Đọc truyện Bảy Năm – Chương 22: Ngủ lại
Bây giờ làm sao đây?” Lâu lắc không nhận được câu trả lời, Tường Tử luôn kiệm lời cũng phải chủ động dò hỏi La Sâm qua điện thoại.
Sau khi nghe được tiến triển mọi chuyện, quả thực La Sâm ngây ngẩn cả người, đây tuyệt đối là những chuyện y không hề nghĩ tới. Dựa theo kết quả mà nói, y cần phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, dù sao thì paparazzi đã bị đuổi đi rồi, nguy cơ cũng được giải trừ, nhưng đây tuyệt đối không phải là hướng phát triển y hy vọng, Bạch Trăn chắc là… sắp phát điên rồi.
“Đêm nay có lẽ không có việc gì đâu, cậu về nghỉ trước đi, sáng mai quay lại đón Bạch Trăn về trường quay.”
“Được.”
La Sâm cúp điện thoại, cảm thấy hơi buồn bực, mí mắt phải cứ nháy không ngừng, dự cảm chẳng tốt đẹp mấy. Đây là lần đầu tiên Viên Trạch đưa đàn ông lạ về nhà, không, đừng nói là đàn ông lạ, ngay cả cha mẹ cậu cũng chưa từng tới đó đâu.
Vì sao lại cho một tên ngưu lang vào nhà? Mà nhìn tình hình đêm nay…
Trong đầu dự tính mọi biện pháp ứng phó, ngón tay vẫn không ngừng bấm số Bạch Trăn, nhưng điện thoại lại chẳng có ai nghe, cho dù La Sâm gọi thế nào thì bên kia vẫn luôn reo mười lần rồi tự tắt máy.
Vì vậy y dùng tin nhắn, nhắn cho anh một tin không tên.
“Tôi sẽ giải quyết hắn, tin tôi.”
Đương nhiên không nhận được câu trả lời, nhưng không nghe điện thoại mà chưa tắt máy thì rõ ràng anh vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn. La Sâm lấy trong ngăn kéo ra một tấm thẻ đặc biệt, nhập địa chỉ web vào, sau đó là số thẻ rồi mật mã, đăng nhập website hội viên của Hắc ca, tìm thấy tư liệu về Hạ Thiên.
Thô bạo sập cửa xong, Hạ Thiên bắt gặp gương mặt khó tin của Viên Trạch, tên kia trừng to hai mắt nhìn mình như thấy quái thú, khiến cho Hạ Thiên liền nhíu mày cong khóe môi, “Sao thế?”
“Không… Bị dọa hết hồn thôi, cảm thấy như anh đã biến thành người khác.”
“Biến thành người khác?” Hạ Thiên cười cười, mặc áo tắm đi tới trước mặt Viên Trạch, cầm lấy ngón tay cậu chỉ vào lồng ngực mình, “Ừm… bạn học Viên Trạch à, bạn xác định bên trong thể xác này là Hạ Thiên chân chính ư?”
Viên Trạch chớp mắt như muốn suy xét cái vấn đề này, nhưng rất nhanh chóng bị những thứ khác hấp hẫn. Lực tay Hạ Thiên dùng rất lớn, nhiệt độ lại cao, lúc này đang cầm lấy tay cậu.
Động tác này… với gay mà nói đúng là có chút kích thích… khiến Viên Trạch lúng túng không thôi.
Muốn rút tay về thì lại phát hiện Hạ Thiên nắm rất chặt, hoàn toàn chẳng có ý định thả ra. Không những vậy, cả người hắn đều nhích lại gần cậu, hơi thở thuộc về đối phương phả vào mặt, mãi đến tận khi vài giọt nước lạnh lẽo rơi xuống tay Viên Trạch, lúc này mới khiến cậu bỗng chốc tỉnh táo lại, bây giờ đâu phải lúc để nghĩ mấy chuyện thế này.
“Anh sẽ cảm lạnh đó, mau sấy tóc cho khô đi!” Viên Trạch vừa nói vừa đẩy Hạ Thiên vào phòng tắm, nói thế nào cũng là giúp cậu một tay, nếu như cảm mạo thì không ổn đâu.
“Mới vậy sao có thể cảm được…” Tuy thầm thì thế nhưng Hạ Thiên vẫn bị đẩy tới phòng tắm, “Thôi thì tôi tắm luôn, đêm nay coi bộ phải ngủ lại đây rồi.”
“…” Sửng sốt một giây, Viên Trạch cũng biết paparazzi chẳng tốt lành như vậy, chỉ sợ đêm nay Hạ Thiên phải ngủ lại đây thật, “Tôi đi lấy quần lót mới cho anh, cả khăn mặt nữa.”
“Ừm.” Hạ Thiên đã cởi sạch bước vào buồng tắm có vòi hoa sen, mở nước nóng.
Sau khi đưa quần áo sạch, khăn mặt mới tinh và bàn chải đánh răng các thứ vào phòng tắm, Viên Trạch có chút thật thà quay lại phòng khách. Biết rằng còn rất nhiều chuyện phải làm, phải lấy chăn ra, phải mở máy điều hòa trong phòng khách*… Nhưng cậu lại chẳng có cách nào đi làm, trong đầu toàn là chuyện cái chìa khóa kia đã tra vào ổ rồi, vậy mà người ấy lại không thể mở nó ra.
* Ý chỉ phòng ngủ dành cho khách.
Chỉ nghe được tiến chìa khóa tra vào, thậm chí ngay cả giọng của anh còn chưa nghe được. Anh ấy đã về trường quay rồi ư? Hay là đang ở đâu? Nhớ La Sâm có nói qua, ở đây anh còn một căn nhà khác, đang ở trong căn nhà đó ư?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đêm nay vậy, rất muốn… gặp anh ấy.
Thời gian trên di động hiển thị 11 giờ 11 phút, một lát nữa là sinh nhật mình cũng qua rồi. Tuy rằng không phải sinh nhật trọng đại gì, nhưng rõ ràng chỉ thiếu chút nữa đã có thể nhìn thấy anh, cái cảm giác này so với việc anh không hề trở về lại càng uất ức hơn, càng khiến Viên Trạch khó chịu hơn.
Chỉ một cánh cửa, anh không vào được, còn mình lại không thể mở cửa cho anh, ha ha, đúng là đủ trào phúng.
Lúc Hạ Thiên bước ra khỏi phòng tắm chính là nhìn thấy tình cảnh này, Viên Trạch lấy di động ra, dáng vẻ cô đơn ngồi trên ghế sopha, gương mặt ưu thương.
“Muốn nói chuyện với anh ta thì gọi điện thoại cho anh ta đi.” Nói xong liền đặt mông ngồi xuống cạnh Viên Trạch, tiếp tục cầm khăn lau khô tóc.
Lắc lắc đầu, Viên Trạch thả di động xuống lại trên bàn trà, không thể không thừa nhận, cậu đúng là đang đợi điện thoại, cứ cho là ít nhất anh ấy cũng sẽ nói gì đó với mình, nhưng từ đầu tới cuối điện thoại vẫn không hề reo lên.
“Bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, tôi không thể tùy tiện gọi điện thoại cho anh ấy, sợ sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt đến ảnh.”
“Cũng đúng, có lẽ di động của anh ta không ở bên cạnh, em muốn liên lạc với anh ta cũng chẳng được. Trừ khi anh ta muốn liên lạc với em, nếu không em vốn chẳng có cơ hội nói một lời nào với anh ta.”
“…” Hình như đúng là như vậy.
“Vậy thì hỏi cái người mới gọi điện thoại cho em thử đi, bọn họ có ý gì.”
“Hả?”
“Tối nay bọn họ gây náo loạn ở đây, không nên nói rõ cho em hiểu ư?”
“Tôi… không cần, La Sâm rất bận, bây giờ nhất định anh ấy đang xử lý vụ paparazzi này.”
“Tôi chẳng cần biết anh ta bận hay rảnh, vấn đề bây giờ là cuộc sống đang yên đang lành của em lại bị quấy rầy, anh ta đột nhiên gọi một cú tới ra lệnh cho em phải làm thế nào, em liền ngoan ngoãn làm theo lời anh ta, làm xong cái gì nên có cũng không có?”
“Chuyện này…”
“Chuyện này đã ảnh hưởng đến em, tối thiểu em cũng có quyền tìm hiểu rõ không phải ư? Dựa vào đâu mà nhà của em, em có mở cửa hay không đều phải nghe lời người khác? Mà cái người đó ngay cả chuyện gì xảy ra cũng chẳng hề giải thích với em?”
“Có thể có chuyện gì nữa chứ, chắc là anh ấy… bị paparazzi theo dõi…”
“Em là người yêu của Bạch Trăn đúng không?”
“Hả?” Không thể trách Viên Trạch sững sờ, đề tài của Hạ Thiên xoay chuyển quá nhanh, ánh mắt của hắn lại rất nghiêm túc, cho nên Viên Trạch chỉ có thể nghiêm túc theo mà gật gật đầu.
“Chuyện muốn biết mọi thứ của người mình yêu không phải là rất bình thường sao? Hôm nay anh ta đang làm gì, lúc nào rảnh rỗi hẹn hò với mình, anh ta đang nghĩ gì… muốn nghe giọng nói của anh ta, muốn được gặp anh ta, muốn ôm lấy anh ta, muốn làm tình với anh ta, những suy nghĩ này dù là người yêu nào cũng sẽ có thôi, chẳng có gì sai cả, em không cần phải kiềm nén chúng lại. Nếu như anh ta cũng thừa nhận em là người yêu của mình thì em có quyền chủ động biết những thứ đó, chứ không phải bị động để mặc cho người khác bảo em phải làm gì.”
“…” Trái với điều này, trong đầu Viên Trạch xuất hiện lời nói của Bạch Trăn và La Sâm, sau khi mọi chuyện phát sinh bọn họ chỉ nói với cậu, mọi thứ đều rất ổn, bọn họ đã giải quyết xong rồi, bảo cậu cứ yên tâm. Nhưng trời mới biết cậu lo lắng bao nhiêu, cậu muốn biết bao nhiêu, mọi chuyện phát triển tới mức nào, bọn họ chuẩn bị làm gì… Nhưng chung quy cậu chỉ có thể giống như những người khác trên toàn quốc, thông qua tin tức giải trí để biết được tất cả những thứ này, đã vậy còn toàn là dối lừa dựng lên cho mọi người xem.
“Gọi điện thoại cho người vừa nãy đi, hỏi anh ta cách liên lạc với Bạch Trăn, cứ nói em tìm Bạch Trăn có việc, nếu anh ta hỏi em là chuyện gì thì em cứ nói cho buồn nôn vào, chuyện giữa tình nhân người ta, để coi anh ta làm gì.” Hạ Thiên đưa di động cho Viên Trạch, nhưng Viên Trạch lại không nhận lấy, chỉ nhìn điện thoại với ánh mắt đờ đẫn.
Đầu óc cậu hỗn loạn hết cả lên, cậu biết Hạ Thiên đang kích động mình, nhưng cũng biết rằng mình không thể gọi số điện thoại này.
“Đương nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi,” Hạ Thiên vứt di động vào người Viên Trạch, “Em tự nghĩ cho kỹ đi.”
Viên Trạch cầm di động lên, ánh mắt vẫn cứ đờ đẫn.
Mấy phút sau, Hạ Thiên giựt lấy di động của cậu, “Không muốn gọi thì tắm đi rồi ngủ, giờ giấc không còn sớm.”
Vào ngay lúc này di động lại đột nhiên hơi rung một chút, sau đó tiếng chuông vang lên.
Viên Trạch như vừa tỉnh giấc chiêm bao, không kịp chờ đợi muốn cầm lấy di động, nhưng tốc độ của Hạ Thiên lại càng nhanh hơn nữa, đưa điện thoại lên trước mặt, “La Sâm? Người vừa nãy gọi cho em?”
Vẻ mong đợi trong nháy mắt ảm đạm hẳn đi, Viên Trạch gật gật đầu, vẫn cứ đưa tay ra muốn lấy lại di động nghe điện thoại.
Hạ Thiên không trả di động cho cậu, trái lại còn mở loa ngoài ngay trước mặt cậu.
Viên Trạch hết nói nổi, vừa nãy anh bảo thế nào, chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi?
“La…” Viên Trạch còn chưa nói xong câu bắt chuyện thì bên kia đã trực tiếp lên tiếng.
“Hôm nay phải cảm ơn người bạn của cậu đã giúp một ân huệ lớn.” Giọng điệu La Sâm vẫn cứ cao ngạo như thể bình dân giúp hoàng thất.
“Không cần khách khí.” Hạ Thiên cướp lời Viên Trạch đáp. Đổi lại là một ánh mắt sắc như dao của Viên Trạch, anh hai à, anh mở loa ngoài thì loa ngoài, không cần phải để đối phương biết đâu?!
Quả nhiên bên kia hơi sửng sốt một chút, nhưng ngược lại chẳng tính toán gì, đương nhiên, cho dù y có so đo cũng sẽ không nói thẳng ngay mặt, “Nếu cậu cũng ở đó thì vừa hay, hôm nay giúp tôi một tay, tôi sẽ trả tiền cho cậu sau.”
Theo một trình độ nào đó mà nói, La Sâm đang xác minh thân phận của Hạ Thiên giúp hắn, hoặc là nói, đang định vị thân phận hắn.
Cho nên không trách Viên Trạch bên này điện thoại nhíu mày, nói thế nào đây, có cảm giác như bạn bè mình bị nhục mạ, lại nhìn sang Hạ Thiên, hắn dường như chả có phản ứng gì, giống như đã sớm gặp mãi nên quen.
“Không cần, bất cứ chuyện gì tôi làm hôm nay đều chẳng có nửa xu quan hệ tới anh, muốn tiêu tiền lên người tôi thì mời anh trước tiên đến Nightwish đăng ký xếp hàng.”
Mồ hôi trên trán Viên Trạch túa ra, câu trả lời này của Hạ Thiên thật sự không hề khách khí.
“Được thôi, như cậu thích.” Giọng nói La Sâm rất bình tĩnh, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu bị chọc tức, “Viên Trạch, hôm nay Bạch Trăn là lén chạy về.”
“Hả… xin lỗi…” Đề tài xoay chuyển khiến Viên Trạch có chút theo không kịp, tuy rằng hai chữ kia đủ gọi hồn cậu về, nhưng sau khi nghe rõ ý La Sâm sao lại cảm giác như Bạch Trăn vì mình mới gây ra lỗi lầm vậy?
“Cậu không cần xin lỗi, chỉ báo cho cậu biết một tiếng thôi, trước đây cậu ấy có xin tôi cho nghỉ, bảo hôm nay là sinh nhật cậu, dù thế nào cũng muốn gặp cậu. Tôi không đồng ý, sau đó cậu ấy liền chạy về.”
“… Chuyện này…” Đây thực sự là điều Viên Trạch không ngờ tới, Bạch Trăn sẽ vì ngày này mà tìm La Sâm xin nghỉ?
“Tuy rằng kết cục không ra sao, nhưng tâm ý của cậu ấy hi vọng có thể truyền đạt đến cậu. Còn lại không có việc gì, đúng rồi,” chuyển ngoặt một cách rất tự nhiên, giống như La Sâm thật sự vừa nghĩ ra, “hôm nay có lẽ bạn cậu không đi được, paparazzi còn ngồi canh ngoài cửa, trong tủ phòng khách có chăn phơi nắng sẵn, nếu như cậu ta không thích thì trong phòng làm việc có chăn mới hoàn toàn, không tìm được cứ liên lạc với tôi.”
Vì thường hay thảo luận công việc với Bạch Trăn tới tận hừng đông, số lần La Sâm ngủ lại nhà bọn họ cũng không ít, sợ là y còn hiểu rõ tài sản trong phòng khách với phòng làm việc hơn cả Viên Trạch.
“Tôi biết ở đâu rồi, hôm nay cám ơn nhiều.”
“Ừm, sinh nhật vui vẻ, tạm biệt.”
“!” Không ngờ lại nghe được câu chúc mừng sinh nhật từ miệng La Sâm!? Viên Trạch không phải thụ sủng nhược kinh mà càng giống gặp ma hơn, “Tạm… tạm biệt.”
Có điều ngay cả câu chào này đối phương còn chẳng nghe hết, nói xong lời mình liền cúp điện thoại.
Sau khi tiếng tút tút bị Hạ Thiên tắt đi, trong phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Chuyện đó, tôi giúp anh trải giường chiếu…” Nhịp tim Viên Trạch có hơi nhanh, vốn lúc nói chuyện với La Sâm rất hồi hộp, nhưng nhịp tim bây giờ là vì lời La Sâm nói, Bạch Trăn, Bạch Trăn, Bạch Trăn là… là vì muốn tổ chức sinh nhật với mình nên mới trốn khỏi trường quay?
“Tôi không muốn ngủ phòng khách.”
“Hả?” Đầu óc Viên Trạch còn ở chỗ khác, nghe câu này liền quay đầu nhìn về phía ghế sopha theo bản năng, người đàn ông lười nhác, áo tắm lúc này gần như mở rộng, dây eo tùy ý khoát trên hông!
“Tôi muốn ngủ trong phòng ngủ chính.” Hạ Thiên nhìn Viên Trạch, hơi nghiêng người về phía trước một chút, híp mắt mỉm cười. Bởi vì động tác nhẹ nhàng này nên dây eo bên hông rơi xuống mặt đất.
Viên Trạch thiếu chút nữa xịt ra hai hàng máu mũi… Nằm banh cmn càng, gã này đúng là có độc mà!
Nhanh chóng dời tầm mắt, Viên Trạch vung cả tay lên, “Chuyện này không được, anh ấy, Bạch Trăn không thích người khác ngủ trên giường ảnh.”
“Vậy được.”
Hể? Sao lại đồng ý cái rụp như vậy? Tầm mắt Viên Trạch không nhịn được quay về trên người hắn.
“Vậy em ngủ phòng khách với tôi đi.” Hạ Thiên cười càng đẹp mắt hơn lúc trước, Viên Trạch muốn sấp mặt.
“Không, không được…”
“Tôi trời sinh thể hàn, buổi tối không ôm ai không ngủ được.”
“Tôi chỉnh nhiệt độ tới 30 độ giúp anh, cho anh đắp hai cái chăn, thêm một cái thảm nhung nữa.”
“Em đang sợ cái gì hả, tôi sẽ không làm gì đâu.” Hạ Thiên rốt cuộc cũng thu gương mặt tươi cười lại, hơi cố ý giận hờn nói. Cho dù như thế nào thì trước tiên cứ lừa người lên giường rồi hẵng tính.
“Tôi biết.” Ngược lại Viên Trạch không hề nhận ra hàm ý trong câu này.
“…” Bây giờ tới phiên Hạ Thiên trừng mắt, em biết cái khỉ gì hả?! Tôi chỉ lừa gạt em thôi, đương nhiên tôi sẽ làm gì rồi.
Viên Trạch nói xong câu này liền đi tới trước mặt Hạ Thiên ôm lấy hắn, “Cảm ơn anh Hạ Thiên, tôi biết anh muốn an ủi tôi. Nhưng yên tâm đi, tôi không sao, thật sự không có gì đâu, nghĩ đến việc anh ấy trải qua trăm đau ngàn khổ chạy về mà lại không có cách nào mở cánh cửa kia ra, tôi liền rất muốn an ủi anh ấy, nói thế nào đây, bây giờ tôi thật sự rất vui.”
Nói xong còn vỗ vai Hạ Thiên ba lần mới vui vẻ vào phòng khách sửa soạn giường chiếu.
Hạ Thiên nhìn Viên Trạch đang ngâm nga giai điệu, tâm trạng rất rốt, một ngụm máu không phun nổi ra ngoài. Gã đó, tên gì nhỉ, La Sâm… ha ha… coi như anh lợi hại!
Đến lúc Viên Trạch bận rộn xong, Hạ Thiên bước vào phòng khách, nhìn cả giường giống như loại dùng ở Siberia liền đen mặt lại, Viên Trạch còn vui vẻ nói với hắn, yên tâm, tôi đã bỏ thêm thảm điện cho anh rồi, tuyệt đối sẽ không lạnh đâu.
Siberia: là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á – Âu, mùa đông dài, nhiệt độ trung bình khoảng 0 độ.
Sao cứ muốn bóp chết cậu ta vậy nhỉ, thằng nhóc này em cố ý đúng không?!
Lúc Viên Trạch muốn ra khỏi phòng khách, Hạ Thiên níu cánh tay cậu lại.
“Một cơ hội cuối cùng, ngủ với tôi hay không?” Hạ Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Trạch, không hề còn chút đùa giỡn nào nữa mà cực kỳ nghiêm túc.
Lắc lắc đầu, Viên Trạch cũng nghiêm túc y hệt đáp một câu “Không cần”, sau đó rời khỏi phòng khách.