Đọc truyện Bảy Năm – Chương 19: Bổ thân
“Bộ nào đẹp?” Lúc Hạ Thiên bước ra khỏi phòng thay đồ, nhân viên phục vụ mới vừa rồi còn đang chào hàng thao thao bất tuyệt lập tức bị hắn làm choáng váng, nhất thời chẳng còn gì để nói, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào ngực Hạ Thiên thiếu chút chảy cả nước miếng.
Đương nhiên, lời này của Hạ Thiên đâu phải là nói với cô ta.
“Cái này cũng hơi khó chọn nha.” Viên Trạch tựa vào ghế sopha, nghiêng đầu đánh giá Hạ Thiên. Bộ này mặc dù là may sẵn nhưng sao mỗi thứ mặc lên người hắn đều giống như đặc biệt làm theo yêu cầu vậy.
“Khó chọn tới vậy hả?” Hạ Thiên đứng trước gương sửa lại cổ áo, gương nằm đối diện với Viên Trạch, cho nên hắn nhìn thấy được vẻ xoắn xuýt của cậu qua đó.
“Khó mà.” Viên Trạch ngoan ngoãn gật đầu, “Phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng bộ nào cũng rất hợp.”
“Rất đẹp trai?” Hạ Thiên nhìn thẳng vào Viên Trạch trong gương, cong khóe môi lộ ra nụ cười mỉm có chút hư hỏng.
Trời, cứ phóng điện rõ ràng như vậy, dù gì Viên Trạch cũng là gay, cho nên liền bị sắc dụ xấp xỉ như cô phục vụ bên cạnh, huống chi Hạ Thiên lại còn trực tiếp phóng điện với cậu, còn để cho người ta sống hay không đây.
Trên mặt ửng hồng, Viên Trạch gật gật đầu.
“Được, vậy em cứ mua hết giúp tôi đi.” Vừa nói chuyện Hạ Thiên vừa gỡ cổ áo, đi vào phòng thay đồ.
“Hả, này!” Viên Trạch sửng sốt oán giận một giây, bị cánh cửa phòng thay đồ chặn lại.
Muốn hỏi vì sao hai người này lại xuất hiện cùng nhau ở trung tâm mua sắm, Viên Trạch lại còn giúp Hạ Thiên mua quần áo, chuyện phải tìm hiểu ngược lại mấy ngày trước. Bởi vì chuyện của Bạch Trăn nên Viên Trạch choáng váng đến cả tuần, mỗi ngày hồn vía đều lên mây, đi họp thì ánh mắt đờ đẫn, giấy tờ thì không lưu lại, những việc này đều là việc nhỏ, có một hôm cậu còn mặc áo ngủ tới công ty, sau đó bất đắc dĩ phải mượn lý do trong người không được khỏe, xin nghỉ ở trong nhà ngây người. Là ngây người thật sự, chuyện gì cũng chẳng làm nổi, cứ ngồi yên như vậy mở tin tức giải trí, khi ấy cậu chỉ có thể thông qua con đường này để biết được tin tức của Bạch Trăn.
Khoảng thời gian đó, ngay cả việc tự lo liệu cuộc sống của Viên Trạch cũng xảy ra vấn đề, nào còn sức lực mà đi quản mấy chuyện khác. Vì vậy thả bồ câu* với Chính Thái không nói, đến tin nhắn của Hạ Thiên cũng không trả lời.
* Thả bồ câu: ngôn ngữ mạng, ý là lơ ai đó đi hay thất hứa với ai đó.
Mãi tới sau khi Bạch Trăn liên lạc với cậu rồi, Viên Trạch mới từ từ yên tâm, giống như sống lại một lần nữa, có điều mỗi ngày vẫn cần tin tức giải trí báo cho cậu biết mọi việc tiến triển thế nào, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn nhiều so với một tuần trước đó Bạch Trăn hoàn toàn mất liên lạc, còn cậu lại không thể chủ động gọi cho anh.
Đến lúc ấy Viên Trạch mới chú ý tới tin nhắn của Hạ Thiên, bỏ chút thời gian ngẫm lại, hình như cậu đã quên béng chuyện gì, vội vàng chuyển tiền cho hắn.
Ai ngờ Hạ Thiên phản ứng rất nhanh, không chịu nhận. Chuyển khoản Alipay không cần xác nhận, Viên Trạch bên này vừa mới chuyển tiền qua, bên kia đã lập tức trả về một khoản tiền y chang.
Cộng thêm một tin nhắn ngắn, hai chữ, tận mặt.
Bởi vì lần trước quá xấu hổ, đương nhiên Viên Trạch không tiện từ chối, chuyện đó… đầu tiên là bỏ người ta lại trong pub không quan tâm, rồi còn kéo nợ dài ngày như vậy, không thể trách hắn giở tính trẻ con, đúng không.
Sau đó nữa, phát triển có hơi… quái lạ.
Hạ Thiên hẹn Viên Trạch ăn cơm ở một nhà hàng riêng tư giá cả đắt đỏ, Viên Trạch đến muốn trả tiền cho hắn, hắn vẫn cứ không chịu nhận, gọi một bàn các món thương hiệu ở đây, vừa nhai thịt kho tàu vừa nói với Viên Trạch, số tiền kia em cứ chậm rãi trả, bữa ăn hôm nay em trả tiền, trừ vào khoản đó.
Nói xong liền tự bắt đầu ăn, Viên Trạch đương nhiên cũng phải ăn, bữa này xong cậu còn phải trả tiền mà, lãng phí không tốt đâu, cho nên sau đó ăn không hết còn phải bỏ bao đem về. Đang trút đồ vào bao thì Hạ Thiên còn trêu chọc một câu, không tệ, vẫn biết đem đồ ăn về, tôi cứ tưởng rằng tới cơm em cũng sẽ không ăn chứ.
Viên Trạch đang xới cơm không hiểu rõ, Hạ Thiên sờ sờ cằm cậu, vẻ mặt ghét bỏ, người không biết còn tưởng em đi gọt xương sửa mặt rồi đó.
Sau lời nhắc nhở này Viên Trạch mới chú ý, chỉ mười ngày ngắn ngủi mà cậu đã gầy nhiều như vậy, đến ngoại hình cũng có biến đổi, cân nặng lại càng hết hồn, vốn đã chẳng bao nhiêu thịt, lần này càng khỏi tìm ra.
Viên Trạch bắt lấy Hạ Thiên hỏi, có phải tôi rất xấu không, anh ấy sẽ không ghét bỏ tôi chứ? Hạ Thiên cực kỳ nghiêm túc đáp lại một câu, khó nói lắm, bây giờ đến tôi còn không muốn ôm em chút nào, giống như ôm một khúc xương sườn vậy, chẳng có chút thích thú gì. Viên Trạch bị đả kích rất lớn, truy hỏi hắn phải làm sao bây giờ, Hạ Thiên chỉ đáp một chữ, ăn.
Thế là thỉnh thoảng hai người lại đi ăn một bữa, hôm nay canh hầm, ngày mai hải sản tươi, ngày kia sườn bò thượng đẳng, ăn xong lại vòng đến pizza, mỗi lần đều do Hạ Thiên tìm chỗ, Viên Trạch phụ trách ăn và tính tiền.
Trừ ăn cơm ra Hạ Thiên còn kéo Viên Trạch đi mấy nơi khác, ví dụ như buổi hòa nhạc của ai đó, triển lãm tranh nào đó, khiến cho Viên Trạch chẳng còn gì để nói, cậu đã qua cái tuổi nghiên cứu nghệ thuật rồi. Ngược lại lý do Hạ Thiên đưa ra rất đầy đủ, tôi sắp phải theo khách hàng đi nghe thứ này, hoàn toàn không biết quy trình thế nào, sẽ rất mất mặt. Vì vậy Viên Trạch đành ngoan ngoãn tính tiền, và đi theo.
Cũng giống như hôm nay, Hạ Thiên dùng lý do gu ăn mặc của bạn trai em không tệ lắm, em mưa dầm thấm đất lâu vậy hẳn cũng không có trở ngại gì, bắt Viên Trạch đến chọn đồ giúp hắn, tiện thể trả nợ. Viên Trạch hết phun nổi ngụm máu nào ra ngoài nữa, cái này cũng được hả!?
Tóm lại là đi mua quần áo xong, hai người tới một quán ăn Nhật cao cấp, Viên Trạch lại bắt đầu ăn, gỡ xong càng cua ra cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên đang yên lặng uống rượu.
“Sao thế?”
“Không đúng, bây giờ tuy đều là tôi trả tiền, nhưng tiền này vốn là của anh mà.”
“Cho nên?” Hạ Thiên cười, động tay bắt đầu cắt gan ngỗng.
“Cho nên mấy cái này không giống như do anh mời sao?” Viên Trạch trợn tròn mắt, chấn động không nhỏ, là bất ngờ thật sự. Trong đầu cậu Hạ Thiên chính là một tên ngưu lang đi ăn lẩu cay chung một bữa cũng phải tính phí, dựa theo kiểu tính toán của hắn thì khoảng thời gian này cậu phải vung bao nhiều tiền rồi!
“Gan ngỗng ở đây không tệ.” Xiên gan ngỗng lên, Hạ Thiên đút nó vào miệng Viên Trạch, cậu há miệng ra theo bản năng.
Hạ Thiên tiếp tục cắt, sau đó tự ăn một miếng, không hề định trả lời câu hỏi của Viên Trạch chút nào. Viên Trạch nuốt gan ngỗng, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhìn Hạ Thiên chằm chằm, đầu óc vẫn còn hơi rối loạn, chuyện này là cái gì với cái gì hả. Chính vì tâm trạng không ở đây nên cũng chẳng chú ý đến thứ gì, bây giờ phản ứng lại kịp liền bị dọa phát sợ.
“Gần đây thân thể tôi không thoải mái lắm…” Thấy Viên Trạch cứ nhìn mình ngây ngốc như vậy, Hạ Thiên chậm rãi chuyển qua đề tài khác.
“Hả? Không thoải mái chỗ nào? Có muốn đi bác sĩ khám không?” Người nào đó quả nhiên ngoan ngoãn chuyển kênh.
“Không có gì, bệnh nghề nghiệp thôi, nghề như chúng tôi đây làm một thời gian thì phải nghỉ một thời gian.”
“Oh!” Viên Trạch lộ ra gương mặt tươi cười thấu hiểu, chỉ thiếu điều vỗ vai Hạ Thiên cười to, “Do thời gian trước anh túng dục quá độ chứ gì? Ha ha! Chẳng trách gần đây anh rảnh vậy, tôi còn tưởng đâu anh bị ế khách chứ!”
Hạ Thiên nhíu mày, âm lượng của cậu thật sự không hề nhỏ ha, coi kìa, mặt mũi bàn sát vách đã trắng bệch rồi.
“Tàm tạm, việc làm ăn của tôi em không cần lo lắng.”
“À, vậy có phải anh muốn bồi bổ cơ thể không? Nấu chút thuốc Đông y, hoặc là hầm canh lót dạ? Đây là nghĩ cho tương lai của anh, không thể không coi trọng.”
“Thuốc Đông y thì thôi đi, ngược lại canh có uống một ít, nhưng mà em cũng biết canh trong quán mà, ngoại trừ giá cao thì vốn là vô dụng, chẳng biết bỏ cái gì vào.”
“Không phải trên Internet có công thức đó ư?”
“Tôi nhìn giống đầu bếp lắm hả?” Hạ Thiên nhìn Viên Trạch mỉm cười, đôi mắt cong cong.
“Haiz…” Viên Trạch cảm thấy mình giống như mới cắn phải thứ gì, giống đầu lưỡi câu ghê. Nhưng mà nói thế nào thì hắn cũng mời cậu nhiều như vậy, lại nhìn mức độ không thoải mái trên người hắn, cắn răng, “Vậy tôi hầm cho anh uống, chỉ hầm canh thôi mà, rất dễ dàng.”
“Vậy thì thật sự cảm ơn.” Rốt cuộc Hạ Thiên cũng dời ánh mắt cười hì hì kia đi, bắt đầu lột tôm.
Chắc chắn là cố ý, Viên Trạch lắc lắc đầu, thời gian tiếp xúc càng dài thì cậu càng phát hiện, Hạ Thiên rất hay dùng một số mánh lới nhỏ để không ai có thể từ chối hắn, nhưng cái này cũng có thể xem như bản năng nghề nghiệp, thỉnh thoáng hắn lại còn phóng điện với cậu, Viên Trạch chẳng có lấy một chút sức đề kháng nào. Cái này không liên quan gì tới việc thích hay không thích, đơn thuần giống như những chàng trai dị tính khác, nhìn thấy gái đẹp làm nũng phóng điện cũng không có cách nào từ chối một số việc.
“Vậy thì thứ sáu tuần sau đi, buổi tối tôi đến nhà em.”
“Thứ sáu à…”
“Ngày đó em bận chuyện gì sao?”
“Vậy cũng không phải… Thôi cứ thứ sáu đi, tôi sẽ đi mua chút đồ ăn khác, có muốn ăn cái gì không?”
Hạ Thiên ngược lại chẳng thèm khách khí chút nào, kể tên cả đống món ăn, Viên Trạch không thể không lấy di động ra ghi lại.
Hôm đó là sinh nhật Viên Trạch, đương nhiên Hạ Thiên đâu biết, hắn chỉ nói đại một ngày, bản thân cậu cũng chẳng muốn nói rõ, sinh nhật thôi mà. Sở dĩ chậm một nhịp là vì cậu đang nghĩ không biết có khi nào hôm đó Bạch Trăn đột nhiên về nhà không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trong tình huống này sao có thể được chứ, đừng nói như bây giờ, cho dù là trước đây anh cũng sẽ không dời công tác mà quay về tổ chức sinh nhật cho cậu.
Chỉ là một cái sinh nhật nho nhỏ mà thôi.