Đọc truyện Bảy Năm – Chương 17: La Sâm
Hôm qua Viên Trạch thật sự mệt thê thảm, ngủ như chết trong xe Bạch Trăn, sau đó về nhà bằng cách nào, lên giường ra làm sao cậu hoàn toàn không biết. Chờ đến lúc mơ mơ màng màng thức dậy thì đã là trưa hôm sau, Bạch Trăn đang trong quá trình quay phim đương nhiên chẳng còn ở bên cạnh, chắc về trường quay từ sớm rồi.
Hơi rầu rĩ vì mình lại lãng phí thời gian tốt có thể hâm nóng tình cảm với Bạch Trăn, Viên Trạch đập đầu vào gối mấy lần xong mới lưu luyến rời khỏi chăn.
Điện thoại di động bị thả ngoài phòng khách, bởi vậy chờ đến lúc Viên Trạch nhìn tới nó đã là chuyện của hơn nửa tiếng sau, cậu lười biếng rửa mặt, ăn xong bữa sáng mới ung dung cầm lấy di động, định lướt xem tin tức bạn bè.
Ai ngờ vừa bật màn hình lên liền nhảy ra n tin nhắn với n cuộc gọi nhỡ, dọa cậu đến nhảy dựng một phát.
Lời nói đơn giản khái quát, một tin nhắn của Bạch Trăn, nội dung là “Đã xảy ra chút chuyện, thời gian này đừng gọi cho anh, anh sẽ liên lạc với em, yên tâm.”
3 cuộc gọi nhỡ từ số di động lạ, 2 tin nhắn, nội dung cái thứ nhất “Tôi là La Sâm, nghe điện thoại”, cái thứ hai “Dậy thì gọi cho tôi, số này”.
Đồng nghiệp công ty, Chính Thái và Hạ Thiên mỗi người gởi một tin. Đáng tiếc, Viên Trạch đã chẳng còn tâm tư đâu mà đọc xem họ nói gì.
Trong đầu toàn là cảnh tượng đáng sợ rằng tối qua mình và Bạch Trăn ở pub bị chụp được, lúc gọi cho La Sâm tay Viên Trạch còn run lẩy bẩy. Nói thật, cậu không thích La Sâm, mà loại không thích này ít nhiều cũng mang theo sự sợ sệt trước bậc cha chú, La Sâm luôn cho Viên Trạch một cảm giác rằng y là người cha nghiêm khắc của Bạch Trăn, vì vậy trước mặt y cậu vẫn cứ khiếp sợ theo bản năng, chỉ hi vọng bản thân mình không làm sai chuyện gì.
Nếu quả thật là tình huống xấu nhất… tay Viên Trạch đã run rẩy khó ngừng rồi.
Điện thoại gọi thông, nhưng đối phương lại chẳng bắt máy, càng khiến cho Viên Trạch không biết phải làm sao. Cậu đứng ngồi không yên, mất tự chủ mà bước tới bước lui qua lại trong phòng. Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đó nha, Bạch Trăn… tất cả nỗ lực của anh, giấc mơ của anh, đều sẽ bị hủy mất.
Trong lúc Viên Trạch căng thẳng không chịu được thì La Sâm cũng vội vàng tới đầu óc choáng váng, mấy cái điện thoại đều đang reo lên, nghe mà nghe không hết.
Sự thật đúng như Viên Trạch suy đoán, hôm qua sau khi Bạch Trăn rời khỏi trường quay liền bị paparazzi bám theo, thế nhưng lại chưa đến mức hỏng bét như cậu nghĩ, đối phương chỉ theo tới pub chứ không sao biết được chuyện sau đó, chung chung thôi.
Cho nên lúc nửa đêm La Sâm liền nhận được một phần bản thảo tin tức do tổng biên tập tuần san giải trí gửi cho y, tiêu đề là ‘Bạch Trăn chân đạp hai thuyền? Bạn gái bí ẩn bị đưa ra ánh sáng? Rốt cuộc Zira là □□ hay vốn chẳng biết gì? Thần tượng chất lượng cao lẽ nào chỉ là một củ cải lăng nhăng?’
Phóng viên theo dõi Bạch Trăn đến tận pub, sau đó liền phát hiện giọng ca chính của nhóm nhạc thần tượng nữ thế hệ mới là Thuần Tử cũng ở bên trong, vì vậy liền đoán mò là Bạch Trăn lén lút đi gặp Thuần Tử, còn chụp được một bức ảnh hai người gặp thoáng qua nhau, chèn thêm một con dấu giấu đầu hở đuôi rất lớn. Haha, haha, hahaha… giấu đầu hở đuôi em gái mày, hai người này thậm chí còn chẳng phát hiện ra đối phương. La Sâm đọc được tin xong liền cười nhẹ hai tiếng, dọa cho cô vợ vóc người đáng kiêu ngạo bên cạnh phải lập tức nhảy xuống giường đi chuẩn bị bữa ăn khuya giúp y.
Nói đến nhóm nhạc thần tượng nữ Lights, tổng cộng có 12 thành viên, gồm các cô gái trẻ đủ mọi phong cách hợp lại với nhau, mục tiêu chính là đám trạch nam, hai năm trước quả thật cũng rất hot. Cũng chẳng phải thực lực các cô có gì giỏi, nhưng lượng tiêu thụ lúc đó không tồi, phí tài trợ quảng cáo cũng đạt được một mức nhất định, đối với công ty mà nói, nghệ sĩ có thể kiếm được tiền thì chính là nghệ sĩ tốt. Song bắt đầu từ năm nay thì hoàn toàn bất ổn, vốn hợp lại từ một đám người chẳng ai có bản lĩnh gì, vừa nổi tiếng chút chút thì lòng người liền tan rã, mỗi cô đều có ý định riêng, công ty cũng chẳng định ký thêm với bọn họ. Dù sao tuổi tác cũng đã lớn, giả bộ ngây thơ cũng khó, bây giờ trạch nam đâu phải bọn ngốc.
Vì vậy trong mười hai người đại khái cũng chỉ còn một hai cô nổi bật có thể chân chính tiếp tục sống trong giới giải trí, Thuần Tử chính là một trong số đó. Cô ta thật sự hát không tệ, trước sau vẫn đi theo phong cách thuần khiết đáng yên, công ty muốn ký thêm với cá nhân cô. Nhưng bản thân Thuần Tử có không ít vấn đề, sự thật là cô ta chẳng thuần khiết chút nào, lại nghiện rượu, bình thường còn ưa thích các kiểu học sinh cấp ba nhỏ hơn mình, có lần đến học sinh lớp 9 cũng chịu qua lại, điều này khiến công ty rất đau đầu, đối với vấn đề ký thêm với cô trước sau vẫn cứ trong giai đoạn đàm phán.
À, quên nói, Lights với Bạch Trăn không phải cùng một công ty, bọn họ… không hề quen biết gì. Nhưng bởi vì cùng trong giới nên đương nhiên La Sâm đã từng nghe ngóng về tất cả các minh tinh khác, mà trong kế hoạch của y thì loại nhóm nhạc kiểu này vốn không nên có nửa xu liên quan gì tới Bạch Trăn, cách càng xa càng tốt, đối với anh chỉ có trăm hại chứ không lợi.
Lần này hay rồi… Trong nháy mắt nhìn thấy bản thảo tin tức kia, La Sâm lại thật sự vui mừng, may mà Thuần Tử cũng ở trong pub đó, nếu không… thật sự là, hahaha.
Bỏ chút thời gian đè hết mọi tin tức liên quan xuống, La Sâm không nhìn đồng hồ mà lái xe thẳng đến nhà Bạch Trăn, lúc hừng đông ba giờ hai mươi phút y móc chìa khóa mở cửa nhà bọn họ, vào phòng ngủ lôi Bạch Trăn đang ôm Viên Trạch ngủ say ra khỏi chăn, đưa thẳng một đường về công ty, sau đó tịch thu luôn di động của anh.
Lúc Bạch Trăn thẳng thắn kể cho La Sâm biết tất cả mọi chuyện đã làm tối qua, sắc mặt y có thể gọi là trắng bệch. Anh không được che giấu điều gì, bọn họ quả thực đã thấy bản thảo tin tức, biết ý nghĩ của paparazzi là như thế nhưng lại không dám bảo đảm trên tay bọn họ còn có quả bom nào khác nặng hơn không, cho nên La Sâm cần phải chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn nhất, Bạch Trăn không thể có bất cứ chút giấu giếm nào với y.
“Bởi vì người biểu diễn trong pub đêm đó là Viên Trạch, để tránh bọn họ liên hệ hai người với nhau, trước khi trận sóng gió này qua đi hai cậu không thể gặp mặt, thời gian ngắn cũng không cần liên lạc qua di động, sau vài ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị cho cậu mấy số điện thoại một lần, cậu dùng chúng liên hệ với cậu ấy, mấy ngày này cứ giao tất cả cho tôi.”
“Bao gồm cả chỗ Viên Trạch, cậu cũng không nên để ý, đừng tiếp tục gây phiền phức thêm cho tôi.”
Không nói gì nữa, La Sâm nhốt Bạch Trăn trong phòng nghỉ của công ty, rời đi. Y có quá nhiều chuyện quan trọng cần xử lý gấp, trước khi công bố cụ thể với bên ngoài thì Bạch Trăn không thể xuất hiện, cho nên tạm thời anh sẽ bị giam lỏng, vốn cũng chẳng phải chuyện lần đầu xảy ra.
Mãi đến tận lúc trong phòng chỉ còn dư lại mình Bạch Trăn, anh mới mệt mỏi nằm xuống ghế sopha, đầu óc trống rỗng. Thật sự trống rỗng, anh cũng không biết bản thân bị làm sao, vì sao lại bất cẩn như thế, còn làm ra chuyện khác người như vậy nữa, rõ ràng đã sớm đâu còn là người mới…
Sau khi biết tin nhất định Viên Trạch sẽ lo đến phát điên… Bạch Trăn đột ngột đứng lên định đi tìm La Sâm, lại nhớ đến câu cuối cùng của y, đừng tiếp tục gây phiền phức thêm cho tôi.
Chán nản ngồi phịch xuống lại sopha, Bạch Trăn biết bây giờ mình thật sự đã rước lấy phiền phức. La Sâm có lý do tức giận, cũng có lý do yêu cầu anh phối hợp, dù sao y cũng đang chùi đít giúp anh.
Lúc La Sâm liên hệ với Viên Trạch lần thứ hai thì đã là hơn một tiếng sau kể từ lúc Viên Trạch gọi y mà không ai bắt máy. Có thể tưởng tượng được trong hơn một tiếng này cậu có bao nhiêu lo lắng.
Không phải La Sâm sĩ diện thờ ơ với Viên Trạch, mà là y thật sự đang bận. Mới vừa nói điện thoại với người đại diện của Lights xong, đối phương cũng bất ngờ vì paparazzi lại chụp được ảnh như vậy. La Sâm không dong dài với gã ta nữa, trực tiếp nói thẳng hôm đó Thuần Tử đã làm gì trong pub, lêu lổng với một phú nhị đại vẫn còn là học sinh cấp ba, còn đâm đầu vào thuốc kích thích, nếu bị khui ra nhất định là scandal lớn. Nhưng muốn dựa vào cái này để bắt đối phương ngoan ngoãn phối hợp đối phó với truyền thông là điều không thể, quản lý bên kia cũng đâu phải hạng ngu, paparazzi này ai dẫn đến, đương nhiên chẳng cần phải nói nữa. Bọn họ cứ ra vẻ như người bị hại, bảo La Sâm tự xem mà làm, bên này không ngại tạo nên chút gì đó với Bạch Trăn, hay phải nói là vui vẻ còn chẳng kịp, vốn dĩ sắp chuẩn bị bay một mình còn đang lo không thu hút sự chú ý đây.
Hai người cãi cọ trong điện thoại nửa ngày, lúc cúp máy La Sâm liền chửi một tiếng shit, trực tiếp bẻ gãy cây bút mực cầm trong tay. Áp suất xung quanh y hạ xuống cực thấp, trợ lý đang chờ ký tên hết dám lên tiếng, cũng chẳng dám giục y ký vào, thậm chí không dám đưa cả một cây bút khác cho hắn.
La Sâm nhấp một ngụm nước lạnh, rút cây bút khác trong ống đựng bút ra ký tên, trợ lý gần như là rời khỏi văn phòng như chạy trốn.
Sau đó La Sâm mới lấy số di động dự trữ ra, gọi vào số Viên Trạch.
Không có hỏi han, không có quanh co, La Sâm nói vài câu đã giải thích rõ tình huống hiện giờ cho Viên Trạch. Cậu ấp úng muốn nói gì đó nhưng La Sâm lại chẳng cho cậu cơ hội nói tiếp, bởi vì y đâu cần lời xin lỗi miễn cưỡng như vậy, chẳng có ý nghĩa thực tế gì.
La Sâm nói với Viên Trạch, hiện giờ tình huống của Bạch Trăn rất không tốt, tôi hi vọng cậu phối hợp với tôi, đồng thời chịu đựng qua cơn sóng gió này.
Thứ nhất, trong thời gian ngắn không được gặp cậu ấy.
Thứ hai, không nên chủ động liên lạc với cậu ấy.
Thứ ba, nhà cậu ở bây giờ là tài sản của cậu, nhưng Bạch Trăn thường hay về đó nên tôi không chắc bọn họ có chụp được ảnh gì không, có điều cậu không cần lo lắng, tôi đã mua một căn phòng khác cùng tòa nhà với các cậu, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, lúc đó chỉ cần nói Bạch Trăn ở đâu là được. Cho nên nếu ai hỏi cậu có biết thỉnh thoảng Bạch Trăn lại về ở đây hay không, cậu cứ nói cậu không biết, không nên chột dạ, không nên sợ sệt.
Thứ tư, các thành viên nhóm nhạc hôm qua diễn chung với cậu, sau này cố hết sức bớt tiếp xúc, cứ xem như buổi diễn hôm qua đơn thuần chỉ là bất ngờ, bọn họ đổi giọng hát chính ngay lúc ra sân khấu, trước đó chẳng ai biết. Cậu không cần cố ý nhấn mạnh với bọn họ, cứ giữ khoảng cách là tốt rồi.
Thứ năm…
La Sâm thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút.
“Thứ năm, coi như tôi nhờ cậu, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến nghiệp diễn của Bạch Trăn, cậu cũng đâu hy vọng mọi nỗ lực đến giờ của cậu ấy đều uổng phí đúng không? Cho dù là cậu ấy cũng được, cậu cũng được, các cậu phải tin tưởng tôi, phối hợp với tôi thì mới có thể giải quyết chuyện này tốt hơn. Tôi cũng biết cậu ấy rất quan tâm đến cậu, cực kỳ quan tâm, nếu không việc ngày hôm qua cũng sẽ không đến nỗi thành như vậy. Cho nên xin cậu dù có thế nào cũng hãy chịu đựng, tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng chính bản thân cậu, tình cảm của các cậu không có vấn đề, cho nên đừng lo lắng, đừng… làm bất kỳ chuyện gì khiến cậu ấy phân tâm nữa, coi như tôi van cậu…”
Thái độ La Sâm rất thành khẩn, giọng điệu lại vô cùng bất đắc dĩ, y thật sự không còn cách nào, y quá sợ rằng Viên Trạch sẽ lại làm ra chuyện gì đó khiến Bạch Trăn mất khống chế. Lần này có thể nói là may mắn, có Thuần Tử làm bia đỡ đạn. Tuy rằng ứng phó vụ bê bối này cũng không dễ dàng, nhưng so thế nào cũng tốt hơn việc đánh dã chiến với người đồng giới trong phòng vệ sinh ở pub nhiều. Nếu như Bạch Trăn thật sự bị vạch trần là người đồng tính, lại còn đã qua lại với người yêu bảy năm, vậy nghiệp diễn của anh có thể nói thẳng là toi đời rồi.
La Sâm trước giờ luôn vênh váo tự đắc, đột nhiên lại nói những lời này với thái độ như vậy liền tạo thành một đòn tấn công không nhẹ vào Viên Trạch. Cậu có chút cảm động, vì vậy lúc đồng ý với La Sâm giọng còn hơi nghẹn ngào.
Viên Trạch hứa với La Sâm, cậu tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho Bạch Trăn, mong La Sâm cứ yên tâm, sau này xin y nhất định nhất định đừng từ bỏ Bạch Trăn.
Bởi vì y còn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, Bạch Trăn yêu thích sự nghiệp này đến mức nào.
Trước khi cúp điện thoại La Sâm đột nhiên không yên tâm hỏi một cậu, “Coi như là tôi trông gà hóa cuốc bị dọa sợ, muốn xác nhận với cậu một chút, không còn ai khác biết cậu và Bạch Trăn ở bên nhau chứ?”
“…” Viên Trạch sửng sốt một giây, nội tâm giao chiến năm trăm hiệp, cuối cùng vẫn chọn cách nói thật, đặc biệt là với người mình vừa mới hứa hẹn nhất định sẽ ra sức phối hợp này, “Có một người…”
“Ai?” La Sâm đang cầm ly uống nước khựng lại một chút, thật sự có?!
“Hạ Thiên.”
“Làm gì?”
“Ờm… Ngưu lang…”
Cạch, điện thoại bị cúp, Viên Trạch gần như có thể cảm nhận được sự tức giận của La Sâm truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, đốt cháy toàn thân cậu.
Bên đầu kia, trợ lý đang cầm một tập giấy tờ khác định tìm La Sâm ký tên, vừa đi đến trước phòng làm việc liền nghe tiếng ly bị ném vỡ bên trong. Trợ lý liền ôm giấy tờ quay người rời đi, vẫn là… để mai hẵng đến tìm sếp ký mới tốt.