Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 47
Miney ấm ức, đúng là đen đủi mà, những giờ phút thế này mà điện thoại của Jame lại hết pin, còn Miney lại quên không mang điện thoại đi. Quăng chiếc điện thoại lên cỏ, Miney đi kiếm củi, vừa dõi mắt ra phía xa, xem liệu Mick có nghe thấy điều Miney đã nói mà tới giải cứu họ hay không.
.. Tách… tách… Jame hé hé mở mắt ra, vừa rồi tự dưng trời tối sầm xuống, chả biết trăng sao thế nào, tới tận giờ mới tỉnh dậy.
Hử?!- Jame trố mắt ngạc nhiên hết cỡ, vừa nhận ra toàn phần trên của hắn trần như nhộng.
Bên cạnh, lửa bập bùng, Miney nằm co ro phía đối diện, đang thiu thiu ngủ.
” Cô ta là nam giả nử sao?”- Lúc này Jame chỉ có đúng ý nghĩ như thế, nếu không phải như vậy sao có thể thản nhiên làm mà… không có chút cảm xúc với cơ thể của hắn chứ? Tự nghĩ rồi tự mình bật cười, Jame thoáng quên mất tay mình đang nhức nhối.
Rét thật đấy! Nếu không tháo lớp áo ướt sũng ấy ra, có khi giờ Jame đã bị trầm lạnh, đang sốt cao chờ chết rồi. Hắn cầm que chọc chọc vào đám củi, những tàn lửa bay vụn và sáng trong không gian. Hắn nhìn đống lửa rồi nhìn Miney đang ngủ, rồi lại nhìn đống lửa, lại ngó sang Miney, nhìn đống lửa, nhìn Miney…
– Khà khà! Hắn quả là chúa của những suy nghĩ đen tối. Hắn đến bên Miney, gõ gõ vào đầu cô. Miney hé hé mắt trở dậy.
– Sao?- Hỏi một câu ngắn gọn.
Jame chỉ ngón trỏ vào mình.- Không có gì để giải thích sao?
Ánh mắt Miney tỏ rõ vẻ nhàm chán, Miney tiếp tục rúc vào tay mình, ngủ tiếp, chẳng buồn trả lời lại.
– Sạtttttttttttttttt….. Tiếng gió rúc bên tai, lực đằng trước ấn Miney xuống cỏ, Miney bị bất ngờ, mở trừng mắt.
– Tôi hiểu mà. Nhưng cô đúng là không biết sợ là gì nhỉ? Chẳng biết ngượng sao? – Jame đè lên Miney, cười quỷ quyệt.
– Cơ thể cậu… tôi không hứng thú.- Mặt Miney lạnh tanh, nói từng câu từng chữ rõ ràng, không chút rụt rè.
– Cơ thể cô… tôi cũng không chút hứng thú. Thế nên thoải mái đi, cô muốn bị ngấm lạnh sao?- Jame nhếch mép.
– Không thích.- Miney chỉ trả lời không chút biểu cảm.
– Có cần tôi giúp không? Cô đã giúp cởi áo cho tôi mà, tôi cũng nên đáp lễ chứ?- Jame chạm lên áo Miney, hành động thẳng thừng, chẳng hề ngần ngại, có vẻ hắn sẵn sàng bật tung từng cái cúc.
– Tôi không thuộc thành phần mà cậu có thể giỡn đùa được đâu- Miney nhấn mạnh từng từ đe dọa. Câu nói như thuốc kích thích, lời khiêu khích này làm máu Jame bỗng sôi lên. Hắn bật tung cái cúc đầu tiên.
– Sao cô lại nghĩ là tôi đùa nhỉ?- Nụ cười giảo hoạt, tay hắn lấn xuống, định nghịch ngợm cái cúc thứ hai.
Miệng Miney nhếch nhẹ lên, lần đầu tiên Jame nhìn thấy vẻ mặt ghê rợn nhường ấy của Miney, chưa kịp ngắm nhìn nó quá một giây thì ” bập”.
-Aaaaaaaaaaaaaaa.- Jame nằm quặn quại trên đất, co rúm ró. Mặt tái nhăn, đầy mồ hôi.
Miney vẫn nguyên tư thế nằm, vắt chéo tay trên đỉnh đầu, thản nhiên ngủ tiếp.
– Cô … sao cô đánh vào chỗ thâm hiểm như thế? Tôi là con độc của gia đình đấy. Aa- Jame vừa đau, vừa hận, chỉ một lần co gối của Miney mà đã gây ra một tổn hại không hề nhỏ. Con nhỏ này bộ định cho dòng họ nhà hắn tuyệt nòi giống sao?
– Hai người không sao chứ?- Mick nhảy lên bờ, thấy cảnh tượng Miney nằm một góc nhắm mắt, còn Jame nằm quặn quại trên đất thì vô cùng lo sợ, hỏi dồn dập.
– Cậu tới rồi hả? Tớ thì có sao, chứ con nhỏ đó đáng hận vì vẫn sống nhăn thế kia.- Jame nằm cho vơi bớt cảm giác nhói nhói, cố đứng dậy nói chuyện với Mick.
– Hừm! Đi về nhanh thôi gần sáng rồi, thầy phát hiện ra thì chúng ta không xong đâu.- Mick thúc giục Jame, đi đến chỗ Miney gọi dậy.
– Này!- Mick vỗ vào mặt Miney, chẳng thấy động tĩnh gì.
– Jame, mau lại đây cô ta bị sao ấy?- Mick lo lắng.
– Gì chứ? Con quỷ điên ấy thì làm sao được. Giả vờ đấy.!- Jame chẳng buồn nhìn, khăng khăng đi ra thuyền.
– Sốt rồi- Mick thốc Miney dậy, người Miney bắt đầu nóng lên.
– Đùa à?- Mắt Jame trợn lên, vừa mới đây còn khỏe như voi, hung dữ cho Jame đòn đau để đời mà, chưa gì nói sốt là sốt ngay được sao? Jame chạy lại. Đúng là Miney khá sốt thật. Con quỷ cái này thật hết sức hung dữ, rõ ràng bị như thế nhưng chưa tới lúc xỉu đi thì vẫn oai hùng được.
Phía bên kia, nền trời chuyển tông màu, đang sáng dần lên.
– Nhanh lên! Đợt điểm danh buổi sáng bắt đầu lúc 5 giờ- Jame nhấc tay Miney lên. Mick bế bổng Miney, chạy ra thuyền, tại thân hình Miney dài ngoẵng, nên gặp chút khó khăn.
– Con nhỏ cao nghều này, coi vậy mà gầy thật đấy- Mick bế Miney thấy hoàn toàn không nặng như tưởng tượng.
Ánh sáng lan nhanh dần. Con thuyền chạy đua cùng thời gian.