Bảy Năm

Chương 20: Sinh nhật


Đọc truyện Bảy Năm – Chương 20: Sinh nhật

Ngày sinh nhật, sáng sớm Viên Trạch đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, sau khi lăn trên giường vài vòng cuối cùng vẫn dựa vào ý chí kiên cường mà chống hai vành mắt đen thui lên, xuất hiện trong chợ chật ních các bà các cô.

Tối qua Viên Trạch đã lên mạng tìm tòi về canh thập toàn đại bổ, kết quả chẳng biết do sai từ khóa hay sai chỗ nào, công thức bình thường không thấy lại toàn hiện ra liên tiếp các loại thuốc đặc hiệu bổ thận cường thân một đêm bảy lần, thậm chí còn có trang order hộ tinh chất chuột túi của Úc. Rốt cuộc tới lúc cả người Viên Trạch muốn hỏng mất mới tìm thấy thực đơn, nhưng chẳng hiểu sao lịch sử trang web lại không thể nào xóa được, bây giờ mở đại website nào ra nó cũng đều tự động hiện quảng cáo, toàn là các kiểu “Không được thì làm sao bây giờ, đừng lo lắng, đảm bảo bạn □□ cả đêm”, khiến cho cậu tối ngủ còn gặp phải ác mộng, nội dung miễn bàn, mọi người tự tưởng tượng đi.

Ngáp một phát, Viên Trạch chất đầy nguyên liệu nấu ăn lên chiếc xe máy của mình, nhìn sao cũng thấy quá tải, haiz, biết vậy đã lái xe đi mua đồ ăn rồi. Nhưng mà cậu cũng biết đó chỉ là tưởng tượng thôi, nếu cậu thật sự lái chiếc Lamborghini kia ra chợ mua đồ thì chưa biết chừng mai có thể lên luôn mục tin tức xã hội… Có nên mua chiếc xe phổ thông hơn chút thay cho xe máy không?

Viên Trạch chậm rãi lái chiếc xe quá tải về nhà.

Hạ Thiên nói chừng năm giờ chiều sẽ đến đây, trước đó có việc. Viên Trạch sửng sốt một lát rồi mới đáp lại, nè, chú ý thân thể anh đó. Đổi lấy tiếng cười khẽ của đối phương, cởi quần ban ngày rất không có thường thức, tôi đâu phải ngưu lang cấp thấp như vậy. Là buổi triển lãm tranh từ thiện, theo người ta một chút thôi. Đổi lại Viên Trạch liền đỏ mặt, không còn cách nào mà, trong ấn tượng của cậu ngưu lang chắc hẳn phải làm việc trên giường chứ… Đương nhiên nếu nói lời này ra thì nhất định sẽ bị Hạ Thiên chế nhạo, em cũng vung tiền nhiều lần gọi bổn thiếu gia đến vậy, sao chưa thấy em cởi quần lần nào?

Cúp điện thoại, Viên Trạch bắt đầu rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Tối qua, ngoại trừ tìm công thức thì Viên Trạch còn lục tới lục lui trong tủ rượu của Bạch Trăn, tìm ra một bình rượu đỏ coi như không tệ, chuẩn bị hôm nay chiêu đãi Hạ Thiên. Nói thật, căn nhà này còn chưa từng tiếp đãi bạn bè gì, La Sâm với tên trợ lý đầu gỗ kia thì không tính.

Cho nên, dù sao cậu cũng hơi vui vẻ, có một người như vậy, biết bí mật của mình nhưng sẽ không tùy tiện nói lung tung, một người bạn có thể thoải mái trò chuyện. Tuy rằng… nghề nghiệp của anh ta có hơi kỳ lạ một chút, nhưng mình không kỳ thị anh ta là được rồi.

Chuẩn bị kỹ càng xong toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, Viên Trạch cởi tạp dề mở TV, bắt đầu bày biện trong phòng. Mặc dù phải hầm canh nhưng cả buổi trưa là đủ rồi, việc chuẩn bị đã xong hết, có thể thoải mái mấy tiếng.

Vai chính trong tin thị phi giải trí rốt cuộc đã không còn là Bạch Trăn, nhưng Viên Trạch biết chuyện của anh còn chưa trôi qua, bây giờ mỗi ngày đều có tin tức ngoài lề về bộ phim mới của đạo diễn Tạ, có thể tưởng tượng được ở trường quay, hay phải nói là ở bên cạnh Bạch Trăn, có bao nhiêu ký giả ngồi chồm hổm theo dõi.

Cũng tốt… Coi như tuyên truyền cho phim mới, La Sâm cũng sẽ không hoàn toàn ghét cái kiểu quan tâm này là ổn rồi.

Điện thoại di động rung một chút, Viên Trạch vội vã lấy ra, nhưng chỉ là tin nhắn quảng cáo từ taobao, trời ạ, vẫn là quảng cáo tinh chất chuột túi Úc, ngày chó má thật sự.

Nhét di động lại vào túi, muốn nói Viên Trạch hoàn toàn không mong chờ điện thoại của Bạch Trăn là không có khả năng, dù cho chỉ là một câu sinh nhật vui vẻ thôi cũng tốt, ít nhất anh ấy vẫn còn nhớ, không phải ư?

Lúc Hạ Thiên xuất hiện ở cửa, trong tay còn ôm theo một bức tranh được đóng gói đẹp đẽ, dọa Viên Trạch nhảy dựng một phát, còn tưởng là quà sinh nhật tặng cậu. Nửa ngày sau mới biết chỉ là tự mình đa tình, đương nhiên Hạ Thiên đâu biết sinh nhật cậu, tranh này là do cô họa sĩ xinh đẹp tặng hắn, hôm nay hắn đúng là đi tham quan triển lãm tranh của khách hàng.

“Thơm quá!” Hạ Thiên thả bức tranh xuống, đổi dép lê xong đi thẳng vào phòng ăn. Cả bàn thức ăn thật sự hơi dọa sợ hắn, biết rằng Viên Trạch có thể nấu được, nhưng không ngờ còn ra trò đến vậy.

“Đi rửa tay trước đi!” Viên Trạch đang bới cơm trong bếp la lớn.

Hạ Thiên vào phòng bếp, trong miệng còn nhai một con tôm, ngoan ngoãn rửa sạch tay rồi giúp Viên Trạch bưng canh ra ngoài.


“Đừng làm lố vậy, bình thường anh toàn ăn sơn hào hải vị mà…” Nhìn Hạ Thiên như lang như hổ càn quét bữa cơm thông thường nhất, Viên Trạch cười nói.

“Đồ ăn ngoài quán sao có thể so được với thức ăn nhà nấu?”

“Anh có thể bảo khách hàng nấu cho anh ăn.”

“Anh hai à, tôi là ngưu lang cao cấp, không chơi mấy cái trò gia đình này đâu.”

“… Vậy thì… Anh cũng có thể tự học được mà, rất đơn giản.”

“Em tha cho tôi đi…” Hạ Thiên làm ra một biểu tình như thể em vậy là đòi mạng tôi, ra sức lắc đầu, ngược lại đũa trên tay thì chẳng hề dừng lại, gắp một đũa cải bó xôi đút vào miệng.

Ừm… Luôn cảm thấy Hạ Thiên có chút gì đó sai sai, không còn nụ cười mỉm trước sau như một kia, không còn bộ dáng như một vương tử hoàn mỹ không gì không làm được, nói theo cách của Viên Trạch, Hạ Thiên đã rơi xuống đất, ừm, không còn bị kéo lên thật cao cho người khác thưởng thức, mà càng giống một con người hơn. Bởi vì nhờ có Bạch Trăn nên Viên Trạch mới biết bộ dáng của anh lúc đối diện với người ngoài và lúc ở nhà là hoàn toàn trái ngược, cho nên cũng không khó phát hiện sự thay đổi của Hạ Thiên.

Về phần hắn bắt đầu thay đổi lúc nào, Viên Trạch thật sự không biết, dường như cứ bất tri bất giác như vậy hắn đã thay đổi rồi.

Ví dụ như bây giờ, gương mặt hắn đầy vẻ tham lam chiếm lợi, đề nghị, “Hay là tốt nhất thế này, tôi với em kết nhóm đi, mỗi tháng tôi trả em một khoản tiền, em bao cơm tôi.”

“Đùa gì thế!” Viên Trạch quả thực hết chỗ nói, “Tôi cũng phải đi làm có biết không, bình thường tan sở toàn kiếm thức ăn ngoài lấp đầy bụng, chiều nào hứng mới vào bếp nấu ăn.”

Trời mới biết đã bao lâu rồi cậu không xuống bếp lại, tối qua lau chùi bếp còn phải chùi rất lâu.

“Vậy thì… hay thế này đi, cuối tuần thì sao? Mỗi cuối tuần ăn một bữa, dù sao một mình em nấu cũng là nấu, coi như nhiều thêm đôi đũa, tôi còn có thể nói chuyện phiếm với em, rất tốt.”

“…” Viên Trạch không có cách nào từ chối ngay, đây quả thật không phải ý kiến tệ.

“Cân nhắc chút đi, tôi thật sự rất thích đồ ăn em nấu, hà hà.” Hạ Thiên lột tôm, mặc kệ bàn tay dính đầy dầu mỡ, cười có hơi ngốc nghếch.

Muốn nói không cô đơn chút nào… là không có khả năng. Cho nên mới có thể… động lòng khi nghe được lời đề nghị này ư?

“Haiz, tôi nói bạn trai em đó, thật không biết hưởng thụ cuộc sống.” Hạ Thiên cầm tờ giấy lau tay qua loa, “Dốc sức làm việc cả ngày bên ngoài, khát vọng nhất chẳng phải là một căn nhà mà mình có thể tháo mặt nạ xuống hoàn toàn thả lỏng ư? Huống chi còn có cả bàn đồ ăn thế này.”

“Anh ấy cũng có…” dời tầm mắt, Viên Trạch muốn biện giải điều gì nhưng lại bị Hạ Thiên cắt ngang.


“Hai người quen nhau mấy năm rồi đúng không, số lần anh ta ăn được bữa cơm thế này có lẽ cũng đếm được hả?”

“…” Viên Trạch cau mày, không muốn tính toán số lần như vậy, cứ cảm thấy nhớ lại một lần thì lại giống một dao cắt vào người mình.

Từ khi nào, một kẻ chưa bao giờ xuống bếp là cậu lại biết nấu nhiều đồ ăn đến vậy, hay là từ khi nào thời khắc hạnh phúc nhất chính là người ăn thức ăn cậu nấu, luôn chờ tới lúc cơm nước nguội lạnh mới về nhà, mang theo gương mặt đầy áy náy, xin lỗi, công việc bị kéo dài.

Uống canh, Hạ Thiên nhìn gương mặt không vui rõ ràng của Viên Trạch, thở dài. Hắn quả thực có bản lĩnh chọc cười mỗi một khách hàng, khiến cho lúc bọn họ gọi hắn luôn duy trì được tâm trạng tốt. Nhưng giờ phút này hắn lại chẳng hề cảm thấy lời cố ý làm cậu khó chịu ban nãy của mình là nói sai.

Nói nữa, cậu cũng không phải khách hàng của hắn.

Nhưng nhìn cậu khó chịu Hạ Thiên cũng chẳng thấy tốt đẹp gì, dù sao người ta cũng bận rộn cả ngày vì hắn.

“Nói ra thì hôm nay tôi nhận được hai vé đi du lịch Nhật Bản, thời hạn có hiệu lực một năm, chừng nào đến sinh nhật em, tôi dẫn em đi chơi?” Lời mời này của Hạ Thiên thuần túy chỉ muốn dời đi lực chú ý, nhân tiện hỏi sinh nhật cậu, còn có thể tán gẫu một ít đề tài liên quan đến chòm sao.

“Ặc, hôm nay.”

“Hả?”

“Sinh nhật của tôi là hôm nay.” Vẻ giật mình của Hạ Thiên khiến Viên Trạch rất có cảm giác thành công, haha, thì ra anh ta cũng có vẻ mặt như thế.

“Mịe nó, sao em không nói sớm hả!” Là thật sự hết hồn, Hạ Thiên ủ rũ cào tóc, sớm biết thì nhất định hắn đã chuẩn bị đầy đủ hơn chút, chứ không phải chỉ lừa gạt một phiếu cơm dài hạn đơn giản vậy.

“Cũng đâu phải con gái, sinh nhật nhỏ thôi mà, có gì đáng chúc mừng.”

“Biết sớm thì tôi đã mang bánh ngọt tới đây.”

“Tôi không thích ăn đồ ngọt.”

“Vậy… bức tranh kia…”

“Tôi không muốn.” Anh hai, anh cũng quá thiếu thành ý đi.


Hạ Thiên nhíu mày, mới rồi ai nói không phải con gái vậy, câu ngạo kiều “Tôi không muốn” này là cái quỷ gì?

“Vậy đi, có giấy bút không? Nói sao cũng là sinh nhật, nếu tôi biết thì dù thế nào cũng phải tặng một món quà.” Hạ Thiên đẩy chén đũa ra, chừa một khoảng trống trước mặt mình.

Nhiều hơn cả là tò mò, Viên Trạch lôi giấy bút ra đưa cho Hạ Thiên, người cũng bước lại cạnh hắn, nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.

“Không biết lúc đi học em có chơi trò tình nhân không?” Hạ Thiên gấp tờ giấy làm đôi, rồi lại làm đôi, sau đó xé ra ngay ngắn.

“Anh muốn làm thiệp chúc mừng sinh nhật?” Nói về thời học sinh, thật ra cũng có nhận được… ừm… thư tình tự tay làm.

“Có một thời gian cực kỳ thịnh hành, quà sinh nhật kiểu người yêu tặng nhau.”

“Ồ? Là cái gì?”

Hạ Thiên xé tờ giấy trắng thành sáu mảnh nhỏ, chẳng có bất kỳ chút kỹ thuận nào, đơn giản gấp lại, xé ra, lại gấp, lại xé. Sau đó bắt đầu viết chữ trên giấy…

Hạ Thiên viết càng nhiều thì mặt Viên Trạch cũng càng hồng, cuối cùng biến thành màu cà chua luôn.

Không sai, đây đúng là trò chơi tình nhân thời học sinh, thứ Hạ Thiên viết ra toàn là những chuyện chỉ tình nhân mới làm được với nhau, nhưng lại cực kỳ trực tiếp. Hôm mỗi, thẩm du, khẩu giao, liếm xx, lên giường, bao đêm.

Lúc đưa lại sáu mảnh giấy cho Viên Trạch, cậu vốn chẳng dám nhìn mặt hắn, cúi đầu ngó xuống đất.

“Không đến mức hồng tới vậy chứ,” Hạ Thiên kề sát vào Viên Trạch, gần như ôm cậu vào lòng, cúi đầu ghé môi tới cạnh lỗ tai cậu, “Có phải em đang tưởng tượng những hình ảnh phát sinh gì đó không?”

Đây là ve vãn đúng chứ, mặt Viên Trạch càng nóng hơn, toàn bộ lỗ tai đỏ chót, tất cả hơi thở của Hạ Thiên đều phả lên lỗ tai mẫn cảm nhất của cậu, vốn không dám tưởng tượng nếu mình nhấc mắt lên lúc này…

Chắc là sẽ phun máu mũi đó!

Vì vậy thấy Hạ Thiên không chịu buông tha quyết định của cậu, Viên Trạch chỉ có thể chật vật đưa tay đẩy hắn ra, mãi đến tận khi hơi thở hắn biến mất mới dám ngẩng đầu lên.

“Đừng đùa bỡn tôi, loại chuyện này chẳng có gì hay mà đùa cả.” Mặt vẫn còn hồng, Viên Trạch quay người trốn tránh, “Tôi đi rửa chén trước…”

Hạ Thiên bị đẩy ra cũng chẳng sao, chỉ nhún vai cười cười, có điều chân vẫn bước theo Viên Trạch vào bếp, “Giữ cẩn thận đấy, mấy tờ giấy này giá trị tới vài vạn lận đó nha.”

Không hề khoác lác, đây chính là giá niêm yết công khai của Hạ Thiên. Đương nhiên, đổi lại chính là nước rửa chén Viên Trạch vẩy qua phía hắn.

Chẳng có ý định giúp một tay, Hạ Thiên chỉ dựa vào bên bồn nhìn Viên Trạch rửa chén, đồng thời không ngừng đùa giỡn với cậu. Bởi vậy tới khi rửa chén xong quần áo của Hạ Thiên còn ướt hơn so với Viên Trạch.

Cơm nước xong, lại ngồi thêm một lát tán nhảm chuyện trời nam đất bắc, đến tận khi Viên Trạch ngồi trên sopha há miệng ngáp lần thứ ba Hạ Thiên mới “thức thời” tạm biệt, giờ giấc cũng chẳng phải quá muộn, còn chưa tới mười giờ nữa là.


Đưa Hạ Thiên ra tới huyền quan, Viên Trạch nhìn di động một chút, vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn chưa đọc.

“Chuyện kết nhóm cuối tuần nhớ suy nghĩ một chút, tôi nói nghiêm túc đó, thêm đôi đũa thôi mà,” mang giày xong Hạ Thiên còn đứng dựa vào tủ giày, chẳng có ý chuẩn bị mở cửa đi ngay.

“Biết rồi, tôi sẽ cân nhắc nghiêm túc.” Viên Trạch cười, cái tên này thật chấp nhất chuyện ăn uống.

“Mặt khác, quà sinh nhật… nhớ giữ kỹ… không phải em đã ném rồi đó chứ?”

“Đâu có…” Viên Trạch lấy sáu mảnh giấy kia ra từ chỗ nào đó, quơ quơ trước mặt Hạ Thiên, nói đùa, “Hết mấy vạn lận mà, đương nhiên phải giữ kỹ.”

“Ưm… Dù sao cũng đúng ngày…”

“Cái gì?”

Trong nháy mắt Viên Trạch ngẩng đầu, Hạ Thiên liền nghiêng người rút đi một mảnh giấy, đồng thời hôn lên môi cậu.

Không hề kiềm chế, khoảnh khắc môi tiếp xúc với nhau, đầu lưỡi Hạ Thiên liền tiến quân thần tốc xâm nhập vào khoang miệng Viên Trạch, trước khi cậu phản ứng kịp thì hai tay hắn đã giữ chặt lấy đầu cậu cố định lại, khiến cậu chẳng còn chỗ nào để trốn.

Hôn rất sâu, đầu lưỡi Hạ Thiên gần như liếm khắp mỗi một nơi trong miệng Viên Trạch, ban đầu còn gặp chút chống cự nhẹ nhàng, sau khi hắn câu được đầu lưỡi cậu liếm hôn mút lấy, sự chống cự đó liền biến mất, đồng thời càng phân bố nhiều nước bọt hơn.

Một nụ hôn dài làm người ta nghẹt thở, lúc Hạ Thiên thả Viên Trạch ra, ánh mắt cậu vẫn còn hơi rời rạc, hai má hồng hào, đôi môi long lanh óng ánh khiến hắn có chút kích động muốn hôn thêm lần nữa.

Đến khi cặp mắt rời rạc kia dần dần trở nên rõ ràng, mỗi bộ phận trên người Hạ Thiên đều đã chuẩn bị xong sẽ bị đánh, vẫn phải nói là mình đùa hơi quá hả?

Ai ngờ Viên Trạch lại lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, còn… đó là mỉm cười ư?

“Trời, không hổ là ngưu lang…” Viên Trạch vỗ vỗ vai Hạ Thiên, “Lợi hại thật, tôi cũng có cảm giác luôn rồi nè.”

Chỉ một phút chốc Hạ Thiên đã cứng đờ, nụ hôn kia không khiến hắn cương lên, câu nói này lại làm được.

“Quả nhiên xứng với giá niêm yết của anh, mấy cái còn lại thật sự có giá trị vài vạn đây, tôi phải giấu cho kỹ, haha!” Viên Trạch vừa nói vừa nhét năm mảnh giấy kia lại vào túi, chuẩn bị mở cửa giúp hắn.

Có điều cậu vừa bước qua mặt Hạ Thiên ra cửa chính thì hắn đã kéo tay cậu lại, nhưng chưa kịp làm động tác kéo ngã thì từ cánh cửa đóng kín phát ra tiếng chìa khóa tra vào ổ, hai người đồng loạt nhìn qua.

Cùng lúc đó di động trong túi Viên Trạch bắt đầu rung lên.

Viên Trạch quay đầu nhìn Hạ Thiên, muốn giật tay mình về lại từ trong tay hắn, nhưng không tài nào thành công. Mà sắc mặt Hạ Thiên lúc này lại có chút khó coi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.