Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 131 – Thú Vị
Lạc Thần ngồi dựa vào đầu giường, nghe Trường Sinh gõ cửa bên ngoài, lập tức kéo chăn lên, thần sắc so với trước đó lúc Sư Thanh Y mới vừa vào càng thêm đạm nhạt.
Đồng thời lấy tay chỉ chỉ vai mình, ra hiệu cho Sư Thanh Y.
Áo ngủ của nàng hiện tại và cái mặc tối qua không giống nhau, lúc này chỉ mặc một chiếc áo dây vải bông màu trắng, chất vải mềm mại dán sát vào da thịt, chỉ là cổ áo rất thấp, vai cổ hiển lộ không sót chút gì.
Sư Thanh Y đêm qua lưu lại vết tích trên cổ nàng, lúc này thoạt nhìn vô cùng dễ thấy, cho dù dùng tóc che lấp, cũng khó che kín được.
Sư Thanh Y hiểu ý của nàng, trong lòng cũng khẩn trương, lập tức đi đến chỗ để hành lý của các nàng bên kia, đồng thời lên tiếng: “Có thể vào, chờ một chút, ta sẽ lập tức mở cửa.”
Mặc dù Trường Sinh sẽ không giống Vũ Lâm Hanh hoặc Thiên Thiên các nàng thích xem náo nhiệt mà cười nhạo các nàng, nhưng nàng bình thường sẽ vô ý nói những câu kinh người. Nếu như chỉ là bị Trường Sinh nhìn thấy những dấu vết này kỳ thực Sư Thanh Y cũng không cảm thấy xấu hổ, Trường Sinh là thân nhân của các nàng, sớm thành thói quen.
Sợ là sợ Trường Sinh thấy được, sau này có thể sẽ không cẩn thận lỡ lời nói ra.
Sư Thanh Y cầm một chiếc áo khoác mỏng nhạt màu, bước nhanh đến bên giường đưa cho Lạc Thần, sai đó lập tức đi mở cửa để tránh Trường Sinh ở bên ngoài chờ lâu, sẽ đoán mò tình huống trong phòng.
Cửa mở ra, Trường Sinh đứng ở ngoài cửa, câu nói đầu tiên là cẩn cẩn dực dực hỏi: “Chị có quấy rầy các em không?”
“Không có, chị đến, sao lại quấy rầy đây.” Sư Thanh Y ôn nhu cười nói.
Nàng có chút không quá rõ ràng, Trường Sinh vì sao sẽ dùng hai từ quấy rầy, với địa vị trọng yếu của Trường Sinh trong lòng các nàng, căn bản không cần sử dụng tìm ngữ khách khí như thế.
Nhất là Trường Sinh biết các nàng dung túng nàng ấy, luôn luôn rất dính lấy các nàng, Trường Sinh thế nào sẽ cảm thấy đây là quấy rầy.
Sư Thanh Y tâm tư nhẵn nhụi, ở trong đầu suy đi nghĩ lại, nghĩ thầm loại quấy rầy mà nàng lý giải và loại quấy rầy mà Trường Sinh nói, ý tứ kỳ thực có phải không quá giống nhau hay không?
“Vậy là tốt rồi.” Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dừng trên áo ngủ của Sư Thanh Y, hỏi: “Thế nào lại mặc áo ngủ? Vừa rồi em ngủ ở trong phòng sao?”
“Tạm xem là vậy đi.” Sư Thanh Y nhớ đến vừa rồi nằm trong chăn khóa chặt Lạc Thần, buộc nàng ấy cùng nàng xem điện thoại, độ cung nơi khóe môi giống như ngậm mật nước trong veo.
Trường Sinh lại lập tức đưa mắt nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần ngồi ngay ngắn trên giường, trên vai khoác một chiếc áo khoác, không nói lời nào, nhưng vẫn có thể thấy một phần áo ngủ bên dưới áo khoác.
“Cho nên, vừa rồi em đang cùng A Lạc ngủ ở trong phòng sao?” Đôi mắt đen lúng liếng của khẽ chuyển.
Nhìn thấy Trường Sinh thần sắc cổ quái, Sư Thanh Y nhất thời có chút không được tự nhiên, vội vàng thu liễm vài phần vui vẻ trên khóe môi, tạm thời không trả lời.
Trường Sinh lại cho rằng nàng cam chịu, vội vàng rũ mi, áy náy nói: “Quả nhiên là chị lại quấy rầy các em ngủ.”
Sư Thanh Y: “…”
Thì ra Trường Sinh nói quấy rầy, là ý tứ này.
Thiên đại hiểu lầm.
Sư Thanh Y hiểu được, mặt không khỏi nóng rát, vội vã giải thích: “Bọn em chẳng qua là nằm ngủ trên giường một cách bình thường mà thôi, không phải loại ngủ mà chị nghĩ.”
Nói xong lại cảm thấy những lời này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ, cái gì gọi là ngủ bình thường, cái gì gọi là ngủ…không bình thường.
Trường Sinh luôn luôn tin tưởng Sư Thanh Y, cảm thấy A Lạc nói đúng, A Cẩn nói thật, lúc này nghe xong, dĩ nhiên không hề do dự, tiếu ý tinh thuần tràn ra từ trong mắt nàng: “Nếu là ngủ một cách bình thường, vậy chính là chị không hề quấy rầy, chị yên tâm rồi.”
Sư Thanh Y: “…”
“Vào phòng nói chuyện.” Sư Thanh Y kéo Trường Sinh vào phòng, khép cửa lại.
Rõ ràng Trường Sinh là một người trưởng thành, Sư Thanh Y kéo tay nàng, lại như là dắt tay tiểu hài tử nhà mình thương yêu nhất, dẫn Trường Sinh đến bên giường.
“Đến đây vì chuyện gì?” Lạc Thần ánh mắt mềm nhẹ nhìn Trường Sinh.
Trường Sinh nói: “Chị có chút lo lắng cho các em, muốn đến xem.”
“Lo lắng cái gì?” Sư Thanh Y hỏi.
Trường Sinh nói: “Trước đó ở sô pha, chị ngồi giữa các em, A Cẩn xem một đoạn video, nhưng cũng không phải màn biểu diễn ma thuật của chị, em sợ bị chị nhìn thấy, còn đặc biệt chuyển hướng màn hình, che đi hình ảnh. Mà khi đó đang ở đột nhiên đứng lên, vội vã lên lầu, sau đó A Cẩn em cũng đuổi theo. Chị vô cùng không hiểu, các em vì sao kỳ lạ như vậy, liền muốn đến hỏi xem.”
“Chị nhìn thấy nội dung đoạn video kia?” Sư Thanh Y vừa nói, khóe mắt vừa liếc về phía Lạc Thần: “Đã thấy những gì?”
Lạc Thần ngồi nghiêm chỉnh, khéo kỹ áo khoác.
Sư Thanh Y biết nàng khẩn trương, lại muốn cười.
“Yên tâm, em lúc đó tránh rất nhanh, chị chỉ nhìn thấy trong nháy mắt.” Trường Sinh vội hỏi: “Chỉ nhìn thấy một chiếc xe đạp, em đang đỡ lấy, sau đó liền bị em che mất.”
Sư Thanh Y nghe thế, động chút tâm tư xấu xa.
Vừa rồi lúc ở dưới lầu xem điện thoại, Lạc Thần thần sắc cảnh giác, trước một bước đưa tai nghe cho nàng. Sư Thanh Y nghĩ trong điện thoại có cái gì không tiện để mọi người nghe thấy, lúc đó đặc biệt che màn hình lại, không cho Trường Sinh thấy, nhưng chờ nàng phát hiện thì ra trong điện thoại tất cả đều là chứng cứ Lạc Thần lừa gạt nàng, suy nghĩ dĩ nhiên cũng thay đổi.
Tuy nói bên trong ngoại trừ chứng cứ, cũng có một chút hình ảnh say rượu mơ mơ màng màng của nàng, khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đều trong phạm vi có thể chấp nhận, Trường Sinh trước đây dù sao thì cũng từng thấy qua dáng vẻ say rượu của nàng.
Video thú vị như thế, để Trường Sinh thấy, kỳ thực không có vấn đề gì.
Thậm chí nàng ngược lại muốn cho Trường Sinh xem, cũng để Trường Sinh biết, A Lạc nhà nàng rốt cuộc khi dễ A Cẩn nhà nàng như thế nào.
Đến lúc đó cái khe Lạc Thần phải tìm để chui xuống phải lớn hơn một chút?
Để khe đất kia rộng lớn một chút, Sư Thanh Y tâm niệm vừa chuyển, nảy sinh mưu kế.
Vừa rồi nàng đã cảm thấy mình thật xấu xa, hiện tại xấu thêm một chút, hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Hôm nay xem như một ngày để nàng tùy ý làm chuyện xấu đi.
Nàng hôm nay sẽ ở trước mặt Lạc Thần xấu xa một cách triệt để, dù sao vừa rồi nàng mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy Lạc Thần, Lạc Thần nép vào ngực nàng co quắp cùng ấm áp, thật sự quá khiến nàng yêu thích không buông tay.
Sư Thanh Y khẽ mím môi, hồng sắc trong mắt dường như tăng thêm vài phần xuân triều, quang mang liễm diễm, cùng lãnh lệ trong mắt hoà hợp cùng một chỗ.
“A Cẩn, em đang suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy?” Trường Sinh hỏi nàng.
“Không có gì.” Sư Thanh Y vô cùng vui vẻ, đặc biệt nghiêng đầu, liếc nhìn Lạc Thần một cái.
Khe đất, chờ đấy.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào nàng.
Sư Thanh Y hiện tại ngay cả khí tức thở ra cũng là vui sướng, nói với Trường Sinh: “Em và Lạc Thần không có việc gì, chị đừng lo lắng, chính là thấy một số thứ thú vị, muốn cùng nhau ở trong phòng xem. Lạc Thần khẩn cấp lên lầu trước, em sợ nàng đợi lâu, dĩ nhiên phải mau chóng đuổi theo. Bọn em kỳ thực cũng không tính là ngủ bình thường, mà chỉ là nằm trên giường, cùng nhau thưởng thức thứ thú vị như thế.”
Lạc Thần thần sắc vi diệu, yên tĩnh nghe Sư Thanh Y bịa chuyện.
“Thứ thú vị gì, còn muốn đặc biệt trở về phòng xem?” Trường Sinh tin là thật, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy.
“Nói chung vô cùng thú vị.” Sư Thanh Y cười híp mắt nhìn Trường Sinh: “Chị có muốn xem hay không?”
Lạc Thần: “…”
Trường Sinh vẻ mặt chờ đợi, nhu thuận hỏi: “Chị cũng có thể xem sao?”
“Dĩ nhiên có thể.” Sư Thanh Y xoa đầu nàng, bên môi cất giấu một tia giảo hoạt: “Chị là ai, chị là tâm can bảo bối, em và Lạc Thần đối với chị không có bí mật gì, bọn em có thể xem, chị cũng có thể.”
Trường Sinh vô cùng hưởng thụ, đầu óc nàng luôn có thể nhảy ra một ít lối tắt, tìm được một ít trọng điểm vô cùng đặc biệt, liền nói: “Có phải nằm trên giường xem, mới càng thư thích? Vậy chị cũng muốn nằm vào trong chăn, cùng nhau xem, có được hay không?”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Tiếu ý trên mặt Sư Thanh Y chưa từng rút đi.
Lúc này, Lạc Thần lập tức lên tiếng: “Trường Sinh, chị nhìn trên bàn một chút.”
Ánh mắt của Trường Sinh lập tức dừng trên bàn, thấy một cuộn giấy, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Đây là vật gì?”
Sư Thanh Y quay đầu lại trừng Lạc Thần một cái.
Lại có thể đúng lúc này đánh lạc hướng Trường Sinh, rốt cuộc là có bao nhiêu không muốn Trường Sinh thấy đoạn video.
Lạc Thần lấy điện thoại ra, nhập vào một dòng chữ, lại đưa màn hình về phía Trường Sinh, Trường Sinh dán sát lại nhìn, thấy trên màn hình viết: “Trong giấy bọc con chuồn chuồn cỏ chị mang về, nó bay ở trên bàn, Thanh Y đi xem, phát giác bên trong cất giấu một thứ cực nhỏ, để tránh bị giám thị, cho nên mới quấn nó lại. Bắt đầu từ thời khắc này, những chuyện liên quan đến chuồn chuồn cỏ, chúng ta liền đánh chữ, đề phòng bị nghe lén.”
Trường Sinh hiểu rõ, gật đầu, đến trước bàn cầm lấy gói giấy, lại đem nó đặt ở bên tai lắng nghe, quả thật là nghe được bên trong mơ hồ có chút động tĩnh rất nhỏ.
Trường Sinh cũng lấy điện thoại ra, đánh chữ: “Một thứ rất nhỏ, biết giám thị nghe lén, chẳng phải là bản lĩnh có vài phần tương tự với thiền?”
Thiền ở người bình thường nghe tới, sẽ chỉ nghĩ nó là loài ve kêu vang vào mùa hè, nhưng nàng ở trước mặt hai người, trực tiếp nói đến chính là thiền, cũng không giải thích dư thừa, thậm chí chưa từng nhắc tới thuật dưỡng thiền. Giống như trong lòng nàng, ba người đều rất quen thuộc đối với loại thuật dưỡng thiền này, hiểu rõ đến dĩ nhiên, dường như tự mình đã trải qua rất nhiều chuyện liên quan đến thiền.
Sư Thanh Y cũng đánh chữ: “Phải, vừa rồi bọn em còn đang thảo luận về thiền. Lần thứ hai Lạc Thần đi Tứ Xuyên, từng gặp phải thiền, Lạc Thần, lúc đó chị gặp qua người dưỡng thiền sao, rốt cuộc là dạng gì?”
Lạc Thần yên lặng đánh chữ: “Là một nữ tử trẻ tuổi. Chị lúc đó theo A Thố Nhật Trạch từ trong nhà đi ra, đi lướt qua nàng, nhìn thấy nàng thả thiền, hơn nữa còn là Xích Thiền.”
Sư Thanh Y đột nhiên có một loại cảm giác dường như đã có mấy đời, đánh chữ: “Thiền chia tám cấp bậc, thanh hắc hoàng tử xích kim bạch, cao nhất là vô sắc trong suốt, nếu là Xích Thiền, vậy tạo nghệ của người dưỡng thiền này coi như khá cao, ngũ phẩm, tuổi còn trẻ có thể đạt đến mức này thật không dễ dàng, có lẽ phải nếm trải rất nhiều khổ cực.”
Lạc Thần nói tiếp: “Nàng cũng không biết chị có thể nhìn thấy Thiền của nàng, chị cũng không từng nói chuyện với nàng, chỉ là đi ngang qua, chị không nhận ra nàng, nàng cũng không quen biết chị, bất tiện là chạm mặt, liền đường ai nấy đi.”
“Dưỡng Thiền không phải chỉ có Nhan gia sao?” Trường Sinh tiếp tục gõ chữ: “Nàng kia là hậu nhân của Nhan gia?”
Lạc Thần nói: “Thuật dưỡng thiền lấy Nhan gia đứng đầu, nhưng bởi vì năm đó có một số hậu bối rời khỏi Nhan gia, tự lập môn hộ, thuật dưỡng thiền cũng truyền lưu ra bên ngoài. Dưỡng thiền, không nhất định là người của Nhan gia, bất quá xác thực phần lớn đều là người của Nhân gia.”
Trường Sinh hiếu kỳ: “Vậy thứ cất giấu trong chuồn chuồn cỏ, có khả năng là Thiền hay không? Thiền cũng có thể bay.”
Sư Thanh Y đánh chữ: “Bây giờ còn không thể định luận, chứa mở ra, không biết bên trong rốt cuộc là cái gì, nhưng dưới tình huống như vậy, cẩn thận một chút cũng không hại gì. Trường Sinh chị phải nhớ kỹ, chúng ta tuyệt đối không thể mang bất cứ vật khả nghi gì vào trong phòng, trong phòng rất nhiều tư ẩn, mặc kệ chuồn chuồn cỏ này bên trong rốt cuộc có thứ gì, có phải Thiền hay không, đều không được.”
Trường Sinh thần sắc vô tội: “Một mình chị ở một gian phòng, chưa từng có tư ẩn gì.”
Sư Thanh Y: “…”
Trường Sinh chăm chú gõ hai câu: “Bất quá các em nhiều tư ẩn, quả thật phải chú ý.”
Sư Thanh Y: “…”
“Đây không phải Thiền.” Lạc Thần Lạc Thần chắc chắn.
Trường Sinh nhìn màn hình điện thoại của Lạc Thần, muốn xem nàng nghĩ như thế nào.
Lạc Thần tiếp tục nói: “Thiền am hiểu giám thị nghe lén, người bình thường xem không thấy, nuôi trong thân thể người dưỡng thiền. Trường Sinh, mặc dù chị có thể điều khiển chuồn chuồn cỏ, nhưng chị cũng không phải người dưỡng thiền. Mỗi một con Thiền, thông thường chỉ nghe lệnh người dưỡng thiền đã nuôi dưỡng nó, trừ phi người khác có phẩm cấp áp đảo, hơn nữa tu tập bí pháp áp Thiền, mới có thể vận dụng tạm thời điều khiển Thiền của người khác, nhị phẩm có thể áp được, nhưng muốn đè muốn áp chế Xích Thiền, phẩm cấp cần phải là từ Bạch Thiền trở lên, thời gian thao túng dài ngắn, còn phải tùy theo bản lĩnh của người dưỡng thiền.”
“Có thể loại trừ khả năng bên trong là Thiền.” Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần nói: “Mặc dù cũng không phải là Thiền, nhưng không thể bảo đảm thứ bên trong có phải tương tự Thiền hay không, có thể truyền đạt cho chủ nhân những gì nó nghe được thấy được, chúng ta phải cẩn thận, chỉ cần là vật sống, đều phải đề phòng.”
Trường Sinh hỏi: “Chị chưa hề ra lệnh nó di chuyển, vì sao vừa rồi nó lại cử động?”
Nàng xem chuồn chuồn cỏ bị quấn trong lớp giấy, lại tiếp một câu: “Lẽ nào nó là muốn bay ra đi tìm chị sao?”
Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, cảm thấy rất có đạo lý.
Nếu là chuồn chuồn cỏ chủ động bay đến trên người Trường Sinh, hiện tại Sư Thanh Y cầm đi, nó không ở bên cạnh Trường Sinh, nói không chừng là muốn rời khỏi gian phòng này, đi tìm Trường Sinh.
Ánh mắt Trường Sinh phát sáng, nghĩ đến một điểm quan trọng: “Vậy hay là để chị giữ con chuồn chuồn cỏ này, nó sẽ không chạy loạn, nếu như lần tới nó cảm ứng được chủ nhân của nó, nói không chừng sẽ bay đến chỗ chủ nhân, tìm ra người vốn dĩ sở hữu nó.”
“Thật thông minh.” Sư Thanh Y cũng cảm thấy đó là một biện pháp tuyệt hảo, mỉm cười nhéo mũi Trường Sinh.
Trường Sinh cười đến đặc biệt vui vẻ.
Vốn dĩ Sư Thanh Y còn có chút thấp thỏm, muốn mở con chuồn chuồn ra xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, rồi lại lo lắng mở ra, cũng vô pháp khôi phục nguyên trạng, dù sao con chuồn chuồn này là thực sự quá tinh mỹ, Trường Sinh cảm thấy nó thú vị, nếu như chuồn chuồn cỏ không thể quay về nguyên dạng, nàng lo lắng Trường Sinh sẽ mất mát.
Hiện tại ngẫm lại, tìm ra người phía sau con chuồn chuồn này mới là quan trọng nhất.
“Nhất định phải cẩn thận một chút.” Bất quá Sư Thanh Y vẫn không quá yên tâm: “Phải bọc giấy.”
Trường Sinh lại vô cùng dĩ nhiên mà trả lời: “Đừng lo, chị không có bí mật gì.”
Mắt thấy không có gì cần cấm kỵ, Trường Sinh lên tiếng nói: “Chị mang nó về phòng trước.”
“Đi thôi.” Sư Thanh Y nói.
Trường Sinh mang theo chuồn chuồn đi tới cửa, Sư Thanh Y còn không quên bổ sung một câu: “Lúc trở lại nhớ mang áo ngủ, cùng nhau xem thứ thú vị, cũng đừng quên.”
Lạc Thần muốn nói lại thôi.
“Chị đang có ý này, mặc áo ngủ nằm mới thư thích.” Trường Sinh vừa nghe, thần sắc mong đợi, bước nhanh ra ngoài.
Sư Thanh Y xoay người, thong thả quan sát Lạc Thần, khóe môi cong lên.
“Thật sự muốn xem cùng Trường Sinh?” Lạc Thần bọc áo khoác, trầm giọng nói.
“Dĩ nhiên, em không thể nuốt lời.” Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần phun ra từng chữ: “Em cần phải tự mình xem trước, rồi hãy xác định có muốn cho Trường Sinh xem hay không?”
Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nói như vậy, lại càng chắc chắn nội dung video trên cơ bản đều là Lạc Thần cảm thấy không thể cho người khác thấy, nhất định là lừa gạt nàng một sọt lớn.
Nàng đã bởi vì chứng cứ lừa gạt Sư Thanh Y bị lưu lại, mà mất thể diện trước mặt Sư Thanh Y, nếu như lại mất mặt ở trước mặt Trường Sinh, sau này muốn Trường Sinh nhìn nàng như thế nào.
Tâm tư xấu xa của Sư Thanh Y càng rục rịch, nói: “Vậy thì không còn thú vị nữa. Trước không xem, đợt lát nữa cùng nhau xem, mới có kinh hỉ.”
Nói xong, nàng lại bò lên giường, ngồi bên cạnh Lạc Thần, tựa vào người Lạc Thần, cười nói: “Chị đừng khẩn trương, chỉ chốt lát liền qua.”
Lạc Thần: “…”
Trường Sinh trở về rất nhanh, nàng chạy nhanh như chớp, đóng cửa lại, đổi xong áo ngủ.
Sư Thanh Y lúc này mới di chuyển thân thể, vỗ vỗ vị trí giữa nàng và Lạc Thần, cười nói: “Trường Sinh, chị ngồi ở chính giữa, một nhà chúng ta cùng nhau thưởng thức.”