Đọc truyện Bảy Năm – Chương 21: Nghịch chuyển
Thời gian ngược lại trước đó một tiếng.
Họp xong hội nghị kế hoạch cho người mới hằng năm, La Sâm đang trên đường về văn phòng lại luôn cảm thấy mình quên mất gì đó. Y trái lo phải nghĩ, rốt cuộc lúc bước vào phòng nhìn thấy lịch bàn mới nhớ ra Bạch Trăn đã từng chỉ ngày này, sinh nhật Viên Trạch.
Do dự năm giây, y bấm điện thoại gọi cho Lisa, một trợ lý khác của Bạch Trăn. Bây giờ cô đang giúp đỡ anh ở trường quay.
Lisa nói với La Sâm, hôm nay trước khi kết thúc thời gian quay Bạch Trăn có nói hơi mệt, cho nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi.
Nếu là trước đây, La Sâm căn bản sẽ không canh chừng thăm dò Bạch Trăn. Ngày ấy đã nói chuyện thẳng thắn với anh về quan hệ lợi hại trong đó, y cũng tin tưởng rằng Bạch Trăn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Nhưng mà trạng thái gần đây của Bạch Trăn khiến y có chút bất an, trí thông minh khi ghen của đàn ông hoàn toàn không so sánh được với phụ nữ, chính là cực kỳ kém thông minh không thể nghi ngờ.
Cho nên La Sâm bảo Lisa vào phòng Bạch Trăn, xác định xem anh có ở đó không.
Năm phút sau Lisa gọi điện trả lời, trong chăn của Bạch Trăn là con gấu bông fan tặng anh, người thì không thấy.
So với phẫn nộ thì La Sâm lại càng thấy bất đắc dĩ với kết cục đã đoán được trước hơn. Y nhấn nhấn huyệt thái dương, dặn Lisa không được để lộ ra ngoài, cứ tiếp tục để con gấu nằm tiếp trong chăn đi, đừng đánh động đến bọn paparazzi ngoài trường quay.
Sau đó y liền gọi điện thoại cho Tường Tử. Mấy hôm nay cậu ta được nghỉ nên không có ở trường quay, La Sâm bảo cậu ta lập tức chạy tới nhà Bạch Trăn kiểm tra một chút, xem xem có phóng viên hay không, Bạch Trăn vừa xuất hiện phải lập tức gọi cho y ngay.
Căn cứ theo lời kể của Lisa, thời gian Bạch Trăn kết thúc việc quay phim tới giờ chỉ khoảng chừng một tiếng, hẳn là anh còn chưa tới thành phố S.
Gọi vào di động Bạch Trăn, đang tắt máy, cũng không phải anh sợ La Sâm mới làm vậy, mà là gần đây scandal quá ồn ào, ai nấy khắp nơi đều quan tâm nhiệt tình nên Bạch Trăn mới tắt đi, dù sao điện thoại công việc cũng do Lisa giữ, không sợ sai sót bỏ lỡ gì. La Sâm lấy tờ giấy trong ngăn kéo ra, bên trên có một danh sách số điện thoại, tất cả đều là sim rác y đã mua cho Bạch Trăn trước đây. Y biết anh nhất định sẽ đem theo di động trên người, nhưng không biết bây giờ đang dùng số nào, vì vậy chỉ có thể gọi lần lượt từng số.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, La Sâm có chút tức giận, y đường đường là người đại diện kim bài, từ bao giờ lại sa sút tới mức tìm một diễn viên mà còn thê thảm như vậy. Mấy số điện thoại này, bị khóa thì còn tốt, nếu không ai nhận La Sâm còn phải ngẫm xem là số đã bị vứt hay là Bạch Trăn không nghe thấy tiếng chuông. Có vài số thì đã bán cho người khác, vậy lại càng nghẹn lời, người lễ độ còn trực tiếp cúp máy, kẻ vô lễ sẽ nói lảm nhảm thêm vài câu, huyệt thái dương của La Sâm cứ mấp máy không ngừng.
Nhưng mà bên này y còn chưa tìm được Bạch Trăn, điện thoại của Tường Tử bên kia đã gọi tới. Có nhìn thấy hai ba tên chó săn, hình như là theo dõi hằng ngày, chẳng có chút gì giống như là sẽ rời đi. Cậu ta hỏi ý La Sâm, nếu như Bạch Trăn xuất hiện thì mình có nên chạy ra dẫn anh đi không?
Như vậy sẽ rất kỳ lạ, dù sao nơi này cũng có nhà của Bạch Trăn, anh quay về là rất bình thường, nếu có người xuất hiện gọi anh đi thì sẽ hoàn toàn khác biệt so với việc anh chủ động rời đi vì có chuyện khác, không gian tưởng tượng quá lớn, biết đâu chừng nơi này sẽ biến thành trọng điểm quan sát của paparazzi, vậy thì quá nguy hiểm đối với bọn họ.
Bảo Tường Tử tiếp tục theo dõi sát sao, xe Bạch Trăn vừa chạy vào tiểu khu phải lập tức gọi cho mình ngay. Cúp điện thoại xong La Sâm liền tiếp tục gọi vào mấy dãy số xa lạ.
Lại qua chừng hai mươi phút, điện thoại Tường Tử gọi tới lần thứ hai, La Sâm nhìn mấy dãy số cuối cùng trên tờ giấy, đột nhiên một cơn khủng hoảng kéo tới, y cứ thế chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Nếu như… nếu như… Bạch Trăn không mang theo di động… tất cả các số này đều không liên lạc được với anh, vậy làm sao bây giờ…
Hay là gọi điện cho Viên Trạch bảo cậu trốn đi? Không, việc này không có ý nghĩa, chỉ cần phóng viên điều tra căn nhà Bạch Trăn quay về thì tất cả chân tướng đều sẽ rõ ràng… Làm sao bây giờ?
Tường Tử báo cho La Sâm, Bạch Trăn đã lái xe vào tiểu khu rồi, nhóm paparazzi cũng đang di chuyển, bám theo anh.
Lúc La Sâm nhấn dãy số cuối cùng, tay y đã phát run. Nếu như lộ ra ánh sáng thì làm sao bây giờ… Bạch Trăn nhất định toi đời, còn y thì sao? Không, nhất định vẫn còn có cách…
Điện thoại thông, một tiếng, hai tiếng, bốn tiếng, năm tiếng, ngay lúc La Sâm muốn tuyệt vọng thì rốt cuộc đường dây cũng được kết nối.
“La Sâm? Anh tìm tôi?” Giọng Bạch Trăn có hơi bất ngờ, bởi vì La Sâm đang dùng điện thoại riêng của công ty nên anh nhận ra dãy số này.
“Về căn nhà phía bên trên, đừng về chỗ Viên Trạch, có paparazzi.” Không kịp răn dạy hành động của anh, La Sâm nhanh chóng nói ra điều khẩn cấp nhất.
Bạch Trăn đang tra chìa khóa vào lập tức sững sờ, thật sự có chút kinh hãi. Dọc đường đi anh rất cẩn thận, sao có thể có paparazzi? Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
“Tôi đang ở trước cửa nhà Viên Trạch…”
Nghe thấy câu này, La Sâm lập tức lấy di động gọi cho Viên Trạch.
“Chưa vào nhà là tốt rồi, cậu tự nghĩ cách che mắt đi.”
Bên kia Viên Trạch cũng chờ di động reo vài tiếng mới nhận điện thoại.
“La… La Sâm?” Kinh ngạc, thậm chí còn mang theo một chút hoang mang, giọng Viên Trạch truyền tới.
“Đừng mở cửa, bên ngoài là Bạch Trăn, nhưng mà có paparazzi, cậu nhớ tuyệt đối đừng bước ra ngoài là được.” La Sâm dặn dò xong liền cạch một phát cúp điện thoại, còn không cho Viên Trạch cơ hội nói chuyện.
La Sâm gọi lại cho Tường Tử bảo cậu ta báo cáo tình hình, cũng dặn dò xem cậu ta cần làm gì, nhưng mọi chuyện đều phải dựa theo tình huống ở đó mà quyết định, La Sâm cảm thấy mình sắp thành cục tình báo tới nơi rồi.
Bạch Trăn cúp điện thoại, cố gắng xoay chìa khóa, sau đó nhíu nhíu mày ngẩng đầu nhìn bảng số nhà, có chút cạn lời vỗ trán.
Đây là vở kịch một vai cơ bản, anh muốn giả bộ như mình đi nhầm tầng, cho nên chìa khóa mới không mở được cánh cửa này. Không cần biết có phải do La Sâm cẩn thận không, lúc y mua nhà thay Bạch Trăn đã chọn căn phòng ngay bên trên, vị trí y chang, chỉ khác biệt số tầng mà thôi. Lúc này quả thực trở thành cách che giấu tốt nhất.
Viên Trạch đã được cảnh cáo nên sẽ không mở cửa. Nếu đã vậy, chỉ cần Bạch Trăn rời khỏi đây đi lên căn nhà bên trên của mình thì nguy cơ có thể nói là đã được giải trừ, phóng viên sẽ không nghĩ tới liên hệ sâu xa trong đó nữa.
Có điều… ngay lúc Viên Trạch muốn rời đi thì hai tên paparazzi lại trực tiếp xuất hiện trước mặt anh.
“Bạch Trăn, hôm nay không phải anh nên ở trường quay ư? Sao lại đột nhiên về đây?” Sở dĩ paparazzi xuất hiện trực tiếp như vậy là vì đã theo dõi tới giờ những vẫn chưa bới được tin tức hữu dụng gì, vất vả lắm mới thấy anh xuất hiện liền cho là có thể bắt được tin độc quyền, sao có thể dễ dàng tha cho anh “về nhà ngủ” đây?
“Về nhà lấy ít đồ, bây giờ là thời gian riêng tư của tôi, xin lỗi, không chấp nhận phỏng vấn.” Bạch Trăn đẩy bọn họ ra đi về phía trước.
“Ai nha, tôi nhớ nhà anh không phải ở đây mà.”
“Vừa nãy đang nghĩ về vai diễn, đi nhầm tầng.”
Bạch Trăn đã vượt qua vòng vây của paparazzi, bước về phía cửa thang máy.
“Thì ra không phải anh đến nhà này à?” Ngược lại, paparazzi lại đi tới trước cửa nhà Viên Trạch, giơ tay đập cửa.
Bạch Trăn không hề liếc mắt nhìn, tiếp tục bước về phía trước.
Tiếng đập cửa chẳng hề có thiện ý, thậm chí còn có loại khí thế không mở cửa sẽ không bỏ qua. Bạch Trăn cau mày, rất muốn xông tới tẩn bọn họ.
“Mở cửa, đừng giả bộ, nhà này mở đèn sáng trưng, đừng cho là chúng tôi không biết bên trong có người.” Giọng paparazzi rất lớn, so với nói là để cho người trong nhà nghe thì chi bằng nói là cố ý để cho Bạch Trăn nghe.
Bạch Trăn liền siết chặt nắm đấm, nhưng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bước về phía trước.
Chuyện phát triển tới đây, nghe Tường Tử báo cáo tình hình xong La Sâm đã muốn hộc máu, tiếp tục giả vờ như không có ai thì đương nhiên bọn họ cũng chẳng thể làm gì, nhưng chỉ sợ rằng sau đó sẽ đi điều tra kỹ càng, làm sao bây giờ? Hay là để Tường Tử giả bộ như đang sống ở đây, vừa nãy đi ra ngoài mua thuốc lá? Tường Tử là trợ lý của Bạch Trăn, có nên đánh cược là bọn họ không nhận ra cậu ta không? Sớm biết sẽ phát triển thành như vậy thì thà ban đầu để Tường Tử dẫn Bạch Trăn đi cho rồi, đệt!
Cùng lúc đó, Viên Trạch cách một cánh cửa cũng sợ hãi vô cùng, hoàn toàn không biết làm sao.
Thực ra từ sau khi nhận điện thoại của La Sâm, cả người cậu đều không ổn, hoảng loạn đến mức giống y như học sinh trung học bị thầy giám thị tóm được đang hút thuốc lá, nhưng trời mới biết rốt cuộc cậu có lỗi gì? Làm như tội lỗi này là do cậu gây ra sao?
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn Viên Trạch đang xoay vòng vòng trước huyền quan, sớm biết sẽ thế này thì vừa nãy hắn nên trực tiếp đánh gục cậu cho rồi, đừng để cậu có cơ hội nhận điện thoại, cần chi quản xem bạn trai cậu có mở cửa ra nhìn thấy chuyện gì không.
Nhưng mà không cần lời vô nghĩa, chỉ cần nhìn dáng vẻ ấy của Viên Trạch, Hạ Thiên thật sự không có cách nào cười trên nỗi đau khổ của người khác, hơn nữa còn có cảm giác khó chịu như em trai mình bị người ta bắt nạt.
Hai tên paparazzi đang phá cửa ngoài kia cũng làm hắn bực bội, đây là tiểu khu chó má gì, bảo vệ chỉ có khả năng tới vậy thôi hả? Hơn nửa đêm còn thả mặc cho lưu manh ngang ngược?
Cho nên Hạ Thiên liền phóng khoáng cởi quần áo, trong 3 giây đã lột sạch chính mình, chỉ chừa lại cái quần lót hình tam giác khêu gợi, trong ánh mắt kinh ngạc đến mức muốn rớt xuống đất của Viên Trạch, hắn đi vào phòng tắm mở vòi hoa sen, mười giây sau bước ra mặc áo choàng tắm vào, tóc tai và lồng ngực đều ướt nhẹp, chính là bộ dạng vừa tắm xong.
Hạ Thiên hất hất cằm, Viên Trạch ngoan ngoãn ôm lấy quần áo hắn cởi ra nép qua một bên, Hạ Thiên có chút khó chịu mở cửa.
Có lẽ là khí thế của Hạ Thiên áp chế bọn họ, đương nhiên nhiều hơn là do người xuất hiện không hề giống như trong dự đoán, hai tên paparazzi kia đần mặt ra nhìn Hạ Thiên.
“Tắm cũng không được yên, mấy người là ai?” Nheo mắt lại, Hạ Thiên rõ ràng đang tức giận, khiến paparazzi theo bản năng run lên một phát. Đây là gương mặt hoàn toàn xa lạ, bọn họ không hề quen biết. Nếu như người xuất hiện là Viên Trạch thì nhất định bọn họ sẽ nhớ ra cậu là giọng ca chính đêm đó, nhưng tuyệt đối không biết rằng vị đại gia nhìn không dễ chọc này cũng có mặt trong pub hôm ấy.
“Anh… anh có biết Bạch Trăn không? Anh biết anh ta cũng sống ở đây không?” Rốt cuộc paparazzi nọ cũng tìm lại được đầu lưỡi của mình, nhanh chóng đặt câu hỏi.
“Tôi không biết.” Ba chữ lạnh lẽo, không có lấy một chút hơi ấm, Hạ Thiên nói xong liền muốn sập cửa, nhưng nháy mắt trước khi đóng lại, hắn đột nhiên dừng một chút, nhìn chằm chằm hai người trước cửa uy hiếp nói, “Còn gõ nữa tôi báo cảnh sát đó.”
Sau đó, rầm một tiếng, nặng nề đóng lại.
Trong khoảnh khắc sập cửa, chân của hai tên paparazzi mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững mà khuỵu xuống đất.
Lúc nghe thấy Hạ Thiên nói câu đầu tiên, Bạch Trăn vừa bước tới cửa thang máy. Trong nháy mắt ấy trời mới biết thiếu chút nữa anh đã mất khống chế mà xông tới đánh người. Đm, sao hắn lại xuất hiện trong nhà mình? Hắn đang tổ chức sinh nhật cho Viên Trạch ư? Hắn… chuẩn bị qua đêm?! Không cần biết có phải mượn cớ hay không, hắn mới tắm xong, hắn cởi quần áo?!
Quá nhiều thứ ngổn ngang lập tức tràn vào đại não, cả người Bạch Trăn đều không ổn.
Cũng may hai tên paparazzi kia đã bị Hạ Thiên dọa phát sợ, không rảnh chú ý tới phản ứng Bạch Trăn bên này, để mặc anh mang theo gương mặt rõ ràng có vấn đề bước vào thang máy về tới căn phòng bên trên.
Paparazzi A, “Làm sao bây giờ?”
Paparazzi B, “Còn có thể làm sao, đợi nửa đêm xem tình hình đã, nếu không có gì thì có lẽ Bạch Trăn thật sự đi nhầm tầng. Dù sao nơi này cũng thuộc sở hữu của anh ta, biết đâu là về lấy thứ gì thật.”
Paparazzi A, “Haiz, sao mà không có cách nào đào ra tin tức của anh ta và Thuần Tử vậy, tôi cảm thấy bọn họ nhất định có vấn đề.”
Paparazzi B, “Vốn dĩ phương hương đã có vấn đề, nếu thật sự bí mật sống chung thì sao có thể dùng bất động sản dưới tên bọn họ chứ, chúng ta ngồi chồm hổm ở đây đúng là hứng gió tây bắc mà, mẹ nó…”
Paparazzi A, “Chuyện đó không phải là vì hoàn toàn không có phương hướng ư, thử vận may mà…”
Paparazzi B, “Ai nói không phải đâu.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía cửa thang máy, phỏng chừng đêm nay lại phải ngồi chầu chực ở đây rồi.