[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Chương 132 - Thở Nhẹ


Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 132 – Thở Nhẹ

Lạc Thần rũ mắt, vẫn bất động.

Trường Sinh thấy Sư Thanh Y chủ động di chuyển, nhưng Lạc Thần lại giống như tượng điêu khắc ngồi ngay ngắn ngồi tại chỗ, một tay giữ mép áo khoác. Thoạt nhìn tuy rằng không có biểu hiện gì, nhưng Trường Sinh rất hiểu rõ A Lạc nhà nàng bình thường là bộ dáng gì, lập tức từ thần sắc của Lạc Thần nhìn ra được một chút không bình thường.

Chỉ tiếc Trường Sinh cũng không biết loại không bình thường này nguyên nhân rốt cuộc là cái gì, nàng hỏi: “A Lạc, em khó chịu chỗ nào sao?”

“Không có.” Lạc Thần đưa mắt nhìn Trường Sinh, ngữ khí mềm nhẹ.

Sư Thanh Y nghiêng khuôn mặt đi, trong tiếu ý ấm áp cất giấu nóng lòng và nhảy nhót.

“Không khó chịu là được rồi.” Trường Sinh lúc này mới yên tâm một chút.

Nàng bò lên trên giường, ngồi ở giữa Sư Thanh Y và Lạc Thần, Lạc Thần cũng di chuyển sang bên cạnh, chừa ra khoảng trống cho Trường Sinh.

Trường Sinh kéo chăn đắp lên người Lạc Thần, còn giúp Lạc Thần chỉnh tốt góc chăn, nói: “Kéo cao một chút, sẽ không lạnh.”

Cử chỉ tri kỷ của Trường Sinh khiến thần sắc của Lạc Thần hòa hoãn một chút, Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Em không lạnh.”

“Em mặc áo khoác, chị nghĩ là em lạnh.” Trường Sinh nói.

Ánh mắt Lạc Thần có chút ngưng trệ, tay đặt trên dây kéo áo khoác bình tĩnh kéo lên, nói: “Nhờ có chị thay em đắp chăn, liền không lạnh nữa.”

Sư Thanh Y hiện tại mặc dù vô cùng mong chờ đến lúc xem video, xem Lạc Thần sẽ có phản ứng thú vị thậm chí là quẫn bách gì, nhưng phát hiện phát hiện Trường Sinh chú ý đến áo khoác của Lạc Thần, nhất thời cũng có chút khẩn trương, rất sợ Trường Sinh thấy dấu vết trên người Lạc Thần.

Cũng may Trường Sinh không phát hiện mấu chốt gì, chỉ là tự đáy lòng vui vẻ, nói với Lạc Thần: “Trước kia chị thường đắp chăn cho em, em đắp chăn cho chị, cũng là việc nên làm.”

“Thật ngoan.” Sư Thanh Y cười nói.

Trường Sinh nhìn về phía Sư Thanh Y: “Chị ngoan nhất sao?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy là được rồi.” Khóe môi Trường Sinh mang theo một tia vui vẻ cùng thỏa mãn.

Cũng may Âm Ca không ở chỗ này, nếu không răng đều phải nghiền rớt.

Một nhà ba người dựa lưng vào đầu giường, ngồi thành một hàng.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy cả người đều thả lỏng, thích ý nói không nên lời. Nàng tạm thời tắt bluetooth, để âm thanh của điện thoại có thể phát ra ngoài, đưa điện thoại vào giữa, để ba người đều có thể nhìn rõ.

Thân thể Lạc Thần hơi nghiêng sang một hướng khác.

Cánh tay của Sư Thanh Y lướt qua sau lưng Trường Sinh, khoác lên trên vai Lạc Thần, mỉm cười kéo Lạc Thần lại gần, đồng thời ngoài miệng nói: “Trường Sinh, chị khoác cánh tay của nàng.”

Trường Sinh nghe lời khoác lấy cánh tay Lạc Thần.

Vai của Lạc Thần bị Sư Thanh Y giữ lại, cánh tay bị Trường Sinh khoác lên, chỉ có thể lại lần nữa nghiêng người vào trung gian, khuôn mặt căng chặt, chăm chú nhìn điện thoại của Sư Thanh Y.

“Chị xem A Lạc nhà chị xem chăm chú biết mấy.” Sư Thanh Y mỉm cười mở điện thoại, bàn tay khoác trên vai Lạc Thần còn không gõ nhẹ vài cái.

Lạc Thần sắc mặt ngưng trọng, không nói lời nào.

Trường Sinh thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình, lập tức tập trung tư tưởng mà xem.

Đoạn video phát lại từ đầu, đáng thương một câu tùy ý ngươi xử phạt hôm nay bị lặp lại ba lần, Lạc Thần nghe mình chính miệng nói ra câu này, thần sắc nặng nề.


Trường Sinh vừa xem vừa hỏi: “A Cẩn, đêm qua em uống rất nhiều rượu sao, một mực nói mê sảng.”

Sư Thanh Y hai má đỏ ửng, dáng vẻ uống say hồ đồ khiến nàng cảm thấy mất mặt, nhưng vừa nghĩ đến chí nguyện to lớn là phải đẩy Lạc Thần xuống hố đất, nàng cảm thấy lần này mất mặt không tính là gì, một chút mặt mũi mà thôi, không đáng nhắc tới, nàng cũng mặc kệ bất cứ giá nào.

Không phải là uống say nói vài lời hồ đồ thôi sao, ai uống say chưa từng nói vài câu ngốc nghếch.

Đây đều là chuyện nhỏ, không đáng hoảng hốt.

Nàng chính kinh ho khan một tiếng, nhấn nút tạm dừng, nói: “Là uống một ít rượu, tối qua em uống say. Bất quá đó không phải trọng điểm, em nói cho chị biết, đoạn video thú vị em cho chị xem, trọng điểm là gì?”

Trường Sinh nói: “A Lạc lừa gạt em.”

“Không sai.” Sư Thanh Y rất hài lòng, thậm chí còn hài lòng đến gõ nhẹ ngón tay trên vai Lạc Thần, nói với Trường Sinh: “Chị bắt được trọng điểm. Rõ ràng không phải sườn núi, nàng lại gạt em nói có sườn núi, chính là khi dễ em uống say, lừa gạt em. Bất quá chỉ mới là khởi đầu, chị xem đoạn video này thời gian dài như thế, tối hôm qua nàng phải lừa gạt em bao nhiêu chuyện? Cũng may tất cả đều ghi lại rồi, nàng không có cách nào nói dối nữa.”

Trường Sinh lại nói: “Nhưng đây là A Lạc chủ động yêu cầu ghi lại, nói để em làm chứng cứ. Đã là nàng chủ động, nàng hẳn là không có bất cứ dự định lừa gạt gì mới đúng, bằng không vì sao nàng lại chủ động đề nghị ghi hình?”

Sư Thanh Y sững sốt.

Những lời này của Trường Sinh tựa hồ có chút đạo lý, trước đó nàng vẫn đắm chìm trong hưng phấn, dĩ nhiên đã quên điểm này.

Nhưng nếu như vậy chính là nghịch lý.

Nếu như Lạc Thần vốn dĩ không dự định lừa gạt nàng, cam tâm tình nguyện lưu lại chứng cứ chứng minh nàng lừa gạt nàng, thật sự là chuẩn bị để ngày hôm sau nàng phát hiện chứng cứ, tùy ý nàng xử phạt sao, vậy vì sao Lạc Thần còn phải khẩn trương như thế?

Sư Thanh Y cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ đến một nguyên do nàng cảm thấy vô cùng hợp lý, nói với Trường Sinh: “Lúc đó em một mực quấn quýt vấn đề sườn núi, nếu như em phát hiện căn bản không phải sườn núi, dưới tình huống say rượu, nhất định sẽ không bỏ qua. Nàng là bởi vì không có cách nào khác, mới đề nghị ghi hình làm chứng cứ, chờ ngày hôm sau em xem lại, dùng đó cam đoan nàng không gạt em. Em thấy nàng thực sự quay video lại, nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng nàng. Mà nàng là dự định sau khi quay xong sẽ xóa bỏ, em sau khi say rượu dễ quên chuyện, căn bản sẽ không biết đã từng có một đoạn video như thế.”

Trường Sinh trầm ngâm nói: “Nếu là như vậy, ngược lại cũng có đạo lý.”

Thân thể Sư Thanh Y hơi ngã về phía sau, ánh mắt lướt qua Trường Sinh, mỉm cười nhìn Lạc Thần một cái, nói: “Em đã nói, lòng dạ đen tối như nàng, loại chuyện này bất quá dễ như trở bàn tay.”

Lạc Thần vẫn bất động thanh sắc.

Trường Sinh lại phát hiện điều gì, nói: “Vậy nếu A Lạc kiên quyết muốn xóa bỏ đoạn video, vì sao hiện tại em còn có thể nhìn thấy?”

Sư Thanh Y bắt đầu suy luận, nói vô cùng có lý lẽ, người khác tin hay không không biết, dù sao thì chính nàng tin là được rồi, nàng nói: “Đó dĩ nhiên là bởi vì em đêm qua mặc dù uống say, nhưng trong tiềm thức biết điện thoại có chứa chứng cứ quan trọng, luôn trông chừng nó, nên nàng tạm thời không có cách nào xóa đi. Mà chờ lúc bọn em trở về phòng ngủ, nàng lại càng không có cơ hội, mệt mỏi ngủ thiếp đi, lúc này mới để đoạn video may mắn lưu trữ đến sáng sớm. Cho nên hắn lúc rời giường, nàng mới có thể lưu ý điện thoại của em như thế, đây là nàng đang tìm thời cơ để xóa video, nhưng chưa thể ra tay được.”

Nghe qua vô cùng ăn khớp không một lỗ thủng.

Nhất là việc tối qua Lạc Thần mệt mỏi, càng là bằng chứng như núi, mặc dù xấu hổ, nhưng Sư Thanh Y khẳng định đây chính là suy đoán gần với chân tướng tối qua nhất.

Dù sao tối qua trở về phòng, nàng vẫn ấn lấy Lạc Thần trằn trọc triền miên, Lạc Thần lúc đó nào còn có tinh lực suy nghĩ đến việc xóa video.

Trường Sinh có chút nghi hoặc, hỏi: “Vì sao đêm qua sau khi trở về phòng, A Lạc càng không có cơ hội? Nàng xưa nay vô cùng có tinh thần, vì sao lại mệt mỏi, còn mệt đến ngay cả một đoạn video trong điện thoại cũng không thể xóa đi, nàng mệt đến mức không cầm nổi điện thoại sao?”

Sư Thanh Y: “…”

… Mấy vấn đề này không nên hỏi tiếp nữa.

Sư Thanh Y hai gò má ửng đỏ, trước đó nàng vẫn suy luận thoả đáng, lưỡi tựa liên hoa, lúc này lại ấp úng, thế nào đều nói không ra nguyên nhân tối qua Lạc Thần mệt mỏi.

Trường Sinh nhìn về phía Lạc Thần.

Tay của Lạc Thần vẫn giữ lấy áo khoác trên người.


Trường Sinh gật đầu nói: “Nga.”

“Chị nga cái gì?” Sư Thanh Y đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Trường Sinh mỗi lần nga như thế, hoặc là ngoan ngoãn đồng ý, hoặc là nổi tâm tư xấu.

Trường Sinh nhìn vấn đề luôn có thể nhất châm kiến huyết, kết hợp với lời nói và sắc mặt của Sư Thanh Y, còn có chiếc áo khoác mờ ám của Lạc Thần, nàng nói: “Chị biết vì sao đêm qua A Lạc lại mệt mỏi rồi, buổi sáng các em chỉ ngủ bình thường, đêm qua chính là ngủ loại kia.”

Sư Thanh Y: “…”

Nếu biết trước nàng đã không nói với Trường Sinh cái gì mà ngủ bình thường và ngủ loại kia, sao lại học và sử dụng nhanh như vậy đây.

Trường Sinh lại nói: “A Lạc mặc áo khoác, cũng không phải bởi vì lạnh, nàng là muốn che giấu một ít dấu vết không thể cho ai biết bởi vì ngủ loại kia mà xuất hiện.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Trường Sinh chăm chú nói: “Các em không cần giải thích, chị tất nhiên là hiểu được.”

Sư Thanh Y: “…”

… Chị lại hiểu được.

Chị làm thế nào hiểu được.

Sư Thanh Y cả người khô nóng toàn thân đổ mồ hôi, vội vã tiếp tục phát video, muốn mượn việc này để chuyển đề tài.

Ánh mắt của Trường Sinh chuyển hướng về phía điện thoại, tiếp tục xem.

Sư Thanh Y lúc này mới miễn cưỡng thở dài một hơi.

Chờ lúc nhìn thấy Lạc Thần giúp nàng chỉnh lý cổ áo, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, thì ra tối qua Lạc Thần đối với nàng ôn nhu như thế, cũng may điện thoại đã ghi lại, nàng không hề bỏ sót.

Đến lúc chỉnh lý tóc, Sư Thanh Y nghe bản thân hỏi Lạc Thần tóc nàng nhìn thế nào.

Còn chưa nghe được Lạc Thần trả lời, Trường Sinh lập tức nói: “A Lạc nhất định sẽ nói là đẹp.”

Trong điện thoại, chỉ nghe Lạc Thần nói: “Đẹp.”

Lạc Thần ngồi bên cạnh Trường Sinh, ánh mắt bắt đầu dời đi nơi khác.

Sau đó lại thấy trong điện thoại, Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần: “Vậy… Vậy chị có thích hay không?”

Trường Sinh cũng là trả lời trước: “A Lạc nhất định sẽ nói là thích.”

Sư Thanh Y: “…”

Hiện tại nàng đột nhiên có chút hối hận, vẫn là không nên để Trường Sinh cùng xem. Hiện tại không hiểu sao nàng cảm giác được một cổ áp lực, dường như Trường Sinh căn bản là đang xem phim, còn vừa xem vừa đoán trước tình tiết, then chốt là những tình tiết này chính là nàng ấy suy đoán ra, Trường Sinh vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một đĩa hạt dưa.

Đoạn này khiến Sư Thanh Y có chút xấu hổ, trước khi video phát ra câu trả lời của Lạc Thần, nàng lập tức nhấn nút tạm dừng, đồng thời mở bluetooth, nói với Trường Sinh: “Một đoạn này chị có thể không xem.”


Hiện tại nàng ngược lại đã quên, vừa rồi rõ ràng là nàng nói nàng và Lạc Thần không có bí mật gì đối với Trường Sinh, các nàng có thể xem, Trường Sinh cũng có thể xem.

Nhưng một đoạn này, nàng xác thực không tiện cho Trường Sinh xem.

Âm thanh biến mất, trong tai nghe lại có âm thanh, Sư Thanh Y và Lạc Thần mỗi người một cái tai nghe, lúc này nghe được rất rõ ràng.

Sư Thanh Y nghe thấy trong điện thoại giọng nói của Lạc Thần mềm nhẹ, nói với nàng: “Thích.”

Sau đó còn có một câu: “Đặc biệt thích.”

Bàn tay Sư Thanh Y đặt lên vai Lạc Thần cũng bắt đầu phát nhiệt, ánh mắt nàng chăm chú nhìn điện thoại, phát hiện trong đoạn này nàng còn hôn lên tóc của Lạc Thần, trái tim đập loạn, càng cảm thấy may mắn bản thân biết nắm bắt thời cơ, không để Trường Sinh thấy đoạn này.

Đêm qua Lạc Thần nói nàng xinh đẹp, còn nói đặc biệt thích nàng, hai người còn có cử chỉ thân mật ở mức độ nhất định, loại ngọt ngào này khiến tiếu ý bên môi Sư Thanh Y chưa từng giảm đi. Đối với nàng mà nói, đặc biệt đặc biệt như vậy có thể hôn lên tóc của Lạc Thần, nàng đã rất thỏa mãn.

Thì ra không chỉ có chứng cứ, còn có lời đường mật.

Lần này say rượu, say thật sự quá đúng lúc, lợi nhuận quá nhiều.

Bất quá nàng vẫn chú ý đến bản thân lúc đó đặc biệt nhấn mạnh một câu không cho phép Lạc Thần xóa video: “Nếu như ngày mai em không tìm thấy đoạn video này, bao gồm câu nói hiện tại chị đang nói, vậy sẽ phạt chị… Phạt rất nặng.”

Khi đó Lạc Thần trả lời rất thành khẩn: “Được, tiên sinh. Tiên sinh đã căn dặn, chị tất không dám làm trái.”

Sư Thanh Y nghe đến đây, rồi lại bắt đầu hối hận.

Trước đó nàng say đoán Lạc Thần dự định xóa video, hiện tại lại nghe một câu hứa hẹn này của Lạc Thần, ngữ khí trầm tĩnh kiên định như thế, nàng liền biết, bất kể trước đó Lạc Thần có tính toán gì không, nhưng sau khi nói câu này, Lạc Thần tất nhiên sẽ không có ý định xóa video đi nữa, cho dù nàng muốn xóa, cũng sẽ không xóa.

Bởi vì Lạc Thần đã hứa với nàng.

Lạc Thần mặc dù thường lừa gạt nàng, nhưng một khi hứa hẹn bất cứ điều gì với nàng, nhất định sẽ làm được.

Bất quá nếu là như vậy, Lạc Thần ghi lại quá trình nàng ấy lừa gạt nàng, sau đó hẳn là có thể thản nhiên đối mặt mới phải, đã không có ý định xóa đi, vì sao còn phải khẩn trương như thế?

Sư Thanh Y đầy bụng nghi hoặc, thầm nghĩ vấn đề này có phải trong phần nội dung phía sau sẽ có giải đáp hay không.

Xem qua một đoạn này, Sư Thanh Y thấy là nội dung không cần che lấp, liền tắt bluetooth, lần nữa bật loa ngoài, cũng chuyển điện thoại đến trước mặt Trường Sinh.

Trường Sinh hỏi: “Vừa rồi vì sao không để cho chị xem? Có gì bất tiện sao?”

“Là… Có chút bất tiện.” Sư Thanh Y nói: “Bắt đầu từ đoạn này, liền thuận tiện, chị tiếp tục xem đi.”

Trường Sinh trời sinh tính tình rộng rãi khoán đạt, không hề quấn quýt ở những chuyện này, A Cẩn và A Lạc không cho nàng xem, nàng sẽ không xem, có thể để nàng xem, nàng mới xem. Một đoạn vừa rồi, nàng cũng có thể đoán được là A Cẩn và A Lạc đang thân mật, nàng không cần phải xem, để tránh khiến các nàng khó xử.

Một đoạn dài sau đó đều là Sư Thanh Y cưỡi xe đạp, say khướt chạy dọc theo đường lớn.

Sư Thanh Y xem đến cổ sắp xuất mồ hôi, cảm giác hối hận càng sâu sắc.

Tối qua nàng rốt cuộc uống bao nhiêu, thế nào chạy xe đạp thành bộ dạng này?

Đã nói là chứng cứ Lạc Thần lừa gạt nàng một đống lớn, nhưng một đường xem tiếp, lại cảm thấy là nàng mất mặt nhiều hơn.

Đến sau đó, Sư Thanh Y rốt cuộc tìm được rồi một chứng cứ, lập tức xách ra, để tạm hoãn cảm giác xấu hổ gần như khiến nàng đứng ngồi không yên: “Trường Sinh chị xem nàng, đi trên mặt đường bằng phẳng nhưng vì muốn gạt em, còn không biết xấu hổ nói mình dùng khinh công.”

Chờ lúc hình ảnh chuyển đến trong sân, Lạc Thần dắt xe đạp, Sư Thanh Y ngồi ở phía sau, Lạc Thần thật vất vả mới nhắc đến nguyên nhân vì sao nàng không học được cách đi xe đạp, mới nói đến a tỷ của Lạc Thần thì bắt đầu yên lặng.

Đối với vấn đề này Sư Thanh Y hiếu kỳ đã lâu, hiện tại mới nghe xong mở đầu, sau đầu dĩ nhiên bởi vì nàng say mà đột ngột cắt đứt, chỉ cảm thấy khó chịu.

Trường Sinh cũng lưu ý, nói: “A Lạc em còn chưa nói xong.”

Toàn bộ quá trình Lạc Thần vốn dĩ đều không lên tiếng, lúc này rốt cuộc nói: “Thanh Y lúc đó quá say, em dĩ nhiên không thể nói tiếp.”

“Vậy bây giờ em có thể nói tiếp nguyên nhân sao?” Trường Sinh sao?”

Lạc Thần lạnh mặt: “Việc này cần chú ý tâm tình. Bỏ lỡ loại tâm tình kia rồi, liền không muốn nói ra.”


Sư Thanh Y: “…”

Trường Sinh gật đầu, không cưỡng cầu.

Sau đó màn hình chuyển đen, bởi vì có một đoạn ống kính chuyển hướng, Sư Thanh Y biết khi đó nàng say hồ đồ, hẳn là thuận tay nhét điện thoại vào túi quần, mới có thể tạo thành loại hiện tượng này.

Nhưng vẫn có thể nghe được một ít động tĩnh, đáng tiếc không quay được hình ảnh, video vẫn đang tiếp tục.

Trường Sinh nói: “Xem không thấy nữa.”

Sư Thanh Y nói: “Sau đó điện thoại bị túi quần che mất, không có hình ảnh, chị có thể nghe âm thanh.”

Lạc Thần lập tức nói: “Đến đây là hết rồi.”

Sư Thanh Y nhận thấy trong giọng nói của Lạc Thần ẩn dấu khẩn trương, đã đến mức kéo căng như dây đàn, nghĩ thầm lẽ nào đoạn âm thanh phía sau mới là trọng điểm, Lạc Thần rốt cuộc đã gạt nàng bao nhiêu chuyện?

Sư Thanh Y trở nên hưng phấn, quả là kinh hỉ luôn ở phía sau.

Nàng đang muốn nghe tiếp, Lạc Thần lại từ trong tay nàng cầm lấy điện thoại, bật bluetooth, Sư Thanh Y vẫn chưa tháo tai nghe xuống, nghe thấy âm báo liên kết bluetooth, nàng lại từ chế độ loa ngoài chuyển sang tai nghe.

Lạc Thần trầm mặc kéo thanh timeline đến một vị trí xác định.

Sư Thanh Y thính lực rất tốt, lúc này nghe thấy trong tai nghe truyền đến một loạt tiếng hít thở, tiếng hít thở cấp bách, có lúc còn vô cùng khó nhịn mà hít khí, tựa hồ là một người cực kỳ áp lực thở dốc, đè nén thứ gì đó.

Tiếng thở dốc này dĩ nhiên là của Lạc Thần được điện thoại ghi lại.

Sư Thanh Y: “…”

Trong tay Lạc Thần lúc này đang cầm điện thoại, vài sợi tóc rũ xuống, lỗ tai đỏ bừng.

Sư Thanh Y càng nghe càng cảm thấy không ổn, chỉnh lớn âm lượng, cả người cũng bắt đầu phát nhiệt.

Vì sao Lạc Thần sẽ phát ra loại âm thanh này?

Lúc đó… Lúc đó xảy ra chuyện gì?

“A Cẩn?” Trường Sinh khẽ nghiên đầu: “Em làm sao vậy?”

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần khe khẽ hấp khí, tình cờ còn có vài phần run rẩy, lỗ tai dường như cũng sắp sung huyết mà bạo tạc, thầm nghĩ nhất định không thể để Trường Sinh nghe được, vội vã nói: “Trường Sinh, xem đến đây thôi, đã hết rồi.”

“Xong rồi sao?” Trường Sinh nói: “Chị thấy phía sau còn một đoạn rất dài.”

“Đó chỉ là một đoạn dư thừa mà thôi, vừa rồi còn có một chút âm thanh, sau đó ngay cả âm thanh cũng không có.” Gáy Sư Thanh Y toát mồ hôi, mặt không đổi sắc: “Không cần xem nữa.”

Trường Sinh ngược lại cũng không thất vọng, cười nói: “Được rồi. A Cẩn em nói đúng, là rất thú vị.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng phải nghĩ biện pháp đuổi Trường Sinh đi, liền nói: “Em còn có chút việc phải thương lượng với Lạc Thần, chị đi trước nói với Thiên Thiên một tiếng, để nàng nấu cơm, cũng phiền nàng chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, lát nữa em sẽ xuống nấu bữa trưa.”

“Được.” Trường Sinh vui vẻ đáp ứng.

Trường Sinh xuống giường, đổi quần áo, nghe theo lời Sư Thanh Y căn dặn mở cửa ra ngoài.

Sư Thanh Y lập tức theo ra cửa, đem cửa khóa trái, sau đó nhanh chóng chạy về trên giường, lại lần nữa ngồi ở đầu giường.

Nàng và Lạc Thần đối diện, từng đợt thở dốc trong điện thoại từng chút kích thích màng tai của nàng, Lạc Thần cũng đeo tai nghe giống như nàng, dĩ nhiên cũng có thể nghe thấy được.

“… Đoạn này là xảy ra chuyện gì?” Sư Thanh Y cẩn cẩn dực dực hỏi: “Là xảy ra ở nơi nào?”

“Trên hành lang.” Lạc Thần yếu ớt nhìn nàng: “Em ở trên hành lang, đối với chị như vậy.”

Sư Thanh Y: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.