Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 44
honey time ( tiếp)
Bóng tối buông xuống, ôm trọn cảnh vật.
Trại càng náo động, đốm lửa sáng rực. Từng xiên thịt được bắc lên trên đống lửa, cháy xèo, thơm nức.
Âm nhạc rộn ràng, khiến mọi người đều muốn nhún nhảy.
Từ sáng tới giờ, Miney chỉ bận bịu dọn cái gì đó, chọn đi chọn lại những vật dụng bỏ vào cái ba lô, lúc đốt lửa trại, cô cầm sẵn nó bên mình.
Thầy giáo rất hài hước, thầy ngồi kể truyện cười, thi thoảng xen tí khoa học viễn tưởng và cuối cùng là chiêu giả ma. Và tất nhiên, thầy tự dọa ma thầy, bọn học sinh chẳng biết sợ là gì, cười giòn dã, trong khi thầy tự tưởng tượng và đôi lúc sợ run. Mọi người gần như tập trung vào đám lửa và vị thầy giáo nhắng nhít.
– Đến lúc rồi. – Miney đang ngồi im lìm, khi mọi người mải mê vui cười, cô nói đột ngột làm Zoey không kịp hiểu ý định của cô bạn.
– Đi thôi! Chúng ta đi thăm quan cảnh đêm ở đây- Miney quàng chiếc ba lô lên vai hào hức. Zoey như vừa được xua đêm tối, gương mặt bừng sáng thích thú, lập tức đứng dậy lẻn đi cùng Miney. Cả hai biến vào màn đêm xung quanh đốm lửa mà không một ai chú ý đến.
– Tức thật! Không còn một cái thuyền hay xuồng nào.- Zoey gãi đầu. Rõ ràng buổi sáng, các thuyền xuồng đậu kín bờ, giờ đã mất hút không còn một bóng.
– Có lẽ các giáo viên đã dự đoán được có những phần tử ” *********” như chúng ta nên đã dọn dẹp toàn bộ số thuyền rồi.- Miney cũng lấy làm khó chịu, cô đá lên mặt nước, mặt nước nổi những gợn sóng màu bạc do nhuốm ánh trăng.
– Phải làm sao đây?
– Chúng ta đi lên bờ coi có vật gì dễ nổi và chứa được chúng ta không. Tớ không muốn mất công treo hàng rào cao 3 mét rồi lại đi về không đâu.
Cả hai đi ngược lên trên bờ, đi ven mép hồ tìm cách ra cái mô đất chính giữa hồ. Cái bí mật rùng rợn làm cả hai như bị kích thích, họ muốn tìm hiểu bằng được.
Zoey cầm chiếc đèn pin soi đường, Miney lầm lũi đi bên cạnh.
Soạt… Có tiếng bước chân… Ai đó đang đi tới…
Miney kéo Zoey trốn vào bụi rậm, cả hai co ro nín thở.
Thầy giáo bây giờ hay thật, quan tâm học sinh quá mức, nên kiêm luôn chức bảo vệ, đang đi tuần xem có học sinh nào trốn ra ngoài không.
Miney lấy chiếc đèn pin từ tay Zoey, bật sẵn chế độ sáng nhấp nháy và độ sáng mức cao nhất.
Thầy giáo đi tới chỗ họ trốn rồi tiếp tục đi qua.
Đúng lúc Miney và Zoey định thở phào nhẹ nhõm thì bỗng dưng cái mũi của Zoey nó giở chứng, đám lá cây cứ chọc vờn nó làm nó giật giật, chuẩn bị cho làn ” mưa xuân” và tiếng hắt xì không hề nhỏ.
– Hắt xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!
Vâng! Lúc nào triệu chứng này cũng rất đúng lúc, cả lần trước và lần này.
– Ai đó?!- Thầy giáo ngay tức khắc chạy lại.
Miney nhấn nhanh nút bật chiếc đèn pin, chiếu thẳng vào phía thầy giáo. Ánh đèn nhấp nháy điên loạn, sáng chói đập thẳng vào mắt. Vị thầy giáo đáng thương trong đêm tối lại bị ánh sáng tấn công, theo phản xạ nhắm tịt mắt lại không mở ra được. Sau một hồi luống cuống, thầy giáo đứng lệch ra khỏi hướng của ánh sáng, mở trừng mắt chạy về phía nguồn sáng. Một chiếc đèn pin được treo lủng lẳng vào giữa khe của hàng rào.
– Chạy nhanh lên đi- Zoey cầm tay Miney chạy miết. Đến trước cây si lớn sát mép hàng rào ( đây là nơi mà họ trèo ra) Miney cúi khom lưng xuống, để Zoey lấy bệ thềm mà nhảy lên bám vào cành si trèo vào trong.
Zoey vừa bám được vào cành si là đà gần mặt đất thì cũng là lúc thầy giáo rầm rầm bước chân từ xa chạy tới.
– Zoey! – Miney nói như ra lệnh.- Cậu chạy thẳng về lều, và đi nghỉ đi. Tớ sẽ đi đánh lạc hướng thầy.
– Không được! Có bị bắt thì chúng ta cùng chịu- Zoey phản đối, định nhảy từ cành si xuống, chạy với Miney.
– Cậu không tin tớ sao? Tớ sẽ ổn thôi. Cách tốt nhất để giúp tớ là nghe lời tớ. Cậu hiểu chứ?- Miney nhìn sâu vào mắt Zoey, trước giờ Zoey rất hiểu Miney, Zoey sẽ không làm điều gì có hại cho Miney.
Nói rồi Miney chạy thẳng, thầy giáo vừa chạy tới. Do chỉ thấy cái bóng lều nghều đang chạy phía trước, thầy giáo chỉ chú tâm đuổi theo, mặc kệ tên Zoey lủng lẳng trên cành cây.
Zoey hơi nhíu mày, rồi quyết định nghe theo Miney, bám vào cành cây trèo vào hàng rào, trở về trại.
– Đứng lại! Tôi nhìn thấy em rồi – Thầy giáo đuổi dồn dập ở đằng sau.
” Gặp phải thầy giáo thể dục rồi, nếu không sao chạy nhanh thế được” Miney vừa nhận ra độ xui xẻo của mình. Xung quanh toàn là cỏ, một lùm cây cũng không có, diện tích lại nhỏ, hàng rào cách bờ chỉ 3 mét, trèo được hàng rào thì thầy đã đuổi tới nơi rồi.
Thầy thể dục cầm đèn pin đuổi phía sau, chỉ cần gần vài mét nữa thôi, bị ánh đèn chiếu vào, Miney rất dễ bị lộ.
– Um….- Chạy qua một ngã quặt, bất ngờ có một bàn tay bịt chặt miệng Miney, Miney phản xạ rất nhanh, nhưng chưa kịp quay ra xem mặt mũi tên đằng sau mình thế nào thì đã cảm thấy bàn chân hươ trên chân không, hoàn toàn mất cân bằng.
Sạtttttttttttttttttttttt……. Miney đè lên người bí ẩn, cả hai trượt xuống, dù chẳng biết mình đang trượt xuống thứ gì.
Phịch! Miney nằm phịch ra đất, à không, phải nói là nằm lên tên nhóc nào đó. Biết là tên nhóc bởi Miney cảm nhận được bờ ngực rắn chắn của hắn. Vừa mở được mắt ra, đập ngay vào mắt là chiếc mũi thanh tú, cao thẳng.
Hắn ôm ghì lấy Miney, ý không muốn Miney vùng vẫy cựa quậy, miệng khẽ ” suỵt” khe khẽ. Miney hiểu ý, im lặng. Tiếng chạy huỳnh huỵch ngay trên mặt đất, bây giờ mới phát hiện ra mình bị rơi xuống một chiếc hố, từ dưới hố nhìn lên phía trên thấy ánh đèn pin sáng, đang tỏ dần rồi tiếp tục mờ nhạt đi, sau đó tối lại. Thầy thể dục đã chạy qua.
– Coi như chúng ta hòa nhé – Cái giọng dù thiên lôi có đánh cháy khét cả trời, Miney vẫn nhận ra được này làm cô lập tức thụi ngay một cùi chỏ vào bụng tên nằm dưới.
– Chết tiệt! Cô đối xử với ân nhân như thế hả?- Jame cáu, ôm bụng, nhăn nhó.
– Sao cậu lại ở đây?
– Sao tôi lại không được ở đây- Jame nháy mắt khích lại Miney.
“- Đúng ra giờ này cậu đang quây quần với cô nàng Lysa chứ?”- Miney định thầm trong bụng, nhưng thôi chẳng buồn nói, kiểu gì tên này lại tỏ cái mặt cáo gian bảo câu hỏi này là một thói ghen của phụ nữ đây mà.
Miney trèo lên mặt đất, Jame trèo lên sau.
– Này! Tôi cứu cô không phải để cô thản nhiên trở về với đám lửa nhàm chán đó đâu nhá! – Thấy Miney hùng hổ đi về hướng lửa trại, chuẩn bị trèo hàng rào trở về, Jame liền gọi với đằng sau.
– Ý là sao?
Chỉ về phía nước phẳng lặng giữa hồ, Jame hí hửng.
– Chỗ đó! Khám phá đi. Tôi rất muốn biết là thứ ma quỷ gì.
Miney biết tên này cũng cùng ý tưởng với mình, có chút thích thú, nhưng hiện tại đang có một vấn đề lớn.
– Không có phương tiện.
Jame giơ ngón trỏ lên, ngoắc ngoắc, đắc chí.
– Ở đâu khó! Ở đó có Jame thiên tài.
Jame bám theo bờ đất trựợt xuống đám lau sậy ở mép hồ. Miney đứng phía trên quan sát. Hóa ra có một chiếc xuồng được ngụy trang khéo léo trong đám lau, mái chèo đầy đủ cả. Jame ngồi phía dưới, vỗ vỗ vào chiếc xuồng.
– Xin mời quái vật tham gia chuyến tàu đến địa ngục.
Trong bóng tối mờ mịt, Jame không để ý là Miney đã bật cười khẽ.