Sau khi đăng ký, cuộc sống của tôi không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn như cũ mỗi sáng sớm đi đến bệnh viện thăm Bạch Tấn, cách hai ngày đi tới Hỏa oa quán đối chiếu sổ sách, ba ngày sau nhận được điện thoại của Lê Trạch, nói tôi rút thời gian đi thử áo cưới.
Tôi không đi lâu, màn kịch một năm trước kia đã để lại trong tôi bóng ma không thể xoá nhoà, mà Lê Trạch cũng không kiên trì. Tôi dành một buổi chiều đi đến công ty của hắn, khi đến dưới lầu, hắn đã đợi ở bên ngoài.
Tôi theo hắn lên lầu vào phòng làm việc, phòng làm việc của hắn rất lớn, trong góc tùy ý bày vài bức tranh bản, phía trên có dấu phác hoạ, đều là bản thiết kế đồ trang sức đeo tay
“Y phục ở trong phòng ngủ, em thử xem có hợp không.” Lê Trạch nắm bả vai của tôi đi về phía cửa, miệng cười nói.
Tôi gật đầu một cái, “Anh làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.”
Lê Trạch trầm mặc một chút, “Đổi xong cho anh xem được không?”
Trong lòng tôi run lên một cái, gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ.
Mấy khoản lụa trắng cũng rất đẹp, tôi ngồi ở bên giường vuốt ve chất liệu vải mềm mại, trái tim suy nghĩ rối bời, tôi đã từng vô số lần ảo tưởng mình khoác lên người váy cưới trắng, Lê Trạch mặc lễ phục trắng, tôi ôm cánh tay hắn đi theo nhịp bước của bài Spring’s Wedding bước vào lễ đường. Sau khi chia tay chưa bao giờ tôi nghĩ thật sự sẽ có một ngày như thế, nhưng giờ phút này nhìn áo cưới thánh khiết trong tay, trong lòng tôi lại không có lấy một tia hạnh phúc, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
Mười phút sau, tôi mở cửa đi ra, trên người là bộ quần áo mặc lúc đi vào.
Lê Trạch nhìn thấy tôi thì hơi sửng sốt, sau đó đứng lên đi tới bên cạnh tôi, hỏi, “Không thích sao? Anh bảo bọn họ lại đưa mấy bộ tới đây.”
Tôi lắc đầu một cái, hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng, tôi ngửa đầu cố gắng để cho mình nhìn không đến nỗi quá mức chật vật, “Ngày đó có thể không mặc áo cưới được không? Chỉ mặc lễ phục bình thường, sau đó chúng ta cũng không cần tiến hành bất kỳ nghi thức gì, không cần nhạc đám cưới, không cần tuyên thề, không cần trao nhẫn, không cần cắt bánh, cái gì cũng không cần có được không?”
Lê Trạch không nói gì, con ngươi đen nhánh khẽ rung động, giơ tay lên vuốt tóc tôi, “Ừ, em muốn thế nào liền như thế đi.”
Nước mắt của tôi đã bão hòa, cố gắng nháy mắt mấy cái mới nhìn rõ hắn, tôi cầm lấy cánh tay hắn có chút khàn khàn mở miệng, “A Trạch, anh nói cho tôi biết tại sao muốn cùng tôi kết hôn?”
Lê Trạch tránh nê ánh mắt tôi, cười khẽ, “Vì anh muốn giải thoát.”
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, muốn xem thấu tình cảm chân thật nơi đáy mắt hắn, lại nhìn không rõ, buông cánh tay Lê Trạch, tôi siết chặt túi rời đi.
“Tôi đi đây, anh cứ làm việc của mình đi.”
Vừa xoay người, cổ tay đã bị người nhẹ nhàng chế trụ, tôi không ngẩng đầu, chăm chú nhìn mũi chân, trong lòng rất khổ sở.
“Hạt Tiêu, em sẽ không đổi ý chứ? Em sẽ không để một mình anh tham gia hôn lễ chứ?” Thanh âm của hắn ám ách lợi hại, hơi có chút lay động.
Tôi không nói gì cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó rút tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn cười vô lực, “Sẽ không đâu, cũng đã đăng ký rồi, còn có thể đổi ý thế nào nữa, anh làm việc đi, tôi tới bệnh viện.”
Lê Trạch đem tôi ôm chặt vào lòng, “Anh xin lỗi, anh biết đã làn khó cho em, anh bảo đảm đây là duy nhất ép buộc em, về sau anh tuyệt đối sẽ không cưỡng bách em làm chuyện gì nữa.”
Trong lòng của tôi dần dần dâng lên khổ sở, lắc đầu một cái đẩy cửa đi ra, thời điểm cửa phòng đóng lại, tôi nhìn thấy Lê Trạch ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy mặt.
————–
Mọi công việc cho hôn lễ đều do Lê Trạch phụ trách, hắn tôn trọng quyết định của tôi, không có sắp xếp nghi thức cầu kỳ, chẳng qua khi hắn muốn cha dắt tay tôi vào lễ đường, đặt lên tay hắn, tôi cũng không phản đối.
Hôn lễ, tôi dậy sớm hơn mọi khi đi tới bệnh viện, không biết tại sao trong lòng cảm thấy rất đau, tôi ngồi bên giường bệnh Bạch Tấn, xoa những ngón tay tái nhợt mềm nhũn của anh ấy. Đã chia tay rồi còn đáp ứng lời cầu hôn của Lê Trạch, là muốn thay người đang ngủ mê man trên giường báo thù, hay là muốn cho Lê Trạch một cơ hội giải thoát, hay là vì chính tôi tư tâm, sâu trong tiềm thức là ý nghĩ muốn người đàn ông đó mặc lên lễ phục trắng, chỉ vì tôi.
Tôi liền như vậy có chút thất thần ngốc ngốc ngồi đó, nhìn vẻ mặt lúc đang ngủ bình tĩnh mà an ổn của Bạch Tấn, nói không ra lời, cho đến hơn ba giờ chiều, dì nhỏ gọi điện tới, nói phải đến khách sạn chuẩn bị.
Lúc Hoàng Vũ tới bệnh viện đón tôi, nhìn đến tôi một bộ mờ mịt luống cuống, há miệng mấy lần cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đau lòng kéo tôi lên xe.
Một đường trầm mặc.
Đến khách sạn, Lê Trạch đặt phòng tổng thống bảo tôi thay đồ và trang điểm, toàn bộ ba giờ chuẩn bị, tôi nắm chặt tay dì nhỏ mặc kệ bọn họ an bài, không nói một lời, dì nhỏ giống như biết lòng tôi không thoải mái, cũng không hỏi gì.
Sáu giờ rưỡi, tôi khoác tay cha đứng ngoài cửa, cảm giác lúc này là sợ hay kích động tôi cũng không biết, chỉ biết là tim đập vô cùng nhanh, từng phát từng phát mãnh liệt đập trong lồng ngực, giống như muốn nhảy luôn ra ngoài.
Tôi thấy cánh cửa trước mắt từ từ mở ra, tiếng đàn dương cầm du dương, tôi khẩn trương cơ hồ hít thở không thông.
Cha cưng chiều vỗ vỗ tay tôi, “Bảo bối, thả lỏng một chút, nghênh đón con là tốt đẹp chính là tương lai, về sau bất kể con gặp phải cái gì khó khăn, bên cạnh sẽ luôn có người thay con gánh hết mà không oán không than, con gái cha sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới, cười một cái đi nào.”
Tôi ngửa đầu nhìn cha, cố gắng muốn nặn ra một nụ cười, nhưng chỉ thấy ươn ướt nơi hốc mắt, trước mắt dần dần mơ hồ, bị động đi theo cha trên tấm thảm đỏ, bên tai không nghe thấy bấy kỳ âm thanh gì, trong mắt nước mắt càng tụ càng nhiều, khi chúng sắp rơi xuống, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mắt tôi.
Tôi cố gắng mở to mắt nhìn, vẫn như cũ mơ hồ một mảnh, khi cha đem tay của tôi giao cho người trước mặt, tôi nghe thấy câu nói đầu tiên từ khi bước vào hội trường.
“Nha đầu, anh yêu em.”
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, vừa tràn ra khỏi hốc mắt liền bị người nhẹ nhàng hôn lên, tôi ngước mắt nhìn, thấy trong mắt người đàn ông kia một mảnh lửa tình, tôi biết mình bị lừa rồi.
Lê Trạch căn bản không phải muốn chuộc tội cũng không phải muốn giải thoát, hắn chỉ muốn tôi làm vợ của hắn, thứ hắn muốn ban đầu là một cuộc hôn nhân!
Thời gian còn lại tôi liền giống như con rối gỗ bị Lê Trạch ôm đi đón khách, tôi nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Đỗ Sinh Bag, cũng nhìn thấy Đỗ Hân Di thất hồn lạc phách, tôi vốn nên vui sướng, vốn nên cảm thấy hả giận, nhưng trong lòng của tôi không có một chút khoái cảm sau khi trả thù, chỉ hy vọng này hết thảy tất cả đều là một giấc mộng, chỉ hy vọng màn kịch này sẽ sớm hạ màn.
Suy nghĩ của tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, cho đến khi một hồi gió lạnh thổi, tôi mới khẽ rùng mình.
Không biết từ lúc nào thì Lê Trạch đã mang tôi ra ban công, trong tay hắn cầm ly rượu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bởi vì áo khoác đang khoác trên vai tôi.
Hai cánh tay hắn để trên lan can, lẳng lặng nhìn phía xa, trên dung nhan anh tuấn không có biểu tình gì, khóe miệng chứa đựng nụ cười bình thản, vẻ mặt rất nhu hòa.
Tôi và hắn song song đứng cạnh nhau, ngửa đầu nhìn tinh không, đột nhiên tôi muốn gặp Bạch Tấn, muốn ôm anh ấy khóc lớn, muốn nghe anh ấy dịu dàng nói với tôi, “Hạt Tiêu, đừng sợ, cơn ác mộng này rất nhanh sẽ tỉnh, đây hết thảy chẳng qua là một trò đùa.”
“Em có hận anh không?” Giọng nói Lê Trạch khàn khàn, lộ ra chút cô đơn.
Tôi mím môi không nói gì.
“Nhất định sẽ hận anh mà, hận anh lợi dụng sự thiện lương của em, lừa em kết hôn.”
Tôi vẫn như cũ nhìn bầu trời cao vợi, tâm dần dần lắng xuống, “Anh vui không? Làm như vậy anh cảm thấy hạnh phúc sao?”
Lê Trạch quay đầu nhìn tôi, đôi mắt ẩn chứa nụ cười lại mang nét ưu thương, một lát sau hắn khẽ gật đầu một cái, “Đúng vậy, anh rất hạnh phúc, coi như là một cuộc giao dịch, coi như hết thảy đều là giả dối, coi như em chỉ có thể làm vợ anh ba tháng, anh vẫn cảm thấy giờ phút này anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới!”
Tay nắm áo khoác của tôi run lên một cái, từ từ cúi đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đau khổ lại luôn trưng ra nụ cười của hắn.
“Anh đưa em về nghỉ ngơi.” Lê trạch đem trong ly rượu rót vào cổ họng, có chút khàn khàn mở miệng.
Tôi lắc đầu một cái, nhìn đôi mắt đã phiếm hồng của hắn, trong lòng gai gai thấy đau, “Tôi đổi quần áo rồi tới bệnh viện, anh đi vào đón khách đi.”
Ánh mắt Lê Trạch ảm đạm, rũ mí mắt, dắt tay tôi, “Đi thôi, anh đi cùng em.”
Tôi cảm giác được lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, không cự tuyệt, khẽ gật đầu theo hắn từ cửa chính vào đại sảnh.
Hai tiếng sau, trong phòng bệnh.
Tôi đứng bên giường xoa bíp tứ chi cho Bạch Tấn, Lê Trạch ngồi trên ghế salon, tay đỡ trán nhìn tôi không chớp mắt, lúc tối hắn uống rất nhiều rượu, sắc mặt có hơi trắng bệch, theo hơi thở nặng nề của hắn, mùi rượu tràn ngập khắp căn phòng nhỏ.
Xoa bóp cho Bạch Tấn xong, tôi liền lẳng lặng ngồi ở bên giường, nghe thấy vang động liền ngẩng đầu.
Lê Trạch chạy tới bên cửa sổ, đẩy ra, hai tay chống trên khung cửa, thần sắc bình tĩnh nhìn phương xa.
Tôi đứng dậy đi tới, nhìn ánh đèn đường leo lét ngoài kia, khẽ cười, “Thành phố này ban đêm thật yên tĩnh.”
Lê Trạch không quay đầu lại, cười đáp một tiếng.
“Anh uống không ít rượu rồi, nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi buổi tối ở chỗ này.” Thanh âm của tôi rất thấp rất bình thản.
Lê Trạch quay đầu nhìn tôi một cái, lại liếc nhìn Bạch Tấn trên giường, cười nói, “Tối nay anh ở chỗ này cùng em.”
Tôi nghĩ muốn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt yêu ớt không che dấu nổi của hắn, một lát sau gật đầu.
Đêm tân hôn, tôi và Lê Trạch ở trong phòng bệnh, chăm sóc Bạch Tấn đang ngủ mê man trên giường.
Ngày thứ hai, dì nhỏ và Hoàng Vũ đi tới phòng bệnh, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi của hai chúng tôi, trên mặt đều là một bộ bất đắc dĩ mà trầm thống.
Từ bệnh viện ra ngoài, tôi dựa vào ghế dựa buồn ngủ, Lê Trạch vuốt vuốt mi tâm, do dự một chút mới mở miệng, “Em muốn đi đâu?”
Tôi quay đầu, mặt mê mang nhìn hắn, một lát sau nhắm mắt lại, “Tùy anh đi, hiện tại tôi chỉ muốn một cái giường lớn.”
Mấy tiếng cười khẽ đi qua, trên người tôi nhiều hơn một chiếc áo khoác màu trắng, tôi không nói gì, đem thân thể rúc sâu vào trong ghế.
Trước khi xe khởi động, trên môi cảm nhận được một trận lạnh lẽo, tôi mấp máy môi ngủ thật say.