Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 67-2
Chưa bao giờ Khương Chiếu Tuyết hiểu được cảm giác trân trọng hơn từng giây phút được ở bên Sầm Lộ Bạch.
Nàng lặng lẽ đứng tại cửa, lướt qua các bài báo trên điện thoại di động cho đến khi mùi thơm xộc thẳng vào mũi và cánh cửa phòng tắm được Sầm Lộ Bạch mở ra.
Nàng vô thức đứng thẳng người, quay người lại nhìn Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch búi tóc, không trang điểm, mặc áo phông và quần đùi đứng sau cánh cửa, lộ ra vóc dáng mảnh mai.
Chiếc áo phông đen lót tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, vô cùng mịn màng.
Phần tóc được búi lên tô điểm thêm cho chiếc cổ thiên nga.
Quần đùi và áo phông cũng khiến vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man của cô lộ rõ hơn.
Sự xuất sắc này gợi nên vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng, khác hẳn nét đẹp quý phái, đoan trang thường ngày.
Khương Chiếu Tuyết nhìn đến nỗi không chớp mắt.
Sầm Lộ Bạch kỳ quái:” Sao vậy?”
Khương Chiếu Tuyết bỗng cảm thấy tiếc nuối, tự hỏi không biết thuở còn trẻ, lúc chưa trở thành một Sầm tổng như bây giờ, Sầm Lộ Bạch có trông như thế này không.
Nàng lắc đầu, cười nhẹ và nói:” Không có gì, em chỉ cảm thấy kiểu tóc búi của chị rất đẹp.”
Sầm Lộ Bạch cong môi, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng lại âm thầm ghi tạc vào lòng.
Cô nói:” Đến lượt tôi đợi em.”
Khương Chiếu Tuyết bật cười:” Không cần đâu ạ.” Nàng không cảm thấy ngại.
Sầm Lộ Bạch vẫn kiên trì:” Tôi sợ em sẽ bị chuột tha đi.”
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Sao lại nói giống y đúc như vậy?
Nhưng nàng không thể lay chuyển được Sầm Lộ Bạch, nên đành nhận lấy lòng tốt của cô.
Vốn là chuyện không cần ai đi cùng, nhưng vì cảm nhận được việc Sầm Lộ Bạch muốn cùng mình, Khương Chiếu Tuyết đã thực sự nếm được vị ngọt ngào lạ lẫm.
Một trải nghiệm bình thường và quý giá.
Cả hai không nhanh không chậm tắm rửa xong rồi sấy phần tóc ướt sũng.
Mãi cho đến gần 11 giờ mới tắt đèn nằm xuống, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải vì đã quá lâu không ngủ trên chiếc giường gỗ này không, nhưng Khương Chiếu Tuyết lại không ngủ được.
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi em.
Vì sao em lại chọn học lịch sử.” Sầm Lộ Bạch nằm nghiêng, nhìn Khương Chiếu Tuyết cứ mười phút lại mở mắt ra, rồi chủ động bắt chuyện với nàng.
Khương Chiếu Tuyết cong mắt, thú nhận:” Vì thích ạ.”
“Khi còn nhỏ, em thích xem phim hoạt hình kể về những câu chuyện lịch sử 5.000 năm của Trung Quốc.
Khi học trung học cơ sở, lần đầu tiên em được nghe những lời như vì trời vì đất, vì đời và vì dân, vì kế tục hiến nhân xưa, vì bình yên muôn đời, bỗng dưng cảm thấy rất hay, như thể bị thứ gì đó thu hút vậy.”
“Mặc dù có thể có thêm em cũng không nhiều, thiếu em cũng chẳng ít, nhưng em vẫn muốn nỗ lực hết mình và để lại điều gì đó cho lịch sử nhân loại.”
Nàng có chút ngại ngùng, vì cảm thấy quá kiêu ngạo khi nói về những lý tưởng này ở một độ tuổi như vậy.
Khương Hưng luôn cảm thấy nàng không thực tế, Minh Nghiên cũng buộc tội nàng không đủ thực dụng và quá lý tưởng.
Nhưng nàng không muốn giấu Sầm Lộ Bạch.
Quả nhiên, Sầm Lộ Bạch cảm thấy:” Mục tiêu đầy vĩ đại và lý tưởng.”
Khương Chiếu Tuyết thấp thỏm:” Chị đang cười em?”
Sầm Lộ Bạch nghi hoặc:” Sao vậy? Tôi nghiêm túc đấy.”
Có một sự trân trọng thuần khiết và chân thành trong mắt cô, như thể cô là một báu vật nào đó còn sót lại trong lòng đại dương.
Khương Chiếu Tuyết dần sinh sôi cảm giác ngại ngùng khác dưới cái nhìn của cô.
Dường như sự thiếu tự tin đang dần hiện rõ trong mắt Sầm Lộ Bạch.
Nàng dịch gối lại gần Sầm Lộ Bạch và hỏi:” Đến lượt chị.”
Sầm Lộ Bạch:” Ừm?”
Khương Chiếu Tuyết nói:” Em cũng muốn biết về những mẩu chuyện thời Đại học của chị.” Tối nay, lúc xem qua các album ảnh, hầu như đều là Sầm Lộ Bạch hỏi, nàng trả lời.
Có vẻ như Sầm Lộ Bạch thoáng khó xử:” Thời sinh viên của tôi khá mờ nhạt, hầu như không có gì để nói cả.”
Khương Chiếu Tuyết muốn trêu chọc:” Không phải còn có người mà chị thích sao?”
Đối với hai người yêu nhau, việc hỏi về quá khứ của nhau không ảnh hưởng đến hiện tại, nhưng đó không phải là thói quen tốt, nàng không muốn làm hỏng cuộc vui.
Nàng thận trọng dừng lại, tò mò: ” Còn gì ấn tượng hơn không?”
Sầm Lộ Bạch có vẻ trầm ngâm.
Ấn tượng tương đối sâu sao?
Cô nhìn lại hàng nghìn ngày đêm dành cho sách, thực sự không thể chọn ra được thứ gì để nói.
So với khoảng trời quang, trăng sáng của Khương Chiếu Tuyết, thì trước khi gặp được nàng, những nỗi đau và niềm vui thoáng chốc mà cô cảm nhận được đều xuất phát từ những lần chiến thắng với những thủ đoạn đầy bẩn thỉu và tầm thường.
Nếu phải nói rằng có điều gì đó đáng để nhớ, cô bỗng nhìn xa xăm rồi nhớ lại:” Lúc học Đại học, có một lần tôi đã đi du lịch tốt nghiệp cùng Dao Dao.
Lúc chúng tôi ở nhà trọ, tôi đã gặp được một chú chó con trong đấy.
Mỗi khi nhìn thấy tôi, nó cứ đi đi lại lại vòng quanh tôi.
Chủ nhà trọ nói nó thích tôi, ông ấy chưa từng thấy nó thích ai như vậy, có lẽ là duyên số từ kiếp trước.
Tôi rất cảm động về điều này, nên đã ở lại nhà trọ đấy suốt ba ngày để chơi với chú chó.”
“Có vẻ như đó là ba ngày thư giãn nhất trong khoảng thời gian cắp sách đến trường của tôi.”
Cô rất thích chó con sao? Khương Chiếu Tuyết thoáng ngạc nhiên, rồi nhớ về bức ảnh cô ôm chó con trong biệt thự cổ, bỗng hiểu ra.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: ” Nếu chị thích chó như thế, vậy sau này chúng ta nuôi một con được không?”
Sầm Lộ Bạch sững người, sau đó rũ mắt xuống.
“Không nuôi.” Cô nhẹ giọng giải thích:” Tôi từng có một chú chó là đủ rồi.”
“Tôi đã hứa với nó.”
Giọng điệu của cô không u sầu, nhưng đáy lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng dịu lại trước lời nói của cô.
Nàng cảm nhận được Sầm Lộ Bạch thực sự là người thâm tình, gắn bó lâu dài.
Sẽ rất phi lý và nguy hiểm khi thích một người nào đó dành tình cảm lâu dài của mình cho một thứ khác, nhưng nàng lại không cầm lòng được.
Nàng chui vào lòng cô, ôm lấy cô, dán vào ngực cô, lắng nghe nhịp tim ổn định cứ lặp đi lặp lại của cô, rất muốn làm cho cô hạnh phúc.
Nàng lảng sang chuyện khác:” Gần đây, em có nghe qua một bài hát, cũng khá hay, chị có muốn nghe không?”
“Em sẽ hát cho tôi nghe chứ?” Sầm Lộ Bạch thuận theo ý nàng và trả lời, âm cuối đầy nhẹ nhàng.
Khương Chiếu Tuyết ngập ngừng:” Chị có muốn nghe em hát không?”
“Ừm.”
Khương Chiếu Tuyết do dự vài giây trước khi đồng ý:” Vậy được rồi.”
Nàng cắn môi, dặn trước:” Có thể bị lạc nhịp đấy ạ.”
Sầm Lộ Bạch khẽ mỉm cười:” Không sao đâu.”
Nếu có thể xoa dịu những cảm xúc trong cô, việc hát cũng chẳng sao cả.
Nàng không tự tin lắm vào khả năng ca hát của mình, nhưng cũng không ngại nhiều cho lắm.
Nàng hắng giọng, mở miệng:” Năm tháng trôi qua, Aphrodite trồi lên từ bọt sóng, dịu dàng yêu biển cả và sông núi, dốc hết lòng để yêu một tảng băng khác.”
Trong bóng đêm, tiếng hát của nàng đầy dịu dàng, giọng hát ngọt ngào và mềm mại ấy như những cơn sóng xô bờ, xoa dịu trái tim Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch ôm lấy nàng, nhận ra bản thân giống như con thuyền lẻ loi lạc trôi lâu ngày, cuối cùng cũng vượt qua bão táp mưa sa, cập bờ cùng tiếng hát của nàng.
Cô lặng lẽ nghe nàng hát đến câu:” Mỗi lần nghĩ về em, gương mặt tôi lại bất giác mỉm cười…” Sau đó, mở miệng, ngậm lấy tiếng hát của nàng, nỉ non bên tai nàng:” Yêu em tựa như yêu sinh mệnh.”
Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời của nàng hệt như những ngôi sao sáng nhất mà cô từng nhìn thấy trong đời.
Vườn đào trải dài vô tận.
Sầm Lộ Bạch không kìm lòng được, hôn nàng.
Khương Chiếu Tuyết không thể hát nữa.
Chiếc giường gỗ hát lên những nốt ưm ưm a a lúc nửa đêm..