Bí Mật Giao Ước Bóng Tối

Chương 10: Thiếu nữ áo đen (3)


Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 10: Thiếu nữ áo đen (3)

Ngày thường chỉ có vài băng ghế quanh đài phun nước nhưng vào dịp lễ hội có rất nhiều hàng quán nhộn nhịp khách ở chỗ này. Miku và Rin định ngồi lại nghỉ một chút trước khi về thì ở góc quảng trường một đám đông huyên náo lọt vào tầm mắt hai cô gái. Đám đông có đến hai, ba vòng người vây quanh thứ gì đó.
“Gì thế Miku?”
“Rin muốn lại xem không?”
Rin và Miku khó khăn lắm mới chen được vào, thì ra mọi người nãy giờ tập trung quanh một tiệm bắn súng trúng thưởng. Mới nhìn qua chỗ này chẳng khác là bao so với những gian trò chơi nhan nhản trong các hội chợ, nhưng khi nhìn những món phần thưởng bày trên quầy mới thấy đều là những thứ vô cùng cuốn hút, là đồ trang trí rất cầu kì tinh vi hoặc đồ vật có thiết kế khác thường. Phí cho một lần chơi cũng đắt gấp mười lần so với tiệm khác, dù thế không ai cưỡng nổi sức hút của những món đồ công phu kia. Ai cũng muốn thử vận may nhưng xem ra chưa có người nào được thần may mắn mỉm cười.
Cũng khó mà trông chờ vào may mắn vì luật chơi rất phức tạp. Một lượt chơi phải bắn mười viên đạn, chỉ tính là thắng nếu cả mười viên trúng hồng tâm. Bãi bắn rất rộng, mục tiêu vừa xa lại vừa nhỏ, thực là trò đánh đố ngay cả với một thiện xạ. Số tiền bỏ ra cho mỗi lượt chơi không phải là nhỏ nên cũng không nhiều người rủng rỉnh hầu bao đánh cược may mắn của mình liệu có thể lặp lại đến mười lần. Cơ hội để có được trong tay một trong những vật phẩm tinh tế kia là thứ chỉ đến một lần.
Rin nhìn những người đang chơi rồi lại nhìn phần thưởng. Dựa vào chút ít hiểu biết về con người, Rin cũng thầm đoán ra tất cả đều là những món đồ rất thu hút. Thiên thần vừa quan sát vừa gật gù, khi quay sang mới thấy Miku đang chăm chú nhìn không chớp mắt một chiếc nhẫn hình bông hoa. Những cánh hoa được chế tác kì công trông trắng muốt mềm mại rất sống động.
“Miku thích cái đó à?”
Rin cảm thấy mình như bị bỏ rơi vì Miku chỉ mê mẩn ngắm nhìn chiếc nhẫn mãi không thôi.
“Đẹp thật đấy.”
Miku bình thường cư xử hay lời nói đều điềm đạm trầm tĩnh, nhưng vẫn là một cô gái tuổi mới lớn, dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ đáng yêu. Xung quanh không chỉ có Miku mà nhiều cô gái khác cũng đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn.
“Hừm.”
Rin không mảy may hứng thú, thờ ơ lấy ra vài tờ tiền của Nhân giới trong túi. Khi còn ở lâu đài Rin đã học đôi chút về tiền nhưng vẫn chưa hiểu lắm. Băn khoăn nhất là tại sao mấy tờ giấy nhằng nhịt chữ lại có giá trị hơn nhiều những đồng tròn màu vàng, bạc.
“Từng này thì có thể chơi mấy lượt/”

Rin chìa một tờ tiền ghi rất nhiều số không, hỏi chủ quầy.
“Ôi chao. Quý cô trẻ tuổi này muốn thử sức sao?”
“Phải. Nhiêu đây đủ chưa vậy.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh! Vừa đủ cho một lượt bắn rồi thưa cô.”
Nhận lấy tiền, ông chủ niềm nở giao súng cho Rin.
“Mời cô cầm. Hơi nặng đấy. Dù chỉ là đồ chơi nhưng cũng không phải hoàn toàn vô hại đâu thưa cô. Một viên bắn thử và mười viên bắn thật nhé. Tất cả là mười một viên. Một viên đạn quầy xin tặng cho quý cô xinh đẹp.”
“Không sao. Chỉ cần mười viên thôi.”
“Ồ ồ. Với cánh tay mảnh khảnh thế…”
Đoàng!
Lời nói dở của chủ quầy bị tiếng đạn cắt ngang. Phát bắn đầu tiên đã nằm ngay hồng tâm. Quá bất ngờ, tất cả những người đứng đó cùng ồ lên đầy phấn khích.
Đoàng, đoàng…
Phát bắn thứ hai, thứ ba rồi thứ tư sau đó đều chuẩn xác đến thành thục.
“Mười.”
Phát đạn cuối cùng kết thúc hoàn hảo màn trình diễn. Mục tiêu khi nãy còn nguyên vẹn sau mười phát đạn đã trở nên méo mó biến dạng. Đám đông xung quanh mải mê dõi theo không chớp mắt từng cử động của thiếu nữ. Ai cũng sững người, miệng há hốc quên cả bàn tán.
“Ông chủ, đã bắn hết rồi.”
Rin thản nhiên quay lại thì bắt gặp nụ cười niềm nở kiểu con buôn đã đông cứng lại như sáp trên gương mặt chủ quầy.
“Ông chủ!”
Rin thử khua tay gây chú ý nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhìn bất động như đã hồn bay phách lạc.
“Rin! Tuyệt quá!”
Miku là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng, chạy lại ôm chầm lấy Rin. Bị ôm bất ngờ, Rin luống cuống đỏ mặt, vẻ điềm tĩnh khi bắn súng khi nãy cũng theo đó sụp đổ.
“À, Miku này…”
“Tuyệt quá. Em giỏi thật đấy.”

Miku nhìn Rin với ánh mắt long lanh trầm trồ. Tim đập nhanh như trống dồn, Rin tảng lờ liếc nhìn những món đồ trên kệ. Nếu đã bắn trúng hẳn có thể tuỳ ý chọn bất cứ thứ gì mình muốn.
“Tôi có thể có nó không?”
Rin chỉ vào chiếc nhẫn hoa, món đồ dường như cuốn hút nhất với các cô gái trẻ bao gồm cả Miku, tỏ ý muốn lấy. Xung quanh xì xào những lời tán dương.
“Chà chà! Màn trình diễn thật quá sức tưởng tượng, thưa tiểu thư!”
Chủ tiệm đã định thần, tiếc rẻ bọc lại chiếc nhẫn, món nổi bật nhất trong số các vật phẩm. Ông còn có vẻ còn chưa tin món đồ đáng giá nhất của mình đã bị đem đi dễ dàng như vậy, trong lòng bắt đầu suy tính xem liệu có nên hay không sửa lại luật chơi. Rin nhận lấy phần thưởng rồi cùng Miku rời đi. Hai cô gái đi về phía cổng vào đảo chính trong những tiếng hò reo phấn khích của đám đông. Có người nhìn thấy màn trình diễn vừa rồi của Rin thậm chí ngỏ ý muốn mời cô tham gia đội kỵ sĩ Hoàng gia nhưng đã bị thiên thần lịch sự từ chối.
***
“Chậc… Đông quá.”
Qua khỏi cổng vào là thành Al-fine toạ lạc trên một vùng đất tròn trịa. Lâu đài Crympt nằm trên ngọn đồi cao gần trung tâm thành phố. Dể về đến đó phải đi bộ khoảng một tiếng nữa. Nhìn thấy có ghế trống trong một nhà thờ nhỏ, Miku kéo Rin lại đó ngồi nghỉ trước khi về. Đã bỏ hết đồ xuống, lúc này Rin mới cầm lấy tay Miku.
“Chị lấy đi.
Rin đặt lên tay Miku chiếc nhẫn phần thưởng.
“Rin tặng cho tôi sao?”
Miku tròn mắt nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
“Ủa. Chị không thích nó à? Hay là ông chủ đưa nhầm rồi?”
“Không đâu. Chiếc nhẫn đẹp lắm. Nhưng Rin đã thắng được nó mà, phải là em đeo mới đúng.”
Miku mỉm cười nắm lấy tay Rin và lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út phải của thiên thần nhưng hơi rộng.
“Không đâu! Tôi muốn lấy nó cho Miku mà.”

Rồi Rin tháo nhẫn ra, bắt trước y hệt Miku ban nãy, nắm lấy tay phải cô gái và đeo nó lên ngón áp út. Chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh dẻ của Miku vừa vặn như đã thuộc về cô từ lâu.
“Woa, vừa chưa này.”
Rin đan hai tay sau đầu, cười cười nhìn Miku. Nói thiếu nữ đáng yêu đang ngồi cạnh Miku và quý cô trẻ tuổi lạnh lùng điềm đạm bắn cả mười phát đạn trúng hồng tâm khi nãy là một chắc khó có ai tin. Môi thiên thần cong cong tỏ vẻ đắc ý vô cùng, rõ là từ đầu chẳng hề có chút hứng thú với chiếc nhẫn. Hiểu ra điều đó, Miku đành theo ý Rin nhận lấy món quà.
“Cám ơn em nhé, Rin.”
Miku bẽn lẽn cười, cảm thấy giống như vừa rồi chính là mình nằng nặc đòi, nên được Rin chiều theo. Nhiều năm về trước, khi Miku vẫn còn là một đứa bé cũng từng làm nũng đòi hỏi và được yêu chiều. Không biết từ lúc nào, đứa bé ấy đã thôi không còn tuỳ tiện làm nũng nữa, cũng đã quên mất cách đòi hỏi dựa dẫm vào người khác.
“Cám ơn Rin. Tôi sẽ giữ thật cẩn thận.
Miku đưa tay nhẹ nhàng miết dọc những cánh hoa mới nở trên chiếc nhẫn. Đáp lại, Rin chỉ ngượng nghịu gãi má nhìn Miku cười.
Chỉ hôm nay thôi, tuỳ tiện một chút có lẽ cũng không sao.
“Hơ…”
Miku ngả đầu lên bờ vai mảnh khảnh rồi dựa hẳn người vào thiên thần. Mi mắt nặng trĩu, cô cuối cùng bỏ cuộc không chống lại nổi cơn buồn ngủ không biết từ đâu đến. Hơi ấm từ cơ thể cạnh bên thật bình an và thuần khiết.
Dễ chịu quá.
Nụ cười của thiên thần trong tầm mắt dần trở nên hư ảo của Miku, vừa bối rối vừa ngượng ngập, vừa tinh khôi vừa nhiệm màu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.