Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 56


Tôi ngủ rất lâu, không gặp ác mộng, cũng không có kinh hoảng cùng lo lắng, rất thoải mái, là sự an tâm mà khoảng thời gian này chưa bao giờ có, mở mắt ra liền thấy bản thân đang nằm trong một phòng ngủ xa lạ, cả người tôi vùi vào giường lớn, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, trong phòng bật máy điều hòa, nhiệt độ thích hợp.

Đồ dùng hai màu trắng đen thật giống cảm giác nguội lạnh của ai đó, trước cửa sổ sát đất đặt một chậu cây, lá cây nhỏ nhỏ vẫn còn non, vô cùng nhu hoà với thiết kế lạnh lẽo của căn phòng.

Tôi bọc chăn ở trên giường lăn lộn hai vòng, sau đó vò đầu rời giường, tất cả đồ dùng trong phòng vệ sinh đều là đồ mới, trong cốc để hai cái bàn chải đánh răng, một cái màu đen một cái màu hồng, hai cái khăn mặt đỏ treo trên giá, một cái phía trên thêu con vịt màu vàng, một cái phía trên thêu con chó màu xanh, tôi mím môi cười, cầm lên bàn chải đánh răng màu hồng.

Ra khỏi phòng ngủ, mới phát hiện gian phòng là kết cấu phục thức, lầu hai có hai gian phòng, phòng tôi vừa ngủ là phòng ngủ chính, bên cạnh còn có một phòng ngủ nhỏ, đi xuống lầu, tôi đứng ở phìng khách lớn có chút trống trải, nhìn xung quanh lại phát hiện có điểm không đúng, lại thấy trần nhà hình hoa thiên kia liền ngộ ra, toàn bộ phòng ngủ chính cùng phòng vệ sinh đều trải khăn đỏ rực nhưng không có lấy một chút không khí vui mừng.

Lỗ mũi tôi chua chua, hình như có thể tưởng tượng ra được bộ dạng hắn cầm chữ hỷ đỏ thẫm đứng giữa phòng khách do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo cảm thụ của tôi, không có dán lên thứ gì.

Hoảng hốt trong chốc lát, tôi đi về phía phòng bếp, trên tủ lạnh dán mảnh giấy nhớ.

[Trứng và sữa tươi nhớ hâm lại để ăn, anh đến công ty, ngủ dậy gọi điện cho anh.]

Tôi nhìn dòng chữ mạnh mẽ rắn rỏi, có loại cảm giác tội lỗi, đem trứng và sữa tươi bỏ vào trong lò vi ba hâm nóng, ăn hai miếng bánh bao. Lúc ra cửa, thấy trên tủ giày để một chùm chìa khóa, do dự một chút bỏ vào trong túi xách.

Lên xe, tôi gửi tin nhắn cho Lê Trạch.

[Tôi tới bệnh viện.]

Một lúc sau hắn nhắn lại.

[Đi đường cẩn thận, buổi tối anh tới đón em.]

Tôi khởi động xe, suy nghĩ một lát trả lời lại.


[Không cần, buổi tối tôi về nhà ăn cơm rồi.]

Lê Trạch không nhắn lại nữa.

Còn lại nửa ngày, tôi ngồi ngơ ngác bên giường bệnh Bạch Tấn nhìn phía cửa sổ, ngay cả cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra cũng không phát hiện.

Cho đến khi đầu vai tôi bị vỗ lên, mới ngẩn ra, ngoài cửa sổ không biết đã tối từ lúc nào, ánh đèn đường lốm đốm khắp nơi lại khiến cho tôi cảm thấy cô độc.

Tôi quay đầu cười với người vừa tới, “Anh, sao mấy ngày nay anh rảnh quá vậy?”

Hoàng Vũ xoa xoa tóc của tôi, nụ cười dịu dàng, “Cả buổi chiều đều ở đây?”

Tôi gật đầu một cái, nhìn người trên giường, cúi đầu.

“Cha bảo hai đứa về nhà ăn cơm, anh gọi cho A Trạch rồi, hắn nói đến liền, anh vừa đúng thuận đường tới đón em.”

Tôi ngẩng đầu đau khổ nhìn anh ấy,”Anh, em cảm thấy rất sợ thói quen này.”

Hoàng Vũ lôi tôi đứng dậy, đem túi xách nhét vào trong lòng tôi, ôm bả vai tôi đi ra ngoài, “Từ từ thành thói quen, bà Lê!”

———–

Tôi và Hoàng Vũ về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy chữ hỷ đỏ thẫm dán đầy trên vửa, vào viện mới phát hiện ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng dán những chữ song hỷ nho nhỏ, trong lòng có loại xảm giác kỳ quái, ê ẩm lại có chút ngọt ngào.


Trong phòng khách, Lê Trạch và cha đang uống trà, nhìn thấy chúng tôi, Lê Trạch lập tức đứng lên, nhưng cũng không có chào đón, chẳng qua chỉ như có điều suy nghĩ nhìn tôi rồi cười.

Tôi nhìn hắn một cái, nhấp môi dưới, sau đó đi tới kéo cha vào phòng bếp.

Trên bàn ăn, Lê Trạch ngồi bên cạnh tôi, hắn cùng cha và Hoàng Vũ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng gắp một vài món ăn bỏ vào bát tôi, tôi không có gì khẩu vị lung tung ăn cơm, trạng thái tinh thần rất kém.

“A Trạch, Hạt Tiêu, cha mời hai đứa một chén, chúc hai đứa hạnh phúc mỹ mãn, bách niên giai lão.” Cha bưng một chén rượu đỏ cười từ ái.

Tay cầm chén của tôi run lên một cái, trong lòng lướt qua một tia đau lòng, ngẩng đầu lén nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy hắn mím môi mỉm cười, giữ lại bát đũa trong tay tôi, đưa một chén rượu cho tôi, ngắt ngón tay của tôi, sau đó đứng lên chuyển sang cha.

Tôi dừng một chốc rồi theo hắn đứng lên, nhìn cha nói thật nhỏ, “Cám ơn cha.”

Lê Trạch do dự một chút, mở miệng, “Cám ơn, cha.” Lúc nói một chữ cha, giọng của Lê Trạch rõ ràng run lên một cái.

Tôi khẽ cắn môi quay đầu nhìn hắn, không biết có phải do ảo giác hay không mà khi hắn ngửa đầu uống rượu tôi thấy được hốc mắt hắn đỏ lên.

Uống qua một chén này, mới vừa ngồi xuống, Hoàng Vũ liền bưng chén rượu lên, ý bảo chúng tôi rót đầy, sau đó anh ấy ngẩng đầu cười với Lê Trạch, “A Trạch, một chén này, tôi lấy danh nghĩa anh em mời cậu, chúc mừng cậu cuối cùng cũng đem nha đầu này lấy về nhà.” Sau khi nói xong trực tiếp ngửa đầu uống.

Lê Trạch mím môi sâu sắc nhìn Hoàng Vũ, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch, lúc để chén rượu xuống, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, lòng bàn tay ôn nhuận ươn ướt.

Hoàng Vũ bưng lên chén thứ hai, cụng lần lượt vào chén của tôi và Lê Trạch, “Uống một chén này trước, anh muốn nói với hai đứa đôi câu, câu thứ nhất là, mọi việc phải nhìn sâu vào bản chất, câu thứ hai là, phải minh bạch cái gì là mây mờ trăng tỏ.”

Tôi mím môi nghẹn cười, âm thầm le lưỡi với Hoàng Vũ một cái, thật là kẻ ăn cơm quốc gia, mặc dù tôi không hiểu rõ lời anh ấy nói là có ý gì, nhưng lại nghe rất rõ ràng, câu thứ nhất Hoàng Vũ nói cho tôi nghe, mà câu thứ hai là nói cho Lê Trạch nghe.


Tôi uống xong một chén này, liếc nhìn Lê Trạch đang dùng khẩu hình miệng nói với Hoàng Vũ, “Cám ơn!”

Sau khi ăn xong, tự nhiên tôi đi theo Lê Trạch trở về nhà, hai người chia ra lái xe một trước một sau rời đi, xe của tôi ở phía trước, Lê Trạch theo phía sau, trên đường đèn đường chỉnh tề sắp hàng hai bên, một chiếc chén nhỏ mờ mờ mà cô đơn, liên thành một cái tuyến, vẫn dọc theo người hướng phương xa, không thấy được cuối.

Về đến nhà, lúc tôi đổi giày đi vào liền thấy Lê Trạch đang nhìn chằm chằm tủ giày, sau đó cúi đầu cười.

Tôi sờ sờ lỗ mũi nhìn hắn nói, “Chìa khoá trên đó là tôi lấy.”

Lê Trạch cười gật đầu đáp một tiếng, đi về phòng bếp.

Tôi gãi gãi đầu vội vàng đi theo, do dự một chút mới mở miệng, “Cái đó, tôi ngủ phòng nào?”

Bàn tay cầm ly nước của Lê Trạch siết chặt lại, mím môi cúi đầu trầm mặc, sau đó nhìn tôi cười, “Em ngủ phòng ngủ chính đi, phòng ngủ chính giường thoải mái hơn, anh ngủ phòng bên cạnh.”

Tôi mãnh liệt lắc đầu, “Không cần, không cần, tôi ngủ phòng khách là được, không sao đâu.”

Lê Trạch đưa một cái ly cho tôi, cười dịu dàng, “Lúc em ngủ thích lăn qua lăn lại, phòng khách giường nhỏ, anh sợ em không cẩn thận ngã xuống đất.”

Tôi hơi cắn mép ly, ngước mắt nhìn hắn, xác định hắn không phải đang giễu cợt tôi, mới khẽ gật đầu, “Kia, tôi liền không khách khí, phòng ngủ chính giường thật rất thoải mái, lúc trưa ngủ trên đó cũng không mơ gì.”

Lê Trạch cười càng thêm vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt tóc tôi, nói khẽ, “Ngày hôm qua quá mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

Tôi gật đầu một cái theo hắn đi ra phòng bếp lên lầu, hắn đi vào phòng ngủ chính thu thập mấy bộ quần áo, sau đó nói chúc ngủ ngon với tôi, tôi nhìn cửa phòng đóng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tắm rửa xong liền nằm ngang trên chiếc giường lớn êm ái, nhìn trần nhà ngẩn người.

Tôi cho rằng buổi tối hôm nay nhất định hắn sẽ yêu cầu ngủ cùng với tôi, ít nhất sẽ cùng tôi nói những thứ gì, vậy mà hắn thật sự làm như những gì đã nói, không cưỡng bách tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi không biết bây giờ hắn cảm thấy thế nào, tôi cũng cảm nhận được sâu sắc câu nói: hôn nhân không phải trò đùa!

Cho tới bây giờ, cuộc hôn nhân này của tôi và Lê Trạch đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo giao dịch ban đầu, giấy hôn thú màu đỏ, hôn lễ long trọng, thái độ của cha và Hoàng Vũ, cũng rất rõ ràng nói cho tôi biết, tôi và Lê Trạch thật sự đã là vợ chồng, hơn nữa còn được luật pháp bảo vệ, có người thân bạn bè chứng kiến, được người nhà chúc phúc, việc hữu danh vô thực duy nhất là ngủ phân phòng, cũng là điều duy nhất tuân theo điều khoản hiệp nghị ban đầu của chúng tôi, bây giờ nhìn lại càng giống như tôi đang được Lê Trạch dung túng cưng chiều.


Nhưng trong lòng của tôi dù có làm thế nào cũng không thể coi hắn như chồng mình, tôi chỉ biết tôi hiện tại hết thảy đều lấy Bạch Tấn làm trung tâm, cho dù có cuộc hôn nhân này, tôi cũng không có tư cách để theo đuổi tình yêu và hôn nhân của mình, trong khi Bạch Tấn còn đang ngủ mê man trên giường bệnh, nhiều nhất là ba tháng sau, hết thảy đều sẽ khôi phục nguyên dạng.

Tôi sống cùng Lê Trạch rát hoà thuận được một tuần, một tuần này, mỗi ngày hắn đều làm cơm sáng chờ tôi rời giường, có lúc tôi ngủ nướng, xuống muộn, sẽ nhìn thấy hắn ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, bất kể rất muộn cũng sẽ cùng tôi ăn điểm tâm, sau đó hắn mới tới công ty, tôi tới bệnh viện chăm Tiểu Bạch, buổi tối tôi sẽ về nhà cha ăn cơm, nếu hắn không có công chuyện xã giao, sau khi ăn xong liền trở về nhà, nói chuyện vài câu rồi đi về phòng của mình ngủ, hắn chưa bao giờ yêu cầu vào phòng ngủ chính, chúc ngủ ngon, cũng sẽ không quấy rầy tôi, có lúc tôi sẽ nghe được tiếng mở cửa bên cạnh, lại nghe không thấy tiếng bước chân xuống lầu, ngày thứ hai tỉnh lại sẽ thấy ở bậc thang tàn thuốc lá không dọn sạch.

Tôi cảm thấy nếu như cứ sống như vậy qua ba tháng cũng rất tốt, tôi biết mình có chút ích kỷ, tôi cũng rõ ràng cuộc sống bình thường của mình bây giờ là do Lê Trạch gánh đỡ, nhưng mà, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ phát triển thêm bước nào, một chút cũng không muốn, chính là như bây giờ mỗi ngày tôi đều ngồi bên cạnh giường bệnh của Bạch Tấn, không ngừng đau lòng.

Hôm đó, ăn xong điểm tâm, theo thường lệ tôi lái xe đi tới bệnh viện, lúc đang đi trên đường, chuông điện thoại di động vang lên, tôi lấy điện thoại ta, nhìn cái tên hiện lên phía trên, trong lòng run lên một cái, dồn sức đánh tay lái mới không còn đụng vào dây cách ly ven đường, dừng xe tấp vào lề đường, tôi ngơ ngác nhìn tên trên điện thoại di động, trong lòng lướt qua hàng vạn suy nghĩ.

Hàn Dục, nhìn đến cái tên này trong nháy mắt, ta tôi nhưng trố mắt hai giây, bất chợt cảm thấy cái tên này thật xa lạ, cùng người đàn ông này trải qua rất nhiều chuyện, lại giống như đã xảy ra ở kiếp trước, rất xưa mà mờ nhạt, hai tháng, chỉ hai tháng, hết thảy tất cả cũng thay đổi, hai tháng trước, tôi còn cùng hắn cử hành lễ đính hôn, mà bây giờ tôi đã là vợ người khác mất rồi, bởi vì một tai nạn xe cộ, thay đổi số mệnh ba người, tôi, Lê Trạch, Bạch Tấn, mà giờ khắc này tôi cảm thấy phải hoặc giả thay đổi sẽ là số mệnh của bốn người.

Hàn DỤc nhất định đã biết tôi và Lê Trạch kết hôn, lấy tính cách của hắn nhất định sẽ giận tái mặt, sẽ cảm thấy bị tổn thương ghê gớm, có lẽ còn có thể vô cùng thống khổ, dù sao trước khi hắn rời đi đã nói với tôi sau khi hắn hiểu rõ tình cảm của mình, sẽ tới tìm tôi.

Chuông điện thoại di động kiên trì vang lên, giống như không có người nghe sẽ không ngừng, tôi hít sâu ba lần, bấm nút nghe.

“Alo.”

“Hạt Tiêu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, em bây giờ ở đâu, anh muốn gặp em, lập tức, lập tức!” Giọng nói của Hàn Dục cơ hồ là hét lên.

Tôi cắn cắn môi, trong lòng vẫn cảm thấy có chút đau, đè ngực mới trả lời, “Hàn Dục, em kết hôn rồi!”

“Em bây giờ đang ở đâu, anh muốn lập tức nhìn thấy em, anh muốn em chính miệng giải thích cho anh nghe.” Giọng nói của hắn đã vô cùng phẫn nộ.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản nói, “Em không có gì để giải thích cả, kết hôn là thật, cũng là em tự nguyện, ban đầu anh đã đăng báo muốn huỷ hôn với em, em nghĩ em cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với anh cái gì, anh bây giờ quá mức kích động rồi, em cảm thấy chúng ta lúc này không thích hợp gặp mặt, chờ anh tâm tình bình phục lại, sẽ liên lạc lại đi.” Nói xong tôi không có chờ hắn trả lời, trực tiếp cắt đứt điện thoại, sau đó tắt máy.

Tôi đưa điện thoại di động bỏ vào túi, hai tay che mặt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đối với việc hồ đồ bị Lê Trạch lừa một cuộc hôn nhân, tôi đã hối tiếc không dứt, giờ phút này tôi là một chút cũng không muốn cùng Hàn Dục dây dưa không rõ, tôi hiện tại cả người, cả tâm cũng đã không còn là của tôi, bất luận là Lê Trạch hay Hàn Dục, họ muốn thứ gì, tôi cũng cho không nổi.

Bất quá, cũng may tình cảm Hàn Dục đối với tôi cũng không quá sâu, đau qua, hận qua, sẽ quên mất, dù sao trên thế giới chỉ có một Lê Trạch, tuyệt tình giống như Lê Trạch, cũng là phương pháp cự tuyệt Hàn Dục tốt nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.