Beast Girl

Chương 43


Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 43

Tông màu trời nhạt dần, từ đen thẫm chuyển sang tím ngắt, rồi xanh đen và dần xanh lơ. Từng bước biến chuyển nhẹ nhàng của thiên nhiên nhưng cảm giác rất chóng vánh. Trời sáng dần.
Lysa đã ngủ. Ngủ trên lưng Jame. Không gian câm lặng, thi thoảng điểm lên những tiếng sột soạt, lướt nhanh gót dày trên cỏ. Sau trận chiến khốc liệt với lũ sói, trời đã hửng sáng, Miney đưa Jame và Lysa tìm đường ra bìa rừng, hi vọng tìm được lối ra tìm về trại.
Không tiếng nói, thậm chí Miney không một lần ngoái lại để ý xem Jame còn đi bên cạnh mình không.
Miney ngước mặt, đi thẳng, mà không thốt lên bất cứ từ nào. Jame đi bên cạnh, cũng ngại không muốn lên tiếng. Mọi người đều mệt rã rời.
Soạt!!!!!!!! Họ cứ tiến dần tiến dần, không biết Miney nghĩ gì mà đâm thẳng vào một bụi rậm, rẽ nhánh cây đi thẳng. Jame ngần ngại trước đám bụi um tùm cao ngất ngưởng.
– Miney! Cô đi đâu vậy? Đâm vào đám bụi rậm này thì tìm đường ra kiểu gì?
Không có tiếng trả lời lại, thay vào đó là tiếng gió rì rào, rung những tán cây xô vào nhau dạo một tiếng nhạc hoang dại.
Jame bực dọc xốc Lysa lên một lần rồi đâm vào đám cây theo gót Miney. Chắc hẳn Lysa ngủ say lắm nên dù đâm vào đám cây um tùm này mà không tỉnh dậy.
Àooooooooooooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một luồng gió mát lạnh ào tới, vò xù mái tóc của Jame, hắn nhắm nhẹ mắt. Khi hé mở qua làn mi, thì cảnh vật như chuyển sang thế giới khác. Không gian bao la phóng tầm mắt không điểm dừng được mở ra.
Họ đang ở một độ cao khoảng 800mét so với mặt đất. Đằng trước, Miney im lặng để gió quấy tung mái tóc. Từ độ cao này, nhìn khung cảnh làng mạc núi non mới tráng lệ hùng vĩ làm sao. Từng thước sân cỏ trải rộng, từng đám từng bụi cây xanh xanh phía dưới. Những khu nghĩ dưỡng sầm uất chen ngang những khu công nghiệp. Phía đông, là biển. Kia rồi, kia chính là địa điểm cắm trại.
– Theo hướng đó chúng ra sẽ ra khỏi rừng- Jame chỉ tay về phía bờ biển. Miệng Jame vừa nhấp nháy được vài từ bỗng cứng đơ lại. Phía đông, một nhú cầu đỏ dịu dàng trồi lên từ mặt biển. Dải ánh sáng trải ra từ từ. Ánh sáng vận tốc chính xác là 299.792.458 m/s, vậy mà họ đang ngắm nhìn ánh sáng trải nhẹ nhàng chậm chạp trên mặt đất, có thể cảm nhận ánh sáng đang từ từ đuổi theo mình. Tầng sương mù lâng lâng, cuộn tròn như đám bông, trôi từ từ lên cao. Ánh đèn từ ngôi nhà pha loãng theo tầng sương, thưa thớt tắt.
Từng mảng, từng mảng mặt trời trồi lên trên mặt biển, dát vàng cả một vùng sóng. Sóng biển dạt dào ngậm thứ ánh sáng bàng bạc cuốn vào đất liền. Từng xiên nắng lách tán lá mà chiếu rọi vào mặt đất, ánh lên màu xanh mượt của thảm cỏ. Mặt đất như vừa mang hơi thở của màn đêm, bỗng bừng sáng tươi mới, đón mừng bình minh. Khung cảnh mở ra như tranh vẽ, đủ cuốn hút tới độ ta phải ngỡ ngàng không thể thốt lên lời.

– Miney- Một hồi câm nín, Jame lên tiếng trước, nhìn vóc dáng lều khều đang vắt vẻo không biết sợ mà đưa chân hươ trong không khí. Cuối cùng, cũng có lúc Miney ngoái lại nhìn. Trong thứ ánh sáng óng ánh, đôi mắt trong veo, đen láy mở căng tròn rạng ngời lên bóng loáng.
Jame im lặng ngắm nhìn. Những lời định nói chui tuột vào cổ họng.
– Sao?- Miney nhíu mày.
– Cô… – Chậm rãi đều đều, run rất nhẹ khó có thể chú ý kịp-….. Thích tôi phải không???
Mắt Miney mở trừng ra. Bất ngờ!!! Miney đứng lên. Đi về phía Jame, xích gương mặt kinh dị của mình về phía Jame, thậm chí 2 chiếc mũi gần như đã có sự va chạm nhẹ.
– Cô… – Jame định rụt người lại.
– Tí về đi khám lại não đi. – Sờ tay lên trán Jame, phán ” không sốt”, Miney trả lời bằng một câu nói ” rất liên quan”. Lại đâm vào tán lá cây rồi đi theo hướng ra biển.

-Này!- Jame không buông tha, hỏi tới cùng. Jame cõng Lysa lẽo đẽo theo sau Miney. Miney đi nhanh, Jame cảm tưởng muốn hụt hơi để theo kịp.
– Vì sao cô lại giúp chúng tôi? Giúp tới độ thành ra như thế?
” Chúng tôi?!” Miney thầm nhắc lại, cảm giác lạc lõng bao phủ toàn thân. Thậm chí khi cùng lâm trong hoàn cảnh thê thảm thế này, họ vẫn là một đôi, còn Miney? Miney không đáng được xếp vào mối quan hệ ít nhất là bạn bè cùng lâm hoạn nạn sao? Câm nín là câu trả lời của Miney.
– Không lẽ cô sẵn sàng bỏ qua việc trên bờ biển?! Vị tha tới thế cơ à? – Jame nhếch mép khích đểu.
Khựng! Miney dừng lại. Nhìn Jame. Lạnh buốt! Cái lạnh của một người dưng. À không! Miney nhìn người dưng cũng không lạnh lùng như thế. Có trỗi dậy nhiều cảm xúc, nhưng tất cả đều bị che lấp bởi đôi mắt lạnh băng, vô cảm.
– Cứu một con chó con mèo còn đáng hơn cứu thứ rác rưởi như cậu. – Từ miệng Miney thốt ra những từ mà có nằm mơ Jame cũng không ngờ được. Ngoài mặt Miney không hề có cảm xúc nhưng bên trong lại là người giàu cảm xúc và hay suy nghĩ.
– Tôi cũng mong là vậy. Tốt nhất đừng có thích tôi, nếu có thì cô cũng biết sẽ không được đáp lại mà.- Jame khoét sâu vào gương mặt của Miney, mong chút biến chuyển, nhưng đổi lại chỉ là tiếng ” hừ ” lạnh. Miney tiếp tục chú tâm vào công việc tìm đường của mình.
Thật sự là đã nhòa rồi. Nhòa đến mức chẳng còn gì. Trống rỗng cảm xúc.
Sau lưng Jame, đường vàng ánh kim của tóc vẽ lên gương mặt mịn màng không tì vết một đường cong uyển chuyển, chạm nhẹ vào đôi môi hồng khẽ nhếch lên thỏa chí, đôi mắt lúc trước nhắm hờ, giờ đã mở ra hé hé một cách thâm hiểm.
Jame nhìn lên trời xanh, những mảng mây trôi hững hờ, bầu trời rạng ngời, tươi tắn, đem lại cho hắn cảm giác thanh thản. Khẽ thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu, mắt buồn.
” Vậy đi! Hãy cứ căm thù và đừng bao giờ thích tôi nhé. ”

♣~Honey time~♣
~oOo~
– Chà! Nóng hổi quá nhỉ?! – Mick phấn khởi trỏ đôi đũa vào đĩa chiên xù.
Zoey gắp cái que chiên xù lên, nhìn nhìn, tò mò không biết bên trong là con gì chiên lên. Ngần ngại, Zoey cho chúng vào miệng, cẩn thận nhai.
” Woww” mắt bừng sáng. ” Tuyệt!!!” Quả là tuyệt, giòn xốp” Zoey trầm trồ khen ngợi. Gắp lên cả chục que chiên xù ấy vào bát, Zoey tự thưởng mình những tiếng nhai chóp chép, không ngừng khen ngon, vẻ mặt rất hài lòng.
– Miney! Ăn thử đi. Ngon lắm – Zoey hươ hươ đôi đũa. Miney trầm lặng gắp từng que chiên ấy, chậm rãi nhai, gật đầu ậm ừ khen ngon.
” – Zoey! Mình mệt mỏi lắm rồi- Miney cúi đầu, dựa vào vai Zoey, thì thào.

– Sao thế?! Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại thành ra thế này. – Zoey xoa nhẹ vào vết bỏng ở cổ, lo lắng, xót xa nhìn Miney.
– Ôi!!! Jame! Cậu ấy bị thương kìa!
– Đâu đâu? Hội trưởng bị làm sao thế? Kẻ nào làm cậu ấy thành ra thế.
…….. Một đám đông chạy vù, lao qua chỗ Zoey và Miney đang đứng, ào ào chạy lại phía mà Jame cùng Lysa đi tới.
Nhìn đám đông ồn ã, mất trật tự trị an một lúc, Miney đi về phía lều:
– Về thôi! Xong việc rồi!!!”
Nhớ lại cảnh ấy, cùng hình ảnh Miney lúc này, Zoey rất tò mò, nhưng Zoey hỏi, Miney không trả lời. Có lẽ chưa phải lúc.
– Đây đây! Đặc sản phải là món này!- Mick gắp vào bát Zoey thứ thịt trắng ngần. Cười tít.
– Ăn thử đi, mê ly.- Mick nhận mạnh từ ” mê ly”, với thái độ hết sức chân thành.
– Biến ra! Thứ cậu gắp cho thì tôi càng không thích- Zoey nổi đóa, đẩy Mick ra, hậm hực.
– Tùy cậu thôi- Mick nhăn nhở, chạy ra chỗ Jame ngồi, xì xao to nhỏ gì đó.
Zoey ngồi lại với Miney. Miếng thịt trắng rọi, có vẻ rất thơm ngon. Ngó nghiêng một lúc, Zoey đặt nhanh miếng thịt vô miệng, làm vẻ lơ đãng nhai.

Thơm thơm, bùi bùi, có vị giống thịt gà, nhưng lại có nét mới, hương vị vẫn có gì đó khang khác. Tóm lại, quả là cũng có một sức hút khó cưỡng lại.
– Món này… – Miney nhìn Zoey thưởng thức từng món ăn có vẻ rất khoái chí, liền lên tiếng.
– Cậu cũng biết chọn món ăn dân giã đó.
– Ha ha đương nhiên rồi! Tớ rất sành ăn mà.- Zoey gắp từng miếng thịt, tiếp tục ăn ngon lành.
– Um! Thịt chuột là một món đặc sản bổ dưỡng.
” Phịch” Miếng thịt kẹp trong đôi đũa rơi bịch vào bát. ” Khụ khụ”- Zoey ho sặc sụa. Miney giật nhanh miếng giấy đưa cho Zoey.

– Đây… là thịt chuột á?- Zoey choáng váng.
– Cậu không biết sao? Lúc đi tới đây, chúng ta có đi qua trang trại nuôi chuột, thịt này lấy từ đó.
Zoey nhìn lên trần nhà năm giây ” oh my god”, rồi cũng điềm tâm lại. Có gì đâu, cũng ngon mà, thịt chuột thì thịt chuột, miễn sạch là được.
– Tớ thấy thích món dế chiên xù, bọc một lớp bên ngoài là thịt sâu béo ngậy hơn. Nó thật đặc biệt – Miney vẫn tiếp tục thuyết minh về các món ăn.
” Rầm rầm”- Zoey chạy để quên cả dép ở chỗ lửa trại, phóng như bay tới nhà tắm trên xe để lại Miney ngạc nhiên, chưa hiểu vấn đề.
Năm phút sau…..
Zoey bước ra với cái mặt tái mét, sau một hồi đàm đạo với nhà tắm, có lẽ cậu ta đã thải ra những thứ cần thải, những thứ không cần thải cũng đã chui tuột ra ngoài.
– Làm gì mà cường độ hóa vấn đề lên thế?- Miney nhún vai, tiếp tục chiến đấu với những món siêu đặc biệt, mà mới nghe qua, lắm kẻ sợ vã mồ hôi.
…………….

Màu hồng tươi tắn, căng mịn của những trái dâu lấp ló trong đám lá. Từng giàn từng giàn dâu xếp ngay ngắn, trải dài. Nhìn rất ngon mắt. Dễ dàng kích thích tuyến nước bọt hoạt động vựợt công suất. Những giọt nắng thấm qua lớp kính mờ, nhỏ trên cành lá, không gian tươi mới khoan khoái.
Từ tối qua tới giờ, bận rộn với mấy con sói. Miney kiệt sức, trong lúc tham quan nhà kính nuôi trồng dâu, cô tranh thủ kiếm một bệ thềm trong đám lá um tùm cách khá xa mặt đất để làm một giấc ngủ sâu và tránh bị làm phiền. Thi thoảng lại có thể với tay là có những trái dâu ngọt dịu chua chua, cảm giác có nét giống thiên đường. Mặc cho đoàn người tấp nập, ồn ã phía dưới, Miney nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
– Ồ! Nhìn hấp dẫn quá!- Lysa đưa tay ra đón những trái dâu lủng lẳng trên cành.
– Um! Dâu ở đây sai quả nhìn đẹp thật!- Jame ngó nghiêng.
– “Rõ ràng mới đây con nhóc đó còn chạy khu này, mà giờ đã biến mất tiêu.”- Jame thực sự rất tò mò xem liệu ” nhóc đó” có biết “khinh công” không.
Lysa mải mê ngắm những trái dâu, thích chí búng búng nhẹ vào trái dâu rồi nhìn nó lắng lư.
Jame đứng nhìn Lysa, mắt dừng lại ở Lysa, nhưng tâm trí lại đang vẩn vơ chốn nào.
Sau một hồi nghịch phá cành dâu, Lysa đảo mắt ngó nghiêng toàn thể nhà kính.
Từng tấm thảm được dệt lên bởi thân lá xanh mướt, điểm xuyết trên đó là màu đỏ của những trái dâu căng mọng. Những cột đá phủ xanh những thân dâu đan chéo nhau như tấm lưới mạng. Chúng vừa mang nét cổ kính lại có vẻ tươi sáng, tươi trẻ. Từ sàn nhà, ngó tới bao quát một khu vừơn dâu trải dài, nhìn lên những cột trụ bệ vệ, ngó lên trần nhà kính. Màu lá đan lá, cành xen cành, đính thêm màu đỏ ngọt lịm lấp ló, ánh sáng len lỏi theo từng luồng chiếu xuống. Cứ khoảng 8 mét lại có một giàn dâu ở trên đỉnh, trên những giàn dâu đó còn đặt những chậu hoa hướng dương bé bé xinh xinh, xòe cái mặt tròn xoe, vươn cánh hoa ra hứng nắng mới.
– Ủa! Sao cây hướng dương ở cái giàn này lại cựa quậy được- Lysa ngạc nhiên, rõ ràng nhìn thấy cành lá cây hoa hướng dương ở ngay trên đầu mình lay động.
” Màu trắng… màu đen…. cái nhỏ nhỏ nửa đen nửa trắng kia là………….đôi cánh thiên nga có hai màu đen trắng….. huy hiệu của trường genius… ” Lysa chú ý kĩ càng, phát hiện ra có tên học sinh nào đó đang thưởng ngoạn cảnh tiên ở tít trên giàn dâu. Nhìn xích thêm tí nữa. Tóc ngắn. Không nhìn rõ mặt. Dù lúc ẩn lúc hiện trong tán lá cây, nhưng vẫn nhìn ra một chiếc thập tự màu đen ngọc lọt thỏm giữa các khe của giàn.
– Hóa ra cô ta ở đây – Lysa lẩm nhẩm khe khẽ.

– Cậu làm gì mà im lặng nãy giờ vậy – Jame đã bị Lysa túm được cái bản mặt ngẩn ngơ. Hắn chấn chỉnh tinh thần, mỉm cười.
– Có gì đâu. Tại trông cậu hòa vào khu vườn này thật sự rất mang lại cảm giác rất nhẹ nhàng thanh thoát.
Nhìn vào gương mặt ngây ngô, vô cùng chân thành của Jame, thật không giám tin hắn lại là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn. Lysa đã từng xao động, lần trước,.. và cả lần này. Phải chăng Lysa đã hiểu lầm hắn bao lâu nay? Không rõ, nhưng hẳn là nỗi hận cứ tự vơi dần vơi dần mà không rõ lý do.
– Cậu thực sự nghĩ vậy sao Jame?!- Cố ý nói to.
– Um. Nói thật – Jame cười nhẹ.
– Ra đây xem giàn cây này nè – Lysa chỉ vào cái trụ của giàn cây ngay trên đỉnh đầu mình. Nghịch nghịch cái thân cây dâu, luôn thể làm rung luôn cái giàn. Chẳng biết “người phía trên” thấy rung không nữa.
– Nhìn đẹp thật!- Jame lại gần, sờ từng trái dâu chín. Để ý tìm những trái dâu chín và thơm ngon nhất. Hái hai trái dâu đỏ mọng, bóng mướt, xoa xoa vào tay áo, đặt lên miệng, mang lại hương thơm dịu dàng, vị ngọt nhỏ giọt, cuốn quanh đầu lưỡi.
– Ăn không Lysa? Vị tuyệt lắm – Jame hào phóng đưa cho Lysa.

Lysa nhìn trái dâu, ái ngại, trông thì ngon thật, nhưng từ bé tới giờ, tất cả hoa quả, đồ ăn thức uống của cô đều là hàng nhập khẩu, chất lượng cao, đã được qua sàng lọc, làm sạch rất kĩ càng. Ăn thứ dâu này, ổn không?
– Cậu không thích ăn hả? Vậy mình xử lý nó nha.
Thấy Lysa có vẻ không ưng, Jame cũng không ép, đặt tiếp trái dâu đó vào miệng chuẩn bị thưởng thức.
Saạt…. Phía đằng trên, có vẻ người say giấc nồng vừa tỉnh dậy, vươn hai tay ra, ngáp dài.
– Ấy! Mình cũng muốn… – Một tay Lysa nắm bàn tay Jame để giữ trái dâu đã được đặt trên bờ môi Jame, miệng khẽ đưa tới. Môi chạm môi, hơi sững lại một giây, Lysa vẫn táo bạo tiến sâu hơn. Quả dâu bị cắn đôi ra, tách về hai phía của hai đôi mội đang quấn lấy nhau.
Jame chẳng thể phản ứng kịp. Trợn tròn mắt. Đơ luôn. Lần đầu tiên trong đời, hắn bị ” tấn công”. Lysa không tiến ra ngay, cô thong thả cắn đôi trái dâu một cách từ từ, và nhẹ nhàng nhai nó trong trạng thái như thế.
– Khụ khụ – Lysa dứt ra, ho lấy ho để, vẻ rất bất ngờ, sững sờ. Jame thì thất thần, chẳng nói gì. Cao thủ là trong những giờ phút kiểu này biết im lặng.
– Xin lỗi! Mình chỉ định ăn trái dâu đó – Lysa e ngại quay mặt đi chỗ khác. Tay vân vê mơ hồ những trái dâu. Những trái dâu vẫn mang màu đỏ mọng, nhưng lần này màu của nó không giống thứ màu của trái cây chín mà giống màu thứ đó chúm chím, ngọt lịm, mềm mại….
– Hóa ra cậu thích ăn dâu tới vậy? Xin lỗi vì đã chưa hỏi xong ý kiến của bạn mà xử lý nó – Jame tạo vẻ mặt rất ” đơ” nhưng câu nói lại rất ngô nghê.
– Mình sẽ chọn cho bạn những trái dâu tuyệt nhất nhé – Jame rất ” ngây thơ” tỉ mẩn rẽ đám lá tìm những trái dâu ẩn nấp.
Lysa nhìn theo tay Jame, nhìn từng trái dâu, bất giác nhìn lên bờ môi đỏ mọng, mặt đỏ ửng. Thực sự từ đầu nói cười chỉ để cho ” ai đó” nghe thấy, vui vẻ với Jame chỉ để cho ” ai đó” biết đến, vội vàng cầm lấy và cắn trái dâu đó chỉ để cho ” ai đó” cảm nhận cảm giác được gọi là ghen, nhưng ngay sau giờ phút ấy, cô mới biết mình đã làm một việc thật tại hại. Đông cứng toàn thân bởi cảm giác xốn xang, Lysa thấy tim mình đã hơi quá nhịp mấy phần. Có vị ngọt nào đó len lỏi toàn thân, có lẽ là vị trái dâu?.
Bất chợt nghĩ tới ” ai đó”, Lysa ngước mắt lên phía trên giàn dâu. Để lại sự tĩnh lặng cho đám hoa hướng dương, bóng người trên đó đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại những cơn gió hiu hiu đùa nghịch trong im lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.