Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 45
Những dòng nước đều đều cuốn quanh mái chèo. Nước như chuyển từng sợi rẽ ngang hai bên của con xuồng. Hai cái bóng đen trên xuồng đang rời bờ, tiến tới mỏm đất ở trung tâm hồ.
Miney ngồi im lặng ở mạn xuồng, nghịch nghịch cái cây thập tự. Jame đang bận bịu với công việc chèo lái, hắn vẫn cái mặt gian tà thường ngày, không hiểu đang có suy nghĩ gì.
Mặt nước như dát vàng, từng gợn lóng lánh, điệu cười trên miệng Jame treo lơ lửng như vầng trăng khuyết, điều gì đó vừa thoáng qua đầu hắn, làm hắn hứng chí.
– Miney!
-Hử?- Miney quay lại sau khi nghe thấy Jame gọi.
– Nhìn mặt nước xem. Thực sự kì diệu đó.- Jame rạng rỡ chân thành, nghịch ngợm hệt 1 đứa trẻ tìm ra điều mới lạ.
Miney bán tin bán nghi nhìn xuống mặt hồ.
– Chẳng có gì cả.
– Cô phải đứng lên mà nhìn nước đầu mũi thuyền ấy.
Miney đi đến đầu mũi thuyền, đứng lên, nhìn xuống mặt hồ. Vẫn một màu đen đục, pha chút màu bàng bạc, lấp ló ảnh mấy ngôi sao. Chợt nhận thấy có gì không thỏa đáng. Tên Jame này rõ ràng ngồi cuối con thuyền, hắn sao có thể nhìn thấy điều gì ở mạn thuyền cơ chứ? Miney định quay lại hỏi cho rõ. Hình ảnh của Jame trước mặt cô hết sức kì quặc, thay vì ngồi chèo thuyền, hắn giơ hai tay lên chuẩn bị đẩy cái gì đó, toàn thân lao về phía Miney, khi Miney quay lại đột ngột, hắn vung vẩy trên không, cố lấy thăng bằng, nhưng theo quán tính, đâm thẳng xuống hồ.
– Oái!!!!!!!!!! – Trên hồ vang lên tiếng hét thất thanh, ngay sau đó nghe ” tủm” một tiếng khá lớn.
Miney chưa hết ngạc nhiên, thì Jame đã vùng vẫy trên mặt hồ, cố bơi lại thuyền.
– Miney! Kéo tôi lên đi. Nước mùa này lạnh quá đi mất. – Jame gọi từ dưới hồ.
Mặt Miney tối sầm lại, Miney đã hiểu Jame định làm gì. Một trò đùa vô bổ, có khi còn độc ác!
– Hửm?! – Jame mừng thầm khi thấy Miney đi lấy mái chèo, chắc nhẩm đang chuẩn bị chèo thuyền về phía mình, nhưng thay vì chiếc thuyền chuyển động về phía mình, nó lại rời xa dần, Jame tròn mắt ngạc nhiên.
– Miney! Cô làm gì vậy?Ê!!! Tôi ở đây mà. Miney. Miney- Jame cố gắng bơi nhanh về phía thuyền. Miney này biết đua xe, chắc là vậy, nhưng đừng đùa chứ… cô ta biết cả đua thuyền sao? Sao cô ta lại có thể chèo nhanh như thế chứ?
– Xì! Để xem khả năng bơi của quán quân quốc gia thế nào nhé?- Jame hít một hơi sâu, bơi rất nhanh về phía thuyền. ” Đừng để tôi chạm được vào thuyền, tôi đến được thuyền thì cô chết chắc.”
Vừa lúc Jame đến được bên thuyền, với tay lên sắp chạm được lên thành thuyền, thì các bắp chân co rút lại, gân như thể co hết về. Chết tiệt! Chuột rút.
Um…….. Ọc ọc………. Nước tấp vào miệng, Jame thấy mình chìm dần vào làn nước lạnh buốt, thấy từng bong bóng nước nổi dần lên.
………………………………………………………………………………..
Ọc… – Từng đợt nước trong bụng Jame dần được đẩy hết ra. Đã thở dễ dàng hơn rồi. ” Bốp..bốp”… Ai đó tát vào mặt Jame, không nhẹ nhàng chút nào.
– Tỉnh đi Jame! Có thế mà cũng chết được sao?
Tiếng gọi gì thế? Hắn thấy vô cùng khó chịu. ” Bịp”- Hắn bị bóp mũi, bất ngờ bị bàn tay thô bạo nào đó kéo miệng ra, giật mình mở choàng mắt. Hai con ngươi to đùng đập ngay vào mắt, đôi lông mi cong vút, dài, đen quệt lên chân mày của hắn. Gần đến nỗi, hắn thậm chí cảm nhận được làn da mềm mại của mũi người đó chạm vào mũi mình.
Miney thót cả tim, quay ngoắt đầu ra, ngồi phịch trên đất. Hú vía! Nhưng sao tên này sớm không mở, muộn không mở lại nhằm đúng lúc cô chuẩn bị hô hấp nhân tạo thì… mà tên này rõ đầu óc viễn tưởng, kiểu gì cũng suy diễn lung tung cho coi.
– Sao thế này? Cô định làm gì vậy? ” Tấn công” tôi hả? – Jame hẳn đã đoán ra nguyên do, nhưng vẫn cười ẩn ý, nhìn Miney.