Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 12: Biến đổi (2)
Trời yên gió, sóng gợn êm êm. Trên chiếc thuyền độc mộc nhỏ, một thiếu nữ và một…
“Oa oa nó đang lắc!”
“Rin, Rin đừng cuống! Càng như vậy nó sẽ lắc mạnh hơn đó.”
“Nhưng mà, oa oa oa…”
“Ối!”
“Oái, ngã mất, Miku cứuuuu…”
Giữa biển nước phẳng lặng, con thuyền chòng chành dữ dội như gặp phải bão.
Trên các thuyền khác quanh đó, các cặp đôi đang tận hưởng không khí mùa hè ở biển cũng ái ngại nhìn sang.
“Rin, chắc không được nữa rồi.”
Thuyền chỉ đong đưa nhẹ đã khiến Rin sợ đến nỗi làm loạn lên, càng luống cuống thuyền càng chòng chành mạnh hơn. Thiên thần bị say sóng, mặt mày xanh tái nhăn nhó, uể oải gục xuống mặt nước.
“Ư…”
Miku nín cười. Thiên thần trong mắt con người là những thực thể thần thánh, có thể tự do bay lượn trên bầu trời. Nhưng một trong những thực thể uy nghi ấy đang ở trước mặt cô, lờ đờ vì say sóng và uất ức nhìn xuống biển…
Không thể được, dẫu có thế cũng không được… cười. Nhưng…
“A ha ha ha~~”
Miku cuối cùng cũng nhịn không nổi mà phá lên cười. Bị cười, thiên thần hờn dỗi lầm bầm.
“Quá… quá đáng lắm. Còn cười nữa.”
“Xin lỗi, ha ha… nhưng mà… Rin cũng có lúc thế này. Ha ha ha.”
Miku lại tiếp tục cười một hồi. Hình tượng của thiên thần trong Kinh Thánh so với Rin một chút cũng không giống. Mà xét cho cùng đều là do con người tự ý tưởng tượng ra thôi.
“Ư ư ư… mất mặt quá.”
“Rin bị say sóng nhìn cũng đáng yêu.”
“Không vui tí nào hết.”
Đang nôn nao muốn ói mửa, Rin vẫn không chịu thua thiệt.
“Ừ, hôm nọ rõ là oai phong thế mà nhỉ.”
Khuôn mặt đờ đẫn của Rin vì đáng yêu quá nên càng khiến Miku muốn trêu thêm.
Hôm nọ chính là hôm cách đây mấy tháng hai người đi hội chợ Grosso. Hôm đó Rin theo Miku đi chơi, rồi một mình giúp Miku xách hết cả đống đồ. Giữa đường về hai người gặp một tiệm bắn súng trúng thưởng. rin đã bắn cả mười viên đạn trúng đích, trở thành người chơi duy nhất nhận được phần thưởng trong tiếng hò reo xung quanh. Thần thái lúc bắn súng khi ấy mạnh mẽ y như một thiếu niên anh hùng.
“À, Rin từng bắn súng bao giờ chưa?”
Miku ngây thơ hỏi. Sau này khi nghe những người hầu kể, Miku mới biết trước giờ chưa có ai thắng quà và Rin chính là người đầu tiên bắn trúng cả mười phát đạn.
“Hả, súng à? Có.”
Ngoan ngoãn ngồi yên thì thuyền cũng không còn chòng chành như lúc trước nữa, mặt Rin đã hồng hào hơn, cô nàng thản nhiên trả lời.
“Tôi không nghĩ ra đấy. Bất ngờ thật.”
“Bất ngờ á, tôi có súng mà. Đây này.
Rin rút ra khẩu súng trắng từ ngực áo. Nó hoàn toàn khác những khẩu súng Miku từng nhìn thấy, trắng muốt không một vết trầy xước.
“Woa, lần đầu tôi nhìn thấy một khẩu súng như vậy. Thiên thần cũng dùng súng sao?”
“Chị nói gì lạ thế. Làm gì có thứ nào ở thế giới con người có mà Thiên đường lại không có chứ.”
Thiên thần cười hồn nhiên. Làm gì có thứ nào ở thế giới con người có mà Thiên đường lại không có.
“Tôi không biết con ngươi tưởng tượng thế nào về Thiên đường, nhưng phần lớn những thứ ở Nhân giới có nguồn gốc từ Thiên đường đấy. Hình như có chuyện rằng năm trăm năm trước một thiên thần trong lúc làm nhiệm vụ đã đánh rơi súng. Con người sau đó nhặt được, bắt chước theo rồi súng bắt đầu được chế tạo phổ biến… Con người không biết chuyện đó sao?”
“Con người toàn những chuyện không biết mà.”
Chính vì không biết nên mới muốn tìm hiểu. Con người là như vậy đấy.
“Nhưng chúng tôi chỉ đem đến những cái ban đầu thôi. Như cái thuyền này này, ban đầu của nó ở Thiên đường là cái nôi nhưng không phải để nổi trên mặt nước mà là để bay trong gió. Khi mệt thiên thần có thể thu cánh lại và dùng chiếc nôi gió ấy để di chuyển. Nôi làm bằng lá cây nên rất nhẹ, còn có thể gấp lại tiện cho việc mang theo.”
“Em đi cái nôi đó có bị nôn nao không?”
Miku tủm tỉm hỏi thì Rin bẽn lẽn đáp lại.
“Không có đâu, tôi quen rồi. Khi nào quen ngồi thuyền thì cũng sẽ hết sợ thôi.”
“Vậy lần sau em lại đi cùng tôi nhé.”
Nghe đến đó, khoé miệng của thiên thần vừa cong lên lại thành ra cứng nhắc.
“Vậy còn những thứ khác thì sao. Những thứ khác mà thiên thần đem tới cho con người ấy.”
“Phức tạp lắm, Miku chỉ cần biết đến đó là được rồi. Dẫu sao Nhân giới và Thiên đường là hai thế giới tách biệt mà.”
“Đúng rồi nhỉ, lúc Rin còn ở nhà tôi, có những thứ tôi cho là bình thường thì với Rin lại là kì lạ. Như lúc tôi phải đi ngủ ấy, em liền ngang ngạnh nhất quyết không chịu.”
“Cái đó bình thường á. Thiên thần ăn hay ngủ là tuỳ thích thôi, không làm thế cũng không chết được. Nhưng ngủ trưa thì thích thật đấy, được sưởi nắng mà. Hơn nữa Miku mà ngủ thì còn ai chơi cùng tôi nữa. Có Lily thức đến nửa đêm nhưng nếu gọi cô ấy thì thế nào cũng bị đem ra làm búp bê cho cô ấy mặc sức vần vò.”
“Ha ha. Lúc đó xin lỗi em nhé. Nhưng không cần ăn cũng không cần ngủ thì tiện thật đấy. Mà các thiên thần không phải bất tử à?”
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Rin, hôm đó thiên thần bị thương nặng và rất yếu, Miku chợt nghĩ nếu vậy thì phải chăng thiên thần cũng giống như con người có thể bị thương mà chết.
“Thiên thần không chết vì tuổi già. Cơ thể chúng tôi cũng trưởng thành dần theo năm tháng như con người nhưng có thể tuỳ ý chọn duy trì hình dạng ở thời điểm mà mình muốn. Nếu như không muốn tiếp tục trưởng thành hơn nữa thì có thể mãi mãi ở hình dạng đó. Chỉ có trẻ lại thì không được.. Thiên thần vì thế không chết già mà chỉ chết khi mất hết thánh khí. Trong cơ thể cũng có thánh khí đấy. Miku có thể nhìn thấy tôi đúng không. Đó là vì thánh khí trong chị mạnh hơn người bình thường. Người mang nhiều thánh khí như vậy rất hiếm có. Theo tôi biết thì họ có thể nhìn thấy và giao tiếp với các thiên thần.”
“Thánh khí?”
“Ừ. Nhưng vì con người không thể tuỳ ý sử dụng thánh khí nên không cảm nhận được. Thánh khí chính là quyền năng Thượng đế san sẻ cho các tạo vật ở cả Thiên đường và Nhân giới, tuy mỗi nơi ít nhiều khác nhau. Thánh khí ở Al-fine thuộc Bel Canto đặc biệt mạnh vì nơi đó trước kia là thánh địa của Thiên đường. Vì sao thánh địa của Thiên đường lại ở dưới Nhân giới, nói ra thì dài dòng lắm. Nhưng tôi và Miku gặp nhau lần đầu ở nhà thờ Cloth trên ngọn đồi trung tâm đảo Luren của Al-fine đúng không? Thánh lực ở đó rất mạnh, những bậc thang xoắn ốc kéo dài từ chân đồi đến đỉnh đồi cũng là chỗ luyện tập của chúng tôi.”
“Thật thế sao…”
Miku gật gật ra vẻ hiểu chuyện. Cái nhìn ngưỡng mộ của cô gái khiến thiên thần càng hào hứng muốn kể thêm, ngay cả những chuyện bình thường ít khi nhắc tới.
“Rin hình như rất thích táo.”
“Táo…?”
Rin thích nhất là táo. Mỗi lần đến lâu đài được Miku mời bánh táo đều tỏ ra cực kì vui vẻ, cũng chẳng hề khách sáo mà ăn nhiệt tình.
“Vì táo là trái cây ưng ý nhất mà Thượng đế đã tạo ra, dù là ở Thiên đường hay Nhân giới đều là loại quả vô địch, bất kể về hương vị hay thánh khí bên trong. À, còn nữa, những cây táo đầu tiên cho quả ăn được ở Thiên đường là tôi trồng đấy.” Rin hãnh diện nói. Hễ nhắc đến táo là Rin lại trở nên hăng say. Về điểm này có thể nói Rin giống hệt như Lily.
“Hoa trái của Thiên đường vô cùng phong phú, nhưng táo là thứ mà không thiên thần nào lại không thích ăn, dù chuyện ăn uống với chúng tôi không phải quan trọng gì lắm. Tôi vẫn đang tìm kiếm những giống mới ngon hơn những loại đã có từ trước và theo đuổi hương vị hoàn hảo. Không ít các thiên thần phải lòng những trái táo tuyệt hảo của tôi chỉ từ một miếng cắn thôi đấy.”
Lửa bừng lên trong ánh mắt màu lam, tiểu thiên thần tiếp tục hăng say kể về những cây táo của mình. “Đúng là giống hệt Lily lúc nói về chuyện quần áo” Miku nghĩ thế nhưng sợ nói ra lại làm Rin mất hứng nên chỉ im lặng lắng nghe.
“Đúng rồi.”
Mắt sáng lên, Rin lôi gì đó ra từ trong túi áo. Một trái táo chín đỏ ngon lành.
“?”
“Cái này cho chị. Đảm bảo tuyệt ngon.”
Là một trái táo từ Thiên đường, Miku có cảm giác vậy.
“Như vậy có được không?”
Miku còn nhớ lúc trước Rin từng nói con người và thiên thần không được tiếp xúc với nhau. Rin dù thế dường như không mấy lo sợ, vẫn thỉnh thoảng đến thăm Miku, kể cho cô đủ thứ chuyện về Thiên đường.
“Ừm… được chứ. Chị ăn đi mà.”
Miku ngập ngừng, cuối cùng cười gượng nhận lấy quả táo. Đó là lần đầu tiên cô được thử một trái táo ngon như thế trong đời. Cô không giấu giếm sự ngưỡng mộ, “Vị ngon đó là vì đến từ Thiên đường, nhưng có lẽ ở đâu cũng vậy thôi, nếu không phải là tâm huyết và tài hoa của người trồng cây.” – Thiên thần nhận được những lời ấy, hai gò má ửng hồng, tay chân luống cuống.
“Em biết nhiều thứ thật đấy. Nào bắn súng, nào là trồng táo. Giỏi quá ấy chứ? Có thể làm mọi thứ khi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy.”
Miku không ngờ bên trong vẻ ham chơi đáng yêu ấy lại là một sự am hiểu thông tuệ. Có lẽ thiên thần vốn dĩ đã hoàn hảo rồi. Nghĩ đến đó Miku mới nhớ ra chẳng phải nếu là thiên thần thì có thể duy trì bất cứ hình dạng nào mà mình muốn hay sao, thế có nghĩa là…
Nụ cười của Rin trở nên gượng gạo, thiên thần sững người nhìn Miku.
“Ha. Tôi đã đoán Miku sẽ nghĩ vậy mà. Tôi đã một trăm năm mươi tuổi rồi đấy. Tuy là ở Thiên đường, tuổi đó vẫn chỉ được tính là một tiểu thiên thần.”
“Một trăm năm mươi tuổi…”
Rin còn những bất ngờ nào nữa đây, càng nghe Miku càng thêm tò mò. Có lẽ ngay đến câu nói không thể trông mặt mà bắt hình dong cũng chưa chắc là do con người tự nghĩ ra.