[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Chương 130 - Làm Chuyện Xấu


Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 130 – Làm Chuyện Xấu

Sư Thanh Y bước đi nhanh chóng, gần như là chạy lên lầu. Nàng có một đôi chân dài, thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn, lúc này một bước vài bậc thang, hận không thể lập tức bay trở về phòng.

Lạc Thần vừa rồi rời đi vội vội vàng vàng như thế, không cần đoán cũng biết nàng đây là chột dạ, vội vàng trốn nợ.

Sư Thanh Y nghĩ vậy, tâm tư muốn đòi nợ trở nên vô cùng kích động. Trước đây bình thường luôn là Lạc Thần dùng khế sách khiến nàng thiếu nợ, lần này phong thuỷ luân phiên chuyển, cuối cùng cũng đến phiên nàng có thể đòi lại từ trên người Lạc Thần.

Trong điện thoại có nhiều chứng cứ như vậy, phải đòi bao nhiêu lần mới hết.

Sư Thanh Y vừa chạy vừa vui vẻ, rất nhanh đã chạy tới trước cửa phòng, thấy cửa khép hờ.

Lạc Thần trở về phòng, sẽ luôn đóng cửa, không đến mức sơ ý như thế. Sư Thanh Y biết Lạc Thần lần này mặc dù trốn trở về phòng, nhưng cũng đoán chắc là nàng sẽ theo ngay phía sau cho nên mới để cửa chờ nàng.

Sư Thanh Y đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lạc Thần đã thay áo ngủ, đang xốc chăn lên, muốn nằm xuống giường.

Nghe động tĩnh của Sư Thanh Y, nét mặt của Lạc Thần mặc dù vẫn không có biến hóa gì, không chút gợn sóng, nhưng động tác nhấc chăn trong nháy mắt này nhanh hơn không ít, nằm xuống, đắp chăn, mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, liền mạch dứt khoát.

Nàng nằm nghiêng, đưa lưng về phía Sư Thanh Y, mái tóc dài đen óng xỏa tung trên gối.

Sư Thanh Y khóa trái cửa, đi đến bên giường, từ bóng lưng của nàng có thể nhìn ra một cổ tư vị hờn dỗi.

“Thế nào đột nhiên nằm xuống?” Sư Thanh Y biết rõ còn cố hỏi.

Lạc Thần nằm trong chăn, vẫn không nhúc nhích, ngoài miệng đạm nhạt đáp lời nàng: “Mệt mỏi, buổi tối không ngủ được bao lâu.”

Sư Thanh Y đem những lời này cẩn thận phân tích, mang tâm tình vui sướng đến đòi nợ, đồng thời dâng lên vài phần khô nóng xấu hổ.

Dù sao thủ phạm khiến Lạc Thần mất ngủ đêm qua, chính là bản thân Sư Thanh Y.

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Hôm nay em luôn bảo chị ngủ bù, lúc này chị đi ngủ, không phải hợp với ý em sao?”

“Hợp ý thì hợp ý, bất quá chị chọn lúc để đi ngủ bù cũng thật trùng hợp.” Sư Thanh Y cũng bình tĩnh đi lấy áo ngủ, đứng thay ngay cạnh giường.

Lạc Thần nghe được động tĩnh, dĩ nhiên biết Sư Thanh Y chuẩn bị làm gì, bất quá vẫn không quay đầu lại.

Sư Thanh Y thay áo ngủ xong, nhấc chân lên giường, nhưng cũng không trực tiếp vào chăn, mà chỉ quỳ trên giường, giống như một con mèo trắng, chậm rãi bò đến gần Lạc Thần.

Vừa bò vừa nghẹn cười, nói: “Lúc đầu bảo chị đi ngủ, chị không chịu, trước đó rõ ràng đã lên lầu rồi lại trở xuống, thế nào đến lúc phát hiện em thấy video tối qua trong điện thoại liền lập tức trở về phòng ngủ bù? Chẳng lẽ đoạn video kia kỳ thực có công dụng thôi miên?”


Lạc Thần khẽ quay sang, thoáng nhìn Sư Thanh Y.

Trong lúc Sư Thanh Y di chuyển, dáng người mạn diệu, mái tóc dài theo động tác của nàng rũ xuống hai bên.

Nàng lúc này và trước đó ở dưới lầu không quá giống nhau, đáy mắt trong suốt, rồi lại giấu diếm giảo hoạt, đôi mắt đỏ rực càng thêm vài phần yêu dã mị hoặc.

Nhưng chính nàng dường như không tự ý thức được, chỉ muốn bò đến bên cạnh Lạc Thần nói chuyện với Lạc Thần mà thôi, tính toán nhỏ nhặt trong lòng không che giấu được.

Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, thu hồi ánh mắt, vẫn nằm bất động như tượng, cũng không hé răng.

Sư Thanh Y hai đầu gối quỳ trên giường, hai tay chống người, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại.

Nàng cúi đầu tỉ mỉ nhìn Lạc Thần, giống như con mèo nhìn một con cá nằm trên thớt, dường như đang tính toán phải hạ miệng từ nơi nào.

Lạc Thần nhắm mắt lại, tùy ý nàng nhìn.

Sư Thanh Y thấy Lạc Thần không phản ứng mình, cũng không vòng vo cùng Lạc Thần nữa, nàng nói thẳng: “Chị trốn cái gì, ở đây làm đà điểu sao, luôn trốn ở trong chăn, rốt cuộc là có bao nhiêu mất mặt?”

Mất mặt hai chữ này, nhẹ nhàng phát ra từ miệng nàng, chậm rãi nói ra, có cảm giác sắp không che giấu được sung sướng ở trong đó.

Lạc Thần vẫn buồn bực không hé răng, đưa lưng về phía Sư Thanh Y, đồng thời kéo chăn trùm kín đầu.

Nhưng Sư Thanh Y đang quỳ lên mép chăn của nàng.

Nếu như gắng sức kéo lên, Sư Thanh Y sẽ khó chịu, còn có khả năng bởi vì chăn đột nhiên bị kéo đi mà không giữ được thăng bằng, cho nên Lạc Thần cũng chỉ dùng một chút sức lực. Cảm thấy kéo không được, Lạc Thần cũng sẽ không tiếp tục kéo nữa, mà chỉ lần nữa thu tay vào trong chăn.

Sư Thanh Y biết nàng là muốn che kín cả người, lúc này lại che không được, tiếu ý thực sự không nén được nữa, cách chăn, một tay khoát lên trên người Lạc Thần lay nhẹ, nói: “Chị dùng chăn che mặt thì có ích lợi gì? Em khuyên chị tốt nhất là tìm một cái khe rồi chui xuống dưới đó, ổn thỏa hơn trốn trong chăn nhiều, đảm bảo không bị người nào phát hiện.”

Lạc Thần bị nàng lay thân thể hoảng động, tay từ trong chăn vươn ra, đè lại bàn tay đang lay động nàng, nói: “Nói ngược lại có đạo lý. Bất quá phải tìm cái khe lớn một chút, chị và em đều có thể chui vào được.”

Lạc Thần lúc này khẽ động, phần tóc phủ trên vai tản ra .

Sư Thanh Y nhìn hồng ngân trên cổ nàng, ánh mắt lại có chút sững sờ, cắn môi, nói: “Hẳn là xấu hổ đến muốn chui xuống đất cũng không phải em, mà là chị, chị kéo theo em làm gì? Em mới không cần tìm cái khe chui xuống.”

“Chị vì sao phải xấu hổ?” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y rốt cuộc bái phục nàng, đã như vậy rồi ngoài miệng còn có thể chết không chịu nhận, nàng lập tức đưa điện thoại di động lắc lư trước mặt Lạc Thần.


Ánh mắt Lạc Thần chăm chú nhìn điện thoại không tha.

“Hiện tại biết khẩn trương rồi đi?” Sư Thanh Y nói: “Em đã biết chị sẽ quỵt nợ, nên đặc biệt đến cho chị xem chứng cứ, để tránh chị nói em bịa đặt vu khống chị.”

Tai nghe bluetooth của nàng là một đôi, vừa nói nàng vừa tháo một chiếc tai nghe xuống, đặt vào lỗ tai Lạc Thần, nói: “Chị đi quá gấp, em mới chỉ xem một đoạn đầu, hiện tại chúng ta cùng nhau xem đi.”

Lạc Thần thần sắc cổ quái: “Em xác định muốn cùng chị xem sao?”

“Dĩ nhiên.” Sư Thanh Y vô cùng đắc ý: “Việc này bằng chứng như núi, chị muốn tránh cũng trốn không được.”

Lạc Thần: “…”

Khóe mắt Sư Thanh Y khẽ nheo lại, mở giao diện phát video, xem lại từ đầu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chị là kẻ lừa gạt, em là người bị gạt, kẻ lừa gạt nhà chị và người bị gạt là em cùng nhau xem chứng cứ chị lừa gạt em, đúng lúc để chị biết cái gì gọi là mất mặt.”

Nàng nghĩ thầm trong video này đều là nhược điểm của Lạc Thần, đồ tốt như thế, dĩ nhiên muốn xem cùng Lạc Thần. Cũng may vừa rồi nàng chỉ xem một chút, thứ tốt là phải giữ lại chậm rãi thưởng thức, đợi lúc xem, nàng nên tỉ mỉ quan sát phản ứng của Lạc Thần.

Ngày thường Lạc Thần lừa gạt nàng, khổ nổi nàng không có chứng cứ, chỉ có thể bị Lạc Thần hoa ngôn xảo ngữ làm cho á khẩu không trả lời được.

Hiện tại để lại chứng cứ, rốt cuộc có thể để Lạc Thần xem dáng vẻ của nàng ấy lúc lừa gạt nàng.

Sư Thanh Y càng nghĩ càng hưng phấn, nàng nằm vào trong chăn, từ phía sau áp sát Lạc Thần, tay nâng điện thoạt, mở video đặt ở trước mặt Lạc Thần.

Nàng Lạc Thần Lạc Thần trốn tránh, tay còn lại liền kê dưới cổ Lạc Thần, để Lạc Thần gối đầu lên cánh tay của nàng.

Thân thể Lạc Thần cứng nhắc.

Cả người Sư Thanh Y hoàn toàn từ phía sau ôm lấy Lạc Thần, khiến Lạc Thần tránh không thoát sự ràng buộc ôn nhu của nàng.

Cánh tay kê dưới cổ Lạc Thần, còn bàn tay thì ôm lấy vai nàng, trong chăn đôi chân dài cũng quấn quít lấy chân của Lạc Thần, khóa chặt lấy nàng, không cho nàng cử động, cứng rắn ép buộc Lạc Thần cùng nàng xem đoạn video.

Lạc Thần chăm chú nhìn điện thoại, mặt không biểu tình.

Cằm của Sư Thanh Y từ phía sau đè nặng vai nàng, lại có thể cảm thấy mặt trên có một tầng mồ hôi nóng.

“Thế nào lại xuất mồ hôi? Nghìn vạn lần đừng sợ a.” Sư Thanh Y mặt mày tràn đầy tiếu ý: “Đây là đang xem chính chị, có cái gì phải sợ.”


Nàng vẫn là lần đầu tiên cảm thấy mình giống như một kẻ xấu đang khi dễ cô vợ nhỏ, mà Lạc Thần chính là cô vợ nhỏ kia, nằm trong ngực nàng mặc cho nàng bắt nạt, loại cảm thụ mới lạ này, miễn bàn có bao nhiêu kích thích.

Trước đây đại đa số thời gian đều là Lạc Thần giở trò xấu xa với nàng.

Hiện tại đến phiên nàng nếm thử tư vị giở trò xấu xa với Lạc Thần.

Muốn ngừng mà không được.

Đôi mắt của Sư Thanh Y hiện tại là đỏ, khí lực lớn, Lạc Thần làm thế nào có khả năng tránh thoát được ràng buộc của nàng, hơn nữa cũng không hề nghĩ phải trốn thoát, lỗ tai đỏ ửng, chỉ có thể chăm chú nhìn điện thoại.

Video bắt đầu phát, đến đoạn tùy ý em xử phạt, vẫn đang tiếp tục.

Trên màn hình, Sư Thanh Y say chếnh choáng, nói: “Nếu như em phát hiện chị gạt em, em sẽ thực sự… Thực sự phạt chị, em…. Em tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Trong điện thoại giọng nói của Lạc Thần cũng rất rõ ràng, nàng nói: “Được, em không cần nương tay.”

Bàn tay của Sư Thanh Y đặt trên vai Lạc Thần thêm nắm chặt, môi khẽ chạm da thịt trên cổ Lạc Thần, nhẹ giọng nói: “Đây chính là chị nói, em sẽ không nương tay.”

Nàng cảm thấy mình hiện tại thật xấu xa.

Nhưng nàng rất cao hứng.

Cơ hội khó có được, hãy để nàng xấu xa một lần này đi.

Lạc Thần hô hấp càng lúc càng nặng, vành tai cũng càng lúc càng đỏ, rồi lại bị Sư Thanh Y khống chế, nửa điểm cũng không thể cử động.

Sư Thanh Y cảm giác được biến hóa của Lạc Thần, cũng có chút kinh ngạc, nhiệt độ trong ổ chăn lên cao, nhiệt ý vây lấy da thịt của hai người.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu.

Nhịp tim của Sư Thanh Y nhanh hơn, chính nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, trong phòng đột nhiên vang lên một loại động tĩnh rất nhỏ, giống như là thứ gì đó đang vỗ cánh.

Sư Thanh Y vẫn cho là trong phòng chỉ có nàng và Lạc Thần, nửa điểm cảnh giác cũng không có, lúc này nghe được dị động, lập tức tắt màn hình điện thoại, theo tiếng nhìn lại, phát hiện là con chuồn chuồn cỏ Trường Sinh nhặt được đang bay lên.

Nàng lo lắng khi để Trường Sinh giữ chuồn chuồn cỏ, cho nên lúc lên lầu thuận tay mang về phòng, đặt ở trên bàn, không ngờ con chuồn chuồn cỏ lại có thể từ trên bàn bay lên một đoạn, sau đó trở lại trên mặt bàn.

Sư Thanh Y lập tức buông Lạc Thần ra, xuống giường cầm lấy con chuồn chuồn cỏ, cẩn thận quan sát.

Lạc Thần từ trên giường ngồi dậy, nhìn nàng.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Sư Thanh Y thính lực nhạy bén, giờ khắc này nghe thấy bên trong chuồn chuồn cỏ dường như có âm thanh rất khẽ, như là côn trùng vỗ cánh, ong ong ong ong.


“Bên trong có cái gì.” Sư Thanh Y bừng tỉnh đại ngộ: “Cây cỏ là vật chết, căn bản không phải chuồn chuồn cỏ đang bay, là bên trong cất giấu thứ gì đó đang bay, bên trong có thể là côn trùng các loại hay không?”

“Dùng giấy quấn nó lại.” Lạc Thần nhíu mày nói.

Sư Thanh Y hiểu ý của Lạc Thần, nhất thời cũng có chút nghĩ mà sợ, nhanh chóng tìm một mảnh giấy, quấn kín con chuồn chuồn cỏ, mang đến bên giường cho Lạc Thần nhìn.

Hai người ngầm hiểu, không nói lời nào, chỉ dùng điện thoại gõ chữ để trao đổi.

Sư Thanh Y gõ vào điện thoại: “Có phải chị cũng sợ thứ này có khả năng nghe lén hoặc theo dõi hay không?”

Lạc Thần gật đầu, cũng đánh chữ: “Phải, dù sao cũng là ở trong phòng, sinh vật không rõ lai lịch, không thể tùy tiện mang vào. Trên đời có một số sinh vật bị người khác điều khiển, tỷ như thiền* trong thuật dưỡng thiền, kích thức rất nhỏ, thậm chí không thể nhận ra, vô ý sẽ bị chúng nghe trộm, nhìn lén.”

*Thiền: ve

Sư Thanh Y nhớ đến những lời xấu xa vừa rồi ở trong chăn thảo luận cùng Lạc Thần, bỗng dưng mặt đỏ tai hồng, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Hẳn là sẽ không xui xẻo như thế, bị nghe trộm đi?

Nhưng lúc nàng nghe Lạc Thần nói đến thiền và thuật dưỡng thiền, thần sắc lại biểu hiện rất quen thuộc tự nhiên, liền đánh chữ nói: “Chị đã thật lâu chưa thấy qua thiền, còn tưởng rằng hiện nay đã thất truyền rồi.”

Thời cổ đại có rất nhiều huyễn thuật, dưỡng thiền thuật chính là một loại trong số đó.

Về phần thiền trong dưỡng thiền thuật, dĩ nhiên cũng không phải loại thiền tầm thường có thể nhìn thấy được, mà hoàn toàn thuộc về phạm trù thần bí.

“Trung tuần tháng mười hai năm trước, lần thứ hai đi Tứ Xuyên, chị đã gặp thiền.” Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, đánh chữ vào điện thoại cho nàng xem.

Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn Lạc Thần.

Trước đó Lạc Thần vì muốn tìm đường quay về Huyên Hoa Hiên, từng đi Tứ Xuyên vài lần để điều tra đầu mối.

Lần đầu tiên, là ở cuối tháng mười một năm ngoái, sau đó trung tuần tháng mười hai lại đi một chuyến. Vốn dĩ đêm bình an năm đó Lạc Thần đã đặt vé, dự định ngay lễ Giáng Sinh sẽ đi lần thứ ba, chỉ tiếc bởi vì đại tuyết, rất nhiều chuyến bay đã hoãn lại, sau đó cách một đoạn thời gian mới mua được vé máy bay.

Những lần này Lạc Thần đều đi một mình, Sư Thanh Y cũng không biết nàng gặp phải chuyện gì, chỉ biết là nàng quen biết A Thố lúc đi Tứ Xuyên.

Sau đó một nhóm người cùng lái xe cắm trại bắt đầu cuộc lữ hành, cuối cùng đến Hắc Trúc Câu ở biên giới Tứ Xuyên, chính là nhờ A Thố làm hướng đạo cho các nàng, mới tìm được vị trí cụ thể của thần tiên thụ tại Hắc Trúc Câu. Lúc đó đã sắp đến tết âm lịch, nếu tính theo dương lịch, cũng chính là chuyện của đầu tháng hai.

Mà hiện tại đã đến thời điểm giao thoa giữa hai mùa xuân hạ, thời gian luôn trôi nhanh như thế.

“Vậy lần kia lúc chị nhìn thấy, rốt cuộc là ai đang dưỡng thiền?” Sư Thanh Y đánh chữ hỏi, đồng thời trong lòng có chút hối hận, vài lần Lạc Thần đi Tứ Xuyên nàng không thể hỏi kỹ, dĩ nhiên không biết Lạc Thần còn phát hiện tung tích của dưỡng thiền thuật.

Lạc Thần cầm điện thoại, đang muốn trở lời nàng.

Ai biết lúc này lại có tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trường Sinh: “A Cẩn, A Lạc, chị có thể đi vào phòng sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.