột của cô đã mất trong một vụ hoả hoạn khi cô ba tuổi.
Cách lâu đài Crympt hiện giờ khoảng mười kilomet là nơi Miku từng ở trước đây. Toà lâu đài giản dị và khiêm tốn so với một quý tộc, trong nhà cũng chỉ có vài người hầu. Cuộc sống khiêm nhường tránh xa những hào nhoáng xô bồ, yên ả nối tiếp ngày qua ngày cho đến đêm đó. Ngày hôm đó, em trai của mẹ Miku, thiếu chủ Crympt đến chơi rồi ở lại. Khi phát hiện có cháy, một người hầu đang giúp Miku chuẩn bị giường đã nhanh chân đưa cô ra ngoài. Chỉ còn bố mẹ và người cậu ruột mắc kẹt bên trong, cho đến tận khi những bức tường và cột trụ bị thiêu đến khô giòn rồi gãy rụp.
Đám cháy đã làm sập toà lâu đài, sau đó các gia nhân có tìm kiếm lại nhưng ngọn lửa tàn khốc đã xoá sạch tất cả, đến di hài của những người xấu số cũng đã hoá thành tro bụi. Người con gái và con trai duy nhất của Crympt đã chết, thiếu chủ lại chưa có người nối dõi, nguy cơ tuyệt hậu đã đến ngay trước mắt. Giữa cơn khủng hoảng ấy, vợ của thiếu chủ quá cố đã đứng ra làm chủ, duy trì quản lí Crympt, đón Miku – hậu duệ chính thống cuối cùng của Crympt và sẽ là chủ nhân đời tiếp theo – về nuôi dưỡng.
Mẹ nuôi của Miku rất yêu cậu của cô. Gánh lấy những dang dở người chồng quá cố bỏ lại, bà lao vào những cuộc kết thân nhằm củng cố quyền lực, những thương vụ căng thẳng, cố gắng duy trì sự hưng thịnh và danh giá cho cái tên Crympt mà quên cả việc chăm sóc bản thân. Với Miku, bà đóng vai trò một người mẹ nghiêm khắc chăm lo giáo huấn cô trở thành người thừa kế gia tộc. Hiểu ý của mẹ nuôi, dù là học thuật, kiếm thuât, nghệ thuật, hay diễn thuyết, ngoại giao, kinh doanh, bất cứ điều gì cần thiết cho con gái một danh gia vọng tộc, Miku đều nỗ lực học hỏi.
Tất cả mọi cố gắng của cô là để làm hài lòng người mẹ không chung máu mủ, cô đơn giản là mong được yêu thương, được quan tâm.
Những mong ngóng được âu yếm yêu thương của cô con gái nhỏ đã không được đáp lại. Tình yêu bỗng chốc hoá thành đau thương, trái tim bà đã tổn thương đến mức không thể chữa lành. Đón đứa cháu gái của chồng về nuôi dạy cũng không phải vì đồng cảm với đứa trẻ đáng thương bỗng nhiên mất cha mẹ mà là để hoàn thành nghĩa vụ với gia tộc, bà đối với Miku không có tình cảm gì đặc biêt. Quan hệ giữa hai người bọn họ đơn thuần là người giám hộ và người thừa kế tương lai. Miku dẫu vậy vẫn mong mỏi tình thương từ mẹ. Cô không muốn từ bỏ hi vọng được mẹ yêu thương, và từ đó đến giờ đã sống với ám ảnh rằng hi vọng nhỏ ấy là ý nghĩa sống duy nhất cô có.
Chắc chắn tới một lúc nào đó, những nỗ lực của bản thân không biết chừng có thể được đền đáp.
* * *
Miku thở dài nhìn ra cửa sổ. Bình minh ló dạng nơi góc trời nhập nhoạng. Trong lúc tâm trí bị cuốn theo những ưu phiền, trời đã sáng từ lúc nào.
Miku bước xuống giường, chuẩn bị cho bữa sáng và điểm lại lịch trình ngày hôm nay. Buổi sáng cô sẽ đến chào hỏi một gia đình có thế lực ở Tarde, sau khi ăn sáng xong sẽ phải khởi hành ngay. Đôi chân cô gái nhỏ miễn cưỡng cất những bước nặng nề ra tới sảnh tầng dưới.
* * *
“Ta còn vài chuyện cần bàn với tử tước, con hãy về biệt thự trước đi.”
Miku nghe theo mẹ, không quấy rầy bà thêm nữa, một mình rời khỏi toà lâu đài hào nhoáng của tử tước Iceburg. Iceburg là chỗ thân quen với Crympt, từ hai ba năm nay, những bữa tiệc đơn giản vào buổi trưa vẫn được tổ chức thường xuyên nhằm làm bền chặt thêm mối quan hệ đơn thuần vì lợi ích quyền lực và tiền bạc giữa hai gia tộc.
Từ vài ngày trước, Miku cùng mẹ tới căn biệt thự mùa hè ở Tarde, vùng tiếp giáp với Bel Canto. Tarde là một lục địa lớn nằm bên kia biển Minore ở phía Đông Faure. Xứ sở này gồm nhiều quốc gia nhỏ ven biển và cả một vùng đất rộng lớn ở phía Đông vẫn chưa được khai phá. Trái ngược với Bel Canto về chính trị hay văn hó đều phát triển thịnh vượng tới mức có thể gọi là trung tâm thế giới, Tarde chỉ là một vùng nông thôn rộng lớn với nếp sống hiền hoà lâu đời, không tham vọng, không tranh giành. Tuy không có nền văn hoá rực rỡ và cuộc sống tiện nghi như ở Bel Canto, nhưng sự chênh lệch giai cấp không quá gay gắt đem lại cho nơi này sự hoà hợp và một cuộc sống êm ả. Gần đây có không ít các quý tộc vùng khác để ý tới Tarde. Không nằm ngoài xu hướng ấy, Crympt từ những thế hệ trước đã sở hữu biệt thự ở Tarde làm nơi nghỉ mát vào mùa hè. Căn biệt thự mùa hè không xa lắm so với Al-fine vì từ Faure chỉ mất nửa ngày đi thuyền.
Gia đình tử tước Iceburg ở Faure vốn là thương nhân đến từ Tarde. Qua nhiều đời kinh doanh giữa Faure với các quốc gia nhỏ phía Đông bờ biển, hiện tại Iceburg có trong tay các chi nhánh ở cả Faure thuộc Bel Canto và Tarde. Rất nhiều gia đình xuất thân thương gia đã được phong tước quý tộc trong giai đoạn hiệp định đình chiến đưa cuộc chiến loạn kéo dài nhiều thế kỉ ở Bel Canto tạm lắng xuống một trăm năm trước. Iceburg cũng là một trường hợp tương tự, gia nhập giới quý tộc và trở thành những “kẻ lắm tiền danh giá”. Nhờ buôn bán những tài nguyên quý giá từ Tarde vào Faure, họ kiếm bộn tiền rồi tham gia chính trường và trở thành một trong những thế lực mới nổi đáng chú ý.
Xét về phẩm cách, so với Crympt quyền quý có lịch sử lâu đời, tất nhiên Iceburg chỉ là một kẻ nhà giàu thích chơi trò chính trị. Tuy nhiên nếu chỉ danh giá thôi thì không thể tồn tại được ở thời điểm hiện nay, những mối quan hệ đem lại sự tiếp sức tài chính trở thành vấn đề liên quan tới vận mệnh gia tộc. Một dòng dõi quý tộc chính thống và một quý tộc nhà giàu mới nổi. Mối quan hệ cộng sinh hoà hợp và dễ chịu sẽ còn tiếp tuc được củng cố chừng nào bản thân còn tìm thấy giá trị lợi dụng ở đối phương.
* * *
Những đám mây màu tro trên trời báo hiệu một cơn mưa rất gần. Từ lâu đài Iceburg về tới biệt thự mùa hè cũng mất khoảng một giờ đồng hồ. Thấy Miku không gọi xe ngựa, con trai tử tước liền đuổi theo, lịch thiệp tỏ ý muốn đưa cô về bằng xe ngựa của mình, nhưng đã bị cô gái nhã nhặn khước từ. Từ chối một nhã ý như thế là hành động không thực sự tế nhị, nhưng hôm nay Miku muốn được đi dạo. Chàng trai đành gượng cười khi Miku nói rằng cô không định về ngay mà sẽ đi dạo ngắm cảnh thành phố cảng Tarde, tuy thế anh vẫn nhất quyết muốn Miku cầm theo ô vì lo trời có thể mưa.
Tay cầm chiếc túi nhỏ và một cây ô đen, Miku lang thang ngắm nghía những kiến trúc xinh xắn chạy dọc ven biển. Cô đi sang một lối rẽ giữa đường, vì nếu cứ đi thẳng đường này sẽ về tới biệt thự mất. Gió biển lồng lộng. Ở Al-fine bốn bề đều là hồ. Từ ven bờ trông ra mặt nước mênh mông, nếu nói là hồ thì là hồ, nếu nói là biển thì là biển, chỉ đến khi biển thực sự trải rộng trước mắt mới thấy cảm giác hoàn toàn khác nhau. Miku không thích mùi muối trong gió nên rất ít khi ra biển, dù thế lại cảm thấy một sự thân thuộc lạ lùng với cái nơi mà đến gió cũng trở nên mặn mòi này. Thế nên Miku nghĩ biết đâu chốn này có thể từng là nhà của những thế hệ xa xưa của mình, và giống như cô lúc này, những bậc tiền bối ấy có lẽ cũng đã nhìn theo màu nước xanh thẳm xa đến ngút ngàn.
Giá có thể tới được nơi đó. Chốn tận cùng thế giới, xa đến mức chưa từng in dấu con người. Tới nơi mà mình chẳng cần phải là người thừa kế gia tộc cao quý, chẳng cần phải là con rối của mẹ. Chỉ là Miku thôi. Có thể thoải mái hít thở, có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Giá mà được như thế. Nhưng đại dương lớn đến vậy, trừ phi có cánh. Phải rồi, nếu có đôi cánh có thể bay đến tận cùng thế giới như của Rin…
“Miku!!”
Giọng của Rin.
Định thần lại, Miku tự dằn vặt, mình lại viển vông nữa rồi.
“Tôi đây! Miku!!”
Không tốt rồi. Còn tưởng tượng ra cô ấy đang gọi mình nữa. Chắc tại thời tiết mùa hè đây mà. Hôm nay chắc tới đây thôi.
Miku vừa quay bước, màu trắng tinh khiết bao trùm tầm mắt của cô. Đôi cánh trắng đập nhẹ giữa không trung phản chiếu tia sáng rọi lên từ mặt biển toả ánh chói loà. Mây đã tan từ lúc nào.
“Rin?”
“Tiểu thư đi một mình sao? Người đến nơi này xin hỏi có việc gì?”
Thiên thần trước mắt Miku, cánh môi cong lên cố không phát thành tiếng.
” Ha ha. Hôm nay không phải một ngày đẹp trời để đi dạo sao?”
“Ta thật có duyên. Tôi cũng đang đi dạo nên tình cờ ngang qua chỗ này.”
“Là vậy à?”
“Hãy để tôi tháp tùng tiểu thư đến bất cứ đâu người muốn.”
Hai người cùng tung hứng diễn lại cảnh Rin từng gặp trên phố.
“Được chứ. Quanh đây có chỗ cho thuê thuyền, nhưng nghe nói nếu chỉ có một người sẽ không được thuê. May quá có thêm Rin, em đi với tôi nhé.
Chỉ chờ có thế, thiên thần ngây ngô lon ton bám theo sau.