Bảy Năm

Chương 18: Lo lắng


Đọc truyện Bảy Năm – Chương 18: Lo lắng

Chuyện của Bạch Trăn và Thuần Tử bị tung ra vào ngày thứ ba sau khi mọi việc xảy ra, nhất thời gây nên hàng vạn cơn sóng trong giới giải trí. Bạch Trăn đã về đoàn phim tiếp tục quay nhưng vẫn bị phóng viên chặn đường vô số lần, bắt anh phải đưa ra lời giải thích về việc chân đạp hai thuyền, nhưng mỗi lần Bạch Trăn đều quăng ra lý do bây giờ đang là giờ làm việc không bàn chuyện riêng, bình tĩnh bỏ đi. Ngay cả bạn diễn Zira cũng bị chặn nhiều lần, muốn cô nói ra cảm nhận về việc Bạch Trăn hẹn Thuần Tử trong đêm. Zira ngược lại tương đối phối hợp với phóng viên, đáp vài câu lấp lửng không rõ ràng, tỏ vẻ mình là chính cung nương nương, ai bảo người đại diện của cô ta cũng chỉ ước có thể kéo thêm gì đó với Bạch Trăn, cố gắng tạo đề tài lên tiêu đề, nâng cao giá trị bản thân.

Cuộc họp báo của Bạch Trăn là vào một tuần sau, dường như phải cố gắng chừa ra thời gian rảnh trong lúc quay phim, vội vã quay về. Trong cuộc họp báo anh nói với phóng viên một cách rất nghiêm túc, mình vốn không hề quen biết Thuần Tử, còn Zira cũng chỉ là bạn bè của tôi thôi, là một nữ diễn viên rất có tâm. Sau đó cho dù phóng viên có hỏi vấn đề gì, câu trả lời của anh đều rất đơn giản thẳng thắn. Hỏi về mối quan hệ với Thuần Tử, toàn là tôi không quen cô ấy thì sao biết những thứ này? Hỏi vì sao nửa đêm lại chạy đến quán bar, câu trả lời càng đơn giản hơn, muốn đi thì đi, trực tiếp chọc đám phóng viên tức hộc máu chết.

Tới đây thì thái độ bên La Sâm đã rất rõ ràng, sẽ không để cho người đại diện của Thuần Tử xỏ mũi dẫn đi, cũng nói cho người đại diện của Zira biết rằng nên có chừng có mực, chỉ nên lấp lửng tạo đề tài, đừng tự tiện ngồi lên chiếc ghế cao không thuộc về mình.

Bạch Trăn dám phủi sạch tất cả như vậy, là bởi vì La Sâm bên này đã chuẩn bị xong xuôi, sẽ không để cho bọn họ đào bới được chút gì nữa. Cứ tha hồ bới móc đi, các tin bới ra được bên phía Thuần Tử đều sẽ tương đối đặc sắc, cho nên trận chiến sau này với phóng viên cứ giao cho người đại diện của bên đó là được.

Thậm chí tin tức lần này thật ra là do chính La Sâm thả, với bản lĩnh của y thì việc đè tin tức xuống cùng ngày hôm đó, khiến cái tin này hoàn toàn không được đưa ra ánh sáng cũng không khó, nhưng bây giờ lại biến thành một bí mật không công khai. Dù sao người trong nghề đều biết cả, các phóng viên nên đào thì vẫn sẽ đào, nên ngồi canh thì vẫn sẽ ngồi canh, chỉ mong đợi tìm được chứng cứ trực tiếp hơn nữa. Nếu có người cứ cố ý đè lại không cho đăng báo thì ít nhiều cũng giống có tật giật mình.

Cho nên sau khi La Sâm vung ra chút tiền và thủ đoạn, xác định trong tay phóng viên không còn tin tức gì lớn hơn liền phất tay cho tin này lên mặt báo, sau đó còn dùng cách hơi vô lại để rũ sạch tất cả.

Bây giờ Bạch Trăn và Zira đều tiếp tục quay phim ở trường quay, độ quan tâm của phóng viên rất cao, nhưng ngoại trừ các tin liên quan đến bộ phim ra thì chẳng đào được gì, trái lại còn giống như đang tuyên truyền giúp đạo diễn Tạ vậy. Cho nên liền có phóng viên nghi ngờ tin tức này không biết có phải do Bạch Trăn cố ý tạo ra không, vì tuyên truyền cho phim mà đùa giỡn phóng viên tụi tôi?

Bên Thuần Tử kia thì thảm hơn, người đại diện của cô ta rất bận, phóng viên cũng rất bận, như vậy với La Sâm mà nói lại là chuyện tốt. Tốt nhất là bận chết mấy người, không còn sức lực đến gây chuyện cho tôi mới được.

Đương nhiên, cho dù bên ngoài thoạt nhìn rất có ưu thế, nhưng La Sâm tự biết bọn họ cũng không phải thật sự thanh bạch, chỉ cần bất cẩn tí thôi là có thể lật thuyền ngay, một con đường sống cũng không còn. Bởi vậy, truyền thông chỉ cần hơi để ý đến pub hôm nọ một chút thôi là bọn họ đã phải kỹ thuật dẫn dắt về lại trên người Thuần Tử.

Cũng may Bạch Trăn là một diễn viên xuất sắc, còn là một diễn viên phải liều mạng lâu như vậy mới đạt tới vị trí ngày hôm nay, anh sẽ xử lý tốt những việc này. Bạch Trăn đương nhiên không đơn giản, nói theo một nghĩa nào đó, cũng không phải người tốt đẹp trong sạch gì, nhưng lại khá cùng chí hướng với La Sâm.


Cùng ngày tin tức được đưa ra, Bạch Trăn dùng số di động của La Sâm gọi cho Viên Trạch, không thể nói quá nhiều, chỉ bảo cậu cứ yên tâm, mọi việc đều đang nằm trong tầm tay, cho dù bên ngoài truyền thông có nói gì đều không cần lo lắng, bên này đã sắp xếp xong hết rồi.

Lần tiếp theo gọi lại cho cậu, chính là sau buổi họp báo.

Chuyện này tạm thời như vậy, không có tin tức gì bất ngờ hơn bị bới móc ra, cứ thế mà lắng xuống thôi. Đương nhiên truyền thông sẽ không từ bỏ ý định nhanh như vậy, cho nên thời gian này anh sẽ bị theo dõi rất căng. Ừm… trong thời gian ngắn không thể về nhà, không thể gặp mặt… Em không nên chủ động gọi điện thoại tới, chỉ cần anh rảnh sẽ liên lạc với em… Xin lỗi, thời kỳ bất ổn, khổ cho em rồi.

Giọng nói Viên Trạch nghe vẫn ổn, không hề quá khó chịu. Đâu có chuyện gì, dù sao lúc công tác anh cũng thường mất liên lạc đến vài tháng, lần này là em không tốt, nếu không gọi anh tới xem biểu diễn thì không sao rồi, hại đến anh. Anh cũng không cần lo cho em, em không sao đâu, làm việc cho tốt đi, cố gắng lên.

Hai người lại tán gẫu vài câu, Viên Trạch không nhiệt tình lắm, rõ ràng lúc mới nhận điện thoại còn hưng phấn như vậy. Cho nên trước khi cúp máy, Bạch Trăn không hiểu sao lại ma xui quỷ khiến thốt ra một câu, anh yêu em.

Đối phương hiển nhiên bị lời thổ lộ bất thình lình hù dọa, sửng sốt một lát mới đáp lời, em cũng yêu anh.

Cúp điện thoại, Bạch Trăn trầm tư một phút, mở cửa ra đi về hướng phòng làm việc của La Sâm.

“Cậu nói cái gì?” La Sâm nhíu mày nhìn Bạch Trăn, trong tay anh còn cầm quyển lịch để bàn.

“Ngày này, có thể tìm cách giúp tôi và Viên Trạch gặp nhau không?” Bạch Trăn chỉ vào một ngày nào đó hai tuần sau.


“Cậu ấm đầu hả?” Đừng nói là hai tuần sau, hai tháng chắc cũng còn là mơ, Bạch Trăn không phải bị paparazzi theo dõi chằm chằm lần đầu, điểm này anh không thể nào không biết được.

“Ngày này là sinh nhật em ấy.”

“Cho nên…?”

“Muốn gặp em ấy.”

“Không được, việc này không thể thương lượng.”

“La Sâm, anh không cảm thấy anh cẩn thận quá mức rồi sao?”

“Bởi vì tôi không to gan nổi, đây cũng đâu phải bao dưỡng một người phụ nữ thôi.” La Sâm cũng úp máy vi tính xuống, châm điếu thuốc, nghiêm túc đối diện với ánh mắt Bạch Trăn, “Ngược lại cậu thì có chút khác thường đó, sao vậy?”

Chính vì hợp tác nhiều năm, đương nhiên La Sâm biết Bạch Trăn là hạng người gì. Anh yêu Viên Trạch là sự thật, nhưng anh cũng là một người thông minh, tình yêu và sự nghiệp đều xử lý rất tốt. Có điều lần này hiển nhiên Bạch Trăn đã làm ra hành vi chẳng giống mình chút nào. Làm cho đạo diễn hủy bỏ buổi quay tối, chạy xe hơn một tiếng về Thượng Hải, còn liều mạng làm ra hành động khoa trương kia, bây giờ còn chặn cửa ở đây, đưa ra nguyện vọng muốn gặp người ấy vào sinh nhật, đây thật sự không phải chuyện mà Bạch Trăn trước đây sẽ làm.


Cứ cho là sinh nhật đi, La Sâm dẫn dắt Bạch Trăn sáu năm, gần như sinh nhật mỗi năm Bạch Trăn đều bị La Sâm sắp xếp cho đủ thứ việc, còn sinh nhật Viên Trạch, dù y không nhớ rõ lắm nhưng thời gian này hai năm trước bọn họ hình như đều đang quay ngoại cảnh ở nước ngoài, cũng đâu thấy Bạch Trăn làm loạn đòi về nước tổ chức sinh nhật cho người yêu đâu.

Bạch Trăn nhìn La Sâm, trong lòng ước chừng lợi và hại nếu như nói ra, nguyên nhân mình lo lắng chính là vì tên ngưu lang kia. Nếu như nói cho La Sâm biết, hại là có lẽ sẽ bị y cười nhạo một phen, lợi thì khá lớn, biết đâu y sẽ ta tay ngăn cách tên ngưu lang kia ra khỏi cuộc sống của Viên Trạch, như vậy chính mình cũng yên lòng.

Tuy nói ra thì ý nghĩ này tương đối ích kỷ, nhưng Bạch Trăn đúng là sợ Viên Trạch sẽ rời xa mình, cho nên không cần biết làm cách gì, anh sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Thế là anh liền thẳng thắn kể ra hết mọi chuyện, vì không hy vọng Viên Trạch và tên ngưu lang kia gần gũi quá nên tinh thần mới có thể lo lắng không yên, nhưng lại vì vấn đề mặt mũi nên anh không định sẽ nói thẳng với Viên Trạch, khiến cho bản thân trở nên quá keo kiệt.

Bạch Trăn nói xong, La Sâm không phản ứng lại nổi trong một thời gian rất lâu, có lẽ chừng năm sáu giây sau y mới hồi phục lại từ trạng thái ngây người, tàn thuốc đã cháy một đoạn dài.

“Cậu muốn chết hả Bạch Trăn, mẹ nó!” Sau đó vừa tỉnh táo lại liền lập tức nổi giận.

Dụi tắt thuốc, La Sâm dứt khoát đứng lên vọt tới trước mặt Bạch Trăn, “Cậu đây đang chuẩn bị chơi trò gì? Ngôi sao phong độ Bạch Trăn để lộ người yêu là đàn ông, còn có cả tình địch là ngưu lang? Tôi đcm cậu! Cậu như vậy là muốn cả công ty chúng ta chôn cùng cậu đúng không!”

“…” Bạch Trăn thật sự chưa nghĩ tới vụ đó, tiêu đề này quả thực có chút đáng sợ.

“Tôi nhắc nhở cậu Bạch Trăn, nếu lỡ có chuyện gì, trước tiên tôi sẽ sa thải cậu. Tốt nhất cậu đừng tiếp tục gây chuyện cho tôi nữa, tôi cũng không muốn lần sau phải nhìn thấy cái gì mà, Bạch Trăn và ngưu lang phục vụ xx, âu phục thẳng tắp đánh nhau tơi bời trong nhà hàng sang trọng vì đàn ông.”

Bạch Trăn xoa xoa huyệt thái dương, anh thật sự không ngờ mình ăn dấm chua của ngưu lang còn có thể đem lại… hiệu quả giải trí.

“Được rồi, việc này cứ vậy đi, trước khi tôi nói có thể gặp nhau, không cho phép cậu gặp Viên Trạch.” Chẳng muốn đặt thêm giả thiết nếu như nữa, mọi người đều là người thông minh, giờ phút này nên làm như thế nào mới là quan trọng nhất.


“Nhưng mà…”

“Bọn họ đã ngủ chưa?”

“…” Sửng sốt một lát, không ngờ La Sâm lại đột nhiên hỏi chuyện này, “… Sẽ không đâu.”

“Dự đoán xấu nhất, nếu như ngủ thì cậu sẽ chia tay Viên Trạch ư?”

“Không biết.” Anh chỉ muốn đập nhừ tử cái tên ngưu lang kia thôi.

“Vậy cho dù bọn họ có ngủ hay không cũng sẽ không thay đổi quan hệ giữa cậu và Viên Trạch, không sai chứ?”

“…”

“Hắn ta là ngưu lang, cậu cho là hắn còn có thể làm gì?” La Sâm vỗ vỗ vai Bạch Trăn, “Cứ coi hắn như một cái xx tự động là được.”

Mãi tới tận khi rời khỏi văn phòng La Sâm, Bạch Trăn vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, dường như La Sâm nói không sai, lại dường như cứ sai sai chỗ nào, nhưng mà chỗ nào chứ… Nhất thời chẳng nghĩ ra được.

Nói chung, kết quả chính là Bạch Trăn đàm phán thất bại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.