Cả ngày nay tôi không mở máy, mọi suy nghĩ đều bị ý niệm về Hàn Dục làm loạn, mặc dù vẫn đang ngồi xoa bóp cho Bạch Tấn. Trước giờ cơm tối, cầm điện thoại di động lên, có tận mười mấy tin nhắn, tất cả đều của Hàn Dục, duy có một tin của Lê Trạch nói buổi tối có xã giao nên sẽ về trễ một chút.
Tin nhắn này gửi lúc hơn hai giờ chiều. Gần đây hình như có vẻ Lê Trạch rất thích gửi tin nhắn, thậm chí đôi khi còn nói chuyện phiếm với tôi qua tin nhắn. Nhìn những dòng chữ ấy, thật không nhịn được phải há miệng cười to!
Sau bữa cơm chiều, cha và tôi có hàn huyên đôi câu. Đang chuẩn bị rời đi thì chuông cửa liền vang lên, vừa mở cửa ra đã thấy Lê Trạch với cặp mắt mê ly đang đứng ngoài cửa. Trên người hắn nhàn nhạt mùi rượu, tôi không nhịn được cau mày: ” Không phải nói là xã giao sao? Sao anh còn đến đây?”
Lê Trạch cùng tôi đi vào nhà, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi khiến tôi có chút không hiểu nhìn hắn, mà hắn chỉ cúi đầu cười yếu ớt.
Dì nhỏ cho hắn uống một chút canh giải rượu, uống xong chúng tôi liền rời đi.
“Anh thuê xe tới ư?” Đi ra cửa không thấy xe hắn đâu nên tôi hỏi.
Lê Trạch buông lỏng cà vạt, cởi ra hai nút áo trên cùng, gật đầu một cái rồi lại tựa vào sườn xe cúi đầu, thật không biết là đang nghĩ cái gì.
Tôi mở khóa, đỡ cánh tay anh nói: ” Lên xe thôi, sao lại uống nhiều như vậy cơ chứ?”
Lê Trạch vẫn giữ nguyên trạng thái không nhúc nhích, một lúc sau lại dùng sức kéo mạnh tôi vào trong lồng ngực. Vẻ mặt hắn hiện rõ lên sự mệt mỏi ẩn hiện hàm chứa một chút ưu thương nhàn nhạt, nhìn tôi cười nhẹ, hai tròng mắt thâm trầm nồng đậm.
Tôi bị hắn giam cầm, một chút cũng không thể động đậy, bắt đầu nghi ngờ mở miệng hỏi: ” Thế nào?”
Lê Trạch đem đầu tôi ôm chặt trong lòng, để cả gương mặt tôi dính vào lồng ngực của hắn, từng tiếng tim đập nhảy lên minh chứng nội tâm đang không bình tĩnh của hắn, tôi liễn khẽ giãy một chút.
” Đừng động, để anh ôm một chút. ” Âm thanh ấy lộ rõ sự mệt mỏi, tựa như còn có chút khiến người ta phải thương cảm.
Tôi cắn một, thật không dám động đậy nữa.
Sau một hồi lâu trầm mặc, hắn nhẹ nhàng nói:” Hôm nay đội thiết kế trọng yếu của Cảnh Linh Quốc Tế từ chức tập thể, Đỗ Sinh Bang tái phát bệnh tim phải nhập viện rồi.”
Trong lòng tôi run lên bần bật, có một chút gai gai đau trong tim, không phải vì Đỗ Sinh Bang, mà là vì trong giọng nói của hắn hiện rõ sự đau đớn, tôi liền tựa đầu vào trong lòng hắn, cũng chẳng nói gì thêm.
Hắn tựa hồ cũng không có kỳ vọng vào câu trả lời của tôi, tiếp tục nói:”Những người đó đều là anh tự mình đưa ra ngoài, anh cho bọn họ càng nhiều đãi ngộ phong phú, ngay ngày mai bọn họ sẽ trở thành công nhân viên của anh. Tối nay bọn anh cũng đã uống rất nhiều rượu, mọi người đều rất vui vẻ, anh cũng thế, bởi vì anh biết tiểu nha đầu em hẳn rất cao hứng, đúng không? “
Tôi cắn môi thật chặt, hai mắt nhắm lại, cố gắng để cho mình coi thường sự rung động trong âm thanh của hắn. Tôi không biết có phải hận thù sẽ nhạt bớt theo thời gian hay không. nhưng lúc này đây, nghe thấy hắn cố tỏ ra vui vẻ, trong lòng tôi hoàn toàn không cảm giác được sự vui vẻ sau khi trả thù thành công.Tôi hận Đỗ Hân Di, hận Đỗ gia bọn họ, tôi cũng biết rõ những việc Lê Trạch làm ở đây nhất định vừa do dự vừa thống khổ, nhưng khi hắn thật sự làm như vậy, khi Đỗ Sinh Bang thật sự bị đưa vào bệnh viện,tôi có thể cảm nhận được người đàn ông này thật ra đang đè nén nỗi thống khổ trong lòng.
Tôi cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó, hoặc ít nhất là nói gì đó để an ủi hắn, nhưng thực sự giờ phút này dù tôi có nói gì cũng thật như có thể có dụng ý khác, vì vậy tôi chỉ có thể như một con rối gỗ để hắn ôm, không hề phản kháng hay cố ý nghênh hợp cả.
Sau khi Bạch Tấn gặp chuyện không may, tôi vẫn luôn không thể khống chế mà chìm đắm trong suy nghĩ muốn bảo thù, Không thể phủ nhận, quả thật tôi đã lệ thuộc vào Lê Trạch quá nhiều. Kể từ sau khi đáp ứng lời cầu hôn của hắn, trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí những cừu hận, ủy khuất, tức giận trước đây tôi đã vô tình đẩy sang hết cho hắn. Cho dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, đối với hắn tôi vẫn luôn tín nhiệm tuyệt đối, hắn nói sẽ cho tôi câu trả lời thỏa đáng, tôi liền yên tâm.
Tôi chính là ích kỷ như vậy, vì sự giải thoát cho bản thân mình khiến cho hắn trở nên thống khổ như vậy. Lần đầu tiên tôi tự hỏi, mình thật sự mong muốn phải khiến Lê Trạch tận mắt nhìn người nuôi dưỡng hắn hai mươi năm nay uất ức mà chết sao? Thật phải trơ mắt để người đàn ông này mang tiếng vong ơn phụ nghĩa cả đời sống trong đau khổ hay sao?
————————————-
Mấy ngày kế tiếp, buổi tối Lê Trạch thường trở về rất khuya, quan hệ giữa chúng tôi trở nên có chút khẩn trương. Ngay từ đầu đã không có nhiều trao đổi, lại thêm hắn cố ý trốn tránh nên tôi cũng vậy, cuối cùng thành ra gặp nhau cũng không biết phải nói gì.
Tôi không biết tình trạng chúng tôi bây giờ có được coi là lạnh nhạt hay chưa, bởi vì mặc dù trên mặt của hắn rất ít mới có nụ cười cưng chiều trước kia, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì mỗi ngày đều ăn sáng cùng nhau, vẫn như cũ cùng nhau ra khỏi cửa, nhưng cái không khí lạnh lẽo này vẫn vô hình luôn bao phủ giữa chúng tôi, khiến cho tôi mỗi lần đối mặt hắn đều sẽ cảm giác có chút khó thở.
Mấy ngày sau, Hàn Dục cũng không gọi điện cho tôi nữa. Hôm nay tôi theo thường lệ về nhà ăn cơm với cha, sau đó lúc về lái xe đi cũng không có phát hiện bất kỳ khác thường nào. Cho đến lúc vừa đến nhà trọ, tôi vừa định đỗ xe, mới phát hiện phía sau không biết từ lúc nào đã có một chiếc Bentley trang nha xa xỉ đi theo, thiết kế hết sức xa hoa rất tương xứng với người kia.
Tôi bật đèn lên, ngồi yên trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu cho đến khi một bóng hình to lớn từ chiếc xe đó bước xuống, tôi mới tắt đèn xuống xe.
Tôi dựa vào cửa xe, nhàn nhạt nhìn vào bóng hình ngày càng gần. Đã hai tháng không gặp, người đàn ông dưới bộ đồ tây xám tro ấy vẫn anh tuấn như vậy, lại mang theo một vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tức giận nhưng không mất đi sự ưu nhã cùng quý khí.
Cách tôi khoảng một bước anh mới dừng lại, nhìn ta chằm chằm, Lửa giận nơi đáy mắt như đang muối thiêu đốt tôi vậy.
Tôi lui về phía sau một chút, tránh ra ánh mắt của anh “Anh theo dõi em?”
“Đúng vậy!” Hắn lạnh lùng mở miệng tràn đầy khí thế
Tôi đưa tay đẩy hắn ra,liền bị hắn trực tiếp chế trụ cổ tay kéo vào trong ngực,một tay chặn lên mui xe, một tay ôm chặt eo của tôi, khiên cho tôi không còn một tia phản kháng.
“Nói cho anh lí do, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ở đây!” Hơi thở đàn ông nóng bỏng phả lên mặt tôi, khiến cho tôi dần dần không còn giữ được bình tĩnh.
“Ngày đó em đã giải thích với anh rất rõ ràng.” Tối cố gắng dùng ngữ điệu bình thản nói.
Bàn tay ở ngang hông tôi dần dần buộc chặt hơn, con ngươi hổ phách dần co lại như có một con thú hung dữ sắp bộc phát, vô cùng phẫn nộ nhưng đang tận lực kềm chế.
“Là vì Bạch Tấn sao? Em muốn báo thù anh cũng có thể giúp em, hắn hứa hẹn với em cái gì, phá hủy Đỗ gia sao? Cái này anh cũng có thể làm được, anh sẽ khiến cho Đỗ gia đó từ từ biến mất. Tại sao liên tục đều không nói với anh một tiếng, trong lòng của em cũng chỉ có hắn thôi sao? Tại sao ngay cả một cơ hội cạnh tranh công bằng cũng không cho anh? Tại sao?!” Hai chữ cuối cùng dường như hắn đã hét lên với tôi, thanh âm khàn khàn tràn đầy đau đớn.
Trong lòng tôi lại hung hăng run lên một cái. Cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, chân thành mở miệng “Hàn Dục, anh cảm thấy ngươi có tư cách tới chất vấn em sao? Từ lúc chúng ta quen nhau đến nay, em đối với anh như thế nào anh cũng rất rõ ràng, biết được những người bạn gái không rõ ràng của anh em có nói gì sao? Lúc em phối hợp giúp anh đuổi đám oanh oanh yến yến kia, có hoài nghi tới anh sao? Coi như biết anh đến với em là có mục đích, nhưng em cũng chưa từng mảy may dao động với anh, nhưng rồi anh lại làm cái gì đây?
Hiểu lầm, ghen tỵ, không tín nhiệm lúc nào cũng xuất hiện ở trong mắt anh, bao gồm tiệc đính hôn. Không sai, ban đầu rời đi là em không đúng, nhưng tất cả đều là lỗi của em sao? Nếu như anh thật muốn ngăn cản, tại sao khi hắn tiến vào hội trường ngươi không ngăn cản? Ngày đó trong hội trường có đến một trăm vệ sĩ đi, anh trước đó cũng không biết anh ấy sẽ đến, Lê Trạch đương nhiên không muốn chêt, nếu như anh thật muốn cản, anh ấy căn bản không vào được. Anh không phải muốn xem em có đi cùng anh ấy hay không ư? Anh không phải đang muốn dò xét lòng của em sao? Cuối cùng như anh mong muốn, em đã rời đi cùng anh ấy, anh ảo não, tức giận, phẫn hận, em cũng có thể hiểu. Em dốc hết emsức để cứu vãn, anh cuối cùng cho em xem cái gì? Không phải vì em rời đi mà anh khổ sở, mà là hàng đêm liền ca hát, say rượu mua vui. Anh biết em mỗi ngày thấy hình ảnh ghê tởm của các người qua màn chiếu, trong lòng có bao nhiêu đau đớn hay không? Vậy mà anh còn có thể liên tục mười ngày cùng diễn một vở kịch hay sao? Thật ra thì sau khi trở lại, những thứ anh đưa đã không thể làm tổn thương em được nữa, bởi vì vào ngày cuối cùng đó, trong lòng em đối với anh đã không có bất kỳ cảm giác gì.”
Thanh âm của tôi rất thấp, nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Hàn Dục sau khi nghe thấy, trên mặt vẻ mặt dần dần xuất hiện hối tiếc, bàn tay nắm lấy eo cũng dẫn dãn ra. Tôi vừa định đẩy hắn ra, đột nhiên cảm giác thân thể của hắn trong nháy mắt căng thẳng. Đúng lúc đó, hắn nâng cằm tôi lên, nhắm ngay môi của tôi liền hung hăng hôn xuống.
Cặp mặt tôi trừng lớn nhìn vào người đàn ông ngồi trong xe phía sau
Biểu tình của Lê Trạch đã không còn nhận ra đau đớn hay giận dữ nhiều hơn nữa. Môi của tôi bị người ta điên cuồng mút vào, cả người bị ôm thật chặt vào trong ngực, lực đạo lớn giống như là muốn đem tôi vò nát vậy.
Tôi không cách nào phản kháng, cũng quên mất phải phản kháng, chẳng qua chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông trong xe từ từ cúi thấp đầu xuống, sau đó xe chợt lùi lại phía sau, quay liền 180° trực tiếp vội vã rời đi!
Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như dừng lại. Lúc tôi cảm giác được hơi thở trở lại bình thường, Hàn Dục đã buông tay ra, đứng cách tôi hai bước cúi đầu trầm mặc.
Tôi rất muốn tát hắn một cái, nhưng cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay,nhìn hắn mà không thay đổi sắc mặt nói: “Về sau, em không muốn phải nhìn thấy anh nữa!” Nói xong tôi không có một chút dừng lại nào liền lên xe vào ga ra tầng ngầm.Thời điểm quay đầu, trong kính chiếu hậu xuất hiện một hình bóng rõ ràng cô độc đứng sau.
Trở lại nhà, tôi đem mình ngã vào trên ghế sô pha. Cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào cái tên khiến người ta đau lòng mãi vẫn không liên lạc được, cuối cùng tôiliền ném điện thoại xuống đất. Trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, tôi liền lấy hai tay che mặt khóc không thành tiếng.
Giờ khắc này tôi lại không tìm có lập trường để an ủi Lê Trạch, chẳng qua là không nhịn được cảm thấy thật đau lòng, hít thở cũng không thông!