Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 30: Cứu rỗi
Dehloff, lần này nhất định cậu phải cứu tôi.
Trong văn phòng quan trị an Paulownia, Frank chật vật lau đi nước mưa trên người, nôn nóng nói.
– Đã xảy ra chuyện gì? – Dehloff cầm một ly nước ấm đưa cho Frank, lông mày nhăn lại, trịnh trọng hỏi.
– Aizz…
Frank nhận lấy ly nước ấm, ngã mình xuống ghế so pha thở dài vô lực, ông bắt đầu kể lại rắc rối của mình.
– Người trong gia viên đều chết hết? – Dehloff nghe Frank kể lể xong liền biến sắc.
– Đúng thế, – Frank đau khổ ôm đầu. – Nếu chỉ là người bình thường thì cũng thôi, nhưng án mạng lần này lại kéo ra một đại nhân vật, bây giờ tôi phải đưa ra được lời giải thích hợp lý, bằng không…
– Kẻ sau lưng người chết là ai?
Frank cảnh giác nhìn bốn hướng, xác nhận không có người nghe lén mới ghé sát vào tai Dehloff, nhỏ giọng nói.
– Là người của Tứ hoàng tử.
– Cái gì?
– Xuỵt… – Frank vội vã làm động tác cấm khẩu.
– Tại sao Ambofen lại dính dáng tới Tứ hoàng tử?
– Chắc cậu cũng biết, quận Feilih là khu vực phồn thịnh nhất của vương đô, phố Slate còn là trung tâm thương mại. Khống chế được Slate chẳng khác nào bắt được một kho vàng vô tận. – Frank nhấp một ngụm nước ấm, chậm rãi giải thích. – Lợi nhuận lớn như vậy, ai mà không thèm nhỏ rãi chứ, Ambofen chính là người do Tứ hoàng tử lựa chọn. Hiện tại hắn lại bị người ta giết chết, Tứ hoàng tử có thể không tức giận sao?
– Nên Tứ hoàng tử mới phái người đến tìm cậu hưng binh vấn tội? – Dehloff nói.
– Phải. – Frank lại thở dài. – Nhưng tôi không giải quyết được án mạng này, nên mới tìm cậu đến giúp đỡ.
– Cậu cũng quá đề cao tôi rồi.
– Đương nhiên! – Frank hưng phấn thốt lên. – Người trong bộ cảnh vệ ai mà không biết danh tiếng hiểm hách của cậu khi còn ở khoa điều tra chứ!
– Ha ha… – Ngươi được câu này, Dehloff chỉ biết cười tự giễu. – Tôi vẫn còn là tôi sao?
– Cậu sao lại không phải cậu? – Frank giật mình, càng nóng vội nói. – Tuy mấy năm này cậu trầm lặng, nhưng tôi biết đó là do cậu đã có thêm rằng buộc nên mới thận trọng, nếu không đã không thể ngồi vào vị trí này. Nhưng cậu vẫn là cậu, không ai có thể phủ nhận năng lực điều tra của cậu.
– Cậu biết không? Trợ thủ của tôi vừa chết mấy ngày trước. – Dehloff lắc đầu, như không nghe lấy thấy lời tâng bốc của Frank. Ông ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần lẩm bẩm nói. – Cậu ta có tài hoa, có tính khí nóng vội giống hội tôi trước đây, vậy mà đã chết rồi.
Khóe mắt Dehloff ẩm ướt khi nhắc lại chuyện này, ông siết chặt nắm tay, đau xót nói.
– Lẽ ra cậu ta không chết, là tôi hại chết cậu ta. Nếu ban đầu tôi chịu đi điều tra vụ án kia, thì chuyện đã khác, nhưng tôi lại trốn tránh…
– Cậu biết không? Tôi đã không còn là tôi nữa rồi.
Dehloff bỗng quay ngoắt sang nhìn Frank, dữ tợn nói.
– Cậu… – Như bị gương mặt dữ tợn của Dehloff hù dọa, Frank giật mình, run rẩy nói. – Dehloff, cậu không sao chứ?
– Xin lỗi, – Dehloff lắc đầu, hai tay vùi vào tóc cúi đầu than thở. – Tôi có hơi kích động.
Frank cẩn thận ngồi lại bên cạnh ông, vỗ vai động viên ông bạn cũ.
– Chuyện qua rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, chí ít cậu vẫn có thể bù đắp lại mà.
– Bù đắp à? – Dehloff cười khổ. – Người cũng đã chết rồi, tôi còn có thể làm gì nữa?
– Cậu có thể hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của cậu ta, – Linh quang lóe lên trong đầu Frank, ông vừa nghĩ được cách khuyến dụ ông bạn này. – Chẳng hạn vụ án lần này, có lẽ sẽ giúp cậu tìm được đầu mối.
– Frank, cậu vẫn thích tính toán người khác như thế.
Frank chỉ biết cười lúng túng.
Tuy ý định đã bị Dehloff vạch trần, nhưng Frank vẫn không từ bỏ.
– Từ bộ dạng này của cậu, cho thấy cái chết của tay trợ thủ kia đã trở thành gút mắc trong lòng cậu, nếu không giải quyết, thì cả đời cậu sẽ sống trong áy náy, cậu chịu như vậy sao?
Dehloff trầm mặc, Frank thở phào trong lòng, vì ông biết chí ít đối phương nghe lọt tai lời của mình. Vì tiền đồ bản thân, ông nhất định phải thuyết phục cho được Dehloff.
– Người lớn tuổi rồi, sẽ phải suy xét nhiều chuyện. Cậu có thể vì gia đình mà từ bỏ tính xấu kia, vì trong lòng cậu gia đình quá quan trọng. Nhưng khi chuyện nào đó mâu thuẫn với gia đình cậu, cậu sẽ chọn gia đình. Nhưng kết quả chuyện đó vượt qua dự liệu khiến cậu bất ngờ, thậm chí khiến cậu đau lòng khổ sở. Cậu muốn thay đổi, nhưng cậu không dám, cậu sợ hậu quả sẽ lan đến gia đình cậu, nếu như vậy, thà để bản thân chịu dằn vặt một mình, đúng không? Dehloff?
– Nếu như cậu có thể dùng cái tài miệng lưỡi vào điều tra, tôi nghĩ cậu sẽ không thua kém tôi đâu. – Dehloff liếc mắt nhìn Frank, cười nhạo.
– Dehloff! Chẳng lẽ cậu thực sự không muốn thay đổi sao? – Frank bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
– Cậu cũng đã nói rồi đấy thôi, có những hậu quả tôi không thể chịu được.
– Vậy thì hãy chứng minh cậu muốn thay đổi đi, Dehloff. Chuyện này thực ra rất đơn giản, nếu lần này cậu có thể giải quyết vụ án, cậu sẽ được tứ hoàng tử để mắt, như vậy mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
– Nói đi nói lại, cậu chỉ muốn tôi giúp cậu thôi.
– Không sai! Nếu kết quả được một công đôi việc, sao lại không làm? – Frank lần này có vẻ rất thành thật trả lời.
Dehloff chăm chú nhìn Frank, tư tưởng của ông không ngừng đấu tranh, cuối cùng ông nhắm mắt lại.
– Cậu thắng! Tôi sẽ giúp cậu.
– Cảm ơn! Đa tạ! Dehloff, cậu không hổ là bạn tốt của tôi.
Nghe được Dehloff đồng ý, Frank mở cờ trong bụng, miệng không ngừng nói ra lời cảm tạ.
– Nhưng tôi có điều kiện. – Dehloff nghiêm túc nói, đánh gãy tâm trạng hưng phấn của Frank.
– Là gì?
– Lần hành động này phải bí mật, đối ngoại phải công bố là cậu điều tra. Nếu như tứ vương tử không thể cho tôi trợ giúp cần thiết, tôi sẽ từ bỏ, dù phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa cũng không sao.
Frank cau mày, ông biết Dehloff muốn phủi sạch mọi quan hệ, sau này không muốn dây dưa gì nữa. Hiện tại Frank chỉ đành chấp nhận, ông cũng thân bất do kỷ.
– Được, bây giờ chúng ta đi gặp người của tứ hoàng tử đi.
Nói xong, hai người bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.
Hai người tiến vào xe ngựa trong cơn mưa to, Dehloff mành cửa sổ trong buồng xe. Ông hơi ngẩn ra, nhìn cảnh đường phố xung quanh lướt qua trước mắt.
Ông không biết mình lựa chọn thế này có đúng không, nhưng nếu không làm, trong lòng ông thấy khó chịu.
Mà nhận lời rồi, ông lại có ý muốn lùi bước.
Từ khi nào, ông lại biến thành người nhu nhược thế này?
Ông nghĩ mình đang tìm kiếm lại dũng khí năm xưa, cũng cứu rỗi chính tâm hồn mình.
– Dehloff, đừng nghĩ nhiều quá.
Nhìn bộ dạng âu sầu của Dehloff, Frank nghĩ ông bạn cũ lại có tâm sự, cố sức khuyên lơn.
– Không có gì, tôi mở cửa sổ được không?
– Được, mà đừng mở lâu quá, nước mưa sẽ hắt vào.
Ông mở cửa sổ thùng xa, nước mưa theo gió lất phất bay vào, hơi lạnh thẩm thấu vào thùng xa ấm ấp khiến người cũng tỉnh táo.
Tiếng sấm vang rền trên bầu trời tối tăm, trong tầm mắt mơ hồ vì nước mưa, ông nhìn thấy một người đang chạy vội trong làn mưa lạnh.
Một tia chớp xét qua, ánh sáng chớp lên để Dehloff nhìn thấy gương mặt người kia.
Một người trẻ tuổi tuấn dật, bộ dạng như một công tử giàu có, chẳng hiểu tại sao lại đi một mình trong cái thời tiết ác liệt này.
Cậu ta như cảm nhận được ánh mắt của ông, quay đôi mắt sắc bén ác liệt xuyên qua màn mưa nhìn thẳng vào ông.
Xe ngựa nhanh chóng bỏ người kia lại phía sau, Dehloff vội vã đóng cửa sổ, cả người xụi lơ thở hổn hển.
– Có chuyện gì? – Frank dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Dehloff.
– Không có gì. – Dehloff lắc đầu, khiếp đảm nói. – Bị ánh chớp làm giật mình thôi.
Chủ nhân của đôi mắt kia chắc chắn không phải một người bình thường. Dehloff cảm thán.
Cũng có thể mình đã quá mẫn cảm. Chillion nhìn chiếc xe ngựa đi vội trong mưa, cau mày ngẫm nghĩ. Anh nhanh chóng quên đi chuyện nhỏ nhặt này, anh phải đến Hiệp hội luyện kim vương đô tìm dược sư.
Bởi vì độc tố tuần hoàn trong cơ thể làm anh quá đỗi khó chịu.
Nhà 666, phố Slate, đại sảnh nhà Ambofen.
– Ông là Dehloff?
Cái người khiến Frank cố kỵ kia quan sát Dehloff một hồi, rồi hỏi.
– Phải. – Dehloff đúng mực gật đầu. – Xin hỏi ngài xưng hô thế nào?
– Roslin. – Người kia chỉ giới thiệu bản thân như vậy, con mắt liếc một cái về phía Frank. – Ta nghe nói năng lực điều tra của ông ở sở cảnh vệ vương đô là cao nhất?
– Không dám nhận.
– Chuyện của ông ta không quan tâm, thế nhưng chuyện ở đây ông phải cho ta một lời giải thích.
Roslin chỉ vào thi thể nằm nghiêm chỉnh trên đất, đặc biệt là thi thể không đầu.
– Nhất là cái chết của hắn.
– Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Frank sốt sắng kéo góc áo ông, nhỏ giọng nói.
– Bạn cũ, nhờ cả vào cậu đấy.
Roslin lạnh nhạt quan sát. Chuyện phải hay quấy trong lòng hắn đã sớm có kết luận, nhưng hắn không ngại để họ khai quật thêm vài chuyện thú vị khác.
Dehloff tới gần thi thể, nghiêm túc quan sát từng vết thương. Ông cau mày, vì thủ phát giết người quá mức gọn gàng, điều này làm ông nghĩ tới cái chết của ba người áo đen và trợ thủ ở khu Paulownia. Chỉ khác lần này hung khí là kiếm.
Ông không biết hung thủ có phải cùng một người hay không, nhưng ông có suy đoán.
Lúc quan sát thi thể Ambofen, Dehloff rất cẩn thận. Vì ông biết sự chú ý của tứ vương tử đều tập trung vào người này, nên ông kiểm tra từ đầu đến chân không sót một góc nào.
Dehloff kiểm tra tứ phía của căn phòng tàn tạ, đặc biệt là những chỗ bị hỏng hóc, kết quả để trong lòng ông gợn sóng.
Trở lại chỗ cũ, ông nhắm mắt, sắp xếp lại manh mối trong đầu.
– Roslin đại nhân, có chuyện tôi không biết có nên nói ra hay không.
Dehloff mở mắt, liếc mắt nhìn Frank, nghiêm mặt nói.
– Ồ.., – Lông mày Roslin khẽ run, tựa hồ có hơi bất ngờ. – Xem ra ông phát hiện ra không ít.
– Vâng, nhưng có chuyện cần ngài nghiệm chứng.
– Ngươi ra ngoài trước đi, không được để ai vào đây.
Chỉ thị của Roslin khiến Frank khó hiểu, mà không cần ở lại đây cũng tốt, ông không thích xác chết, càng không ưa Roslin. Chuyện sau đó phải nhờ cả vào Dehloff.
Frank ra ngoài, Roslin quay sang Dehloff.
– Ông có thể nói rồi.
– Đại nhân, tôi nghĩ Ambofen là người của các ông chứ?
– Đúng. – Điểm này Roslin có thể thoải mái thừa nhận.
– Vậy các ngài có biết hắn là một pháp sư không?