Beast Girl

Chương 46


Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 46

Dù vậy, người bị cảm giác tê tê, run run khắp người lại là Jame. Con nhỏ này có điều gì đó mê hoặc theo cách quái quỷ khó diễn tả được, rõ ràng tưởng chừng là một cô gái đẹp tới mức khó tin, không phải phàm trần, nhưng khi nhìn tổng quát lại có vẻ kinh điển, ma dại, xấu ma chê quỷ hờn. Có lẽ hai lần đều hoa mắt chăng?
Một đốm lửa tin hin, xanh lờ như ma trơi…… một đốm khác….. đốm khác nữa….
Gì thế này? Câu hỏi của Jame bị lãng quên khi những màu xanh lam tin hin treo lơ lửng, chậm chạp lang thang trong không gian.
– Đom đóm?- Miney nhẹ nhẹ thốt lên, mắt sáng rực, tươi rạng, mắt dõi theo đàn đom đóm từ bụi rậm lan ra.
Jame cũng không bận tâm nhiều nữa, ngồi xuống bên thảm cỏ kế bên Miney, im lặng thưởng thức thứ ánh sáng màu xanh, lập lòe. Thật êm đềm thơ mộng.
– Ra đây chính là bí mật cần được giải đáp sao?- Jame đặt một câu hỏi không cần câu trả lời.
Hắn quăng người ra thảm cỏ, nhìn bầu trời tím lịm nạm đầy sao như những viên kim cương, im lặng nhìn ánh sáng xanh bao bọc quanh mình.
– Chẳng biết vui hay buồn đây? – Miney giơ một ngón tay ra, đám đom đóm bao quanh ngón tay xanh lên dìu dịu.- Tuy rằng đom đóm rất đẹp, nhưng tôi trông chờ điều gì đó hơn thế này cơ.

– Ví dụ? – Jame nhắm mắt, hít sâu, muốn hít căng lồng ngực không khí khoan khoái buổi đêm.
– Nếu thứ ánh sáng xanh là đom đóm, vậy tiếng rít cùng bóng giáng mập mờ như ma là thứ gì?- Miney mắt không rời những con đom đóm trên tay, tự hỏi. Câu hỏi của cô tan vào không gian, Jame hình như ngủ rồi, không có tiếng trả lời của hắn. Miney nhàm chán tung tung hòn sỏi trên tay, ném xuống nước. Ba xoắn ốc hiện lên trên mặt hồ.
sạt sọat………
– Nằm xuống ngay – Jame bất ngờ bật dậy, ấn Miney ngã ra nền cỏ xanh. Miney chỉ kịp há miệng, muốn ú ớ câu gì đó thì…. rào rào………..phành phạch… hàng ngàn thứ mỏng tanh nhỏ nhỏ, ran rát chuyển động ào ào phủ kín cả mặt, mất một giây để Miney nhận ra đó là những con bướm đêm. Chúng thành đàn số lượng không thua kém gì đàn kiến lửa ở châu Phi, chuyển động hỗn loạn, ai nhìn qua ít nhiều cũng hoảng sợ.
– Chúng có vẻ vội vã quá nhỉ? – Miney đẩy Jame ra, trồi dậy.
– Giống như đang sợ cái gì đó nên bỏ chạy thì có.- Jame xoa xoa cái đầu, vừa rồi bị đập vào mặt cỏ, cũng khá đau, động tác của Jame lập tức bị đông cứng. Mắt đơ ra, tai căng lên. Ngay sau tiếng chuyển động của đàn bướm đêm, là tiếng kêu réo, rít liên hoàn, vô cùng nhốn nhác.
– Bingo! Cậu đoán chuẩn rồi.- Miney nhìn cái đám đen sì từng mảng từng mảnh tuôn ra từ khi phía xa.
– Chạy mau!!!!!!!!!- Miney đứng bật dậy kéo vội tay Jame đang loạng choạng bò dậy. Cái đám đen đen ấy nhận ngay ra mục tiêu, chúng chuyển đội hình chía hướng bay ập tới hai người.
– Aaa. Những con dơi này háu đói quá, chưa gì đã tìm ra chúng ta rồi- Thật không thể hiểu nổi Jame, giờ là giờ phút nào rồi còn nói giọng điệu thích thú ấy được.
Thuyền của họ đỗ ngay mép bờ, bước vài bước là tới, vừa nhảy được lên thuyền, Jame lao tới chỗ mái chèo, muốn dùng lực mau chóng đưa thuyền rời đám đất ghê rợn này. Thay vì nghĩ cách rời khỏi đây, Miney lục tìm trong gói đồ trên thuyền .
– Rõ ràng vừa thấy mà. – Miney hốt hoảng bới tung gói đồ lên.
Đàn dơi đen kịt phủ lan trên bầu trời, rồi lập tức tập trung lại, chúi thẳng, ập từ trên cao xuống chỗ thuyền.

– Đây rồi!!!!!!!! Nhảy đi… – Trong những giờ khắc quan trọng, gần như lúc nào Miney cũng lên giọng chỉ đạo với Jame, dù rất khó chịu nhưng lần nào Jame cũng làm theo.
Tùm… Hai người đồng lúc lao ra khỏi thuyền, chiếc thuyền chao đảo liên hồi, rồi tĩnh trở lại trước khi đàn dơi ập tới.
– Hộc – Jame ngước đầu lên trên mặt hồ, nhìn cả một đàn dơi khổng lồ đổ bộ lên chiếc thuyền, Jame bước trong làn nước lạnh căm để lên bờ.
” Đồ ngốc”- Miney lặn bên dưới làn nước, giật tay Jame, kéo đầu Jame chúi xuống nước, trước khi đàn dơi kịp lao tới Jame. Vừa xong, mặt hồ náo động khi cả ngàn con dơi sượt qua trên bề mặt.
– Ọc ọc… – Bị kéo bất ngờ, Jame chưa kịp dưỡng khí, suýt thêm lần nữa thì uống một bụng nước. Miney giáp ngay mặt mình với mặt Jame, bóp ngang hàm để Jame há miệng ra, đút vào bên trong một cái ống hút khá dài trước khi Jame hoàn toàn nằm trong mặt hồ. Đầu kia của ống hút ở phía trên hồ, nhờ nó mà hai người dễ thở hơn. Đàn dơi không rời đi ngay, chúng lượn trên hồ một lúc, sau một hồi mới tản ra đi tìm mồi.
Miney mải nhìn lên phía trên đầu xem đàn dơi đi chưa mà không để ý quanh vùng tay của Jame, nước đang đỏ dần, trong bóng tối lại càng khó nhận ra.
Lúc lên bờ, mặt Miney tái ngắt vì ngâm dưới lạnh buốt gần 15 phút, nhưng mặt Jame còn tái xanh không còn một giọt máu, vừa bước được lên bờ, Jame đã lăn đùng ra xỉu. Cả cánh tay băng bó máu chảy đỏ thẫm, vết thương của lần trước rách ra.
Miney bắt đầu lo lắng, chơi vậy đủ rồi, phải đưa hắn ta trở về trại chữa trị thôi, nếu không bị nhiễm trùng mất. Sững sờ hơn, khi nhìn ra chiếc thuyền, nó đã bị đẩy ra phía xa bờ, biến mất dần trong màu đen của màn đêm.
Reng..reng… Bộp.

– Làm ơn đi! Đang nửa đêm mà. – Mick choãi tay đập bộp cái điện thoại reo inh ỏi.- Alô?
– Bộp bộp… chúng tôi… đang…. rè rè rè….. – Tiếng trong điện thoại rè rè người phía bên kia hét vào điện thoại tiếng cuối cùng “..hồ..” sau đó mất tín hiệu hẳn.
Mick dụi mắt tỉnh dậy, phía bên cạnh trống không. Mick gãi gãi đầu, ngái ngủ: ” Ai gọi kiểu gì lạ vậy?”. Hàng chữ nhấp nhánh trên mặt điện thoại làm Mick bật dậy. Số gọi là của Jame nhưng lại là giọng của người khác, Jame thì không có trong lều.
Chúng Tôi Đang… Hồ????????????????????? – Mick nhắc lại câu nói loáng thoáng nghe được, một luồng điện sượt qua não, Mick chạy bắn ra ngoài.
Gò đất rộng lớn giữa hồ, đen kịt sừng sững giữa khung trời đêm.
” Hai kẻ điên này?!”- Mick vừa lo lắng, vừa lẩm nhẩm chửi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.