Bầu Trời Elderland

Chương 31: Chỉ điểm


Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 31: Chỉ điểm

Ngoài phòng.

Gió thổi mưa rơi, sấm rền chớp giật.

Trong ngoài hai thế giới, chỉ cách nhau một bức tường.

Roslin cũng không quá bất ngờ với câu hỏi của Dehloff.

– Ông biết?

Dehloff gật gật đầu.

– Ta biết.

– Ha ha… – Roslin cười khẽ, nghiêng đầu nhìn quanh căn phòng tàn tạ. – Nhưng tên ngu ngốc đứng ngoài kia lại không biết.

Dehloff biết người Roslin nói là ai, đối với chuyện này, ông có cái nhìn khác.

– Mỗi người có tài năng khác nhau.

Roslin không phản bác, hắn không có hứng thú, hắn vuốt tay lên một trụ đá vỡ, nhìn Dehloff nói.

– Ta muốn nghe giải thích của ông.

– Trên đường đi, tôi đã nghe Frank kể lại tình hình nơi này. Mà trăm nghe không bằng một thấy. – Dehloff trầm giọng, ông lắc đầu nhìn những thi thể dưới đất. – Thực sự khiến người ta tò mò động cơ của kẻ giết người.

– Ta không cần ông đồng tình với đám thường dân kia, ta chỉ cần biết tình hình của Ambofen thôi. Ông có thể điều tra ra cái gì khiến ta hứng thú đây?

Roslin cười nhạo, dưới vẻ ngoài kiêu ngạo là sự khinh thường, hắn chỉ vào cái đầu của Ambofen, nói thẳng với vị cảnh vệ quan trung niên.

– Hi vọng ông không để ta thất vọng.

Dehloff cau mày, ông ghét này, cả thái độ lẫn con người của hắn.

Ông không sợ hắn ta. Ông không phải Frank, ông không có lý do để sợ hãi. Thân phận của hắn có thể khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng đó không phải lý do để sợ hãi.

Ông có nguyên nhân, có sở cầu, nhưng tiền đề là phải chứng minh được bản thân.


Trong phòng có chút yên tĩnh, Dehloff lẳng lặng nói.

– Kẻ giết người giải quyết đám người làm và hộ vệ vì không muốn kinh động Ambofen, hoặc hắn không muốn để lại có thể nhận ra hắn. Hắn rất cẩn thận, hơn nữa…

Ông chỉ vào thi thể cụt tay của Ambofen.

– Tấn công bất ngờ có vẻ hiệu quả, Ambofen phải đổi mất một cánh tay mới tránh được, tiếp đó…

– Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Ambofen tử nạn…

Nhìn xung quanh căn phòng bị hư hao nghiêm trọng, Dehloff xòe tay nói.

– Chỉ như vậy?

– Ngài cần chi tiết hơn à?

– Không, chỉ là những tin tức này vô dụng. – Roslin tùy ý nói.

– Nếu không chỉ là ám sát, tôi nghĩ hung thủ vì thứ gì đó mới tìm đến đây. – Dehloff bỗng lên tiếng.

– Là thế nào?

– Nghe Frank kể lại, đồ đạc quý giá trong phòng còn nguyên, nhưng trên người Ambofen, tôi lại thấy nhiều điểm đáng ngờ.

Ông ngồi xổm trước thi thể Ambofen, giơ bàn tay trái của thi thể lên cho Roslin xem.

– Lúc kiểm tra sơ lược, tôi thấy trên ngón giữa tay trái của Ambofen có dấu vết đeo nhẫn thường xuyên. Xương ngón tay bị nứt gãy, có vẻ hung thủ sau khi giết Ambofen đã giật chiếc nhẫn đó xuống.

– Ông nói xem, cái nhẫn đó đáng giá để hung thủ coi trọng đến thế không? – Roslin nhìn bàn tay trắng xám của người chết, nói đầy thâm ý.

– Không biết. – Dehloff thẳng thắn trả lời. – Tôi nghĩ chỉ có người chết mới biết nguyên nhân.

– Còn gì nữa không? Ông nói còn tìm thấy chuyện lạ khác nữa. – Roslin cũng không để ý cách chuyển đề tài vô lễ của Dehloff.

– Tôi lưu ý vết kiếm ở tim của thi thể. – Dehloff kéo áo của xác chết, chỉ vào vết đâm xuyên thấu nói. – Từ vết thương này cho thấy, chiêu kiếm của hung thủ rất nhanh gọn, tim của Ambofen đã chịu vết thương trí mệnh, nhưng tại sao hung thủ còn muốn chém đầu hắn, có chút không hợp với lẽ thường.

– Có thể hung thủ làm thế để hả giận. – Roslin cười quái dị.


– Có thể. – Dehloff chau mày như tán đồng suy đoán của Roslin. Ông chuyển sang nhìn cái đầu của Ambofen, thở dài. – Từ gương mặt khi chết của hắn, Ambofen chắc không ngờ có người có thể giết mình.

– Hoặc hắn không nghĩ tới mình sẽ bị một Kiếm sỹ FerNu đỉnh cao giết chết.

– Cái gì?

Dehloff kinh ngạc nhìn về phía Roslin, lại phát hiện đối phương đang nhìn ông với ánh mắt cười mà không phải cười.

Người bình thường có lẽ không hiểu lời của Roslin, nhưng Dehloff hiểu. Khoa điều tra thuộc cục cảnh vệ biết rất nhiều chuyện bí ẩn, mà những điều này với người bình thường chính là nguy hiểm.

Xem ra Roslin này không đơn giản như tưởng tượng, hắn ta biết quá nhiều.

Dehloff cảm thấy lo lắng, ông nhận ra mình vừa vướng một chuyện vô cùng rắc rối, đã không kịp rút chân ra nữa rồi.

Ông tìm kiếm cứu rỗi cho trái tim trong mơ hồ, ông nghĩ mình có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nhưng đến giờ ông nhận ra, mình đã không còn đường lui nữa.

Ông bắt đầu hối hận mình đã đồng ý điều tra vụ án này.

– Sao vậy? Rất ngạc nhiên? – Roslin đột nhiên lên tiếng.

Dehloff gật đầu, mặt không cảm xúc nói.

– Có một chút.

– Hình như ông đã nhận ra điều gì rồi? – Roslin bật cười.

– Tôi có thể rút lui không? – Dehloff trịnh trọng nói.

– Không, ta nói rồi, ta cần một lời giải thích. – Roslin chỉ vào thi thể của Ambofen.

– Aizzz….

Dehloff thở dài, ông đã biết trước kết quả mà còn cố mong chờ vào may mắn. Bây giờ, ông cũng rơi vào tình trạng thân bất do kỷ, không thể không tiến lên.


– Roslin đại nhân, tôi muốn hỏi một chuyện.

– Chuyện gì?

– Ambofen là pháp sư cấp gì?

Roslin híp mắt nhìn vị quan cảnh vệ trung niên, suy nghĩ thoáng chốc rồi trả lời.

– Pháp sư cao cấp.

Dehloff rùng mình, ông không ngờ lại là một pháp sư cao cấp. Nhưng điều ông càng không hiểu, tại sao một pháp sư như vậy lại có thể trốn trong vương đô lâu như thế. Đáng sợ nhất là…

Hắn là người của tứ hoàng tử, hắn chết, tứ hoàng tử nổi giận/

Nhưng tứ hoàng tử giấu một pháp sư cao cấp lâu như thế là có ý đồ gì?

Lẽ nào?

Dehloff không dám nghĩ sâu hơn. Chuyển hướng dòng suy nghĩ, ông lại phát hiện một sự thật càng đáng sợ, một kẻ có thể giết pháp sư cao cấp sẽ là người thế nào?

Đúng là một chuyện rối rắm.

Ông nắm chặt hai tay, tâm trạng càng thêm hoang mang.

– Không cần quá lo lắng, ta chỉ cần một lời giải thích mà thôi.

Roslin cười, có thể vì thấy bộ dạng của đối phương quá thú vị.

Dehloff nhắm mắt thở dài, ông cần yên tĩnh sắp xếp lại tư duy.

– Roslin đại nhân, một pháp sư cao cấp có thể chết dưới tay một kiếm sỹ thượng cấp không?

Mở mắt, Dehloff đưa ra vấn đề.

– Có thể, nếu như kiếm sỹ thượng cấp đó có vũ khí phá pháp. – Roslin nghiêng đầu cười. – Ông cho rằng hung thủ không phải kiếm sỹ đỉnh cấp à?

– Vâng.

Dehloff bất an thở ra một hơi dài.

– Theo những gì chúng ta biết, hung thủ có được thế chủ động. Nếu hắn là Kiếm sỹ đỉnh cấp, tôi nghĩ Ambofen đã chết từ lần đầu tiên rồi. Nhưng gã lại không chết, mà còn gây ra loạn chiến, tôi nghĩ, hung thủ là một kiếm sỹ thượng cấp có vũ khí phá pháp.

Roslin ngẫm nghĩ, có chút tán đồng bật cười.


– Xem ra là ta nghĩ lầm, đúng là có khả năng này. Pháp sư cao cấp khó trốn thoát được độc thủ của kiếm sỹ đỉnh cấp, mà kiếm sỹ thượng cấp có vũ khí pháp pháp sẽ không có thực lực này.

– Tôi nghĩ Ambofen không ngờ một kiếm sỹ thượng cấp lại giết được gã. Còn hung thủ hẳn đã bị thương, nên mới chém đầu Ambofen cho hả giận.

– Ừ. – Roslin hài lòng gật đầu. – Sau đó thì sao?

– Có thể dựa vào những suy luận trên để tìm manh mối về hung thủ.

– Chà… – Roslin cảm thán, – Xem ra ông vẫn có tác dụng, manh mối?

– Tôi nghĩ đầu tiên phải hỏi người của phố Slate xem tối hôm đó có thấy ai khả nghi hay không. Sau đó đưa yêu cầu hỗ trợ tới Hiệp hội luyện kim của vương đô, điều tra xem trong thời gian này có ai đến điều trị vết thương phép thuật không. Tất nhiên, tiền đề là đối phương chưa rời khỏi vương đô.

– Xem ra sẽ cần nhiều thời gian.

– Đúng, thế nhưng… – Dehloff liếc nhìn đối phương, dò xét hỏi. – Hoặc có thể điều tra kẻ địch của tứ hoàng tử, đặc biệt là những kẻ có khả năng sở hữu vũ khí phá pháp, tôi nghĩ sẽ có thu hoạch.

– Ha ha… – Roslin cười bí hiểm. – Có lúc muốn tìm kiếm một người với chúng ta không phải chuyện khó, chỉ cần có manh mối để lần theo.

Dehloff gật đầu, với quyền thế của Tứ hoàng tử, điều tra một người trong vương đô không phải chuyện khó.

– Còn chuyện gì khác không? – Roslin hỏi dò.

– Tôi nghĩ đến một chuyện, nhưng không biết có quan hệ tới vụ án này hay không.

Nói đến đây, Dehloff có chút do dự.

– Chuyện gì?

– Mấy ngày trước, trong quận của tôi xảy ra hai án mạng, người chết đều bị một đao đoạt mạng, gọn gàng nhanh chóng. Đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Lúc nãy quan sát thi thể, tuy khác vũ khí tạo thành vết thương, nhưng thủ pháp lại giống hệt.

– Ồ? – Roslin có vẻ hứng thú.

– Tôi đoán người kia hẳn là kiếm sỹ thượng cấp, nếu tôi tìm được đầu mối, xin nhờ tứ hoàng tử giúp đỡ.

– Có thể. – Roslin phẩy tay. – Chỉ lần là kiếm sỹ thượng cấp là được.

– Cảm ơn, bây giờ tôi có thể cáo lui chứ?

Nói ra được mục đích lần này, Dehloff thấy ung dung hơn hẳn. Ông không muốn ở lại đây nữa, ông muốn đi.

– Cùng đi thôi, Tứ hoàng tử cũng sốt ruột lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.